Bạn đang đọc Dư Tôi Rung Động – Chương 19
Chương 19: Tin tưởng
Thời gian buổi chiều trôi đi rất nhanh.
Chớp mắt đã hơn năm giờ, buổi dạy kèm kết thúc, những đứa trẻ tham gia buổi dạy kèm càng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn những bạn bè cùng trang lứa, hết lần này tới lần khác nói cảm ơn giáo viên, chân thành lại đáng yêu.
Sau khi hoạt động kết thúc, mọi người lại ngồi xe buýt trở về trường.
Vận may của Diệp Kì Trăn và Ôn Dư không tệ, sau khi lên xe phát hiện hàng ghế cuối cùng vẫn còn hai chỗ trống, tuy hành trình dài, nhưng ít nhất cũng không phải đứng.
Vào lúc hoàng hôn, ánh sáng cuối ngày dịu dàng.
Ôn Dư vẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Diệp Kì Trăn thì sánh vai ngồi bên cạnh cô ấy, không biết là vấn đề kĩ thuật của tài xế, hay là vì hai người ngồi ở hàng cuối cùng, chiếc xe buýt lảo đảo dữ dội.
Trên đường về Diệp Kì Trăn nói rất ít, có chút mệt mỏi.
Đàn chị nói hôm nay là tình huống đặc biệt, tương đối bận, sau này sẽ chỉ dạy kèm nửa này.
Đi qua hai ba trạm, mí mắt Diệp Kì Trăn bắt đầu đánh nhau, chiếc xe lảo đảo lắc lư, bên tai là những tiếng nói chuyện ồn ào, cùng ánh chiều tà nghiêng nghiêng chiếu từ ngoài cửa kính vào trong, thứ nào cũng khiến người ta buồn ngủ.
Ôn Dư bất cẩn quay đầu, nhìn thấy Diệp Kì Trăn không có tinh thần, giống như đang buồn ngủ, “Buồn ngủ à?”
Diệp Kì Trăn lắc đầu, cố gắng chống đỡ, “Không.”
Chiếc xe bon bon chạy, Ôn Dư im lặng nhìn phong cảnh lùi sau bên ngoài, không có gì hết, khô khan lại nhạt nhẽo, quả thật rất buồn ngủ.
Đột nhiên một bên vai nặng đi, Ôn Dư lặng lẽ quay đầu, là đầu Diệp Kì Trăn đang cọ lên vai mình.
Ôn Dư quay mặt nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn…
Không dám tin.
Thế này cũng có thể ngủ được sao?
Quả thật hôm nay Diệp Kì Trăn rất mệt, chỉ muốn nhắm mắt một lúc, kết quả sau khi nhắm mắt lại lại hoàn toàn không kháng cự được cơn buồn ngủ, khi đầu cô nghiêng nghiêng ngả ngả dính lên vai Ôn Dư, như thể mơ mơ màng màng tìm được chỗ dựa, dứt khoát dựa cả nửa mặt mình lên cho thoải mái, cố định tư thế này rồi ngáp một cái.
Ôn Dư bất động, để Diệp Kì Trăn dựa vào vai mình, cô ấy cúi đầu yên lặng chăm chú nhìn góc nghiêng của Diệp Kì Trăn rất lâu, xem ra thật sự đã ngủ rồi, đôi mắt chầm chậm nhắm lại, giống như con mèo lười.
Nhân lúc Diệp Kì Trăn đang ngủ, Ôn Dư chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, gò má vẫn có chút núng nính, lúc ngủ còn điềm tĩnh hơn bình thường, nhìn mà muốn bắt nạt.
Nhìn mãi nhìn mãi, Ôn Dư lặng lẽ cười lên, chỉ hai phút trước, có người còn hùng hổ nói không buồn ngủ.
Thỉnh thoảng trên xe rung lắc một cái, cũng không làm Diệp Kì Trăn tỉnh, cô chỉ híp mắt, cọ mặt lên vai Ôn Dư, sau đó lại tiếp tục giấc ngủ của bản thân.
Ôn Dư nhìn thấy Diệp Kì Trăn như thế, quả thật rất ngưỡng mộ, một người thường xuyên mất ngủ, gặp một người ngồi trên xe có thể ngủ ngon như thế, rất khó để không ngưỡng mộ.
Năm phút qua đi, Diệp Kì Trăn vẫn đang ngủ, mà trong quá nửa thời gian ấy Ôn Dư đều ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Diệp Kì Trăn, hơn nữa còn rất hứng thú, lâu dần, Ôn Dư cũng ý thức được vấn đề này…!Có phải nhìn quá chuyên tâm rồi không?
Chiếc xe chuyển hướng, ánh chiều tà chiếu vào trong, chói mắt, Diệp Kì Trăn vô thức nhíu mày, lông mi dài cũng khẽ rung lên trong ánh nắng vàng chói.
Lúc này Ôn Dư khẽ quay người sang, vừa hay giúp Diệp Kì Trăn chặn lại ánh sáng chói lóa kia, biên độ động tác của cô ấy rất nhỏ.
Sắp tới trạm dừng phía trước, tài xế đạp phanh dừng xe, toàn bộ hành khách đều nghiêng về phía trước, sau đó là những tiếng rì rầm oán thán.
Ôn Dư phản ứng cực nhanh, ngay lập tức đã giữ lấy đầu của Diệp Kì Trăn, nhẹ nhàng vịn vững trên vai bản thân.
Diệp Kì Trăn thình lình mở mắt, tim đập thình thịch, bị dọa tỉnh.
Lòng bàn tay Ôn Dư vẫn đang đỡ lấy gò má Diệp Kì Trăn, mãi tới khi Diệp Kì Trăn ngẩng mắt nhìn cô ấy cũng không buông ra, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt mịn màng nhẵn nhụi, mềm mại, sẽ khiến người ta muốn véo.
Sau khi Diệp Kì Trăn nhìn thẳng vào mắt Ôn Dư, mới vô thức ý thức được bản thân lại dựa lên cơ thể người ta ngủ mất.
Lúc này lòng bàn tay Ôn Dư đỡ lấy má cô, đang dính gần nhìn cô, sự thân mật đột ngột này lại khiến Diệp Kì Trăn sinh ra cảm giác ám muội ấy.
Nhưng nếu thân mật với nam sinh như thế cũng sẽ cảm thấy thân mật đúng không? Diệp Kì Trăn nghĩ.
Đây rõ ràng là vấn đề khoảng cách.
“Còn nói không buồn ngủ.” Ôn Dư nhỏ tiếng nói.
“Xin lỗi.” Diệp Kì Trăn gượng gạo cười lên, vội vàng ngồi thẳng lưng, thoát khỏi cơ thể Ôn Dư, xấu hổ chết mất, không biết đã gục lên người Ôn Dư ngủ bao lâu rồi.
“Không sao.” Ôn Dư sảng khoái nói, “Cho cậu mượn vai.”
Cho dù Ôn Dư nói như thế, nhưng Diệp Kì Trăn nào có tiện, cô cười nói: “Bị dọa tỉnh rồi.”
Quả thật Diệp Kì Trăn bị dọa tỉnh, động tác đạp phanh ban nãy của anh tài xế khiến toàn bộ cơn buồn ngủ của cô đã biến mất, nếu không có Ôn Dư, có lẽ cô đã đập đầu vào ghế tựa phía trước.
“Đi qua cầu chưa?” Diệp Kì Trăn thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi Ôn Dư.
Đi qua cầu rồi có nghĩa là sắp về tới trường.
“Chưa nữa.” Ôn Dư nói.
Ánh chiều tà khuất bóng đằng tây, đám mây đường chân trời sặc sỡ.
Ngày mai lại là một ngày nắng đẹp.
“Mây hôm nay đẹp ghê.” Diệp Kì Trăn vừa cảm thán vừa cọ lên mu bàn tay Ôn Dư, bảo Ôn Dư cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ừm.” Ôn Dư nhìn theo phương hướng Diệp Kì Trăn đang nhìn, rõ ràng là cùng một phong cảnh, những mỗi người lại nhìn thấy cảnh tượng khác nhau.
Diệp Kì Trăn lấy điện thoại ra tìm kiếm tuyến đường, phát hiện trạm tiếp theo chính là trạm lên cầu qua sông.
Diệp Kì Trăn dâng trào nhiệt huyết nói với Ôn Dư: “Trạm tiếp theo qua cầu rồi, chúng ta có xuống xe không?”
Ôn Dư không hiểu.
Diệp Kì Trăn: “Ngắm hoàng hôn, sau đó dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon.”
Ôn Dư thích nghe Diệp Kì Trăn nói dẫn cô ấy đi làm gì, giống như lần trước đi tham quan thủy cung, Ôn Dư không cần nghĩ ngợi gì hết, chỉ cần đi theo Diệp Kì Trăn là sẽ thoải mái tự do.
Trong lúc nói chuyện, xe cũng sắp tới trạm, không cho người ta thời gian suy nghĩ, Diệp Kì Trăn sợ Ôn Dư không có hứng thú, cũng không dám tự tiện quyết định, nào ngờ Ôn Dư lại phản ứng lại, giục cô đứng dậy, “Đi thôi, xuống xe.”
Diệp Kì Trăn cười không lên tiếng, nhanh chóng đứng dậy, còn tiện tay kéo Ôn Dư dậy, dẫn cô ấy chen qua đường đi chật hẹp, hai người tốn rất nhiều sức lực mới chen xuống xe được.
Tuy gấp gáp, nhưng nếu đổi góc độ khác mà nghĩ, quyết định được đưa ra vội vàng cũng sẽ mang tới cho người ta bất ngờ.
Hai người sánh vai đứng trên cầu, cơn gió nhẹ thổi qua, ngẩng đầu lên chính là bầu trời với ráng chiều rực rỡ, cúi đầu là mặt sông lăn tăn gợn sóng, trời nước tô điểm cho nhau, đẹp đẽ như họa.
Cầu bắc qua sông là nơi tốt nhất để ngắm hoàng hôn, phong cảnh bất tận trước mặt khoáng đạt tươi đẹp, sẽ lay động hơn nhiều so với ngồi ngắm trên xe buýt.
Diệp Kì Trăn hướng tầm mắt ra xa, chuyên tâm ngắm nghía.
Ôn Dư cũng ngắm tới nhập tâm, tuy bản thân thường xuyên vẽ tranh tả cảnh, nhưng tâm trạng lúc này hoàn toàn khác biệt, lúc này đơn thuần là thưởng thức hưởng thụ, hưởng thụ bất ngờ mà cuộc sống thỉnh thoảng mang lại.
Ôn Dư quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn, đang nghĩ gì thế?
“Bạn học Ôn, cậu ngây người gì thế?” Diệp Kì Trăn quay người dựa lên lan can đá, cười híp mắt hỏi Ôn Dư.
“Tôi có sao?” Ôn Dư không thừa nhận.
“Có, tớ nhìn thấy rồi.” Diệp Kì Trăn tự tin.
Ban nãy Ôn Dư mất hồn, là vì cô ấy đang nghĩ, nếu ai có thể “hốt” được Diệp Kì Trăn về nhà, có lẽ sẽ như nhặt được bảo bối.
Diệp Kì Trăn đề nghị đi ngắm mặt trời cũng không hoàn toàn là đột nhiên nghĩ ra, thời gian qua cô chọc Ôn Dư tức giận, cô nghĩ chắc chắn tâm trạng Ôn Dư không được tốt, khi tâm tình xuống thấp cô sẽ ra ngoài đi khắp nơi, cô hi vọng những thứ này cũng có chút tác dụng với Ôn Dư.
“Đẹp không?” Diệp Kì Trăn ngập tràn mong chờ hỏi Ôn Dư, hi vọng có thể nhìn thấy thêm chút ý cười trên khuôn mặt Ôn Dư.
“Đẹp.” Ôn Dư rất ít khi cười dịu dàng như thế.
Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, thầm nghĩ, người bên dưới hoàng hôn còn đẹp hơn cả hoàng hôn.
Không khí lúc này rất thích hợp để nói chuyện, gió thổi dễ chịu, tiết tấu rất chậm.
Diệp Kì Trăn tám chuyện: “Thật ra buổi họp tối đầu tiên của câu lạc bộ, tớ đã nhìn thấy cậu, tớ còn tưởng bản thân nhìn nhầm.”
Ôn Dư nghiêng người, cũng dựa lên lan can đá, nhìn Diệp Kì Trăn mấy giây mới nói: “Cảm thấy loại người như tôi có lòng nhân từ sẽ kì quái lắm à?”
Cười lên.
Giống như tự mỉa mai.
Loại người như tôi…!Đây là lần thứ hai Diệp Kì Trăn nghe Ôn Dư nói như thế, ý cười trên mặt tan biến, những lời trong cổ họng xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng cô vẫn nói ra: “Cậu đừng nói bản thân như thế.”
Sau khi Ôn Dư ngẩn ra một lúc: “Có lẽ lúc trước cậu từng nghe về chuyện của tôi rồi đúng không?”
Diệp Kì Trăn không phủ nhận, những tin đồn liên quan tới Ôn Dư, quả thật bản thân từng nghe được rất nhiều.
“Lẽ nào không ghét tôi sao?” Ôn Dư hỏi Diệp Kì Trăn vấn đề bản thân hiếu kì nhất, nhưng hễ những người đã nghe nói tới về những “sự tích vinh quang” của cô ấy, cô ấy cảm thấy không một ai sẽ thích loại người như bản thân.
Diệp Kì Trăn lắc đầu, cô không dễ tin những điều mình nghe được, cô chỉ tin những thứ bản thân tiếp xúc, “Tốt xấu gì tớ cũng học khoa Báo chí, người ta đồn thế nào tớ cũng tin thế ấy, sau này làm báo thế nào được.”
“Vậy nếu tôi nói cho cậu, thật ra tôi chưa từng yêu đương, trước giờ chưa từng có bạn trai, cậu có tin tôi không?” Ôn Dư quay đầu, hỏi tiếp.
Giống như đang giải thích chân tướng, những người khác nghĩ cô ấy thế nào cũng không quan trọng, nhưng Ôn Dư không muốn Diệp Kì Trăn có hiểu lầm và định kiến về bản thân giống như những người khác.
“Tin.” Ánh mắt Diệp Kì Trăn kiên định, cũng không bất ngờ, cô biết Ôn Dư bị hiểu lầm quá sâu.
Ôn Dư thầm hít một hơi, đây chính là cảm giác được người khác tin tưởng sao? Cô ấy cười lên nhìn Diệp Kì Trăn, “Cậu dễ tin người như thế, không sợ bị lừa à?”
Diệp Kì Trăn phát hiện Ôn Dư cũng rất phô trương, rõ ràng để tâm, nhưng lại giả vờ không quan tâm, nhưng cô có thể hiểu được sự phô trương của Ôn Dư, đứng trên lập trường của Ôn Dư, bạo lực ngôn ngữ rợp trời, ngoại trừ việc không quan tâm, còn có cách nào tốt hơn không?
“Cậu đoán xem tại sao tớ lại thích trốn tới một góc khóc lóc?” Diệp Kì Trăn phản ứng lại, hỏi Ôn Dư.
“Là vì sĩ diện.” Ôn Dư nói.”
“Cậu không thể nói uyển chuyển hơn chút à?” Diệp Kì Trăn ngẩng đầu lên, cười nói: “Lúc nhỏ thích khóc, nhưng chỉ cần tớ khóc là mẹ sẽ dạy dỗ tớ, nói tớ vô dụng, sau này tớ chỉ dám trốn đi rồi khóc.
Mẹ tớ luôn dạy tớ như thế, tớ còn tưởng rằng mẹ tớ sẽ không khóc.
Nhưng có một ngày, tớ nhìn thấy mẹ ở trong phòng khóc rất đau lòng, còn khóc dữ dội hơn tớ.”
“Tại sao?” Ôn Dư hỏi.
“Mẹ tớ là bác sĩ khoa ngoại, cuộc phẫu thuật đó rất nguy hiểm, không thể cứu được bệnh nhân, khi đó người nhà bệnh nhân nói mẹ tớ khinh thường người nghèo, không đưa phong bì không tận tâm, ngày ngày tới bệnh viện làm loạn, còn tìm truyền thông tung tin tức, khoảng thời gian đó tin đồn rợp trời, nói hệt như thật.” Cho dù lúc đó còn nhỏ, khi nhớ lại Diệp Kì Trăn vẫn cảm thấy rành rành trước mắt, “Từ lúc đó tớ liền biết, những gì nghe được chưa chắc đã là thật, miệng lưỡi không xương trăm đường lắt léo, có lúc những lời tùy tiện nói ra từ miệng ai đó còn tổn thương người ta hơn cả một nhát dao.
Cậu xem, người đáng sợ như mẹ tớ còn tức tới khóc, đúng không?”
Ôn Dư bị những lời tức giận chế giễu của Diệp Kì Trăn chọc cười, đồng thời cũng cảm động, cô ấy cảm nhận được Diệp Kì Trăn nói những lời này là để an ủi bản thân.
“Tớ cảm thấy một con người là người như thế nào, quyết định bởi bản thân đã làm gì, chứ không phải là người khác đã nói gì.” Diệp Kì Trăn nói xong liền phát hiện bản thân nghĩ như chuyện đương nhiên, cô không trải qua những chuyện của Ôn Dư, đương nhiên có thể nói một cách nhẹ nhàng.
Nghĩ tới việc bản thân bị một câu mắng chửi của Quản Minh làm khó chịu như thế, cô không thể tưởng tượng được Ôn Dư làm cách nào để vượt qua.
Ôn Dư cúi đầu xuống, sau đó lại nhìn Ôn Dư, chỉ chân thành nói: “Ôn Dư mà tớ quen biết rất tốt, cho dù người khác nói như thế nào, tớ chỉ biết cậu ấy rất tốt.”
Ôn Dư yên lặng lắng nghe, cô ấy tự nhận bản thân không phải là người dễ xúc động, nhưng lúc này, “Diệp Kì Trăn.”
“Ừm?”
“Tớ muốn ôm cậu.”