Bạn đang đọc Dư Tôi Rung Động – Chương 18
Chương 18: Kẹo
Diệp Kì Trăn luôn suy nghĩ tới cảm nhận của người khác trước, có nhiều khi cô tự nguyện người tủi thân là bản thân.
Cho nên nhân duyên của cô vô cùng tốt, mọi người thích sự cẩn thận ân cần của cô, nhưng có rất ít người để tâm tới việc cô cũng thất vọng cần được an ủi.
Nhưng Ôn Dư sẽ lưu tâm tới điều đó.
Sẽ chăm sóc cô lúc cô cần.
Điều này cũng là nguyên nhân khiến Diệp Kì Trăn vô cùng để tâm tới Ôn Dư, chính vì để tâm, cô càng không muốn Ôn Dư tức giận vì bản thân.
“Đừng giận tớ nữa.” Diệp Kì Trăn chăm chú nhìn Ôn Dư, lại lặng lẽ nói một câu.
Ôn Dư chưa từng được người khác dỗ dành, khi nghe thấy Diệp Kì Trăn khẽ khàng thủ thỉ, sau đó lại nhìn ánh mắt chân thành cùng tủi thân của cô, không biết phải phản ứng thế nào.
Tuy biết được Diệp Kì Trăn giúp Đường Tiêu theo đuổi mình, khiến Ôn Dư rất khó chịu, nhưng lần trước cô ấy cũng đã nặng lời với Diệp Kì Trăn.
Người này không nóng giận à?
Như thế cũng không giận sao?
Ôn Dư ý thức được bản thân nói năng quá đáng với Diệp Kì Trăn, nên nói là, tối đó khi Diệp Kì Trăn vừa khóc vừa nói xin lỗi cô ấy, cô ấy đã ý thức được, chỉ là bản thân có thói quen treo câu “Không quan trọng” lên miệng, càng không biết cách cúi đầu thế nào.
Ôn Dư thừa nhận câu nói “Không quan trọng” của mình là đang giận dỗi Diệp Kì Trăn, nếu thật sự không quan trọng cũng sẽ không như thế.
Cuối cùng xe buýt xếp hàng lên cầu qua sông, hòa vào trong dòng xe đông như mắc cửi, chầm chậm tiến về phía trước.
Diệp Kì Trăn nhét bánh vào tay Ôn Dư, cảm thấy bản thân hiện tại còn mặt dày dây dưa hơn cả Đường Tiêu, cô tiếp tục nói với Ôn Dư: “Ăn chút đi, còn nửa tiếng nữa mới tới nơi, lát nữa nếu hạ đường huyết sẽ càng khó chịu.”
Ôn Dư nắm lấy bánh quy trong tay, Diệp Kì Trăn như thế, cô ấy nào còn giận dỗi nổi, buổi tối nhìn thấy Diệp Kì Trăn khóc lóc cô ấy đã cảm thấy bản thân nặng lời.
Ở trước mặt Diệp Kì Trăn, Ôn Dư cầm bánh quy đưa tới bên miệng, cắn một miếng nhỏ.
Cuối cùng cũng chịu để ý tới mình! Diệp Kì Trăn lập tức nở nụ cười, thở phào một hơi.
Lúc này ánh nắng ban mai xua tan lớp mây mù mỏng, xuyên qua cửa kính chiếu vào trong, vừa hay rơi trên mặt, Diệp Kì Trăn híp mắt lại, lúm đồng tiền trên má hiện lên rõ ràng.
Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, cẩn thận nhai bánh quy, trong lòng nghĩ người này có ngốc không chứ? Tối đó bị mình nói đến tủi thân khóc lóc, hôm nay còn tới dỗ mình như thế.
Có chút không hiểu nổi.
Diệp Kì Trăn đối xử tốt với mình như vậy làm gì?
Nếu Diệp Kì Trăn muốn làm bạn, có rất nhiều người tính cách tốt đẹp hơn mình rất nhiều.
Hé mở cửa sổ ra một chút, cơn gió sáng sớm thổi vào mang theo chút lành lạnh, lại kèm theo mùi nắng tươi mới.
Tóc Diệp Kì Trăn bị gió thổi quét qua mắt, cô trực tiếp nhắm mắt lại.
Ôn Dư thấy vậy, giơ tay lên vén tóc thay Diệp Kì Trăn, động tác dịu dàng cẩn thận.
Diệp Kì Trăn mở mắt ra, liền nhìn thấy ngón tay thon dài của Ôn Dư đang vuốt tóc cho bản thân, đầu ngón tay khẽ lướt qua trán cô.
Hôm nay cô dứt khoát mặt dày tới cùng, cũng không tự ra tay, mà lười biếng ngẩng đầu về phía Ôn Dư.
Ôn Dư hiểu ý, bị động tác nhỏ của Diệp Kì Trăn chọc cười, cô ấy vừa cười vừa giúp Diệp Kì Trăn sửa lại tóc.
Cho dù không lên tiếng, nhưng một đi một lại như thế, Diệp Kì Trăn có thể xác định Ôn Dư không giận bản thân nữa.
Mà dáng vẻ rũ mắt cười lên của Ôn Dư khiến cô không thể di chuyển ánh mắt, quá chói mắt.
Thấy Ôn Dư đã ăn xong bánh quy, Diệp Kì Trăn nhân cơ hội này được nước lấn tới: “Ăn hết bánh quy của tớ rồi thì không được ngó lơ tớ đâu đấy.”
Sợ làm phiền tới những người khác, âm thanh của Diệp Kì Trăn vẫn luôn đè rất thấp, khẽ khàng dịu dàng, còn giống như đang làm nũng.
Ôn Dư nghe thấy những lời này, chỉ cười.
“Cười gì thế?” Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng hỏi.
“Sao không nói ăn bánh quy của cậu thì là người của cậu?” Ôn Dư thong dong hỏi.
Nghĩ tới nhiều người muốn theo đuổi Ôn Dư như thế, Diệp Kì Trăn nghịch ngợm cười nói, “Nếu cậu bằng lòng, tớ cũng không thiệt.”
Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, ánh mắt không trốn không tránh, nói thẳng: “Rất bằng lòng.”
Diệp Kì Trăn không kịp phòng bị, bỗng câm nín, khi nhìn vào ánh mắt nhìn tới của Ôn Dư từ khoảng cách gần, bỗng nhiên nghĩ lệch đi, khuôn mặt của Ôn Dư rất xinh đẹp, giống như trời sinh đã đằm thắm, rất thu hút.
Quá thu hút rồi.
Tại sao lại biết cách thu hút nữ sinh như vậy chứ?
Vì Ôn Dư, Diệp Kì Trăn thật sự nghi ngờ bản thân không được thẳng cho lắm, thường xuyên xuất hiện loại cảm giác ám muội không nói thành lời, là cảm giác ám muội không hề có khi cô tiếp xúc với nam sinh.
Phản ứng trong dự đoán, Ôn Dư giảo hoạt cười một tiếng, lại lười biếng nhìn về phía mặt sông ngoài cửa sổ, trước kia sao lại cho rằng Diệp Kì Trăn có ý với bản thân chứ? Kết quả là người ta đang giúp bạn bè theo đuổi bản thân.
Nghĩ đi đâu thế không biết.
Còn nữa, thất vọng cái gì chứ…
Thật kì lạ.
Sắp xuống cầu, tốc độ xe tăng nhanh.
Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư không nói một lời, “Khó chịu à?”
Ôn Dư khẽ lắc đầu.
“Ăn thêm chút nữa đi.” Diệp Kì Trăn nói xong lại rút một chiếc bánh quy trong túi ra, thuận tiện lấy thêm cả hộp sữa.
Ôn Dư không còn lời nào để nói, “Cái gì cậu cũng có à?”
“Cậu đoán xem bạn cùng phòng gọi tớ là gì?”
“Là gì?”
“Diệp-Doraemon-Kì Trăn.”
Ôn Dư cười không ngừng lại được, rất thích hợp, rất đáng yêu.
Trong lúc nói cười, Diệp Kì Trăn đã cắm xong ống hút lên hộp sữa, nhét vào tay Ôn Dư.
“Tôi uống rồi thì cậu uống gì?”
“Tớ uống rồi.” Diệp Kì Trăn nói dối.
“Mang nhiều vậy à?”
“Lúc muốn uống thì uống.” Diệp Kì Trăn tiếp tục nói.
“Thích uống sữa vậy à?” Thêm lần nữa Ôn Dư lại tìm hiểu được kiến thức mới, hợp lí nghi ngờ trong cặp Diệp Kì Trăn toàn chứa đồ ăn.
“…” Diệp Kì Trăn bất đắc dĩ, cô nghĩ trong mắt Ôn Dư, có lẽ bản thân chính là một tên mít ướt ham ăn tục uống, hình tượng hoàn toàn tan vỡ rồi.
Hai người ngồi bên nhau, thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu, hành trình mười mấy trạm xe cũng không quá khó chịu.
Gia sư Ái Tâm là dự án công ích lâu đời của đại học Z, mười mấy câu lạc bộ trên toàn thành phố đều thành lập trung tâm hoạt động, với sự tham gia chủ yếu của sinh viên năm nhất năm hai, dù sao thời gian rảnh rỗi tương đối dồi dào.
Đây là lần hoạt động đầu tiên trong học kì mới, tương đối bận, buổi sáng căn bản là trang trí trung tâm hoạt động, quét dọn vệ sinh, tới chiều mới có học sinh tới.
Nói là trung tâm hoạt động, thật ra chỉ là một căn phòng lớn đơn sơ, bàn ghế bảng cũng đã cũ, đa phần học sinh là những đứa trẻ học tiểu học, điều kiện gia đình không tốt, phụ huynh bận rộn với kế sinh nhai, cuối tuần cũng không có thời gian ở bên con cái.
Ý định ban đầu của Gia sư Ái Tâm không phải là giúp đám trẻ này nâng cao thành tích học tập, mà chủ yếu bầu bạn và khơi thông tư tưởng.
Diệp Kì Trăn cảm thấy rất có ý nghĩa, cho nên mới đăng kí.
Cô vẫn bất ngờ về việc Ôn Dư cũng sẽ tham gia, cô tưởng rằng Ôn Dư thích ở một mình hơn, tham gia những hoạt động này có nghĩa là sẽ phải giao tiếp với rất nhiều người.
Điều khiến Diệp Kì Trăn bất ngờ hơn nữa chính là, khi Ôn Dư dạy đám trẻ học bài lại vô cùng dịu dàng nhẫn nại, rõ ràng bình thường là một người kiêu căng.
Hai người dạy đám trẻ lớp 2, hai bé gái là bạn học cùng lớp, rất ngượng ngùng, nhất định muốn ngồi cùng nhau.
“…!Hiểu chưa? Cô ra một đề tương tự, nếu làm đúng, sẽ cho em một phần thưởng nhỏ.” Diệp Kì Trăn thích trẻ con, cũng rất biết cách dỗ dành trẻ con, rất nhiều chiêu trò.
“Cô ơi, giải thưởng là gì thế ạ?” Cô bé xấu hổ cũng to gan hơn một chút, chủ động hỏi.
“Làm đúng rồi sẽ biết.”
Ôn Dư ở bên cạnh quay đầu nhìn Diệp Kì Trăn một cái, cười cười, giải thưởng là gì không cần nghĩ cũng biết.
Đứa trẻ liền trúng chiêu này, viết lời giải nghiêm túc hơn, sau khi tính xong còn kiểm tra một lượt mới đưa Diệp Kì Trăn xem, sau khi Diệp Kì Trăn nhìn thấy đáp án chính xác liền khen một câu, bảo cô bé đưa tay ra, sau đó rút ra thứ gì đó trong túi áo đặt vào lòng bàn tay cô bé.
Cô bé xòe bàn tay ra, lập tức nở nụ cười, là một chiếc kẹo hình con thỏ, tinh xảo đáng yêu, đứa trẻ vừa nhìn liền thích, “Cảm ơn cô!”
Ôn Dư nhìn thấy rồi, ừm, đoán không sai, chính là đồ ăn.
“Không cần khách sáo.” Diệp Kì Trăn xoa đầu đứa trẻ, nhìn thấy ánh mắt đứa trẻ bên phía Ôn Dư thèm thuồng nhìn sang, cô lại móc ra một chiếc đưa tới.
“Rốt cuộc cậu còn bao nhiêu hả?” Giống như làm ảo thuật, Ôn Dư nhìn rồi hỏi Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn yên lặng nhìn Ôn Dư, giây lát sau, lặng lẽ chạm vào tay Ôn Dư bên dưới gầm bàn, rồi sau đó, cô âm thầm nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay Ôn Dư.
Khi Ôn Dư nhận lấy, lòng bàn tay khẽ cọ vào lòng bàn tay Diệp Kì Trăn, ấm áp.
“Hết rồi.” Diệp Kì Trăn cười nói xong, tiếp tục cúi đầu hướng dẫn đứa trẻ làm bài.
Ôn Dư nắm chặt kẹo trong tay, yên lặng nhìn nụ cười ngọt ngào của Diệp Kì Trăn khi cúi đầu, đột nhiên nghĩ, nếu bản thân có thể quen biết Diệp Kì Trăn sớm hơn, liệu có vui hơn chút nào không…