Đọc truyện Dư Tình Khả Đãi – Chương 133
Màn đêm buông xuống, đoàn phim có cảnh quay tại bể bơi ở khách sạn họ đang thuê.
Cảnh này không có Thẩm Úc mà chỉ có mỗi Kiều Nguyệt – bởi vì Thẩm Úc thanh cao quá mức nên đã đắc tội những nhân vật vai to vế lớn dẫn đến kết cục nhóm hai người họ bị buộc phải tạm dừng mọi hoạt động, Kiều Nguyệt thấy Thẩm Úc ủ dột bèn tìm cho cả hai một bước trở mình, giấu Thẩm Úc để tham dự một bữa tiệc bể bơi dành cho tầng lớp thượng lưu.
Cũng chính trong bữa tiệc ấy, nhà đầu tư kia đã để ý đến cô.
Trong phim, Kiều Nguyệt tham dự party cùng một nữ nghệ sĩ khác, gương mặt non nớt phối cùng bộ đồ bơi gợi cảm chẳng khác nào tự biến mình thành miếng mồi ngon giữa bầy sói dữ.
Cũng ở phân đoạn này mà Kiều Nguyệt chính thức bước ra khỏi cái bóng đằng sau Thẩm Úc để bước tới phía trước Thẩm Úc cho cả nhân vật trong phim lẫn khán giả ngoài đời đều thấy được sức hút thực sự và ánh hào quang thuộc về cô.
Cảnh Tú thì eo thon chân dài, tỉ lệ cơ thể xuất sắc đến mức chẳng ai rời mắt nổi, giờ lại diện trên mình bộ áo tắm khoe vóc dáng, gỡ bỏ vẻ mặt ngoan ngoãn vâng lời thường nhật để thay vào đấy lớp trang điểm quyến rũ khiêu gợi, chỉ cần đứng yên một chỗ thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người phải cung cúc nghe theo, vì sao nhà đầu tư kia lại lựa chọn cô giữa một bể người đẹp như mây như mưa bên bể bơi ư – bởi cô không giống bất kỳ ai xung quanh hết, giữa nét cuốn hút nóng bỏng lại xen lẫn đôi chút lạnh nhạt, vẻ xinh đẹp ướt át như tràn khắp cơ thể nhưng lại không hề tục tĩu, khơi dậy trong lòng kẻ khác ham muốn chinh phục mãnh liệt.
Cảnh quay không tính là khó đối với Cảnh Tú, nhưng vì bữa tiệc được tổ chức với quy mô lớn, dàn nhân vật quần chúng cực kỳ đông, Cố Linh Phong lại cầu toàn không cho phép có bất kỳ một sai sót nào nên đã NG rất nhiều lần rồi, cứ quay rồi nghỉ rồi quay rồi nghỉ, chẳng mấy chốc đã quay từ bảy giờ tối đến tận mười hai giờ đêm.
Dù đang giữa hè nhưng gió đêm vẫn mang tới cảm giác lạnh giá, huống chi thân nhiệt về đêm của Cảnh Tú vốn thấp hơn so với người thường, cô còn ăn mặc mát mẻ lại phải xuống nước liên tục.
Quý Hựu Ngôn sợ cơ thể Cảnh Tú không chịu đựng được, nhưng thấy Cảnh Tú không hé miệng kêu ca nửa lời cũng hiểu sự nghiêm túc trong công việc của đối phương thành thử lại chẳng tiện khuyên nhủ gì, Quý Hựu Ngôn đành phải đứng bên máy quay, đích thân ôm khăn tắm chờ đợi.
Trước khi Cảnh Tú lại xuống bể bơi, chuyên viên trang điểm phải chỉnh sửa lại lớp make up cho cô, bấy giờ Quý Hựu Ngôn để ý thấy môi cô đã lạnh đến mức trắng bệch thì tim như bị dao cắt.
Quý Hựu Ngôn bèn khom lưng nói với Cảnh Tú: “Tôi vào trong khách sạn lấy ít nước ấm cho cậu uống nhé?”
Cảnh Tú tảng lờ đi cảm giác đau nhói vì buốt người, nhẹ cười rồi ừm một tiếng.
Thế là Quý Hựu Ngôn giao khăn tắm cho Diêu Tiêu, cầm theo cốc nước đi về phía khách sạn.
Cô rót nước nóng đầy cốc ở đại sảnh, vừa xoay người bước ra khu vực trường quay thì bỗng dưng thấy đám đông phía trước hỗn loạn.
Cô loáng thoáng nghe như có ai hét lên: “Đuối nước rồi! Cô Cảnh đuối nước rồi, mau gọi 120!”
Như tiếng sét đánh ngang tai Quý Hựu Ngôn.
Cốc nước rơi khỏi tay Quý Hựu Ngôn, vỡ tan tành, nước nóng bắn tung tóe lên cẳng chân Quý Hựu Ngôn song Quý Hựu Ngôn như lại chẳng thể cảm nhận được.
Đầu cô trống rỗng, tựa hồ bản thân cô còn không tài nào cắt nghĩa nổi tiếng thét ban nãy thông báo điều gì, tuy nhiên thân thể lại phản ứng nhanh nhẹn hơn nhiều so với tâm trí, nó vội vã nhấc chân chạy, đẩy đám người dạt sang một bên để tiến lên phía trước.
Cạnh bể bên tay phải, Cố Linh Phong cùng một nam nghệ sĩ vừa mới kéo được Cảnh Tú lên bờ, tóc tai Cảnh Tú rũ rượi, gương mặt tái xanh, thoạt trông chả khác gì một con búp bê vô tri vô giác chẳng buồn động đậy.
“Cô Cảnh! Cảnh Tú!” Cố Linh Phong kiểm tra nhịp thở của Cảnh Tú, “Không có hô hấp, cứu hộ đâu?! Nhân viên y tế đâu rồi?! Chết tiệt! Đám đấy chết giẫm ở đâu hết rồi…” Cố Linh Phong hoảng hốt, ăn nói đã không còn biết lựa lời.
Hai chân Quý Hựu Ngôn vốn đã sắp sửa mềm nhũn ra rồi, vừa nghe thấy tiếng thét của Cố Linh Phong, cô lập tức trượt chân, té ngã bên chân Cảnh Tú.
“A Tú…” Cô không để ý đến cơn đau nhức, dùng cả chân cả tay để bò đến kế bên Cảnh Tú sau đó quỳ gối, đẩy nam nghệ sĩ đang chuẩn bị mở hàm Cảnh Tú một cách thô lỗ ra rồi vừa gọi tên Cảnh Tú, vừa đưa tay kiểm tra nhịp thở và động mạch cảnh của Cảnh Tú.
Đời trước cô từng đóng một bộ phim chủ đề y khoa, sắm vai một bác sĩ cấp cứu nên đã được học qua một khóa huấn luyện chuyên ngành đặc biệt để bây giờ cũng có trong mình một chút kiến thức và kinh nghiệm thực hành liên quan.
Mất ý thức, không còn thở, mạch vẫn đập! Răng Quý Hựu Ngôn run cầm cập, đầu óc cứ như bị dán kéo, nhưng nhờ vào bản năng mà động tác tay của cô vẫn thành thạo mở khớp hàm khép chặt của Cảnh Tú, nhanh chóng ngoáy sạch dị vật trong miệng và lỗ mũi Cảnh Tú, tiến hành ba mười lần ấn xương ức một cách chuẩn xác, cúi người hô hấp nhân tạo hai lần cho Cảnh Tú, sau đó dựa theo tỉ lệ để lặp đi lặp lại tạo thành một vòng tuần hoàn.
Ngực Cảnh Tú dính đầy máu chảy từ cổ tay Quý Hựu Ngôn do té ngã, trông mà phát hãi.
Nhân viên cấp cứu mang cáng đến, thấy Quý Hựu Ngôn như phát điên phát rồ, có điều động tác của cô lại chính xác nên không ai dám cưỡng ép Quý Hựu Ngôn dừng lại.
Quý Hựu Ngôn ghé vào bờ môi lạnh lẽo của Cảnh Tú, không ngừng âm thầm cầu khẩn: “A Tú, van xin cậu đấy, hãy tỉnh lại đi.”
Một phút đồng hồ dài dằng dặc trôi qua, Cảnh Tú vẫn không có phản ứng, Quý Hựu Ngôn thở hồng hộc, cánh tay bắt đầu phát run nhưng chẳng dám lơ là lấy một giây.
“Nếu đây là lỗi của tôi thì hãy lấy mạng tôi trả lại cho cô ấy được không, hãy trả nó lại cho cô ấy.
Van xin cậu tỉnh lại đi.”
Quý Hựu Ngôn cắn răng tiếp tục, nước mắt lại làm tầm nhìn nhòe đi.
Mười giây lại trôi, cuối cùng Cảnh Tú cũng há miệng nôn nước ra ngoài, bắt đầu lấy lại được hô hấp.
Cô mở mắt nhìn Quý Hựu Ngôn, ý thức mông lung, khó chịu mà không thể diễn đạt thành lời.
Quý Hựu Ngôn ôm lấy cô, để cô dựa vào đùi mình, một tay vỗ sau lưng giúp cô nôn hết nước ra trong khi vừa khóc lóc nức nở vừa dỗ dành: “Không sao rồi, đừng sợ, không đau, sẽ không đau nữa…”
Nhân viên cấp cứu kéo đến vây xung quanh, khiêng Cảnh Tú đặt lên cáng.
Quý Hựu Ngôn muốn theo lên xe cứu thương nhưng vừa mới đứng lên đã nổ đom đóm mắt, ngất xỉu.
Trong bóng tối, cô như quay trở lại đàn tràng nơi Đạo Không từng làm phép cho Cảnh Tú, Cảnh Tú hướng về phía hư không vô tận mà cô lại không tài nào ngăn được, cứ thế chạy theo thôi, cả hồn cả vía đau như thể sắp sửa bị xé rách toạc ra đến nơi rồi.
Vị hòa thượng đứng phía đằng xa chắp tay trước ngực, vẽ một bùa chú giữa lòng không gian, thở dài nói: “A Di Đà Phật, đều là kẻ si.”
“Có bỏ sẽ có được, cầu người sẽ được người, chớ đừng phụ ơn trời.”
Có bỏ sẽ có được, cô đã biết phải bỏ cái gì, nhưng được thì sao? Đời trước rõ ràng A Tú an lành như vậy, tại sao bây giờ phải chịu khổ thế chứ, vậy cũng coi là được ư? Quý Hựu Ngôn cảm giác miệng đầy vị máu.
“Chị! Chị ơi!” Cô nghe như có ai đang gọi mình.
Quý Hựu Ngôn gian nan mở mắt, trước mắt sáng đến chói lóa.
Cô né tránh ánh sáng, nghiêng đầu lập tức trông thấy gương mặt lo âu của Lâm Duyệt: “Chị, chị tỉnh rồi, có khó chịu ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ nhé?”
Bác sĩ nói cô bị khủng hoảng quá đỗi dẫn đến hư thoát, không đến mức đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi là được.
Lâm Duyệt định bụng để cô nghỉ ngơi cho tốt, kết quả chứng kiến đến cả trong mơ Quý Hựu Ngôn vẫn luôn rơi lệ thì sợ cô gặp ác mộng nên mới đánh thức.
Quý Hựu Ngôn vừa tỉnh táo đã hỏi với cổ họng khàn đặc: “Cô Cảnh…”
Cô còn chưa dứt lời, Lâm Duyệt đã hiểu ý đáp: “Chị quay sang kia nhìn đi.”
Quý Hựu Ngôn xoay người, trông thấy Cảnh Tú đang truyền nước, lẳng lặng nằm trên giường kế bên như nàng công chúa ngủ trong rừng.
Như sợ chỉ một giây sau Cảnh Tú sẽ biến mất, Quý Hựu Ngôn chẳng nỡ chớp mắt, cứ thế nhìn đối phương.
Cô muốn xuống giường, Lâm Duyệt bèn sốt sắng tiến đến dìu cô, nhờ dựa vào Lâm Duyệt mà cô có thể bước xiêu vẹo đến bên giường Cảnh Tú, nghiêng người yếu ớt ôm lấy Cảnh Tú.
Thỏa mãn đến mức mũi phải cay ran.
“Chị ngất xỉu làm cô Cảnh sợ lắm đấy, cô Cảnh còn chẳng dám ngủ, cứ thế giữ tỉnh táo suốt đường đến bệnh viện, phải tới khi nghe bác sĩ xác nhận chị không quá đáng lo chị ấy mới lịm đi.
Bác sĩ cũng mới kiểm tra rồi, trước mắt đã không còn vấn đề, nhưng vì phổi dính chút nước bị viêm nên phải nằm viện quan sát thêm một tuần.”
“Đồ ngốc…” Quý Hựu Ngôn vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
“Chị này…” Lâm Duyệt chần chừ.
“Sao vậy?” Sợ đánh thức Cảnh Tú nên cô trả lời rất khẽ.
“Tay với đầu gối chị bị trầy xước đấy, đợi qua mấy hôm nữa sẽ đóng vảy nên không sao.
Nhưng sao chân chị bị bỏng vậy? Bác sĩ bảo bỏng khá nặng, có khả năng để lại sẹo…”
Bấy giờ Quý Hựu Ngôn mới cảm nhận được cơn đau nhức đến từ bắp chân.
Sao lại bị bỏng? Cô cũng không nhớ.
“Không sao đâu, sẹo thì sẹo thôi.” A Tú không sao là đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Cô hỏi một cách không được lưu loát: “Duyệt Duyệt này, lúc đó em có biết đã xảy ra chuyện gì không? Sao cô Cảnh lại bị…!đuối nước?”
Lâm Duyệt thành thật đáp: “Thực ra em không rõ cụ thể tình huống như thế nào.
Nghe anh quay phim kể vốn cô Cảnh đang bơi rất bình thường thì tự dưng mặt nhăn lại, trông rất đau đớn, cơ thể còn run rẩy, sau đó cứ thế chìm xuống nước.”
Đôi mắt Quý Hựu Ngôn cũng trầm theo.
Khả năng bơi lội của A Tú cực tốt, trước khi xuống nước cũng đã hoàn thành đủ các bước vận động làm nóng người, chẳng có lí gì khi mà tự dưng lại bị chuột rút dẫn tới đuối nghiêm trọng như thế.
Trừ phi…
Điện thoại của Lâm Duyệt bỗng reo chuông, cắt đứt dòng suy nghĩ của Quý Hựu Ngôn.
Là cuộc gọi từ Ngụy Di Chân, chị gọi tới hỏi xem Quý Hựu Ngôn đã tỉnh chưa.
Lâm Duyệt nói Quý Hựu Ngôn tỉnh rồi, Ngụy Di Chân bèn đề nghị Lâm Duyệt đưa máy cho Quý Hựu Ngôn.
“Ổn không?” Ngụy Di Chân quan tâm.
“Không có gì đáng ngại ạ.”
“Cô Cảnh thì sao?”
“Đã không sao, để chị phải lo lắng rồi.” Cô không nhịn được bèn hôn một cái lên má Cảnh Tú.
Ngụy Di Chân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Chị hỏi han thêm hai câu rồi chuyển sang vấn đề chính: “Tuy hiện tại chị không nên nói về chuyện này với em, nhưng tình hình nghiêm trọng lắm rồi, tin tức truyền ra ngoài, đám truyền thông như ong vỡ tổ, còn có cả bức ảnh em hô hấp nhân tạo cho cô Cảnh nữa.”
Nào chỉ mỗi ảnh, thậm chí có cả video, thấp thoáng ghi lại được cảnh Quý Hựu Ngôn liều lĩnh bò đến bên cạnh Cảnh Tú.
“Có đám săn tin vô nhân đạo dựa vào mấy thứ đó để viết bài, chỉ ra rằng phản ứng của em trước việc cô Cảnh đuối nước không giống mối quan hệ chỉ là bạn thân.
Bởi vì đột ngột quá nên không phía nào kịp đè xuống.
Chị định…”
Chị còn chưa đề cập đến phương án xử lí của mình thì Quý Hựu Ngôn đã xen ngang với vẻ mệt mỏi: “Chị, kệ họ đi, chỉ cần cô ấy khỏe mạnh thì chẳng còn gì quan trọng nữa.”
“Em cũng không muốn che che giấu giấu mãi, cuộc đời có còn bao nhiêu đâu để mà có thể phí hoài.” Cổ họng cô lạnh buốt, thanh âm nặng nề như phát ra từ lồng ngực.
Ngụy Di Chân trầm mặc.
Một hồi lâu sau chị mới đáp: “Ừm, em nghỉ ngơi đi đã, chị sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.”
“Vâng, chị vất vả rồi.”
Cô cúp máy, trả điện thoại cho Lâm Duyệt, nhìn trần nhà ngẩn người hồi lâu mới nhớ ra hỏi Lâm Duyệt: “Giờ là mấy giờ?”
“Hơn năm giờ sáng ạ.”
“Chị không sao rồi, em về nghỉ ngơi đi.”
Lâm Duyệt không chịu, kiên quyết ở đây đến bảy giờ mới thay ca với Diêu Tiêu, nhưng cô nàng không cãi lại nổi Quý Hựu Ngôn, cuối cùng vẫn phải bỏ về.
Trước khi rời đi, Lâm Duyệt đưa Quý Hựu Ngôn điện thoại của cô, “Điện thoại chị hết pin sập nguồn rồi, ban nãy em mượn y tá sạc đầy cho chị rồi đấy.”
Sau khi Lâm Duyệt đi không lâu, Quý Hựu Ngôn chẳng buồn ngủ chút nào bèn bật nguồn điện thoại.
Thẻ SIM vừa load, Chung Thanh Ngọc đã gọi điện tới.
Quý Hựu Ngôn cố gắng xốc lại tinh thần, cô xuống giường, ra ngoài ban công tiếp máy.
Vừa kết nối, Chung Thanh Ngọc đã lập tức chất vấn: “Mẹ gọi cho con nhiều cuộc như vậy mà sao giờ con mới nhận?”
Quý Hựu Ngôn uể oải đáp: “Vừa rồi điện thoại con sập nguồn, sao thế ạ?”
Chung Thanh Ngọc tức giận: “Con còn hỏi sao thế à, mới sáng ra mẹ đã thấy khắp tin tức báo chí đâu đâu cũng đăng ảnh con hô hấp nhân tạo cho Cảnh Tú, là phim hay thật vậy?”
“Vâng, là thật đấy ạ.” Quý Hựu Ngôn mệt mỏi, cô cho rằng Chung Thanh Ngọc đang để ý tới việc cô và Cảnh Tú lại tạo ra scandal nên không còn bụng dạ để ý đến thái độ của Chung Thanh Ngọc, vừa định kiếm cớ cúp mày thì bỗng dưng nghe thấy Chung Thanh Ngọc hỏi với ngữ khí đã bình tĩnh hơn song lại có phần sốt sắng: “Thế…!thế có làm sao không? Con bé thế nào rồi? Cả con nữa? Mẹ thấy trong hình tay con toàn máu, sao lại vậy?”
Sự quan tâm bất ngờ đến khiến Quý Hựu Ngôn ngẩn người.
Mấy giây sau, Quý Hựu Ngôn mới trả lời: “Cô ấy không sao, sợ là phổi bị viêm một chút, con cũng không sao, vội quá nên ngã thôi ạ.” Vừa dứt lời, cô mới nhận ra mình đã nghẹn ngào.
Chung Thanh Ngọc nghe thấy tiếng nức nở của cô bèn nhẹ nhàng an ủi: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt.
Có phải bị dọa sợ rồi không, haizz, không sao, lần sau hai đứa để ý hơn một chút nhé, đóng phim kiếm tiền quan trọng thật nhưng an toàn vẫn là quan trọng nhất.
Trước đây con bé còn từng gặp chấn thương rồi mà sao vẫn còn bất cẩn quá, con phải cẩn thận thay phần cả hai chứ.”
Vào khoảnh khắc này đây, sự dịu dàng và ngụ ý ngầm chấp nhận trong giọng nói của mẹ khiến Quý Hựu Ngôn càng muốn khóc lớn tiếng hơn.
Cô vừa tháo gỡ lớp ngụy trang bình tĩnh trước mặt mọi người liền lập tức sụp đổ: “Mẹ ơi, con sợ lắm, con sợ vô cùng…”
Khóc thất thanh.
Ba lần.
Sau khi sống lại, A Tú đã phải chịu ba lần tai bay vạ gió như vậy rồi.
Không ai biết ban nãy cô đã tuyệt vọng cỡ nào, cũng không ai biết hiện tại cô chỉ nghĩ thôi cũng khiếp đảm ra làm sao, và sẽ chẳng có ai biết được rằng bây giờ cô sợ hãi tương lai đến mức nào.
Đây là lần đầu tiên Quý Hựu Ngôn để lộ sự yếu đuối trước mặt bà kể từ khi cô trưởng thành, lòng Chung Thanh Ngọc chua xót, đau đớn khôn nguôi, muốn xoa dịu con gái mà chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể vụng về nói: “Không sao rồi, đã không sao rồi, đừng sợ…”
“Đừng khóc, lớn tướng rồi.” Giọng điệu cứng rắn của đàn ông vang lên.
Quý Trường Tung làm Quý Hựu Ngôn sợ đến mức im bặt.
Ngữ khí Quý Trường Tung vẫn cứng nhắc như thường: “Không sao là tốt rồi, từ lâu bố đã dạy con là khóc lóc không giải quyết được vấn đề gì rồi mà.”
Quý Hựu Ngôn bị bố giáo huấn thành thử không còn cả tâm trạng để mà khóc nữa.
Hình như Quý Trường Tung có chút lúng túng, ông nuốt nước bọt hai lần nghe khá vang, nhả chữ rõ ràng: “Kể cả khi bố không đồng ý, con vẫn khăng khăng muốn ở bên con bé kia thì bố cũng hết cách.
Nên duyên vợ chồng thì phải bầu bạn đến già, nếu đã quyết sẽ sánh bước bên nhau suốt cả cuộc đời thì phải chăm sóc con bé cho thật tốt, biết chưa.”
Quý Hựu Ngôn không ngờ Quý Trường Tung sẽ nói vậy, mãi cô mới tìm lại được thanh âm của mình, mũi chua không tả nổi: “Con biết rồi, bố.”
Cả bố lẫn con đều không quen với kiểu tương tác dịu dàng như thế này, hai bên ăn ý im lặng vài giây xong Quý Trường Tung kiếm cớ cúp máy.
Ngoài ban công, Quý Hựu Ngôn nhìn về phía đông nơi mặt trời vừa ló rạng, tự dưng hoài nghi liệu có phải mình đang nằm mơ hay chăng.
Cô quay về giường, nhìn Cảnh Tú vẫn say giấc nồng, cảm xúc hỗn loạn, khó lòng kiểm soát, cuối cùng đứng dậy hôn lên trán đối phương, rồi xuống chóp mũi, ánh mắt ngập tràn tình ý thiết tha.
Cậu thấy không, mọi thứ quanh ta đều đang chuyển biến rất tốt đẹp.
Thế nên cậu cũng phải cố gắng mới được.
Chúng ta hai mà như một, cậu ở đâu thì tôi ở đó..