Đọc truyện Dư Tình Khả Đãi – Chương 132
Quý Hựu Ngôn cũng không lấy làm ngạc nhiên khi gửi emo xong không thấy Cảnh Tú hồi đáp.
Cô vuốt ve những ký tự ít ỏi thuộc về đối phương trên màn hình điện thoại, vẫn chưa đã thèm phải tắt khung chat để chuyển qua photo album.
Cô chuyển tấm ảnh chụp màn hình ban nãy tới một thư mục sở hữu thumbnail là bức ảnh con gấu trúc Cảnh Tú tặng mình với cái tên được đặt là “X214”, bên trong chứa đựng những bức ảnh chụp màn hình trong lúc video call lưu giữ bao khoảnh khắc quý giá giữa cô và Cảnh Tú.
Cô bắt đầu mở xem từng cái một kể từ tận hồi Cảnh Tú vẫn chưa đồng ý quay lại với mình, bắt đầu từ chiếc GIF cô cắt từ video cố tình quay màn hình đoạn call với Cảnh Tú khi mình đi tắm, theo dòng thời gian cuối cùng tới tấm ảnh chụp màn hình mới nhất thuộc về hôm nay.
Chất lượng video call hiện tại rất cao nên nhan sắc Cảnh Tú trong từng tấm ảnh chụp màn hình đều xinh đẹp sắc nét, duy chỉ có tấm hôm nay lại đen sì sì y hệt người Châu Phi.
Quý Hựu Ngôn buồn cười với lối liên tưởng của bản thân.
Tuy cô cảm thấy như vậy rất đáng yêu, nhưng có lẽ A Tú nghe được sẽ không vui đâu.
Quý Hựu Ngôn backup ảnh gốc rồi mở phần mềm chỉnh sửa, chuẩn bị công cuộc nâng cao độ sáng cho em nó.
Kỹ năng chỉnh sửa ảnh của các nữ minh tinh có thể xem như gần đạt ngưỡng thượng thừa, đương nhiên Quý Hựu Ngôn cũng nằm trong số đó – tuy bản thân cô ít khi cần dùng đến nhưng những nghệ sĩ chụp ảnh chung với cô thì cần.
Thành thử skill này cũng được coi là một trong những món yêu cầu phải học để đắc nhân tâm.
Cô sửa tấm ảnh với một nụ cười đầy ngả ngớn, có điều đợi tới lúc xuất ảnh, nụ cười bên khóe môi của Quý Hựu Ngôn lập tức tan biến.
Vì sao thoạt trông A Tú có vẻ không được khỏe lắm?
Cô như nhận ra điều gì, vội vã quay lại màn hình chính của điện thoại nhằm xác nhận ngày giờ – quả nhiên nhẩm tính có thể thấy hai hôm nay khả năng cao đến kỳ kinh nguyệt của A Tú.
Có phải A Tú…!lại đau không? Sợi dây cung trong lòng Quý Hựu Ngôn chợt căng như dây đàn.
Cô muốn gọi điện lại để hỏi Cảnh Tú, nhưng hiện tại đã hơn một giờ sáng, cô sợ nhỡ đâu Cảnh Tú vừa mới chợp mắt thì lại bị mình đánh thức; tuy nhiên chừng nào chưa có đáp án, chừng đó trái tim của cô còn như lơ lửng giữa không trung, khó chịu tới mức thậm chí cô còn muốn liều mình trở lại bên cạnh Cảnh Tú để đích thân xác nhận.
Lực bất tòng tâm, Quý Hựu Ngôn đành phải quấy rầy Diêu Tiêu vậy.
Cô trực tiếp gọi điện thoại cho Diêu Tiêu.
Chuông phải kêu một hồi lâu thì Diêu Tiêu mới ngóc dậy trả lời: “A lô, chị ạ…” Tất nhiên Diêu Tiêu đang cực kỳ ngái ngủ, giọng khàn đi trông thấy.
Tuy ngữ khí Diêu Tiêu không nhuốm vẻ gì giận dỗi, Quý Hựu Ngôn vẫn áy náy xin lỗi trước tiên: “Xin lỗi Tiêu Tiêu nhé, muộn vậy rồi còn đánh thức em.”
“Không sao đâu ạ, có chuyện gì vậy chị?” Diêu Tiêu ngáp một cái, cô nàng vẫn luôn là một người khôn khéo.
Diêu Tiêu ngồi dậy, kéo tấm chăn đã bị đá xuống lên để đắp đến eo cho Lâm Duyệt rồi rời giường, tới bên cửa sổ tiếp chuyện điện thoại.
Đã khuya thế này, nếu không phải gặp việc gì khẩn cấp thì chị Quý sẽ không gọi cho mình đâu.
“Nửa tiếng trước chị có video call với cô Cảnh, cảm giác hình như tình trạng cô Cảnh đang không được tốt lắm nên chị không an tâm.
Vì vậy chị muốn hỏi em xem trạng thái cô ấy hôm nay thế nào?”
Diêu Tiêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Hình như vẫn giống mọi khi thôi ạ.
Buổi tối bọn em trở về lúc mười một giờ, lúc đấy trông cô Cảnh vẫn bình thường lắm.”
“Hôm nay không phải kỳ kinh nguyệt của cô ấy à?” Quý Hựu Ngôn hỏi.
“Chắc không phải đâu ạ, hôm nay em không thấy cô Cảnh nhắc gì.” Diêu Tiêu phủ nhận.
Quý Hựu Ngôn thấy đối phương liên tục phủ nhận bèn thoáng an lòng, nhưng sau một hồi do dự, cuối cùng cô vẫn bất an đưa ra một thỉnh cầu: “Tiêu Tiêu này, em có thể qua xem thử xem cô ấy thế nào không?”
Diêu Tiêu cảm giác làm vậy khi Cảnh Tú không hay biết gì thì khá là quá trớn, có điều cô nàng vẫn đồng ý khi nhận ra sự lo lắng trong ngữ khí của Quý Hựu Ngôn.
Tiếc thay…!Cảnh Tú khóa trái cửa phòng, Diêu Tiêu không thể vào.
Quý Hựu Ngôn nào có cách gì, cô chẳng thể làm gì khác ngoài kết thúc cuộc điện thoại: “Chắc không sao rồi, có lẽ chị bị lo xa, phiền em quá, em mau đi ngủ tiếp đi, chúc ngủ ngon.”
Có thể là do ánh sáng có vấn đề, cũng có thể là do thời điểm cô chụp lại màn hình có vấn đề.
Quý Hựu Ngôn tự thuyết phục bản thân.
Cô đặt điện thoại xuống, cố gắng chuyển sự chú ý của mình về với tập tài liệu trên tay, thế nhưng đầu óc không làm sao tập trung cho nổi.
Cô mệt mỏi tựa vào đầu giường, tờ giấy trên tay bị cô vò tới mức rách cả góc viền trong vô thức.
Không buồn ngủ chút nào, cả đêm cô không hề chợp mắt.
Sáng sớm hôm sau, Quý Hựu Ngôn sắp xếp ổn thỏa lịch trình và tài liệu cần dùng cho ngày hôm nay để có thể giải quyết nhanh gọn hiệu quả nhất.
Sau đấy cô rời giường, tắm rửa, xốc lại tinh thần xong ngồi lên sofa đợi Cảnh Tú dậy.
Phải đợi Diêu Tiêu nhắn tin xác nhận Cảnh Tú đang ăn sáng, Quý Hựu Ngôn mới bấm video call.
Hiếm khi mới sáng ra đã video call thế này nên để tránh Cảnh Tú cảm thấy lạ, Quý Hựu Ngôn lấy cớ trời chưa sáng bảnh mắt đã tranh cãi với Ngụy Di Chân vì chuyện ký kết hợp đồng với tân binh.
Cảnh Tú chẳng hề nghi ngờ, cô nghiêm túc lắng nghe câu chuyện của Quý Hựu Ngôn, sau đó góp ý chân thành.
Quý Hựu Ngôn không thật sự có tâm tư tiếp nhận, cô chỉ chăm chú quan sát nét mặt Cảnh Tú – thoạt trông không khác so với thường ngày, song vẫn cảm giác có gì đấy không đúng lắm.
“A Tú, tôi mới xem dự báo thời tiết, hôm nay Sơn Bình cực nóng đó, cậu đừng có mà tham lạnh uống đá nha.” Quý Hựu Ngôn căn dặn một cách tự nhiên.
Cảnh Tú ngẩn người, ngay sau đó chế nhạo Quý Hựu Ngôn như không có chuyện gì xảy ra: “Cậu lại phát hiện ra rồi à?”
Tim Quý Hựu Ngôn đập lệch nhịp, quả nhiên.
Thật ra cô chỉ đánh lừa Cảnh Tú.
“Lần này bị đau không? Tôi thấy sắc mặt cậu không ổn lắm.” Quý Hựu Ngôn nhíu mày.
Cảnh Tú chớp mắt hai cái, đáp với vẻ hời hợt: “Hơi khó chịu chút thôi, nhưng không đau lắm, hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi.
Không sao cả.” Cô đổi chủ đề: “Tử Nam có ý muốn đầu quân sang bên cậu đấy, cậu có thể suy xét, tôi cảm thấy em ấy là một nhân tố được.”
“Ừm, tôi cũng thấy thế.” Quý Hựu Ngôn giả bộ không nhận ra tâm tư đối phương, chấp nhận đổi sang đề tài khác.
Nhưng cái hơi khó chịu chút thôi của Cảnh Tú xuyên qua trái tim Quý Hựu Ngôn thành hết sức đau lòng, khiến Quý Hựu Ngôn căn bản cũng không tài nào tảng lờ đi được.
Hành trình đáng lẽ sẽ kéo dài một ngày rưỡi bị Quý Hựu Ngôn nén xuống một cách thô bạo còn một ngày.
Buổi tối vừa dùng bữa với Trác Lẫm xong, cô tranh thủ lên chuyến bay cuối quay luôn về Sơn Bình.
Bản thân Ngụy Di Chân thấy thế thì nhọc quá, nhưng Quý Hựu Ngôn lại kiên quyết, hơn nữa thời gian nán lại Bắc Thành càng ngắn thì nguy cơ bên phía truyền thông càng giảm thiểu nên cuối cùng Ngụy Di Chân cũng cho phép cô muốn làm gì thì làm, chị còn đáp ứng sẽ giúp cô chuyện tìm người.
Hơn một giờ sáng, Quý Hựu Ngôn quay về với chốn yên vui của mình.
Do trước đấy chỉ báo Lâm Duyệt nhớ để cửa cho mình nên khi vào nhà, bốn bề tối om, không gian yên tĩnh, mọi người đều đã đi ngủ.
Quý Hựu Ngôn rón rén dùng chìa khóa mở phòng ngủ.
Dưới ánh trăng, bảo bối của cô đang nằm an giấc trên giường lớn.
Gối của cô thì được Cảnh Tú ôm chặt vào lòng.
Cô ấy ngủ ngon thật.
Trái tim hỗn loạn suốt cả ngày của Quý Hựu Ngôn bỗng êm đềm trở lại.
Cô nở nụ cười ngây ngô, yên tâm xoay người ra ngoài rửa mặt, thay đồ ngủ, sau đó quay về phòng, bò lên giường, cẩn thận đưa tay tính rút cái gối đang nằm trong lòng Cảnh Tú ra.
Có điều Cảnh Tú ôm chặt quá, Quý Hựu Ngôn không dám dùng sức sợ đánh thức đối phương nên mãi không rút ra được.
Thôi quên đi, cho cái gối hạnh phúc nốt đêm nay.
Quý Hựu Ngôn ngắm gương mặt say giấc của Cảnh Tú, lòng đầy cưng chiều.
Cảnh Tú thì lại như cảm nhận được gì, cô chậm rãi buông lỏng cái gối, dựa sát vào nguồn nhiệt, từ đấy dựa sát vào lồng ngực Quý Hựu Ngôn.
Giữa hè mà cơ thể Cảnh Tú lại lạnh như băng.
Trái tim Quý Hựu Ngôn đau nhói chẳng khác nào vừa bị thứ gì đâm thủng.
“Ngôn Ngôn…?” Cô bật nói mê, giọng điệu mơ hồ.
Hơi thở mang đầy quyến luyến ập đến khiến Cảnh Tú nhất thời những tưởng mình vẫn còn đang kẹt trong mơ.
“Ừm, tôi đây, tôi về rồi.” Quý Hựu Ngôn ôm cô, dịu dàng vỗ về.
Sự ấm áp quá mức chân thật, tay Cảnh Tú siết lấy vòng eo Quý Hựu Ngôn, từ từ tỉnh táo: “Ngôn Ngôn? Mấy giờ rồi, sao cậu…”
Cô còn chưa dứt lời, Quý Hựu Ngôn đã thấp giọng nói: “Mới một giờ sáng thôi, đừng dậy, ngủ tiếp đi.”
Thế mà Cảnh Tú nghe xong càng thanh tỉnh hơn.
Cô cảm thụ hơi thở Quý Hựu Ngôn phả trên da thịt mình, một cảm giác thỏa mãn đầy sung sướng khó có thể kìm nén cứ thế lấp đầy trái tim.
Cô dụi mắt, trêu Quý Hựu Ngôn: “Nhưng tôi lại tỉnh mất rồi, phải làm sao đây?”
“Vậy giờ cậu ngủ theo tôi đi cho lấy lại cảm giác.” Quý Hựu Ngôn đáp.
Cảnh Tú bật cười một cách mềm mại đáng yêu, săn sóc hỏi: “Sao lại về vội thế? Đói không? Có muốn ăn chút gì không?”
Quý Hựu Ngôn lắc đầu: “Không đói.” Cô tụt người xuống, nhấc tay Cảnh Tú, thay đổi tư thế để hóa thân thành chim nhỏ rúc vào lòng đối phương, bóp giọng cốt tỏ ra thật là cute: “Chạy về để được ngủ cùng đằng ấy á.”
Cảnh Tú hạ tay xuống ôm lấy Quý Hựu Ngôn, còn đang định mở miệng ghét bỏ diễn xuất thảo mai thì lại nghe thấy Quý Hựu Ngôn quay về với thanh âm trầm khàn từ tính để nói một câu: “A Tú à, không có cậu, tôi không ngủ ngon được.”
Cắm thẳng vào tim, trái tim Cảnh Tú run lên, không lời oán trách nào còn có thể thoát ra khỏi miệng.
“Vậy ngủ đi, ngủ ngon.” Cô xoa đầu Quý Hựu Ngôn, sóng mắt dập dềnh.
Tôi cũng vậy.
Cô thầm trả lời Quý Hựu Ngôn.
Khi cõi lòng thanh tĩnh thì cơn buồn ngủ chẳng mấy chốc kéo đến khiến không ai có thể chống đỡ nổi.
Vốn dĩ Quý Hựu Ngôn muốn đợi Cảnh Tú say giấc rồi mình mới ngủ, kết quả không biết tự bao giờ mà cơn buồn ngủ đã che phủ hết toàn bộ ý thức của cô.
Không những thế mà cô còn ngủ say hơn cả Cảnh Tú!
Đợi đến khi tỉnh dậy thì đã gần mười giờ sáng.
Rèm cửa đã ngăn cản hết thảy ánh sáng bên ngoài, giường trống không, chỉ còn lại một tờ giấy nhớ lưu lại đầu giường làm minh chứng cho việc tối qua Cảnh Tú đã sủng hạnh mình: “Tôi đến trường quay trước, sáng sớm làm sandwich cho cậu đấy, tỉnh dậy thì bảo Lâm Duyệt hâm nóng cho mà ăn.”
Quý Hựu Ngôn vùi mặt vào gối của Cảnh Tú, cười sung sướng mãn nguyện.
Ăn xong bữa sáng muộn, Quý Hựu Ngôn cùng Lâm Duyệt leo lên xe đến trường quay hôm nay để tìm Cảnh Tú.
Có điều đến nơi hỏi ra mới biết sau khi Cảnh Tú tới trường quay đã theo nhóm dựng hình và nhóm đạo cụ chuyển qua một địa điểm khác sắp lấy làm bối cảnh ngay trong thị trấn.
DP nói chắc họ cũng sắp quay về rồi, Quý Hựu Ngôn thấy nhóm diễn viên nhỏ tuổi sắp sửa diễn bèn quyết định không rời đi mà đứng một bên quan sát.
Dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình thì một khi dòng thời gian theo tuổi tác của nhân vật bao quát cả thuở thơ ấu hoặc thiếu thời sẽ khó tránh việc phải tìm đến những diễn viên nhỏ tuổi.
Phần lớn phim bộ sở hữu số lượng lớn các tập phim nên đất diễn của nhóm diễn viên này chỉ chiếm tỉ lệ thấp, thành thử cả đạo diễn lần các diễn viên thành niên đều không đặt nặng yêu cầu lên các em.
Có điều quy tắc của phim điện ảnh thì không cho phép làm như thế, mỗi giây mỗi phút lên hình đều cực kỳ quý giá nên việc nhóm diễn viên nhỏ tuổi diễn có tốt hay không đóng một vai trò cực kỳ quan trọng.
Phải làm sao để khán giả xem phim cảm nhận được vai lúc nhỏ và vai lúc lớn là cùng một người, không có cảm giác tách biệt là một trong những điểm mấu chốt quyết định thành công hay thất bại.
Đó là suy nghĩ của Quý Hựu Ngôn khi cô quan sát.
Cô cố gắng tìm kiếm một thứ gì trong lối diễn của các em để hình thành trong đầu một sợi dây liên kết giữa các em với bản thân mình, từ đó khiến cho khán giả cũng cảm nhận được mình và các em là một.
Vẻ ngoài chỉ chiếm một phần mà thôi, Quý Hựu Ngôn muốn tìm được sự hòa hợp sâu sắc hơn nữa, ví dụ như ánh mắt hay những hành động trong vô thức.
Có điều cô còn chưa tìm được thì phía bên quay diễn đã bị gián đoạn – cô bé sắm vai Thẩm Úc quay đi quay lại một cảnh nhiều lần quá nên sinh cáu kỉnh không muốn diễn nữa, yêu cầu nghỉ ngơi.
Thật ra cũng do thời tiết oi bức quá, dù sao cũng chỉ toàn cô bé cậu bé bảy, tám tuổi, đứng hun dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời vài tiếng thì bực tức cũng là bình thường.
Có điều thời gian là vàng bạc đối với đoàn làm phim, mẹ em bé sợ làm trễ tiến độ nên bắt đầu luống cuống, lớn giọng, thậm chí còn hù dọa tính đánh em khiến cô bé sợ tới mức òa khóc, thành ra không thể quay tiếp cảnh này được nữa.
Trường quay nháo nhào ầm ĩ, Quý Hựu Ngôn thương cô bé khóc đến đỏ cả mặt, quyết định tiến đến tham dự hòa giải.
Đợi đến khi Cảnh Tú trở lại, cảnh tượng cô trông thấy chính là lúc Quý Hựu Ngôn ngồi xổm trước mặt một cô bé, đích thân lau nước mắt rồi còn chọc cho cô bé nín khóc bật cười.
Góc mặt hướng về phía Cảnh Tú thì vẽ nên một độ cong treo bên khóe môi, cảm giác mang đến khoan khoái như cơn gió dịu mát trong ngày hè nóng nực, chỉ trong nháy mắt đã xua tan đi hết thảy phiền muộn và tức tối bởi oi bức chôn dưới đáy lòng Cảnh Tú.
Cảnh Tú đứng ngoài đám đông, nở một nụ cười không cách nào giấu giếm.
Cô lấy điện thoại ra, bình thản chụp hình.
Quý Hựu Ngôn vô tình liếc mắt thấy Cảnh Tú, cô an ủi em diễn viên xong trả lại cho mẹ em rồi rảo bước về phía Cảnh Tú.
“Sao ra nhiều mồ hôi thế kia?” Cô vừa lấy giấy ăn lau mồ hôi cho Cảnh Tú, vừa dùng tay còn lại để quạt cho đối phương.
Chút gió từ quạt tay như có còn hơn không, thế mà chẳng hiểu sao làn gió ấy lại như mang theo ma lực quét thẳng vào trong lòng Cảnh Tú.
“Có lẽ do đi xa quá.” Cảnh Tú dẫn Quý Hựu Ngôn cùng vào ngồi với mình trong một chiếc lều chuyên dụng để nghỉ ngơi che nắng.
“Nóng vậy, cậu theo đến đây làm gì?”
Quý Hựu Ngôn vào trong lều ngồi, cầm lấy chiếc quạt máy bé tí đang đặt trên ghế để quạt cho Cảnh Tú, thản nhiên đáp: “Tới tìm cậu đó.”
Cảnh Tú thấy bản thân Quý Hựu Ngôn cũng nóng tới mức đầy đầu mồ hôi mà như chẳng thèm để ý thì mắt bỗng rưng rưng, sau đó đột ngột nhỏ giọng hỏi: “Ngôn Ngôn này, cậu có muốn có con không?”
Tự dưng hỏi không đầu không đuôi làm Quý Hựu Ngôn ngẩn người, thắc mắc: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy? Không phải cậu không muốn có à?”
Rất lâu về trước họ từng hàn huyên về chủ đề này, bấy giờ Cảnh Tú đã khẳng định rằng mình không muốn có con.
Cảnh Tú cắn môi, lặp lại: “Vậy cậu có muốn không?”
Cô từng không muốn có con, không phải vì không thích, chẳng qua cô cảm thấy cuộc đời này có nhau là đủ rồi.
Hơn nữa việc mang một đứa trẻ đến với thế giới này đi kèm với trách nhiệm, cô không dám chắc mình có thể làm một người mẹ tốt, có thể chịu trách nhiệm với đứa bé ấy cả đời được hay không.
Nhưng mới ban nãy thôi, chỉ trong nháy mắt chợt cô lại thấy dường như việc có một đứa con cũng rất tốt đẹp, mà tốt nhất là đứa bé có thể giống y hệt Ngôn Ngôn, xinh đẹp còn thông minh, hơn nữa nhất định Ngôn Ngôn cũng có thể làm một người mẹ tuyệt vời.
Nếu Quý Hựu Ngôn muốn có con thì cô sẽ không bác bỏ như trước kia nữa.
Nhưng Quý Hựu Ngôn lại bảo: “Tôi thì muốn hay không gì chứ, chỉ cần…” Khóe mắt cô bỗng dưng lướt thấy chiếc túi thơm Cảnh Tú đang đeo bên hông – là cái túi mấy hôm trước cô tặng!
Ngắm nghía kĩ càng thì thấy thật ra cái túi thơm cũng xinh xắn, nhưng mà…!nó lại hoàn toàn không hợp với bộ đồ hôm nay Cảnh Tú mặc.
Oh, phải rồi, hôm nay là Tết Đoan Ngọ, Quý Hựu Ngôn bừng tỉnh.
Ngoan quá đi.
Quý Hựu Ngôn nhìn gương mặt nghiêm trang của Cảnh Tú, trái tim mềm nhũn.
“Chỉ cần cậu muốn thôi.
Mong muốn của cậu chính là mong muốn của tôi mà.” Quý Hựu Ngôn nói nốt câu.
Cô liếm môi, tay lượn quanh lượn vòng le ve bên dây buộc túi thơm của Cảnh Tú, ghé sát bên lỗ tai Cảnh Tú, ranh ma nói: “Tôi thì chỉ khá là nghiện quá trình tạo đứa bé với cậu.”
Tự dưng không kịp đề phòng, Cảnh Tú đã bị sự thiếu đứng đắn của đối phương chọc cho nóng bừng.
Cô ngó khắp xung quanh theo bản năng, may không ai nghe thấy.
Cố Linh Phong đứng từ xa vẫy tay ra hiệu cô lại đó, Cảnh Tú xấu hổ lườm Quý Hựu Ngôn, không thèm để ý nữa, lạnh lùng bỏ đi.
Quý Hựu Ngôn đưa mắt dõi theo bóng lưng cô, vui vẻ cười thành tiếng.
Lâm Duyệt thấy Cảnh Tú rời đi mới dám cười hì hì tiến lại gần, tỏ vẻ thần bí: “Chị, để em cho chị xem cái này hay lắm.” Cô nàng đưa điện thoại mình cho Quý Hựu Ngôn.
Trên màn hình hiện thị một tấm ảnh, trong ảnh là cảnh Cảnh Tú đang chăm chú lấy điện thoại chụp lại khoảnh khắc Quý Hựu Ngôn dỗ dành em diễn viên nhỏ tuổi.
Quý Hựu Ngôn cười tươi rạng rỡ, cô búng trán Lâm Duyệt, tán thưởng: “Duyệt Duyệt à, cuối cùng em cũng ranh lên rồi đấy.” Cô gửi bức ảnh cho bản thân xong tiện tay chuyển cho Lâm Duyệt một bao lì xì lớn.
Cô ngắm dáng vẻ nghiêm trang của Cảnh Tú phía đằng xa rồi hồi tưởng lại vẻ giận dỗi ban nãy của Cảnh Tú mà lòng ngứa ngáy không chịu được.
Ôi những ngày tháng chỉ ngắm chứ không thể ăn thật khổ cực.
Nhưng có thể bên nhau sớm chiều, từng ngày trôi qua êm ả như dòng nước thế này thì dù không làm gì cũng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc tới mức trong mơ vẫn cứ mỉm cười.
Đoàn phim quay xong cảnh ở Sơn Bình sẽ chuyển tới vùng lân cận Bắc Thành.
Đạo Không vẫn bặt vô âm tín, chuỗi ngày bận rộn vẫn cứ thế nối tiếp.
Mọi thứ êm đềm đến mức khó có thể tin nổi khiến màn sương mù mịt bao phủ cõi lòng Quý Hựu Ngôn thoáng tản đi một chút.
Nhưng đến tháng tám, một sự cố đã xảy ra xé rách bức tranh hạnh phúc đẹp chẳng khác nào một bức màn giả tạo.
“Không xong rồi! Có ai không! Cô Cảnh bị đuối nước rồi!” Tại trường quay bên hồ, không biết ai là người đã hoảng sợ hét lên, rung chấn trái tim của toàn bộ người trong đoàn.