Đọc truyện Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau – Chương 13
Thời điểm học trung học, Vưu Khả Ý đã từng bị của cuộc gặp gỡ của Sử Thiết
Sinh trong《 tôi cùng với Địa Đàn 》cảm động tinh thần đến mức rơi nước
mắt, khi đó cô thậm chí đặc biệt mua một quyển vở nhỏ, ghi toàn bộ câu
và đoạn cảm động cô ở phía trên.
Cô nhớ ở trên cuốn vở đó có hình một lqd câu nói: người chân chính tên là *.
Nếu như không phải bởi vì *, sao cô lại khổ vì không chiếm được điều mong muốn?
* của cô và * của mẹ sinh ra xung đột, hai tướng mâu thuẫn, ai cũng không chịu thỏa hiệp, cho nên mới phải đi trên con đường hôm nay.
Một
mình cô đứng ở trong gió lạnh thấu xương, lỗ tai cũng bị đông lạnh đến
mức đỏ bừng, tay chân lạnh lẽo. Nhưng mẹ bị cô “u mê không tỉnh ngộ” và
“bị ma quỷ ám ảnh” chọc giận, cũng không quay đầu lại, mà cô phát hiện
mình không mang chìa khóa, đứng ở dưới lầu cũng không biết nên đi đâu.
Cô ngồi xe đến mấy tiệm bánh ngọt Lục Đồng yêu thích tìm một vòng, còn đến tiệm sách lân cận, mấy quán ăn ở trung lqd tâm thành phố, không nói
quanh đi quẩn lại không tìm được Lục Đồng, cũng tiêu sạch tiền mặt mang
trên người. May mắn chính là trong túi xách còn có một thẻ xe buýt, còn
có thể để cho cô ngồi xe buýt trở về.
Lúc màn đêm buông xuống thì đột nhiên bắt đầu mưa, cô ở trạm xe buýt đợi trong chốc lát, thấy mưa
không có dấu hiệu ngừng lại, người vừa lạnh lại không được, đành phải
đội mũ áo lông lên đi tới sân ga trong ngõ hẻm bên cạnh. . . . . Quán
bán hàng náo nhiệt mở đầy ngõ hẻm.
Bà chủ nhận ra là khách quen, thấy cô muốn vào tránh mưa, nhiệt tình bảo cô tùy tiện ngồi, còn rót cho cô cốc nước nóng.
Vưu Khả Ý cầm cốc nước nóng hơi bỏng tay, bị sương mù hun, thậm chí hốc mắt hơi nóng lên.
Cũng không biết ngồi bao lâu, nước nóng cũng đổi ba lượt rồi, ngay khi cô
tập trung lực chú ý suy nghĩ Lục Đồng còn có thể đi lqd đâu, mà mình
không mang chìa khóa có thể đi nơi nào thì chợt nghe thấy cách vài bàn
truyền tới một âm thanh quen thuộc.
“Một phần hải sản nướng, như cũ, không bỏ hành tỏi.”
Âm thanh này. . . . . . Cô nghiêng đầu nhìn theo bản năng, lại vô tư vừa đúng lúc chống lại một đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh.
Nghiêm Khuynh mặc áo khoác xám, cổ áo che ở cằm, cầm ô màu đen trong tay, đang đứng ở lều lớn nghi ngờ nhìn cô.
Ánh mắt kia giống như đang nói: Không phải cô què sao?
“Nghiêm. . . . . .” Khó khăn lắm nói ra một chữ, mò không ra rốt cuộc nên gọi
anh là gì, anh Nghiêm có vẻ quá trang trọng, Nghiêm Khuynh lại có vẻ quá tùy ý. Vưu Khả Ý hơi băn khoăn để cốc nước xuống, định chống cái ghế
đứng dậy, “Tôi đang tránh mưa.”
“Tại sao không trở về nhà?” Anh
xuyên qua mấy bàn để ngang giữa hai người, đi tới trước mặt cô, cúi đầu
nhìn dép lông nhung ngây thơ buồn cười trên chân cô, sau đó liếc nhìn
trừ cốc nước ra thì bàn trống rỗng, dễ dàng suy luận ra cô không phải
tới ăn, vì vậy hỏi một câu, “Không mang ô?”
Vưu Khả Ý không được tự nhiên rụt một cái chân, thuận tiện gật đầu, “Mưa quá lớn.”
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, cũng không lqd biết đang giải thích cho ai nghe.
Nghiêm Khuynh gật đầu, “Ngồi một lát nữa , tôi đưa cô trở về.”
Anh kéo ghế ra ngồi ở đối diện cô, bình tĩnh bắt đầu sửa cái ô màu đen
trong tay. Vưu Khả Ý cũng ngồi xuống theo, tầm mắt đọng lại ở động tác
anh sửa cái ô, nhất thời không nói gì.
Cái ô màu đen tuyền, nổi
bật lên da tay của anh càng thêm trắng nõn, mười ngón tay thon dài đẹp
mắt, đốt ngón tay rõ ràng. Cô chú ý tới trên mu bàn tay của anh có một
vết sẹo nhàn nhạt, màu sắc da hồng hơn xung quanh một chút, rõ ràng là
mới lên da non.
Chẳng lẽ khi sống mái với nhau bị thương? Cô
phỏng đoán vết sẹo từ đâu tới theo bản năng. 《Young and Dangerous》và
《Tiềm hành truy kích》rối rít nổi lên trong lòng, một màn lại một màn đều là hình ảnh kích thích mà khoa trương.
Tay chân bà chủ nhanh
nhẹn gói đồ nướng cho Nghiêm Khuynh, sau đó đưa đến trên bàn, cười híp
mắt nói một câu: “Anh Nghiêm, thứ anh muốn đây rồi.” Lúc xoay đầu lại
nhìn Vưu Khả Ý, lông mày cô giương lên thật cao, “Oh, cô biết anh
Nghiêm?”
Vẻ mặt có mấy phần không thể tưởng tượng nổi. Dù sao xưa nay Vưu Khả Ý ăn mặc không tệ, trắng tinh, lịch sự, nhìn dáng vẻ cũng
là học sinh đại học ngoan ngoãn khéo léo, thế nào cũng không giống người ở chung một chỗ với Nghiêm Khuynh.
Nghĩ đến lần trước nhìn thấy
Nghiêm Khuynh lqd và một đám côn đồ uống rượu ở chỗ này, Vưu Khả Ý đoán
sợ rằng người xung quanh đây đều biết Nghiêm Khuynh là ai, nhất thời
không biết nên nói gì, chỉ có thể do dự gật đầu một cái.
Nghiêm Khuynh liếc nhìn cô một cái, hời hợt nói: “Chúng tôi ở cùng một chung cư.”
Cứ như vậy dễ dàng giúp cô phủi sạch quan hệ. . . . . . Vưu Khả Ý quay đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt người sau đã hình thành thì không thay đổi, yên tĩnh giống như một cái đầm không sóng nước không gió.
Có lúc anh thật nhạy cảm đến kinh người, luôn luôn nhớ cô không muốn dính líu quan hệ đến người như anh.
Trái tim Vưu Khả Ý không lqd có cảm giác.
Nghiêm Khuynh mở cái ô ở cửa lều lớn, “Đi thôi.”
Cô bước ra khỏi cửa, anh vững vàng giơ cây dù lên trên đỉnh đầu, chặn lại mưa đông.
Trong gần mười phút lộ trình, bọn họ cũng không nói một câu nào. Anh người
cao chân dài, vì phối hợp tốc độ nhanh như rùa của cô, nhịp bước di
chuyển gần như không thể phân biệt bằng mắt thường. Vưu Khả Ý chỉ có thể nhịn chân đau, cố hết sức để cho mình đi nhanh một chút, trên dép lông
xù dính một đống vết nhơ bẩn thỉu.
Đúng lúc này Nghiêm Khuynh cũng đột nhiên dừng chân lại.
“Làm sao vậy?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi còn muốn mua ít đồ, cô trở về trước đi.” Anh hất cằm về phía cửa hàng
tiện lợi bên cạnh, sau đó nhét cái ô vào trong tay của cô, “Hôm khác trả cho tôi đi.”
“Nhưng anh sẽ gặp mưa. . . . . .” Vưu Khả Ý nghi ngờ.
Vậy mà nói chưa dứt lời, Nghiêm Khuynh đã xoay người đi tới cửa hàng tiện
lợi, cũng không để ý mưa to dính ướt áo khoác lqd ngoài của anh.
Vưu Khả Ý chỉ có thể kêu một câu với bóng lưng của anh: “Vậy tôi chờ anh ở bên ngoài!”
Người Nghiêm Khuynh đã đứng ở bên trong cửa hàng tiện lợi, nghe được câu này
mới xoay đầu lại lắc đầu nói với cô: “Tôi lại mua một chút là được rồi,
không cần chờ tôi.”
Vưu Khả Ý ngẩn ngơ, có lẽ Nghiêm Khuynh nói
chuyện làm việc đều rất quả quyết, khi giơ tay nhấc chân đều có một loại ý tứ “Không nghe tôi đều phải chết”, cô cũng đã làm như lời nói anh nói theo bản năng.
Trong lòng cô ôm hi vọng Lục Đồng đã về nhà, như
vậy cô cũng có thể trở về đến ngôi nhà ấm áp, hỏi Lục Đồng rốt cuộc đã
xảy ra lqd chuyện gì. Vậy mà làm người ta thất vọng, cô đứng ở trong
hành lang nhấn chuông cửa một lần lại một lần, nhưng trong bộ đàm vẫn
không có ai trả lời.
Từ dưới lầu nhìn lên, trong nhà tối đen như mực, không có ai trở lại.
Vưu Khả Ý ngồi ở trên bậc thang, nhìn mấy trận mưa to phía trên cắt trời đất thành vô số cây gậy kim loại, đột nhiên rất mờ mịt.
Gọi điện thoại cho công ty mở khóa, có thể mượn được điện thoại của người
đang bảo vệ cửa nơi đó. . . . . . Cô tự nhủ như vậy, nhưng bước chân lại nặng nề muốn nâng lên cũng nâng không nổi.
Có nhà không thể quay về, không tìm được Lục Đồng, mẹ không cần cô, không có tin tức thực
tập, kỷ niệm ngày thành lập trường đi không được.
Tại sao trên thế giới này phải có nhiều chuyện làm người ta nhức đầu như vậy?
Cô chống cái ô ướt nhẹp ở trên đất, mượn nước đọng từ từ vẽ một vòng tròn
—— ngoài vòng là nơi phồn hoa, trong vòng là cô bị vây khốn; lqd người
ngoài vòng muốn đi vào ngôi nhà ấm sáng ngời an ổn, mà người trong vòng
lại muốn đi ra khỏi vòng vây khốn của mình
Có rất nhiều cảm xúc
thích hợp lan tràn xảy ra ở đêm mưa này. Trong trời đất vĩnh viễn đều là một bản hòa âm, ồn ào mà tùy ý, mà gió lạnh thổi thấu xương, bạn phát
giác mình cô đơn đến đáng thương.
Cô để mình lọt vào thế giới bi
thảm như vậy, sau đó vừa ngẩng đầu, chợt nhìn thấy một người ngoài cuộc
đến từ chỗ xa trong màn mưa như đường may tỉ mỉ. Tay của cô cứng đờ, đầu ô trên mặt đất vẽ ra một nét dư thừa, vòng tròn hoàn chỉnh đột nhiên bị phá vỡ.
Đó là một tên lường gạt. Tên lường gạt bình tĩnh nói dối mà mặt tuyệt đối không đỏ.
Anh nói có đồ muốn mua, cho nên muốn cô lqd về trước; anh nói không cần chờ anh, anh sẽ mua một cái ô nữa. . . . . . Kết quả thế nào ? Kết quả anh
mang theo hành trang vẫn là túi ny lon hải sản nướng, trừ cái đó ra,
không có vật khác.
Vưu Khả Ý đột nhiên hiểu dụng ý của anh ——
biết cô băn khoăn lo lắng muốn đuổi kịp bước chân của anh, biết cô và
anh dùng chung một cái ô khá là không được tự nhiên, biết cô không muốn
dính líu quan hệ cùng người như anh vậy, biết cô không muốn bị người ta
nhìn thấy hai người bọn họ thân mật như thế. Cho nên anh nói dối, để cho cô mang theo cái ô an toàn trở về, chính chủ như anh lại chỉ có thể đội mưa mà về.
Trong đêm tối, anh đi tới trong màn mưa, bước chân
thong dong, mặt mũi trầm tĩnh, giống như đang hưởng thụ trận mưa lớn
này, mà không phải người đi đường vội vàng tránh mưa. Áo khoác ngoài màu xám tro bị xối lqd thành màu thâm đen, mà anh hơi cúi đầu, cuối cùng đi tới trong hành lang đối diện, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Bởi vì
Vưu Khả Ý không nói một tiếng ngồi ở trước hàng hiên dưới tòa nhà của
mình, đèn điều khiển bằng giọng nói không sáng, bốn phương tối đen, cho
nên anh hoàn toàn không nhìn thấy cô. Cho đến Vưu Khả Ý chống cái ô đứng dậy, gọi anh một câu: “Nghiêm Khuynh!”
Đây là lần đầu cô kêu lên tên của anh vang dội rõ ràng như vậy, cách từng tầng mưa tùy ý một
nhưng không hề có khoảng cách, ăn nói mạnh mẽ vượt trên một trận mưa xối xả này.
Lúc đó động tác mở cửa của người đó dừng lại, rất nhanh xoay người lại.
Vưu Khả Ý không có che ô, cầm cái ô khập lqd khễnh xuyên qua mưa to đi tới
trước mặt anh như vậy, đưa cái ô cho anh, “Tên lường gạt!”
Ăn nói mạnh mẽ giống như trận mưa lớn này, thanh thúy mà vang dội.
Nghiêm Khuynh nhận lấy cái ô, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh, chỉ là lông mày khẽ nâng,
nhìn qua giống như không hài lòng lắm khi cô vẫn ở dưới lầu, “Tại sao
không trở về nhà?”
“Vậy tại sao anh muốn nói dối?”
Đèn
điều khiển bằng giọng nói chiếu ánh sáng mờ nhạt vào trên người anh, cô
liếc mắt liền nhìn thấy anh tóc còn ướt, cùng với một giọt lại một giọt
nước trượt xuống dọc theo gò má. Trời lạnh như thế này, anh lại có thể
dầm mưa như vậy mà trở về . . . . . . Tay Vưu Khả Ý vô ý siết chặt lại.
“Trời lạnh, trả ô rồi trở về đi.” Nghiêm Khuynh mở cửa chính rắc rắc một
tiếng, nhấc chân đi vào trong, còn không đợi Vưu Khả Ý nói nữa, lqd cửa
sơn màu xanh lá khép lại bịch một tiếng.
Cô ngẩn ngơ ở chỗ đó, một bụng lời nói bị kìm nén đến mức không có chỗ nói, lại đành phải trở về trước cửa tòa nhà của mình.
Vòng tròn được cô dùng cái ô vẽ ra trên đất đã trở nên mơ hồ không rõ, mà
Nghiêm Khuynh và nước đọng trên đất đều giống nhau, cho dù xuất hiện một lúc, cũng vội vã biến mất.
Cô nghĩ: Mình nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi vòng tròn này hoàn toàn biến mất rồi, mình liền đến chỗ người
bảo vệ cửa nhờ giúp đỡ.
Đèn điều khiển bằng giọng nói chỉ có mười giây, lần đầu tiên tắt thì cô hô một tiếng: “Sáng!”
Đèn sáng rồi. Vòng tròn vẫn còn ở đó. Cô còn phải tiếp tục chờ.
Thứ hai dập tắt thì cô lại hô lqd một tiếng: “Sáng!”
Đèn sáng rồi. Vòng tròn vẫn còn ở đó. Được rồi, cô còn phải đợi.
Lần thứ ba tắt thì lần thứ tư tắt thì lần thứ năm tắt . . . . . . Cô cúi đầu buồn cười nghĩ: Đây nhất định có chứng ép buộc.
Vậy thì tốt, nếu như lần thứ mười tắt mà nó còn chưa biến mất, cô cũng không đợi.
Sau đó rốt cuộc chờ đến lần thứ mười, cô ngừng thở, trước mắt nghênh đón
một vùng tăm tối, đang chuẩn bị kêu “Sáng” thì bóng đèn đột nhiên bị một âm thanh khác thắp sáng.
“Giữa mùa đông này đứa bé ham chơi cũng không chơi trò chơi, rất thú vị sao?”
Âm thanh kia trầm thấp mát lạnh, giống như trân châu óng ánh trơn bóng rơi vào giữa bàn bạch ngọc, một viên lại một viên, di chuyển lưu loát.
Thân thể cô cứng đờ, sau đó từ từ xoay người sang chỗ khác, rốt cuộc nhìn
thấy khách vây khốn trong thế giới che ô đi mưa lqd đến một lần nữa.
Ngọn đèn mờ nhạt sáng lên trong nháy mắt, bởi vì bị người ngắt lời khi một
thân một mình chờ đợi, Vưu Khả Ý cũng chưa kịp nhìn vòng tròn trên đất.
Nhưng nếu như cô thật sự cúi đầu nhìn, sẽ phát hiện thứ “vây khốn thế giới của cô” đã biến mất không thấy.
Giống như một trùng hợp khác người.
“Tôi không mang chìa khóa, không trở về được.” Cô nhỏ giọng nói.
Người đàn ông che ô bước khỏi hành lang, mở ô lên, nói một câu giống hệt như lúc ở trước quán bán hàng: “Đi thôi.”
“Ai?” Cô trợn to hai mắt.
“Đến nhà tôi trước. Bên ngoài quá lạnh.” Lời của anh ít mà ý nhiều, tiếc chữ như vàng, một lát sau quay đầu lại thản nhiên liếc lqd cô một cái, “Nếu như sợ, không cần miễn cưỡng.”
Đèn điều khiển bằng giọng nói mờ
nhạt nhuộm ngũ quan của anh thành dịu dàng mơ hồ, giống như mạ một lớp
vàng, tất cả chi tiết đều giống như được xử lý qua kính lọc hình ảnh,
dịu dàng không thể tin được.
Mưa to thổi phồng tiếng động lớn xôn xao lại ồn ào ban đêm, nhưng đơn độc ở dưới sân trước cửa chính, tất cả tiếng động lại giống như bị tiêu tan, yên tĩnh xa xôi.
Vưu Khả Ý giống như múa ballet, bước chân rất nhẹ bước vào dưới ô của anh, giọng nói vững vàng: “Tôi không sợ.”
Cô nhe răng cười một tiếng lqd với anh, nói lặp lại từng câu từng chữ đặc biệt rõ ràng: “Nghiêm Khuynh, tôi không sợ anh.”