Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 12


Đọc truyện Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau – Chương 12

“Học sinh khá giỏi của đại học C, đắm mình làm tiểu tam đến tột cùng vì cái gì?”

Tin này được chúng tôi gọi là tin tức thời đại trong chục năm, một mẩu tin
tức như vậy xuất hiện ở trong diễn đàn đại học C thì trong nháy mắt liền sinh ra uy lực □□ giống như nổ mạnh, lấy ưu thế áp đảo giẫm tất cả tin
tức bát quái trong trường ở dưới chân.

Blog đăng lại, bạn
bè chia sẻ, diễn đàn đăng lại, webo đăng lại, trong trường học đăng lại. . . . . . Chỉ có chân chính bị cuốn vào một tin tức chiến tranh như
vậy, bạn mới có thể thật sự hiểu dư luận, Internet đáng sợ.

Chuyện xảy ra ở một tuần lễ sau khi Vưu Khả Ý nghỉ bệnh lần nữa, chủ nhiệm
khoa gọi điện thoại tới nói cho cô biết La San San bị hủy bỏ lqd tư cách đánh giá ưu tú học kỳ này, bởi vì ra tay đả thương người và gây rối ở
nơi công cộng bị ghi lỗi lớn hơn.

Lúc đó Vưu Khả Ý cũng không vui mừng như trong tưởng tượng, thậm chí có phần không yên lòng, bởi vì tối ngày hôm qua Lục Đồng chưa trở về.

Không những không về nhà, ngay cả điện thoại cũng không gọi được. Vưu Khả Ý vô cùng gấp gáp.

Vội vã cảm ơn chủ nhiệm khoa nói tin tức cho cô biết, Vưu Khả Ý đang chuẩn
bị cúp điện thoại thì chợt nghe chủ nhiệm khoa hơi chần chờ hỏi cô: “Khả Ý, Lục Đồng ở cùng với em sao?”

Cô dừng một chút, từ trong giọng điệu ngửi ra có gì đó không đúng, “Không phải bây giờ Lục Đồng đang đi
học sao? Làm sao lại lqd ở cùng với em?”

Sau khi chủ nhiệm khoa
nói mấy lời cũng khiến cho Vưu Khả Ý nói không ra lời, sau khi cúp điện
thoại, cô nhanh chóng mở ra diễn đàn, sau đó là thư, sau đó là webo, sau đó là trong trường học. . . . . . Gần như tất cả trang web nền tảng đều có tin tức mới, rất nhiều người quen biết cùng trường hoặc cùng khoa
đều đăng một mẩu tin tức như vậy.

Học sinh khá giỏi của đại học C, đắm mình làm tiểu tam đến tột cùng vì cái gì?

Hình minh hoạ vô cùng rõ ràng, nữ chính của câu chuyện bị người tát một cái
trước mặt mọi người, hình chụp trong nháy mắt đó, cô ấy đang bụm mặt,
tóc lộn xộn tán loạn lung tung, che lại một phần gò má.

Tay Vưu Khả Ý bắt đầu phát run.

Bởi vì cho dù không có lộ ra toàn bộ gương mặt, cô cũng không gặp chướng ngại nào mà nhận ra Lục Đồng.

Học sinh khá giỏi, đắm mình, tiểu tam. . . . . . Những chữ này đập vào mắt
vào lòng, giống như tiếng sấm bình thường nặng nề đập vào trong lòng cô.

Người đăng tin tức là học sinh đại học C, nghe nói vợ cả của nam cặn bã tìm
tới trường học, hơn nữa tự mình đứng ở ngoài cửa lớp học chung, khách
khí lại lễ phép gõ cửa, sau khi được giáo viên đồng ý, lúc này mới kêu
tiểu tam đi ra ngoài.


Tên “Ký giả tạm thời” này giới thiệu biểu
hiện tiểu tam ngay lúc đó vô cùng cặn kẽ: cô ta vô cùng mờ mịt vô tội
đứng lên, nhìn dáng vẻ là hoàn toàn không biết vợ cả —— cũng đúng, biết
chồng người ta là được, cần gì lqd phải biết vợ cả đây? Tiểu tam cứ
xuyên qua bàn ghế của bạn học đi tới cửa như vậy, sau đó bị vợ cả phẫn
nộ tát một cái trước mặt mọi người.

Bài viết cũng giới thiệu chi
tiết gia cảnh của Lục Đồng và gia cảnh phía người nam, giờ khắc này Vưu
Khả Ý cũng mới biết được, thì ra người đàn ông kia chẳng những là người trong ngân hàng, lại là ngân hàng cao cấp, là thanh niên trong công ty
gia đình tiếng tăm lừng lẫy.

. . . . . .

Vưu Khả Ý cứ nhìn tấm hình kia như vậy, không nhúc nhích.

Đó là phòng học lớn mà cô quen thuộc, có thể chứa 250 người, bình thường
sẽ có bốn lớp học chung. Mà Lục Đồng đứng ở cửa trước của phòng học lớn
này, bị người ta đánh một bạt tai nặng nề trước mặt mọi người, sau đó
đội lấy danh hiệu tiểu tam.

Mấy ngày trước diễn đàn đại học C còn treo thông báo xử phạt La San San, mà một khi sự kiện tiểu tam bây giờ
bùng lên, không còn có người đi chú ý một xử phạt nho nhỏ.

Chuyện đăng lúc 4h 37 chiều ngày hôm qua, mà đúng lúc năm giờ này tin tức này
liền xuất hiện ở trong diễn đàn, người đăng bài lqd viết dùng nick ảo,
nhưng hệ thống cho thấy người đó sử dụng “Samsung note2”.

Cũng rất nhiều người đang dùng điện thoại di động này, nhưng Vưu Khả Ý có thể nhớ lại cũng chỉ có một mình La San San.

Tất cả mọi người nhục mạ tiểu tam, nhiều người biết Lục Đồng gần như đều
lấy “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng” để đánh giá chuyện này,
giống như không bỏ đá xuống giếng thì không thể chứng minh mình trong
sạch.

Vưu Khả Ý cũng không nhìn nổi một chữ, run rẩy gọi điện
thoại cho Lục Đồng, ngay cả điện thoại cũng thiếu chút nữa cầm không
vững.

Vậy mà đáp lại cô vẫn chỉ có một giọng nữ lạnh lẽo: “Ngài
khỏe, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau.”

Một lần lại một lần gọi tới, sau đó một lần lại một lần nghe được câu trả lời như vậy.


Trong lòng Vưu Khả Ý là một khoảng hoang vắng, luống cuống trước nay chưa có.

Cô biết Lục Đồng ba năm, cô nữ sinh này tuỳ tiện, không có tim không có
phổi, kiên cường đến mức chưa bao giờ rơi nước mắt ở trước mặt người
khác. Mặc dù gia cảnh bình thường, cha mẹ đều là công nhân tầm thường,
nhưng cô ấy làm bất cứ chuyện gì đều rất cố gắng, giống như học tập,
giống lqd như khiêu vũ, giống vậy Chủ nhật làm thêm xung quanh để giảm
bớt gánh nặng cho cha mẹ.

Cô không tin Lục Đồng sẽ làm ra loại chuyện như vậy!

Nhưng đối thoại trước đó vài ngày còn sở sờ ở trước mắt, cô gần như nhớ lại
rõ ràng những lời Lục Đồng nói: “Anh ấy hả, anh ấy là người trong ngân
hàng. Nửa năm trước mình đi vay tiền thì gặp gỡ, anh ấy giúp mình vài
chuyện nhỏ, không ngờ hai tháng trước lại gặp nhau ở quán ăn. Lúc ấy
mình không mang ví tiền, quản lý cho rằng mình ăn cơm chùa, cũng may anh ấy kịp thời giải vây. . . . .”

“Khả Ý, tìm một người thích hợp người nói yêu đương đi, yêu như vậy mới có kết quả.”

Cùng với cô ấy vừa vuốt ve tóc của mình, vừa nói: “Thật ra thì, mình cũng
không đặc biệt chỉ Nghiêm Khuynh, dù là về sau cần yêu, cũng nhất định
phải tìm một người thích hợp. . . . . . Không cần như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ không thể làm mà vẫn làm.”

Vưu Khả Ý rất cố
gắng nhớ lại khi nói những lời đó thì nét mặt của Lục Đồng thế nào,
nhưng càng nghĩ thì càng hoảng hốt. Đến bây giờ cô mới ý thức được mình
có sơ ý cỡ nào, thế nhưng chưa bao giờ phát hiện lqd trong những hàng
chữ kia để lộ ra cô đơn và lo lắng mơ hồ, vậy cũng là tín hiệu vô cùng
rõ ràng chính xác.

Không thấy nữ sinh tùy tiện đó nữa, thay vào
đó là một người xa lạ mặt mày nén buồn, từng ánh mắt đều đang chất chứa
một chút bí mật có thể truy tìm nguồn gốc.

Có lẽ Lục Đồng vẫn chờ đợi cô phát hiện cái gì, sau đó mới biết nên mở miệng như thế nào.

Vưu Khả Ý hỏi mình: Nếu như Lục Đồng là tiểu tam, cô nên làm như thế nào?

Ủng hộ cô ấy, tin tưởng vào tình yêu vô tội; hay cùng mọi người đứng ở trên một đường thẳng dùng ngòi bút làm vũ khí đối với lqd cô, hóa thân thành sứ giả của chính nghĩa cho nên không để ý tình bạn?

Cô nhớ lại mình nói câu kia với Lục Đồng: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mình đều đứng ở phía cậu.”

Thì ra là loài người thật sự là một loại động vật mâu thuẫn như vậy, lúc

nói chuyện chỉ cầu trong lòng sảng khoái, đợi đến sau khi chuyện xảy ra
mới phát hiện ra mình nói rất có thể là lời nói suông.

Nhưng
trước mắt Lục Đồng không đi học, cũng không về nhà, cô không yên lòng,
phải tự mình đi tìm. Mặc kệ chân tướng là cái gì, cô đều hi vọng chính
miệng Lục Đồng có thể nói cho cô biết, cho dù là làm sai chuyện, cũng
muốn cùng gánh chịu.

Cô khập khễnh đi thang máy xuống lầu, trong nháy mắt cửa thang máy mở đó, cô đang muốn bước ra thì bước chân đột nhiên dừng lại.

Mẹ của cô đứng bên ngoài thang máy, khi nhìn thấy cô cũng hơi dừng lại,
hai mắt nhìn trên dưới người cô, sau đó mặt không biểu cảm hỏi cô: “Con
đi đâu vậy?”

Bởi vì lo lắng Lục Đồng, Vưu Khả Ý chỉ bọc qua loa
một cái áo lông ở trên người, tóc tán loạn mà khoác lên trên vai, ngay
cả dưỡng ẩm cũng không bôi trên mặt; càng buồn cười hơn chính là bởi vì
chân phải quấn băng lqd vải, cô chỉ mặc quần rộng thùng thình, đi dép lê ra ngoài, đây là Lục Đồng đặc biệt mua “Giày chuyên dụng của người tàn
tật” cho cô vào tháng trước —— nghĩ tới đây, Vưu Khả Ý ước gì lập tức
bay đến bên cạnh Lục Đồng.

Mà tạo hình của cô như vậy vừa vặn đúng là chuyện Chúc Ngữ yêu cầu con gái nghiêm khắc chưa bao giờ cho phép.

Vưu Khả Ý há miệng, từ từ kêu một tiếng: “Mẹ. . . . . .”

Mẹ không nói một chữ tới vết thương ở chân của cô, chỉ lạnh nhạt hỏi

Vưu Khả Ý trầm mặc chốc lát.

Thật ra thì sớm nên đoán được, cho tới bây giờ thì bà ấy quan tâm không phải khỏe mạnh hoặc là tâm tình của mình, bà ấy chỉ muốn một con rối có thể
thực hiện tâm nguyện thay bà, có thể khâu vá sửa lại mơ ước đã từng bể
nát của bà ấy, thành toàn cho kiêu ngạo bẩm sinh của bà ấy.

Cô nói: “Con đi tìm Lục Đồng.”

“Lục Đồng?” Giọng nói của mẹ cô không mặn không nhạt, tầm mắt cứ thẳng tắp
rơi vào trên người cô như vậy, có mấy phần rất không bình thường.

Trái tim Vưu Khả Ý căng thẳng, cảm thấy có lẽ bà ấy đã biết gì đó, ý niệm
này còn treo ở giữa không trung thì chỉ nghe thấy bà ấy nói tiếp: “Vưu
Khả Ý, trong một tháng này mẹ cảm thấy được con và trước kia khác lqd
nhau rất lớn, giống như đọc sách nhiều nên thay đổi cái tôi, hiểu được
thế nào không vâng lời cha mẹ, cũng hiểu được làm việc không có quy tắc
gì nhưng chỉ cầu nhất thời vui vẻ là chuyện gì xảy ra rồi. Mẹ đang buồn
bực, liền nghe nói bạn cùng phòng của con hóa ra là một tiểu tam.”

Trên lưng Vưu Khả Ý cứng đờ. Quả nhiên bà ấy biết.

Mẹ cô đứng ở ngoài thang máy nhìn cô, nói từng chữ từng câu: “Để tiểu tam
dọn ra đi, trước tiên con về nhà ở mấy ngày với mẹ.” Hình như bà ấy cũng ý thức được mấy ngày qua thái độ của mình quá cứng rắn, cho nên chợt
thay đổi sách lược, chuyển dùng thế tấn công mềm mỏng, để giọng nói dịu
dàng, ” Khả Ý, mẹ biết con chính là một đứa bé ngoan, chỉ bị người khác

ảnh hưởng, nhất thời đi lầm đường, mới có thể cãi lộn không ngừng với
mẹ. Nghe lời mẹ, trước tiên trở về cùng mẹ, có chuyện gì thì chúng ta về nhà bàn bạc lại. Hiện tại Lục Đồng gặp phải loại chuyện đó, cũng có ảnh hưởng không nhỏ đến con, nếu con tiếp tục ở chung một mái nhà với cô
ấy, chỉ bị người ta chỉ chỉ chõ chõ đâm sau lưng, người không biết còn
tưởng rằng người nhà chúng ta cũng có đức hạnh giống như cô ấy ——”

“Con không trở về.” Vưu Khả Ý nhỏ giọng cắt đứt lời của bà ấy…, một khắc
trước bởi vì đột nhiên nhìn thấy mẹ nên ý thức sinh ra hèn nhát trong
lòng, nhưng nghe mấy câu nói như vậy thì hoàn toàn mất đi triệt để.

Cô ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trước mắt, bình tĩnh nói: “Mẹ, Lục Đồng là bạn tốt nhất của con, trên mạng nói mấy cái kia chỉ có thể lừa gạt
những người không hiểu rõ cô ấy. Mà con hiểu rõ cô ấy, con biết rõ cô ấy lqd không phải người như vậy.”

Cô ấy không có tham lam hư vinh,
vì tiền bạc đi làm tiểu tam. Bởi vì cô ấy là loại có thể không chớp mắt
cái nào liền đưa tiền khổ cực kiếm được trong một tháng cho cô gái nhỏ
phát sốt nằm viện rồi biết bị bệnh nan y.

Vưu Khả Ý không biết
kết quả chuyện này như thế nào, Lục Đồng lại thật sự không làm sai điều
gì, nhưng giờ khắc này lời của mẹ khiến cho cô ý thức rõ ràng được một
chuyện: Cô biết Lục Đồng tuyệt đối không người như trên bài viết.

Thế tấn công mềm mỏng của mẹ bị cô lấy tư thế ương ngạnh hóa giải, lập tức thay đổi vẻ mặt.

“Vưu Khả Ý, làm sao con có thể biến thành dáng vẻ này? Tiểu tam đó đổ cho
con thuốc * gì, lại biến con từ đứa bé nghe lời trước lqd kia thành
người dầu muối không vào như hôm nay? Có phải con nhất định muốn mẹ tức
chết mới vừa lòng hay không?”

Bà ấy trang điểm và ăn mặc đều rất
hoàn mỹ, là phu nhân Vưu Khả Ý quen thuộc kia, nhưng hôm nay bà ấy bị
tức đến xanh cả mặt, khi mi tâm nhíu lại thì nếp nhăn khóe mắt đã lộ ra
ngoài.

Mẹ già rồi.

Đây là lần đầu tiên Vưu Khả Ý ý thức
được, người phụ nữ mạnh mẽ không ai bì nỗi, không cho phép không vâng
lời cũng chạy không thoát năm tháng dây dưa. Nhưng tại sao cho đến một
ngày mẹ già đi, bà ấy vẫn không hiểu con gái của mình như cũ đây?

Âm thanh của Vưu Khả Ý rất thấp rất thấp, thấp vào trong bụi bặm, xâm nhập mặt đất, giống như như vậy thì có thể che giấu những cảm xúc không cần
thiết bộc lộ ra ngoài. Cô nói: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không có nghĩ qua sao?
Thật ra thì đây chính là dáng vẻ chân chính của con này, con cũng là
người, con lqd cũng có góc cạnh của mình, có ý nghĩ của chính mình, còn
có tự mình sắp xếp cuộc sống. Con muốn trải qua cuộc sống không phải do
mẹ sắp xếp cho con, con muốn tự do, muốn làm chuyện mình thích. . . . .
.”

Nhưng cho tới bây giờ bà ấy cũng không biết.

Bởi vì cho tới bây giờ bà ấy đều không để ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.