Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 3: Trước khi là yêu


Đọc truyện Dữ Quỷ Vi Thê – Chương 3: Trước khi là yêu

Mẹ Ngụy Ninh một mặt lấy mu bàn tay lau nước mắt, một mặt gõ trán Ngụy Ninh kể lại sự việc phát sinh ngày hôm đó.

Hôm trước tình hình giao thông không tốt, Ngụy Ninh lái xe đỗ vào một thân cây ven đường, người thì hôn mê, nếu không phải A Lương trong thôn đúng lúc nhìn thấy, mang người cứu trở về thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Nằm một cái là nằm tròn hai ngày, khiến cho mẹ anh từ khi biết con về thì cứ đứng ở cổng thôn chờ hồn suýt bay lên mây.

Nói đến đây, má Ngụy xếp hai tay thành hình chữ thập, lẩm bẩm với trời, đây đều là nhờ có bồ tát và tổ tông phù hộ con, chờ thân thể con tốt lên một chút nhất định phải đến miếu thôn và mồ tổ lễ tạ thần. Má Ngụy nói xong vừa nghiêng đầu liền thấy nhãn thần Ngụy Ninh kinh khủng, sắc mặt tái nhợt, căn bản là không chú ý bà vừa nói gì.

Ngụy Ninh túm lấy tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ nói lúc đó con đang ở trên xe của mình sao?”

Má Ngụy kỳ quái nhìn anh: “Con không ở trên xe mình thì ở xe ai được nữa?” Bà đột nhiên nhớ ra cái gì đó, biến sắc, tay sờ sờ trán Ngụy Ninh: “Nguy rồi, không phải là đụng đầu rồi chứ? Không được không được, vẫn phải tới bệnh viện kiểm tra một chút, nếu như bị bệnh gì còn trị tận gốc.”

Ngụy Ninh nhìn mẹ anh gấp đến mức xoay quanh, vội kéo mẹ anh lại: “Mẹ, con không sao, con chỉ hỏi một chút thôi, con rất tỉnh táo, đầu óc không có gì đâu.”

“Thật sự, con không gạt ta chứ?” Má Ngụy do dự nói.

“Thật mà, con có lừa cũng không lừa mẹ đâu.” Ngụy Ninh lộ ra vẻ mặt thề thốt son sắt.

Ngụy Ninh thử cử động tay chân của mình, không đau không nhức, dường như không bị thương, anh thử chống ván giường ngồi dậy cũng thuận lợi. Má ngụy ở bên cạnh khẩn trương nhìn anh: “Thế nào? Có đau ở đâu không?”

Ngụy Ninh lắc đầu: “Tốt vô cùng.” Anh đặt một chân xuống đất, đứng lên, đi hai bước. “Mẹ xem, thật sự không sao.”


Má Ngụy thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, con nghỉ ngơi một lúc nữa đi, mẹ đi làm cơm.” Ngụy Ninh gật đầu, nhìn theo bóng mẹ rời khỏi phòng.

Anh ở trong xe của mình? Xảy ra tai nạn xe cộ? Vậy còn chiếc xe quỷ anh gặp hôm đó thì sao, rốt cuộc là thật hay là mơ? Ngụy Ninh lắc lắc đầu, anh sắp bị xoay thành hồ đồ rồi, lần này gặp phải chuyện ly kỳ cổ quái như vậy khiến ngực Ngụy Ninh lại càng thêm lo lắng. Anh nghĩ, vội vàng xử lý việc ở đây cho thỏa đáng rồi quay lại thành phố tìm việc. Anh có tích cóp được chút ít từ tiền cho thuê nhà nhưng không chống đỡ được bao lâu.

Đồ vật trong phòng một chút cũng không thay đổi, giống lúc mà anh rời đi, ngoại trừ đồ dùng có vẻ cũ hơn trước. Giường, bàn học, tủ quần áo, hai cái ghế hay là đồ dùng trong phòng anh, trên tường dán áp-phích đội bóng NBA anh thích, chỉ là áp-phích đã có phần ố vàng, viền cũng xoăn lại. Đây là dấu vết lưu lại của năm tháng.

Trên bàn sách vẫn còn để sách giáo khoa cao trung của anh, xếp rất ngay ngắn, Ngụy Ninh nhìn, ngực đau xót.

Trong lúc Ngụy Ninh cảm xúc Ngụy Ninh phập phồng, bản thân không để ý đến thời gian, mẹ anh mở cửa gọi một tiếng bảo anh ra ăn cơm.

Cơm có cá có thịt, đều đã được chế biến hương bay ngào ngạt, mẹ Ngụy Ninh một đũa rồi lại một đũa gắp cá, thịt vào trong bát của Ngụy Ninh, miệng nói: “Ăn nhiều một chút, nhìn con ở ngoài gầy thành như vậy rồi.” Ngụy Ninh vội vàng gật đầu, một bữa cơm ăn no đến không buông được đũa xuống.

Ăn cơm xong, Ngụy Ninh sờ sờ bụng mình, nói với mẹ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Trên bản đồ thôn Ngụy không có dấu của một thôn nhỏ.

Nằm ở một sơn cốc nhỏ ba phía có núi vây quanh, một dòng suối nằm ngang biến sơn cốc thành hai phần. Người ở thôn Ngụy sinh sống ở gần nước, đại bộ phần nằm ở phía đông của dòng suối, tới gần ranh giới địa phương, chỉ có thôn trưởng Thất gia là nhà nằm ở phía tây suối, ở gần hang động của núi.


Sơn cốc nằm sâu trong rừng cây cối rậm rạp, cũng không biết có phải tổ tiên của thôn Ngụy trồng rất nhiều cây hòe ở đây hay không, hơn một trăm năm sau cây hòe lớn lên, che khuất bầu trời, không nhìn được ánh sáng, mặc dù khí trời khô nóng của mùa hạ cũng râm mát dịu lòng người.

Tổng cộng ở thôn Ngụy có chừng 200 miệng ăn, đầu thôn nhìn được cuối thôn, đây đó đều là người trong họ – người trong thôn Ngụy đều mang họ Ngụy. Không biết là từ lúc nào một chi của họ Ngụy di chuyển đến nơi này, sinh sôi nảy nở sinh lợi. Ngụy Ninh lén nhìn qua gia phả lưu lại trong miếu, ban đầu chỉ có tên của một nam một nữ, dùng hành thư nhẹ nhàng nghiêm chỉnh viết thành, đó chính là tổ tiên chi của bọn họ, lúc này đã kéo dài được 15 thế hệ. Một người lại một người sinh ra ở thôn Ngụy, rồi chết đi ở nơi này, kỳ thực tên thật ở đây là “Ngụy gia trang”, lại thêm trong sơn cốc trồng rất nhiều hòe, hòe ngụy tương đồng, sau đó liền bị gọi thành “thôn Ngụy.”

Đương nhiên Ngụy Ninh sinh ra ở thôn Ngụy, mãi đến khi học lên cao trung mới biết người ở thôn bên cạnh đối với thôn Ngụy bọn họ đều có điểm cố kỵ, sau lưng gọi thôn Ngụy là “thôn Quỷ”, đấy là lúc Ngụy Ninh và một người bạn tốt nói chuyện quên trời đất liền vui đùa nói cho anh.

Chỉ có Ngụy Ninh, nghe xong liền ghi tạc trong lòng.

Ngụy Ninh vừa đi, liền chào hỏi với mấy người bên cạnh, a thúc a bá bác gái đại thẩm, chào từng người một. Đến tảng đá bên đường cũng vẫn ung dung nằm đó, nhà cửa hai bên trái phải đều thuộc kiểu kiến trúc cũ thời Minh Thanh, lộ ra vị đạo phong cách cổ xư của Trung Quốc, nếu là người ngoài nhìn thấy, chắc canh sẽ kinh hô một tiếng, kiến trúc nơi này được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, còn đối với Ngụy Ninh từ nhỏ đều thấy những thứ này, anh cũng chú ý đến kiến trúc bề ngoài hình qua hoàn toàn giống nhau nhưng bên trong lại có thay đổi rất lớn.

Từ cửa đi vào trong nhìn có thể nhìn thấy sofa, tủ lạnh, TV các loại gia dụng được bày biện, cùng với kiến trúc hoàn toàn không hợp nhưng lại được xếp vào với nhau.

Ngụy Ninh thở dài một cái, rốt cuộc không có gì là không đổi.

Thôn dân sau khi hỏi thăm một loạt, hài lòng tản đi, Ngụy Ninh chậm rãi đến bên dòng suối. Dòng suối cắt ngang sơn cốc này là chỗ mà anh thích nhất. Ngụy Ninh đứng bên dòng suối, nhìn về cầu gỗ cách anh ba thước, cầu gỗ cũng giống như thôn ngụy, lịch sử có từ lâu, có lai lịch từ xa xưa. Cầu gỗ là vật thể ngăm đen, không biết được xây từ khi nào, cũng không biết là dùng gỗ gì, chỉ biết là đến giờ vẫn dùng đến, vẫn sừng sững nằm đó, cho dù mùa xuân lũ về lấp mất thì khi qua rồi cây cầu sẽ lần nữa hiện ra.


Ngụy Ninh nghĩ, lúc ấy biết bao nhiêu lần anh chơi đuổi bắt trên cây cầu kia, chung quanh là trẻ nhỏ trong thôn vui cười hét chói tai, luôn luôn quên giờ về nhà, chờ người lớn trong thôn tìm được thì khó tránh khỏi phải ăn “trúc điều xào thịt”, cho dù là như vậy, sau đó vẫn là ăn đòn không chừa.

Nghĩ tới những thứ này, khóe miệng Ngụy Ninh nhếch lên.

Nét cười còn chưa tới mặt đã dừng lại, Ngụy Ninh nhớ tới đứa bé vẫn luôn nhìn mình kia.

Đứa bé đó rõ ràng chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi, vì quá gầy nên nhìn qua có vẻ nhỏ hơn anh năm tuổi, đã vậy cơ thể lại không khỏe, quanh năm bị bệnh, bị mẹ nó nhốt ở nhà không cho ra ngoài. Mỗi lần Ngụy Ninh cùng với bạn bè gào thét chạy qua nhà nó đều thấy đứa trẻ kia đứng trước cửa sổ, dùng ánh mắt ước ao khát vọng mà nhìn anh —- rõ ràng như vậy, có đến mười mấy người mà đứa trẻ kia lại nhìn chằm chằm vào anh.

Điều này khiến cho tâm hồn bé nhỏ của Ngụy Ninh cảm thấy thật phiền não — anh luôn cảm giác mình nên làm cái gì đó.

Kỳ thực cũng không phải một mình anh chú ý đến đứa bé kia, những thằng nhóc khác cũng chú ý tới. Đứa bé kia yếu đuối, lại có gương mặt cực dễ nhìn, da tái nhợt, môi đỏ tươi, ánh mắt sâu thẳm, nhan sắc rõ ràng xinh đẹp không gì sánh được, so với mấy bé gái trong thôn còn đẹp hơn trăm lần nghìn lần. Những người lớn đều nói đứa bé này đầu thai nhầm rồi, nên là gái lại thành một bé trai, âm dương không hợp mới dẫn đến bệnh tật như thế.

Ngụy Ninh nghe trộm những người già trong thôn nói, đứa bé này không sống tới thành niên.

Sau đó — sau đó quả nhiên bị người kia nói đúng rồi, đứa bé kia quả thực không sống đến thành niên, bất quá người kia cũng không ngờ rằng đứa bé này không phải nhiễm bệnh chết mà là chết chìm trong lũ xuân.

Đây là bí mật lớn nhất trong lòng Ngụy Ninh, bí mật khiến anh sợ hãi áy náy mấy chục năm, mọi người không biết rằng là anh hại chết đứa bé kia.

Khi đó anh 15 tuổi, nghĩ rằng mình đã là người lớn, ngày đó lúc đi qua nhà cậu bé kia thì thấy đứa bé đáng thương ghé vào bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cửa sổ mở ra, thấy cả bên trong, sợ rằng bên ngoài gió lớn sẽ khiến đứa bé kia cảm lạnh. Khi Ngụy Ninh đi tới, ngay lập tức ánh mắt đứa bé kia sáng lên, bị ánh mắt đánh giá của Ngụy Ninh ảnh hưởng tới, động một chút cũng không dám.

Anh đứng yên tại chỗ một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, đi tới gần cửa sổ nhà đứa bé kia.


Ngụy Ninh tới ngày càng gần, ánh mắt đứa bé càng sáng ngời, cuối cùng giống như muốn xuyên qua cửa sổ kia vậy, nó vươn tay rầm một tiếng đập vảo cửa sổ, lổ ra nửa người, “Anh, anh—“ đứa bé kia lắp bắp nói.

Ngụy Ninh bị nó dọa lại càng hoảng sợ, trái lại có chút khiếp đảm, đứa bé kia lớn lên thật sự dễ nhìn, bị nó nhìn như vậy Ngụy Ninh cũng không biết có nên bước chân lên trước không, lại nói nếu cứ để như vậy, đứa bé kia ho khan hai tiếng, trên gương mặt tái nhợt cũng xuất hiện hai vệt  đỏ ửng như bị bệnh, giống đóa hoa đào nở rộ.

Anh lúng túng, làm bộ hất tóc của mình: “Này, Ngụy Tích, cậu, cậu, cậu có muốn cùng tôi chơi một lúc không?”

Đúng vậy, Ngụy Ninh nhớ đứa bé kia vốn gọi Ngụy Tích.

Thôn Ngụy có một quy củ, đứa bé dưới 15 tuổi mà chết yểu thì không thể dùng họ Ngụy, sở dĩ trên bia mộ của nó sẽ chỉ khắc bốn chữ “A Tích chi mộ”.

Ngụy Tích nghe xong, đôi tay tái nhợt bám vào bệ cửa sổ, gật đầu như giã tỏi: “Muốn đi muốn đi, anh A Ninh mang em đi.”

Thanh âm mềm mại lại mang theo chút gầy yếu, Ngụy Ninh đã có chút chần chờ và hối hận, dưới ánh mắt và thanh âm khẩn cầu không nói nên lời từ chối. Anh đứng ở bên bệ cửa sổ, Ngụy Tích bò lên trên bệ cửa sổ, nhảy một phát ra ngoài — Ngụy Ninh bị hành động lỗ mãng của nó dọa càng sợ, nhanh tay đỡ lấy nó, ôm thân thể gầy yếu trước ngực mình: “Cậu định dọa chết người à, nhảy như vậy nếu như không đỡ được thì sao đây? Bị mẹ cậu biết tôi sẽ bị mẹ cậu đánh chết đấy.” Ngụy Ninh nổi giận hai tay ôm lấy cổ nó, mắng Ngụy Tích đang không ngừng cười.

Mẹ Ngụy Tích vì con trai cái gì cũng không để ý, người nào cũng không quan tâm, người trong thôn dám ở trước mặt bà nhắc đến một câu phàn nàn về Ngụy Tích, chỉ cần bà nghe được chắc canh sẽ làm ầm đến long trời lở đất, trừ phi nhà kia nói lời xin lỗi bằng không tuyệt không làm hòa. Ngụy Ninh nghĩ vậy, ngực run run một chút, đối với việc mình dẫn Ngụy Tích ra ngoài chơi này chần chờ.

Ngụy Tích ngẩng đầu: “Anh A Ninh sẽ đỡ được em, em biết.” Nó nói như đinh đóng cột, một bộ tin tưởng Ngụy Ninh không chút nghi ngờ.

Ngụy Ninh dở khóc dở cười nhìn nó, thôi quên đi, người cũng đã trên tay, dẫn nó đi xung quanh một chút, coi như là đi chơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.