Dữ Quỷ Vi Thê

Chương 2: Tập tục xưa


Đọc truyện Dữ Quỷ Vi Thê – Chương 2: Tập tục xưa

Trong xe Ngụy Ninh mang về có vài thứ quan trọng, đó chính là hương nến, tiền giấy. Mấy món này anh vẫn thường ra chợ ở B thị mua về. Đây là vật khi về thôn Ngụy đều phải mua, nếu quên mất sẽ bị người nhà ép vào trấn trên mua một ít rồi mới được về nhà.

Tập quán này cổ hủ phong tục quỷ dị, nói ra cũng không ai tinh.

Ngụy Ninh từng hỏi mẹ làm như vậy có ích lợi gì? Mẹ Ngụy Ninh không nói rõ, chỉ là truyền thống đời đời truyền lại, là hậu bối đương nhiên phải làm theo quy củ – thôn Ngụy đặc biệt coi trọng tập tục và quy củ của địa phương.

Người ở trong thôn Ngụy thường bảo thủ, cho dù ở xã hội hiện đại muôn màu rực rỡ, nhiệt nhiệt náo náo phát triển về làng cũng vẫn như cũ.

Bọn họ bướng bỉnh cố thủ những truyền thống phong tục và cấm kỵ của thế hệ trước truyền lại, cẩn thận nghe theo.

Mặc trời mọc đi làm, mặt trời lặn đi ngủ, sau khi trời tối, không nghe thấy tiếng gà chó, thôn Ngụy vừa vặn chỉ tuân thủ một số tập tục.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Ngụy Ninh ghét thôn Ngụy

Ngụy Ninh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, đặt tay lên tay lái.

Xe chạy bon bon trên đường xi măng. Anh vội vã lên đường, nếu như tất cả thuận lợi thì đến trưa sẽ về đến nhà. Lúc này, mặt trời đã lên cao, trời nắng chang chang, mặt đường dường như hiện lên một tầng bạch quang, xóa đi dư âm mát mẻ của trời đêm, trở nên khô nóng không chịu nổi, lái xe từ tinh thần sáng láng dần chuyển sang uể oải không phấn chấn.

Tối hôm qua cả đêm đều bị ác mộng bám lấy không tha, Ngụy Ninh nghĩ lúc này hai mắt của mình đều không muốn mở ra.


Ngụy Ninh mở một chai nước, uống một ngụm, họng thấy thoải mái. Hầu kết di động trên dưới di động, tiếng nước ùng ục bị nuốt xuống, Ngụy Ninh lấy tay lau nước còn dính trên miệng, còn hai tiếng nữa là đến nơi rồi, anh chuyển vào đi đường quốc lộ.

Khi nói chuyện điện thoại, Ngụy Ninh nghe mẹ anh nói qua, mấy năm nay thôn Ngụy cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, biến hóa lớn nhất chín là thôn Ngụy sửa sang đường cái, một phần là do chính phủ trợ cấp, một phần là do chính người dân trong thôn Ngụy kiếm tiền, một bộ phận là do người không rõ quyên tiền, cuối cùng cũng giải quyết tình trạng tự phong bế của thôn Ngụy, tình trạng giao thông không thuận lợi, Ngụy Ninh mở hướng dẫn GPS, thấy sợi chỉ quanh co hiện lên hai chữ thôn Ngụy.

Bầu trời sáng sủa không mây, còn nửa giờ nữa là đến nơi.

Nhưng vào lúc này, trời đột nhiên tối dần, tốc độ cực nhanh, đè nén không khí, mây đen âm trầm lan tràn ra, một bầu không khí ngưng trệ bao phủ bầu trời, trong ngắn ngủi chưa đầy một phút, xung quanh bỗng đen dần, từ ban ngày biến thành buổi tối.

Trời sắp mưa.

Ngụy Ninh cẩn thận đánh tay lái, khó khăn nhìn về phía trước.

Quả nhiên,  tích tích đùng đùng mưa xối xả tầm tã xuống, trời như bị một vết thương lớn điên cuồng mà té nước mưa xuống. mây đen xen lẫn sấm chớp cuồn cuộn, khiến Ngụy Ninh cảm giác được ấn đường mình nhảy dựng lên.

Anh một tay giữ bánh lái, một chân đạp chân ga, đang định tăng tốc đột nhiên tắt máy dừng ở bên đường.

ấn đường Ngụy Ninh lại nhảy lên, mưa to tầm tã đánh vào thành xe như muốn đập nát cả xe, đập đến bừa bãi, ngay đúng lúc này lại xảy  ra chuyện thật là muốn chết, rốt cuộc Yến Hoa có mang xe này đi bảo dưỡng và kiểm tra đúng hạn không vậy?


Bây giờ muốn nói gì cũng vô ích, Ngụy Ninh lấy ở trong xe một cây dù, xuống xe.

Gió mang theo mưa, mười phần mạnh mẽ thổi đến, thiếu chút nữa là thổi bay cây dù, mất mấy giây, tàn thân Ngụy Ninh ướt đẫm, dưới cơn mưa to này thì có dù hay không có dù cũng không khác nhau mấy. Ngụy Ninh mở nắp trước xe, thử tra xem rốt cuộc xe gặp vấn đề ở đâu, anh cũng có chút hiểu biết về xe, nhìn tới nhìn lui cũng không thấy manh mối gì, cuối cùng đành thôi.

Ngay khi anh ngồi vào trong xe, buồn chán một lúc, ở phía sau lưng vốn đen kịt bỗng có một chiếc xe phiêu phiêu tiến đến.

Chiếc xe kia dùng tốc độ thật chậm dừng bên cạnh xe Ngụy Ninh, tài xế bên trong hạ cửa kính xuống, hướng về phía Ngụy Ninh kêu: “Xe anh làm sao vậy?”

Ngụy Ninh vừa nghe liền vui vẻ, đầu năm nay khó gặp được một người nhiệt tình như vậy, anh cũng hạ cửa kính xe xuống, cách mưa rền gió dữ, hướng về phía đối diện hét lên: “Xe dở chứng, không đi được.”

Tài xế bên kia vừa nghe xong, liền nói: “Tôi xem giúp anh, tôi biết chút ít.” Ngụy Ninh đương nhiên mừng rỡ nói cám ơn rối rít.

Tài xế xuống xe, là một anh chàng khoảng chừng 25- 26 tuổi, bên trong xe còn một cô gái xấp xỉ tuổi đó đang ngồi, cô vẫn cúi đầu, không nói chuyện cũng không liếc mắt nhìn Ngụy Ninh một cái.

Đại khái là một đôi tình nhân đi, Ngụy Ninh không yên lòng nghĩ.

Anh miễn cưỡng khen, đi đến bên cậu trai trẻ tuổi kia mới nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi này có gương mặt trắng bệch, không mộ tia huyết sắc, ánh mắt dại ra, mí mắt rủ xuống, bớt khoảng cách mưa gió âm thanh của anh nghe cũng rõ ràng hơn, thật giống như âm thanh của người mộng du vậy, Ngụy Ninh nhìn anh, cười khan một tiếng, vội vàng dời ánh mắt không dám nhìn nữa, dáng dấp người này thật khó nhìn, liếc mắt nhìn thêm một cái, trong đầu liền giật giật.


Người trẻ tuổi mở nắp xe trước ra, dùng động tác khô khan kiểm tra tình huống xe. Ngón tay cũng giống như mặt của anh, trắng bệch.

Một lát sau, cậu trai trẻ tuổi đóng nắp xe xuống, dùng âm thanh kéo dài nói: “Xe của anh tạm thời không chạy được, nếu không,c ứu để xe ở lại đây, vào xe tôi ngồi, đến nơi rồi kêu người tới sửa.” Ngụy Ninh thở dài, bất thình lình mưa xối xả và chết máy làm rối loạn kế hoạch của anh, may vận khí tốt còn không phải tự đi về nhà, gặp được người nhiệt tình như vậy. “Vậy làm phiền cậu. Tôi là Ngụy Ninh, xưng hô thế nào?” Trước tiên Ngụy Ninh nói tiếng cảm ơn, sau đó lôi kéo làm quen. Người con trai trẻ tuổi không trả lời anh, chỉ là dùng âm thanh khô khan gằn từng chữ nói: “Vậy—thì—-đi—thôi.”

Ngực Ngụy Ninh nhảy lên, anh đột nhiên cảm thấy đi cùng người xa lạ này không phải ý kiến hay, đang do dự người con trai trẻ tuổi đã lên xe của mình, mở một cửa xe chờ anh, dưới tình huống này Ngụy Ninh cảm thấy mình mà từ chối nữa thì có chút không lịch sự.

Anh mặc kệ, không để ý cảm giác quái dị trong lòng, lấy từ trong xe một ít vật quan trọng liền lên xe của cậu trai trẻ.

Ngụy Ninh ngồi ở phía trước.

Người con gái phía sau vẫn không nói một câu cúi thấp đầu, tóc dài vương trên hai bên che khuất cả khuôn mặt, thật giống như nữ quỷ đáng sợ trong phim kinh dị Nhật Bản, Ngụy Ninh vì sức tưởng tượng phong phú của mình mà cười khổ một tiếng.

Người tên Ngụy Ninh này kỳ thực lá gan không lớn, để luyện can đảm, anh đã từng một ngày một đêm ngồi xem phim kinh dị, cho rằng sẽ có tốt hơn nhưng càng nhìn càng nhát gan, trực tiếp dẫn đến hậu quả là trong đầu tràn đầy những hình ảnh lệ quỷ đáng sợ. Tùy lúc tùy chỗ cũng có thể tưởng tượng ra, tự hù dọa chính mình, một hồi, đến cả vào nhà cầu cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm, chỉ sợ bỗng dưng từ dưới nhô ra một đầu lưỡi nữ quỷ tóc dài, đại khái là sinh ra khiếp sợ, thần kinh trái lại thấy chết lặng, mãi sau vẫn không biết luyện can đảm thế là thành công hay thất bại.

Ngụy Ninh muốn nói gì đó để giảm bớt bầu không khí bất an bên trong ô tô, đúng lúc này, anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua gương chiếu haauk.

Cái nhìn này khiến lòng của Ngụy Ninh nhảy vọt 200 lần, anh thở dốc vì kinh ngạc, dụi mắt một cái thật mạnh —- vừa vặn, cô gái ngồi phía sau kia ngẩng đầu lên, anh thấy được gương mặt đầy máu, một tròng mắt đã rơi ra — Ngụy Ninh an ủi mình đã nhất thời hoa mắt, không thấy rõ, anh nơm nớp lo sợ lại len lén nhìn qua gương chiếu hâu, cô gái kia thật chậm rãi, dường như phát ra âm thanh kẽo kẹt, ngẩng đầu lên — anh không nhìn nhầm, cô gái này quả thực —-

Ngụy Ninh nắm chặt ghế ngồi, anh đây chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, muốn tìm cũng đừng tìm ta nha, chúng ta ngày xưa không oán, gần đây không thù, quỷ đại tỷ, người hãy bỏ qua cho ta đi, trong lòng Ngụy Ninh cầu khẩn, một cử động nhỏ anh cũng không dám, chỉ sợ kinh động đến cái gì đó phía sau.


Lúc này, Ngụy Ninh nghe được âm thanh tí tích. Tại sao trong xe lại có tiếng tí tách? Anh dựa vào tiếng âm thanh nhìn sang, là từ cậu trai trẻ kia vọng lại, Ngụy Ninh nhìn thấy trên đầu cậu trai kia có một cái lỗ, máu lẫn lộn vào óc từ tóc nhỏ xuống — âm thanh anh nghe được chính là cái này.

Ngụy Ninh hít sâu một hơi. Anh lên phải một chiếc xe quỷ.

Cậu trai chậm rãi quay đầu, nhìn sang Ngụy Ninh cười. “Anh—phát—hiện—-?”

Thần sắc Ngụy Ninh ngày càng khó coi, anh xoay mạnh người, thử mở cửa xe, cửa xe không chút nhúc nhích.

Xe này vẫn tiếp tục chạy trên đường tối đen, chạy với tốc độ cao vọt đi về một nơi không thể đoán trước, trong lúc Ngụy Ninh tuyệt vọng, anh thấy trong bóng tối phía trước một bóng người chậm rãi hiện ra.

Người kia hòa với bóng đen, chẳng thể phân biệt được ta ngươi thế nhưng Ngụy Ninh lại thấy rõ ràng.

Anh không tránh đứng đón đường trước xe, ánh mắt quỷ nam trẻ tuổi lái xe lộ ra nét hung dữ, hung tợn nghiền đè tới, lúc sắp đâm vào người kia Ngụy Ninh nhịn không được nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn bi kịch xảy ra trước mắt anh.

Thế nhưng, sự tình xuất hiện bất ngờ, bị đụng ngã không phải người kia mà là chiếc xe quỷ Ngụy Ninh đang ngồi.

Xe quỷ lăn vài vòng trên đường, rầm rầm rầm, Ngụy Ninh ngồi trong xe này, theo lý thuyết dưới tai nạn nghiêm trọng như vậy, anh nhất định phải chết không nghi ngờ thế nhưng mỗi khi đụng vào anh sẽ có một thứ gì đó mềm mại đỡ cho anh, ngay cả như vậy, Ngụy Ninh vẫn bị đụng đến choáng đầu hoa mắt, mặt mũi bầm dập, sau đó lâm vào hôn mê.

Trong lúc hôn mệ, Ngụy Ninh cảm giác được có một bàn tay lạnh lẽo bế anh lên, tựa vào một thân thể lạnh lẽo, có thứ gì đó cũng lạnh phủ trên miệng anh, thứ gì đó lạnh như nước dần tiến vào trong miệng anh, đồng thời tiến sâu vào trong cổ họng anh, mãi đến khi anh không tự chủ được nuốt xuống.

Ngụy Ninh tỉnh lại trên giường nhà mình, người đầu tiên nhìn thấy là người mẹ mái tóc hoa râm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.