Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 141: Hữu đãi hậu tục (Hãy chờ sau đó còn tiếp)
Hai quân giao chiến dũng giả thắng, dũng không ngừng là bản lĩnh của tướng sĩ, còn có sĩ khí. Mà sĩ khí chân chính nhìn nơi nào? Phải xem người dẫn đầu mạnh yếu.
Triệu Phổ đơn thân độc kỵ, hắc mã hắc đao hắc chiến bào, sát nhập trận địa địch nhân giống như Tu La đòi mạng.
Tân Đình Hậu đã lâu không gặp máu, bây giờ rốt cuộc có thể thống khoái chém giết, lập tức lại tinh thần gấp trăm lần, mạch máu tiên hồng (đỏ tươi) trải rộng thân đao, thoạt nhìn yêu dị phi thường.
Mà so sánh với Triệu Phổ, trạng thái của Lý Nguyên Hạo đã là không quá tốt rồi.
Nguyên bản hắn có trọng thương trong người, hơn nữa tâm lý bị đả kích, vốn là hùng tâm bừng bừng nghĩ mình tất thắng, nhưng hiện tại biến thành hoàn toàn nằm ở thế hạ phong, đã sớm rối loạn hoang mang.
Triệu gia quân mỗi người như lang như hổ, Tây Hạ binh thì lại là quân lính tan rã… Một trận đại chiến qua đi, trên chiến trường khắp nơi đều cắm quân kỳ của Triệu gia quân, binh mã Tây Hạ đã hao tổn phân nửa, bị thương hơn phân nửa, lưu lại cũng đều buông khí giới đầu hàng!
Lý Nguyên Hạo ngơ ngác ngồi trong xe, tiếp nhận hiện thức là mình đã bị bắt sống, nhìn trời thở dài, hắn không cam lòng a… Lão thiên gia vì sao lại thiên vị Triệu Phổ như vậy. Triệu Phổ sống một ngày một đêm, Lý Nguyên Hạo hắn cũng đừng mơ tưởng có được thiên hạ, đây là trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng* mà… Thực sự là thiên ý trêu người.
*(Chu Du vốn là một mưu tướng nổi tiếng của quân Đông Ngô, còn Gia Cát Lượng vốn là quân sư đại tài của nước Thục. Họ hợp sức trong trận Xích Bích đã đánh cho quân Tào Tháo “lên bờ xuống ruộng”, nhưng khi phải đối đầu vì vua tôi của mình thì Chu Du vẫn không thể sánh bằng Gia Cát Lượng, trước khi chết Chu Du phẫn uất mà than: “Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng?”)
Nhóm Công Tôn vội vã chạy đến sơn cốc thì chiến sự đã kết thúc.
Mọi người chạy vào chiến trường, chỉ thấy các binh sĩ đang thu thập tàn cục.
Công Tôn kéo Âu Dương Thiếu Chinh đang chỉ huy nhân mã hỏi, “Triệu Phổ đâu?”
Âu Dương Thiếu Chinh chỉ một ngón tay lên sườn núi xa xa, Công Tôn nhìn sang, chỉ thấy Hắc Kiêu đứng trên sườn núi lắc đuôi, Tân Đình Hậu đỏ như máu cắm ở một bên, Triệu Phổ tựa trên sườn núi, tựa hồ đang ngủ?
Công Tôn tâm nói, hay là bị thương rồi, vội vã chạy đến, “Triệu Phổ!”
Triệu Phổ còn không mở mắt đã vươn tay với lấy Công Tôn, kéo vào trong lòng mình, Công Tôn ghé vào trên người hắn nhìn hắn, hỏi, “Không sao chứ?”
Triệu Phổ lắc đầu, đại khái là thật sự giết chóc nghiện rồi, màu hai con mắt hắn khác biệt quá rõ ràng, một con màu đen, một con màu xám, phi thường đặc biệt.
Công Tôn nhìn chằm chằm một hồi, nở nụ cười, hình dạng này rất suất!
Triệu Phổ thấy Công Tôn nhìn mình cười, giơ tay vòng qua sau thắt lưng y vỗ một cái, “Muốn làm ở chỗ này…”
Công Tôn không chút lưu tình đấm qua một quyền, Triệu Phổ trúng một quyền nhìn như hung ngoan kỳ thực mềm nhũn, cười lắc đầu, nhưng là có chút miễn cưỡng.
“Ngươi làm sao vậy?” Công Tôn thấy Triệu Phổ tựa hồ có chút hữu khí vô lực, liền hỏi, “Khó chịu hay mất hứng a? Đã đại thắng rồi!”
“Hô…” Triệu Phổ thở dài một hơi, “Lý Nguyên Hạo tuy rằng bắt sống, nhưng Bát vương còn trong tay hắn. Hắn tất nhiên sẽ không chịu để yên, Bát vương khó tránh chịu khổ…”
“Phụ thân…”
Công Tôn đang định khuyên giải an ủi vài câu, đột nhiên nghe được xa xa có tiếng Tiểu Tứ Tử gọi.
Công Tôn trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ hẫng, quả nhiên Bạch Ngọc Đường rất đáng tin cậy, thực sự đã cứu Tiểu Tứ Tử về rồi.
Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử nắm theo vạt áo trước ngồi trên Thạch Đầu, Thạch Đầu lủi nhanh tới đây, phía sau Tiêu Lương đi theo.
“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn tiếp nhận Tiểu Tứ Tử đã bổ nhào tới, rốt cuộc cũng an tâm rồi.
“Sư phụ.” Tiêu Lương hành lễ với Triệu Phổ, Triệu Phổ gật đầu, thấy Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử cố sức hôn, liền hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Vừa nãy trướng bồng sụp, Tiểu Tứ Tử được Thạch Đầu mang vào trong sơn động.” Công Tôn nói, nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Tứ Tử, “Không có việc gì là tốt rồi.”
Triệu Phổ hiểu rõ gật đầu, có thể hiểu tâm tình lúc nãy của Công Tôn như thế nào, Tiểu Tứ Tử sinh tử chưa biết, đó chẳng phải đòi mạng của y hay sao.
Triệu Phổ nghỉ ngơi xong rồi, ngồi dậy, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử,
nói với Công Tôn, “Đi, chúng ta đi hỏi Lý Nguyên Hạo, Bát vương ở đâu, không nói lão tử sẽ phế hắn.”
“Tìm được Tiểu Bát Tử rồi nha.”
Triệu Phổ vừa nói dứt lời, Tiểu Tứ Tử đột nhiên tới một câu.
“Cái gì?” Triệu Phổ hả một tiếng nhảy dựng lên, hoàn toàn không còn nét chán chường ban nãy, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nói tìm được Bát vương rồi?”
“Đúng nha, tìm được trong động, Thạch Đầu tìm được đó!” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Bạch Bạch dìu hắn tới quân doanh rồi, chỉ là gầy chút mễ có thụ thương.”
“Thật sao?!” Triệu Phổ vừa kinh vừa hỉ, nhào tới ôm Thạch Đầu hung hăng hôn một cái, “Thạch Đầu, lão tử muốn thưởng cho ngươi vạn lượng hoàng kim!”
Thạch Đầu bị Triệu Phổ làm cho cả kinh đến dựng thẳng lông tơ, lắc lắc đuôi tỏ ra e thẹn… Sao tự dưng tùy tiện hôn người ta, người ta ưa loại hình mỹ nam như Bạch Bạch thôi ~~.
Triệu Phổ xoay người lên ngựa, mang theo Công Tôn chạy trở về trước để xem Bát vương.
.
Vào trong đại trướng, quả nhiên thấy Bát vương gia ở đàng kia, ngài đã sớm hỏi thăm chiến sự ở tiền tuyến, vừa thấy Triệu Phổ trở về thực sự là kinh hỉ đan xen.
Hai “cha con” cùng một chỗ hàn huyên trong chốc lát, Triệu Phổ hùng hổ hỏi Bát vương, Lý Nguyên Hạo có khiến ngài chịu khổ cực hay không, lúc này bắt sống, có thể trả hết thù.
Bát vương cười cười, Lý Nguyên Hạo đối với ngài cũng coi như lễ ngộ (tiếp đãi long trọng) có thừa, chỉ là chiêu hàng mà thôi, sau đó nhốt trong sơn động có chút ẩm ướt, cho nên bị lạnh một chút… Hơn nữa, thật sự giết chết Lý Nguyên Hạo cũng không tốt.
Công Tôn tỉ mỉ kiểm tra thân thể cho Bát vương gia một chút, phối dược khu hàn điều lý (đuổi khí lạnh điều trị kinh mạch), để ảnh vệ đi mua về sắc thuốc, nói điều dưỡng vài ngày sau sẽ khỏi hẳn, quả thật không có bệnh.
Triệu Phổ lúc này sinh long hoạt hổ, tạm biệt Bát vương rồi xuất môn, đến bên trong đại doanh đang giam giữ Lý Nguyên Hạo chọc điên hắn, chọc hắn tức giận đến suýt chút nữa là ngạt thở chết.
Cuối cùng, Triệu Phổ cũng không làm thịt Lý Nguyên Hạo, ký kết hiệp ước, Lý Nguyên Hạo còn bồi thường không ít bạc, mang theo mấy vạn tàn binh bại tướng còn lại trở về Tây Hạ, nhưng rốt cuộc cũng thành thật rồi.
…
Vì vậy, vùng biên quan lần này là hoàn toàn khôi phục bình yên.
Triệu Phổ lưu lại Hạ Nhất Hàng chủ trì đại cục, hắn mang theo mọi người, hộ tống Bát vương gia trở về Khai Phong phủ.
Khi vào thành, Triệu Trinh tự mình tới đón, nghênh Bát vương gia vào phủ, thấy không có gì trở ngại, cũng có thể yên tâm.
Ngày hôm sau lâm triều, Triệu Trinh tự mình ca ngợi Triệu Phổ, thưởng cho chúng tướng biên quan quân.
Mà Triệu Phổ lại đưa ra ý thoái ẩn.
Triệu Trinh đương nhiên không đồng ý, nhưng bất đắc dĩ Triệu Phổ quá kiên trì.
Bao Chửng cho ra chủ ý, nói là hiện tại biên quan yên ổn, không bằng để vương gia tạm thời giữ chức nghỉ ngơi, chờ tới khi nào lại có chiến sự, thực sự không có cách lại mời vương gia ra chủ trì đại cục.
Triệu Phổ cũng hiểu được cách này không sai, Triệu Trinh nghe xong cũng đành chịu, chỉ phải đáp ứng, phong Triệu Phổ làm Tiêu Dao Hầu, ban cho trọng kim (số tiền lớn), bảo hắn trước tiên cứ nghỉ ngơi, nhưng chức vị Binh Mã Đại Nguyên Soái không được trả lại, nếu có chiến sự, còn cần hắn bảo vệ quốc gia.
Triệu Phổ tính toán một chút, trong vòng hai mươi năm tới hẳn là không có chiến sự rồi, chờ hai mươi năm sau sẽ có một thế hệ mới bước lên, không có chuyện của hắn, cho nên vui vẻ đồng ý, hai mươi năm này phải cùng Công Tôn tiêu diêu tự tại một phen.
Hắn cùng với Bạch Ngọc Đường thương lượng một chút, mua tòa tiểu đảo kia, gọi là Tiêu Dao đảo, phái người kiến tạo phòng xá, chuẩn bị dẫn theo Công Tôn Tiểu Tứ Tử đi ẩn cư, trước tiên trải qua vài ngày thanh tịnh rồi tính tiếp.
Các ảnh vệ nguyên bản có thể đảm nhiệm chức vụ trong quân, nhưng chết sống không chịu đi, đều đòi theo Triệu Phổ quy ẩn, Triệu Phổ đành mang theo bọn họ bên cạnh.
.
Kiến tạo Tiêu Dao đảo cần tới vài tháng, mấy ngày nay, mọi người vẫn ở tại Khai Phong phủ.
Bàng Cát đến Khai Phong phủ đón nhi tử, Bàng Dục một thân trang phục thư sinh ngoan ngoãn đứng trước mặt Bàng Cát, nói một tiếng, “Cha, ngài vất vả.”
Bàng Cát cả kinh giật đứt vài sợi râu mép, nhìn chằm chằm Bàng Dục nghệch mặt ra.
Bao Chửng đắc ý dào dạt nhướng mi với lão một cái, Bàng Cát tâm nói lão Bao thật có năng lực, tiểu lưu manh này sao lại được dạy cho hiểu chuyện như vậy chứ?
Bàng Cát không biết, Bàng Dục nhiều ngày nay ăn không ít vị đắng, Bao Chửng nghiêm khắc cực kỳ, hắn vừa gây rối trở về liền đánh bản tử (cây gậy dài đánh người trong phim ấy), hắn cuối cùng cũng minh bạch lão cha nhà mình cưng mình biết bao nhiêu.
Đồng thời, trong cung cũng truyền đến một tin tốt, nói là bởi vì thời gian dài dùng dược vật an thần dưỡng thân, Bàng phi có thai.
Bàng thái sư thiếu chút nữa mừng tới ngất xỉu, đối Công Tôn là thiên ân vạn tạ.
Công Tôn vẫn rất lưu luyến Khai Phong phủ, luôn miệng dặn dò Bao Chửng, có đại án tử nào thì phải phái người đến Tiêu Dao đảo gọi y và Triệu Phổ đến.
Bao Chửng dĩ nhiên đáp ứng.
Bạch
Ngọc Đường nhận được thư của Hãm Không đảo gửi tới, nói là trong nhà có vài việc bảo hắn đi về một chuyến.
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường từ biệt mọi người, rời đi trước.
Triển Chiêu tiễn hắn một đoạn đường, lúc gần đi, Bạch Ngọc Đường nói với hắn, “Ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ, phái người đến Hãm Không đảo tìm ta.”
Triển Chiêu gật đầu, “Ân.”
Hai người lại nhìn nhau một hồi, cũng không biết nên nói cái gì, lưu luyến không rời… Cũng không đến mức, dù sao đều là người giang hồ, cũng không phải tiểu hài tử có gì đó rất luyến tiếc… Ngày sau giang hồ tái kiến.
Nói tiếng bảo trọng, Bạch Ngọc Đường quay đầu ngựa lên đường.
Triển Chiêu nhìn bạch y bạch mã chạy đi mất bóng, mới vỗ vỗ Tảo Đa Đa đang mất mát, “Đi thôi, còn có thể gặp lại mà.”
.
Một tháng loáng cái đã trôi qua, mọi người chuẩn bị đã xong, dù không muốn… Thiên hạ cũng không có bữa tiệc nào không tàn.
Ngày hôm đó, ngoài cửa Khai Phong phủ có ba chiếc đại mã xa dừng lại, các ảnh vệ vội vàng thu thập vật dụng.
Hoàng thái phi cũng theo mọi người cùng đến Tiêu Dao đảo trụ. Thái phi niên kỷ lớn, Công Tôn và Triệu Phổ chuẩn bị đón bà cùng đến ở, hảo tẫn hiếu, để bà mang theo Tiểu Tứ Tử an độ lúc tuổi già, hưởng thụ chút thiên luân chi nhạc (chỉ sự đoàn tụ gia đình hạnh phúc).
Tiểu Tứ Tử làm rất nhiều tiểu lễ vật, đi lòng vòng quanh Khai Phong phủ, lần lượt tặng lễ vật, đại thể là tiểu hương túi hay gì đó, các nha dịch, đặc biệt là các nha hoàn bà tử ở Khai Phong phủ làm sao cam lòng để bé đi a, khóc sướt mướt.
.
Triển Chiêu sáng sớm thức dậy, chuẩn bị tiễn mọi người ra khỏi thành.
Vừa thay xong y phục đột nhiên có một người tới, là quan gia dịch quán (trạm dịch của quan phủ), đến đưa một thứ cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu hỏi hắn là ai đưa tới.
Người nọ chỉ nói là từ Thường Châu gửi tới, người gửi đồ tên là Triển Hạo, hắn còn gửi một phong thư.
Triển Hạo là đại ca của Triển Chiêu, cũng không phải là Triển gia thân sinh, mà là khi hắn còn bé được cha nương Triển Chiêu nhận nuôi, lớn hơn hắn năm tuổi, không như Triển Chiêu, Triển Hạo tuy rằng biết võ công nhưng không phải người giang hồ, mà hoàn toàn là một thương nhân.
Triển Chiêu cho rằng đại ca tặng vật gì cho mình, trước tiên mở thư ra… Lại càng kinh ngạc.
Trong thư chỉ có ba chữ —— Huyện Cừ Sơn.
Không có gì khác a.
Triển Chiêu khó hiểu, tâm nói huyện Cừ Sơn gì? Nhìn kỹ chữ viết, tuyệt đối là đại ca không sai, cầm cái hộp định mở ra.
Lúc này, chợt nghe Tiểu Tứ Tử ở ngoài sân kêu một tiếng, “Miêu Miêu.”
Tiểu Tứ Tử là cùng Công Tôn Triệu Phổ bọn họ tới cáo biệt Triển Chiêu, phải để Triển Chiêu đi tiễn bọn họ, thật khó xử, hơn nữa cũng không phải sinh ly tử biệt gì, sau này vẫn có thể thường xuyên gặp mặt.
Triển Chiêu lúc này vừa mở hộp ra…
Chợt nghe “Soạt” một tiếng.
“Không ổn!” Triệu Phổ đột nhiên hô lên một tiếng, định tiến lên, đã thấy Triển Chiêu vung tay lên “thịch” một tiếng đóng cửa lại.
“Tiêu Lương, dẫn Tiểu Tứ Tử sang một bên.” Công Tôn quay đầu lại nói với Tiêu Lương.
Tiêu Lương cũng biết đại khái đã xảy ra chuyện, ôm Tiểu Tứ Tử chạy sang một bên.
Công Tôn và Triệu Phổ đi tới cửa, chợt nghe bên trong “Cạch” một tiếng.
“Triển Chiêu!” Triệu Phổ muốn đẩy cửa ra.
“Đừng vào đây!” Triển Chiêu nói, “Ta mở cửa sổ!”
Công Tôn ngăn Triệu Phổ lại, “Đó là cơ quan có khói độc, ngươi tiến vào sẽ trúng độc.” Nói rồi đi đến bên giếng múc nước, thấm ướt khăn rắc lên chút thuốc bột, sau đó đưa cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ bịt kín miệng mũi, mở cửa chạy vào giúp nâng Triển Chiêu đang đứng bên giường đi ra.
“Ngươi sao rồi?” Triệu Phổ hỏi hắn.
Triển Chiêu lắc đầu, “Ân… Thật ra trên người cũng không khó chịu.”
Công Tôn và Triệu Phổ đều thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Triển Chiêu thản nhiên nói, “Chỉ là đôi mắt nhìn không thấy nữa.”
“A…” Công Tôn hít một ngụm khí lạnh, tiến tới vén mở mí mắt Triển Chiêu nhìn nhìn, “Ai nha, trúng độc rồi!”
“Độc gì?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Có thể cứu sao?”
Công Tôn vừa bắt mạch cho Triển Chiêu, vừa gật đầu, “Có thể.”
Lúc này Bao Chửng cũng chạy đến, “Xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu nói với Bao Chửng, “Đại nhân, bảo thống lĩnh cấm quân đến thay ta chỉ huy trực ban một khoảng thời gian đi.”
“Đó là đương nhiên, Triển hộ vệ hảo hảo nghỉ ngơi.” Bao Chửng nhanh chóng an ủi, nhưng thần sắc của Triển Chiêu… Cũng có gì đó không được tự nhiên.
Triệu Phổ nói, “Đừng nóng vội, chúng ta có thể hoãn lại, đến khi mắt được chữa lành rồi tính tiếp, còn nữa a, ai hại ngươi?!”
Công Tôn cũng gật đầu, “Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, trước tiên tìm người hại ngươi đã.”
“Như vậy a…” Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, “Vậy cũng tốt.”
Mọi người đỡ Triển Chiêu vào nhà nghỉ ngơi.
Công Tôn đi nghiên cứu chế tạo giải dược, trước tiên
phải mua dược tài, trình tự phối chế giải dược tương đối phiền phức, cần thời gian nửa tháng. Bất quá may là độc này cũng không bá đạo, chỉ là làm cho hai mắt tạm thời không nhìn thấy, căn bản không có gì khác nguy hại… Công Tôn không rõ, nếu như thứ này là đại ca của Triển Chiêu đưa tới, vì sao lại muốn hại chính đệ đệ mình?
“Có người mạo danh thế thân hãm hại Triển Chiêu?” Triệu Phổ bây giờ nhàn hạ, mỗi ngày dính cứng lấy Công Tôn không rời, Công Tôn nghĩ mức độ dính của hắn còn cao hơn cả Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử tuy rằng kề cận mình, nhưng ít ra sẽ không động hay bất động đều chiếm tiện nghi, mình còn phải đề phòng hắn như đề phòng lang sói.
“Ngươi không cảm thấy Triển Chiêu có gì giấu diếm sao?” Công Tôn nói khẽ với Triệu Phổ, “Hắn không nhắc tới chuyện đại ca của mình, hơn nữa tựa hồ có tâm sự.”
“Hẳn là như vậy.” Triệu Phổ cầm một quả táo ném lên ném xuống đứng bên cạnh Công Tôn, “Cho nên ta mới thưởng thức hắn và Bạch Ngọc Đường, loại nam nhân này, cho tới bây giờ chỉ biết giúp người khác mà không hướng người khác cầu cứu, chậc chậc.”
Cuộc đối thoại của hai người, Tiểu Tứ Tử đều nghe được.
.
Đêm đó, Công Tôn và Triệu Phổ còn đang ở bên trong dược lô chế thuốc.
Tiểu Tứ Tử liền nắm tay Tiêu Lương chạy ra, định bồi bồi Triển Chiêu, Miêu Miêu hiện tại nhìn không thấy, nhất định hành động bất tiện lắm.
Nhưng tới phòng Triển Chiêu vừa nhìn, gian phòng trống không, không ai…
“Nha! Miêu Miêu đâu?” Tiểu Tứ Tử sốt ruột.
“Chi chi.” Thạch Đầu ngửi ngửi vị đạo, nhảy ra, hai bé theo Thạch Đầu đi tới chuồng ngựa nhìn —— Tảo Đa Đa cũng không ở đó.
“Miêu Miêu đào tẩu rồi!” Tiểu Tứ Tử nóng vội, cưỡi lên Thạch Đầu, “Thạch Đầu, chúng ta đuổi theo…”
Thạch Đầu không đợi Tiểu Tứ Tử nói xong, đã dựa theo vị đạo mà đi theo.
Tiêu Lương cũng đi cùng.
Hai bé đuổi tới hơn nửa đêm, rốt cuộc trên quan đạo ngoài thành Khai Phong, chặn đường Triển Chiêu.
…
Công Tôn nghiên cứu chế tạo giải dược, trời đã sắp sáng, Tử Ảnh chạy tới hồi báo, nói Triển Chiêu ra khỏi thành, đến huyện Cừ Sơn tìm đại ca hắn.
“Hồ đồ a!” Công Tôn nóng nảy, “Hắn như vậy làm sao đi được.”
Triệu Phổ thì lại nở nụ cười, “Thư ngốc, ngươi coi thường Triển Chiêu rồi, tuy rằng ngũ cảm mất đi một cảm, nhưng Triển Chiêu vẫn là Triển Chiêu, vô phương thôi.”
“Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đuổi theo Triển Chiêu rồi.” Tử Ảnh lại tới một cú nữa, “Phái ta quay về báo tin, Tiểu Tứ Tử nói cùng Triển Chiêu đi tới huyện Cừ Sơn trước.”
“Cái gì?” Công Tôn kinh hãi.
Triệu Phổ thì lại vỗ tay, “Thật tốt quá!”
“Ngươi…”
“Không phải.” Triệu Phổ nói lảng, “Yên tâm đi, ba người đó cùng đi thì vạn vô nhất thất, Tiêu Lương còn có thể để lại ký hiệu ven đường để chúng ta đuổi theo.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Triệu Phổ sung sướng lắm, rốt cuộc cũng thoát khỏi Tiểu Tứ Tử tiểu phiền nhân tinh* kia rồi, như vậy mỗi buổi tối nó sẽ không kề cận Công Tôn cùng ngủ, vậy là mình có thể cùng Công Tôn sống trong thế giới của hai người rồi.
*(tiểu phiền nhân tinh, kiểu nói giống như tiểu tai tinh, ý là người có ngôi sao chiếu mạng luôn làm phiền người khác, ở đây A Phổ muốn nói Tiểu Tứ Tử luôn làm phiền chuyện của mình và Công Tôn)
“Bằng không ngươi cũng đi hỗ trợ đi?” Công Tôn sốt ruột, “Ta sợ Tiểu Tứ Tử gặp chuyện không may a.”
“Yên tâm yên tâm.” Triệu Phổ sờ sờ cằm, cười xấu xa nói, “Sao lại thành thật như vậy chứ, chúng ta tìm người hỗ trợ a.”
Công Tôn sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, “Là nên tìm người!”
Trong đầu hai người đồng thời hiện lên một cái bóng trắng —— Bạch Ngọc Đường!
Vì vậy, Công Tôn động thủ, viết một phong thư diễn đạt “thú vị” gửi cho Bạch Ngọc Đường, nói một chút về tình hình hiện nay, gọi người suốt đêm đưa đến Hãm Không đảo.
.
Cùng Triển Chiêu lên đường, Tiểu Tứ Tử ngoại trừ phải chiếu cố Triển Chiêu, kỳ thực bé nó còn có một tâm tư khác… Trước đó bé đã thành công tác hợp phụ thân và Cửu Cửu, cho nên càng gia tăng lòng tin. Lần này bé phải nghĩ cách, tác hợp cho Miêu Miêu và Bạch Bạch luôn!
HOÀN