Đọc truyện Du Long Tùy Nguyệt – Chương 140: Tuyệt xử phùng sinh (Tìm được đường sống lúc cùng đường)
“Bịch bịch.”
Trên một mảnh đất trong rừng, Tiểu Tứ Tử vẩy phủi bụi bặm trên y phục, một lần nữa mặc vào, liếc nhìn cái hang trên mặt đất, nhìn lại Thạch Đầu bên cạnh đang vẫy lông mao, chạy tới, nhéo đuôi.
“Chi chi!”
Thạch Đầu kêu to vài tiếng, bổ nhào lên Tiểu Tứ Tử liếm má bé.
“Không được liếm!” Tiểu Tứ Tử nhéo hai cái tai tròn tròn của nó, “Ngươi đào một cái động trốn đi là được rồi, tại sao lại đào nhiều mà lại xa như vậy! Bổn bổn!”
Thạch Đầu dùng cái đầu mập mạp tiếp tục cọ cọ Tiểu Tứ Tử, cọ đến nỗi bé không thể nào phát cáu, tuy rằng vốn cũng không có phát cáu.
“Mau trở về, phụ thân sẽ lo lắng đó.” Tiểu Tứ Tử muốn túm Thạch Đầu trở lại, chính lúc này, thấy được cách đó không xa có một tia sáng vàng lóe lên.
“Đó là cái gì?” Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn, “Ban ngày phóng pháo hoa sao?”
Đang nói, chợt nghe được Thạch Đầu “Gừ” một tiếng, đi tới phía trước một bước che Tiểu Tứ Tử ở phía sau.
“Thạch Đầu, làm sao vậy?” Tiểu Tứ Tử vừa dứt lời, thì thấy bụi cây phía trước nhẹ nhàng lay động… có một người chạy ra.
Người nọ vội vã, chạy trốn rất chật vật, sau khi lao ra cánh rừng thì liếc mắt nhìn thấy Tiểu Tứ Tử… kinh ngạc nhảy dựng. Nhưng chờ khi nhìn rõ chỉ có một con trảo ly nhỏ và Tiểu Tứ Tử, người nọ cũng lộ ra một nụ cười âm trầm.
Tiểu Tứ Tử cũng thấy rõ, đó không phải ai khác, chính là Bát vương giả.
“Ha hả a… Thì ra là tiểu vương gia a.” Bát vương giả tới gần một chút, không có ý tốt mà nói, “Tiểu vương gia tại sao lại ở trong nơi thâm sơn cùng cốc a, nguy hiểm lắm. Đến… Ta mang tiểu vương gia trở về.”
Thạch Đầu hung hăng hướng kẻ nọ gừ gừ gầm nhẹ, Bát vương giả thấy Thạch Đầu lộ ra răng nanh, biết trảo ly hung hãn hộ chủ, mình khó đối phó, liền từ phía sau lưng rút kiếm ra, hướng về phía Tiểu Tứ Tử âm hiểm cười, “Đến, tiểu bảo bối, ta mang ngươi đến hoàng cung!”
“Thạch Đầu…” Tiểu Tứ Tử tiến qua cọ đến bên Thạch Đầu, biết kẻ này là người xấu.
“Chi chi chi.” Thạch Đầu để Tiểu Tứ Tử trèo lên lưng mình.
Tiểu Tứ Tử định bò lên, nhưng không đợi bé đi tới, Bát vương giả nọ đã tới gần, Thạch Đầu nhảy bật lên xông tới.
Bát vương giả nọ cả kinh, không ngờ động tác của Thạch Đầu linh hoạt như vậy, khó khăn lắm mới tránh thoát móng vuốt của Thạch Đầu cào qua trước ngực, xoẹt qua một mảng rách…
“Tê…” Bát vương giả cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi cái đồ tiểu súc sinh a… Ta làm thịt ngươi trước!” Nói xong, quơ kiếm tới muốn giết Thạch Đầu.
Thạch Đầu nhảy lên nhảy xuống, không để hắn truy được.
Tiểu Tứ Tử nhìn mà lo lắng, nhưng … Bát vương giả này kỳ thực cũng không phải thật sự muốn giết Thạch Đầu, chỉ là giương đông kích tây…
Sau khi dẫn dắt Thạch Đầu rời đi, đột nhiên xoay người đi bắt Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử cả kinh vội vã chạy tới gần Thạch Đầu.
“Chi!” Thạch Đầu hình như tức giận, lăn vèo một cái đem Tiểu Tứ Tử hộ dưới thân, vểnh cái mông hướng đến Bát vương giả đang đuổi theo —— Phốc!
“Khụ khụ khụ…” Bát vương giả ho khan không ngừng, thối lui vài bước, may là hắn có chuẩn bị trước, chờ đem khói mờ trước mắt phẩy bay, thì cảm thấy ngực ngột ngạt khó thở, mắt mũi cay xè đau nhức, tâm nói trảo ly thực sự là danh bất hư truyền a, thật là lợi hại!
Nhìn lại, trong lúc đó Thạch Đầu đã cõng Tiểu Tứ Tử chạy vội ra xa.
Bát vương giả nghĩ lần này nhất định phải bắt tiểu oa nhi này đi, quả thật là trời ban cho phú quý a! Liền xách đao đuổi tới… Hắn quen thuộc địa hình, vòng quanh đường nhỏ chặn phía trước.
Thạch Đầu chạy nửa đoạn đột nhiên ngừng lại, quỳ rạp trên mặt đất ngửi, không biết đã ngửi thấy cái gì.
“Thạch Đầu, chuyện gì vậy nha?” Tiểu Tứ Tử ghé vào trên lưng Thạch Đầu, bị kinh hách không ít, đáng thương cực kỳ.
Thạch Đầu quay đầu lại nhìn nhìn bé, lui về sau vài bước, nhìn chằm chằm cánh rừng phía trước… Quả nhiên, cánh rừng lại vang lên xào xạc.
Đột nhiên Tiểu Tứ Tử ôm chặt Thạch Đầu… Trong rừng hảo dọa người nha.
“Vù” một tiếng…
Trong rừng có một người lao ra, lao thẳng tới Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu, chính là Bát vương giả.
“Nha!” Tiểu Tứ Tử ôm lấy đầu, vừa nghĩ lần này mình xong đời rồi, thì nghe được có người hô một tiếng, “Cận Nhi!”
Tiểu Tứ Tử cả kinh, trên đời này gọi bé là Cận Nhi, chỉ có một người.
Ngước mắt vừa nhìn, quả nhiên thấy từ xa có một bóng người bay nhanh tới đây, xông tới phá khai Bát vương giả đang gấp rút muốn bắt Tiểu Tứ Tử.
Bát vương giả lăn một vòng rồi đứng lên, chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười tuổi cầm trong tay một cây đại đao, che trước mặt Tiểu Tứ Tử.
“Tiểu Lương Tử!” Tiểu Tứ Tử vừa mừng vừa sợ, “Sao ngươi lại ở đây?”
Tiểu Lương Tử nói, “Ta ở đây đã mấy ngày rồi, muốn tìm đại doanh nhưng không tìm thấy.”
“Vì sao không tìm thấy?” Tiểu Tứ Tử thắc mắc.
“Ách…” Tiêu Lương đỏ mặt, “Lạc đường…”
Thạch Đầu và Tiểu Tứ Tử đều có chút nhụt chí.
“Nhưng cũng may là lạc đường!” Tiêu Lương che chở Tiểu Tứ Tử, hỏi Bát vương giả kia, “Ngươi là ai?!”
“Tiểu Lương Tử hắn là người xấu, hắn giả trang Tiểu Bát Tử.” Tiểu Tứ Tử nói, từ trên lưng Thạch Đầu bò xuống.
Thạch Đầu cũng chi chi kêu đứng bên cạnh Tiểu Tứ Tử, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể hung hăng giáo huấn Bát vương giả kia.
“A.” Bát vương giả ban đầu còn hoảng đến nổi nhảy dựng, nhưng đợi khi nhìn kỹ Tiêu Lương, cười nhẹ một tiếng, “Lại là một tiểu mao hài tử.”
Tiêu Lương lạnh lùng nhìn hắn, bây giờ nó đã sớm xưa không bằng nay, tu hành tại Hãm Không đảo đã có nội lực, Triệu Phổ dạy nó công phu, từ lâu đã luyện được lô hỏa thuần thanh*, một chút cũng không e ngại kẻ trước mắt… Hơn nữa, vì bảo hộ Tiểu Tứ Tử, nó không thể thua!
*(tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lên màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..)
Lúc này, đã nghe được xa xa có tiếng kèn lệnh… Đó là Hạ Nhất Hàng tại bên trong đại doanh phát tín hiệu, để Tiểu Tứ Tử bọn nhỏ tìm đúng phương hướng trở về.
Tiêu Lương cầm trong tay bao hành lý đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Cận Nhi, bên trong có hưởng tiến liên lạc.”
“Ân!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, trước đây Công Tôn đã dạy bé cách dùng hưởng tiến liên lạc.
Bát vương giả vừa thấy hai tiểu hài tử muốn gọi người, nhanh chóng giơ kiếm đánh lên.
Tiêu Lương giơ đao chặn lại, thuận thế chém ngang một đao…
Bát vương giả nọ kinh hãi, tâm nói tiểu hài tử này còn thật sự có tài a, vì vậy cũng không khinh địch, bình tĩnh ứng chiến.
Tiêu Lương không chút nào yếu thế, cùng hắn đối chiến.
Tiểu Tứ Tử mở hành trang tìm ra một ống trúc, sau khi mở ra, cố sức nhảy bật lên ném lên trời… Hưởng tiến liên lạc đó “Vèo” một tiếng bay lên trời… đây là Hàn nhị gia của Hãm Không đảo đặc chế, sau khi tản ra sẽ thành hình một con chuột màu sắc rực rỡ.
Tín hiệu sau khi phóng lên trời, các ảnh vệ ở lại đại doanh đều thấy, liền hướng tới nơi này.
Bát vương giả biết tình huống không ổn, gia tăng thế tiến công.
Tiêu Lương tuy rằng học rất nhanh, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ công lực không đủ, còn chưa có kinh nghiệm lâm chiến, hơn nữa vóc dáng cũng thấp hơn Bát vương giả, thế yếu đi rất nhiều, dần dần không chống đỡ nổi.
Tiểu Tứ Tử vừa thấy Tiêu Lương chỉ có thể chống đối không thể đánh trả, sốt ruột rồi, liền nhao nhao lên, “Tiểu vương bát (con rùa nhỏ XD), ngươi dĩ đại khi tiểu!”
Bát vương giả sửng sốt, một lúc lâu mới phản ứng được vương bát là gọi hắn, máu nóng dâng lên, vật nhỏ này cái mồm rất hư.
“Ta nói cho ngươi biết nha, Cửu Cửu lợi hại lắm, còn Miêu Miêu và Bạch Bạch nữa, đến lúc đó, hung hăng giáo huấn ngươi!”
Khỏi nói, Tiểu Tứ Tử uy hiếp như vậy vài câu, Bát vương giả thật sự có chút hồi hộp, tâm nói đợi ở nơi này không có lợi cho cái mạng a, cho nên thầm nghĩ thu chiêu.
Chính lúc này, lại nghe được một thanh âm lạnh băng băng truyền đến, “Tấn công hạ bàn (phần thân bên dưới) của hắn.”
Bát vương giả sửng sốt, Tiêu Lương thì lại nhoẻn khóe miệng một cái, thân thể khom xuống, không hề cùng hắn binh khí giao nhau, mà là trực tiếp đánh hạ bàn của hắn.
Tiêu Lương thân hình nhỏ động tác linh hoạt, mà Bát vương giả vóc dáng cao, đối phó tiểu hài tử như Tiêu Lương nguyên bản đã hạ bàn hư không, Tiêu Lương lại đem trọng tâm phóng thấp, hắn lập tức luống cuống tay chân.
Tiểu Tứ Tử nghe giọng nói quen thuộc, ngẩng mặt nhìn sang… Quả nhiên, chỉ thấy một bạch y nhân đáp xuống bên cạnh bé.
“Bạch Bạch!” Tiểu Tứ Tử kêu một tiếng, Bạch Ngọc Đường vươn tay ôm lấy bé nhìn nhìn, phát hiện da thịt chưa hề bị thương tổn một miếng nào, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Tiêu Lương đã chiếm thượng phong, bất quá thủy chung không có cách nào một kích trí mạng, Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Hắn nhanh ngươi chậm, hắn chậm ngươi nhanh, mượn lực đánh lực, một kích trí mạng.”
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên Tiêu Lương liền thu chiêu…
Bát vương giả kia đang mệt mỏi chống đỡ, động tác của Tiêu Lương đột nhiên chậm lại, hắn có chút không thích ứng, lảo đảo một cái lao đến phía trước. Tiêu Lương thấy hắn không khống chế được, bay lên một cước trực tiếp đá về phía tâm oa (chỗ lõm trước ngực) của hắn.
Bát vương giả trúng một cước này… ngẩng mặt ngã quỵ.
Tiêu Lương thừa thắng truy kích, sau khi đáp xuống thì xoay người một cước bay đến đá… Bát vương giả lúc này ngã một cái ngẩng mặt lên trời, Tiêu Lương một đao gác trên cổ hắn, bắt sống.
“Oa!” Tiểu Tứ Tử vội vàng vỗ tay, “Tiểu Lương Tử hảo bổng a!”
Tiêu Lương nghe vậy trong lòng cũng sướng.
“Hảo công phu!”
Cách đó không xa, Hạ Nhất Hàng cũng mang theo các ảnh vệ đuổi tới, vừa vặn thấy được chiêu cuối cùng, không khỏi cảm thán, tiểu hài nhi này tuổi còn trẻ mà sao lại có bản lĩnh lớn như vậy.
“Tướng quân, ngài không nhận ra sao.” Phi Ảnh bên cạnh nói, “Đây là Tiêu Lương, Tiểu Lương Tử, đồ đệ của vương gia chúng ta.”
“Có thật không?” Hạ Nhất Hàng mở to hai mắt nhìn Tiêu Lương.
Phi Ảnh giới thiệu cho Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, gọi người, đây là phó tướng của vương gia Hạ Nhất Hàng.”
Tiêu Lương thu đao, quy củ hành lễ với hắn, Hạ Nhất Hàng liên tục tán thán, “Ai nha, chuyện tốt trong thiên hạ tại sao đều để Triệu Phổ hắn một mình chiếm hết a… Nương, thật không có thiên lý mà.”
“Bạch Bạch.” Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Phụ thân đâu?”
“Tiểu vương gia, Công Tôn tiên sinh đi giúp vương gia rồi.” Hạ Nhất Hàng nói.
“Cửu Cửu thắng rồi sao?” Tiểu Tứ Tử vẫn rất lo lắng.
“Yên tâm đi Cận Nhi.” Tiêu Lương an ủi bé, “Sư phụ sẽ không thua.”
Hạ Nhất Hàng nhướng mi một cái, bĩu môi, thật sự là chuyện tốt gì đều để Triệu Phổ chiếm hết…
Bát vương giả bị các ảnh vệ trói gô ném xuống đất, Bạch Ngọc Đường sau khi buông Tiểu Tứ Tử xuống, đi đến hỏi hắn, “Bát vương gia ở đâu?”
Bát vương giả hắc hắc cười, “Không phải ở đây sao? Ha ha ha.”
Bạch Ngọc Đường lạnh sắc mặt, các ảnh vệ đi đến, “Ngươi thông minh thì nói mau.”
Bát vương giả nọ đâu chịu nói, Bát vương là lợi thế giữ mạng sống cho hắn.
Các ảnh vệ cũng bất chấp Tiểu Tứ Tử bọn nhỏ ở nơi này, bắt đầu ép hỏi.
Tâm tư của Tiểu Tứ Tử thì lại hoàn toàn không ở nơi này, tiến tới, túm túm góc áo của Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử.”
“Cận Nhi.” Tiêu Lương đã rất lâu không gặp Tiểu Tứ Tử rồi, lâu ngày gặp lại, lại thấy bé mang một đôi mắt to sáng ngời nhìn mình, tim bắt đầu đập thình thịch, vò đầu bứt tai, “Cận Nhi, đã lâu không gặp rồi.”
“Ngươi nói nửa tháng sẽ tới tìm ta, trễ thật trễ rồi nha.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói.
“Ta thực sự nửa tháng đã tới rồi a… Tới Khai Phong phủ Bao đại nhân nói các ngươi đến biên quan, ta liền chạy tới.” Tiêu Lương kéo tay Tiểu Tứ Tử, “Cận Nhi, đừng giận ta a.”
Tiểu Tứ Tử trên mặt cũng hồng hồng, “Sao lại thế được…”
Tiêu Lương vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ôm cổ nó cọ hai cái. (=w= con nít ranh)
Hạ Nhất Hàng vuốt cằm, “Ân… Nói thế nào nhỉ, hình như trò giỏi hơn thầy a…”
“Thì đó.” Phi Ảnh bên cạnh đắc ý, “Rất lợi hại.”
Chính lúc này, chợt nghe Thạch Đầu “Chi chi” hai tiếng, chui vào cánh rừng phía sau.
“Ai nha, Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử vội vã, cùng Tiêu Lương đuổi theo, Bạch Ngọc Đường cũng nhanh chóng theo vào.
Chỉ thấy Thạch Đầu chạy ào vào trong rừng, thất quải bát quải (quẹo vòng vòng), đi tới một sơn cốc xa xa.
“Thạch Đầu!” Tiểu Tứ Tử có chút tức giận, tại sao lại không nghe lời mà chạy loạn hả?
Chỉ thấy Thạch Đầu quỳ rạp trên mặt đất ngửi tới ngửi lui, tựa hồ đang tìm vật gì.
“Chi chi.” Thạch Đầu bắt đầu nhảy bật tại chỗ, như là gọi mọi người đến.
“Hình như Thạch Đầu tìm được cái gì rồi.” Tiểu Tứ Tử nói, cùng Tiêu Lương đi tới, chỉ thấy Thạch Đầu đã hì hục đào ra một cái hang.
Bạch Ngọc Đường nhìn khắp nơi một chút, phát hiện trên mặt đất có một chút bột phấn màu vàng, còn có thi thể của xà trùng thử nghĩ.
“Là nơi bọn hắn dưỡng độc.” Hạ Nhất Hàng tiến lên, chỉ thấy Thạch Đầu đã bào ra một cái hang rất to.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại liếc nhìn Bát vương giả đã bầm dập mặt mũi kia, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt, biểu tình trên mặt cứ như muốn đi chết.
“Ai nha.” Tiểu Tứ Tử lại kêu lên, chỉ thấy Thạch Đầu còn muốn nhảy xuống, vội túm đuôi nó, thuận thế cũng bị kéo xuống dưới.
“Cận Nhi!”Tiêu Lương vội đuổi theo.
Bạch Ngọc Đường bảo Hạ Nhất Hàng bọn họ ở trên chờ, còn mình theo xuống dưới.
.
Hai chân chấm đất đưa mắt nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện dưới địa động là một không gian rộng rãi, tựa hồ là một hang động thiên nhiên.
Bạch Ngọc Đường thấy Thạch Đầu phía trước hướng hắn lắc đuôi, Tiểu Tứ Tử ghé vào trên người Tiêu Lương, đang nằm ở đáy động, hiển nhiên Tiêu Lương chấm đất trước làm cái đệm thịt cho Tiểu Tứ Tử.
“Chi chi.” Thạch Đầu tiếp tục kêu to.
Bạch Ngọc Đường vươn tay bế Tiểu Tứ Tử lên, Tiêu Lương xoay người một cái cũng nhảy lên.
“Không sao chứ?”
“Không.” Tiêu Lương lắc đầu trả lời Bạch Ngọc Đường, “Thạch Đầu hình như muốn dẫn chúng ta đi đâu đó.”
Bạch Ngọc Đường cũng hiểu như vậy, ôm Tiểu Tứ Tử, đi sau với Tiêu Lương, cùng nhau theo Thạch Đầu… Đi đến chỗ sâu trong hang động.
.
Đi tới trước không bao lâu sau, Bạch Ngọc Đường đột nhiên “Suỵt” một tiếng, ý bảo tất cả đừng lên tiếng, bởi vì hắn nghe được tiếng nói.
Lại lặng lẽ đi tới trước vài bước, tiếng nói càng rõ ràng.
“Bát vương… Ngươi không nên mù quáng không suy nghĩ, ký bức thư xin hàng này, tự nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi xem… ngươi cũng không muốn chết trong địa động nơi hoang sơn dã lâm này chứ?”
Bạch Ngọc Đường nghe xong hai mắt sáng lên, cùng Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử cũng mở to hai mắt —— Tiểu Bát Tử!
Ba người lặng yên không tiếng động dựa sát vách hang đi tới phía trước, quả nhiên, thấy được phía trước bên trong một huyệt động, truyền đến tia sáng mơ hồ.
Nơi sát bên vách, có một cái tù lung (lồng giam), bên trong tù lung có một trung niên nam tử đang ngồi, tuy thân hình gầy gò tiều tụy, nhưng dáng vẻ nho nhã tuấn mỹ, rất có phong phạm (khí phách), vừa nhìn thì biết thân phận hiển quý… Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn Tiểu Tứ Tử —— Đây là thật phải không?
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm gật đầu —— Là Tiểu Bát Tử.
Mà bên ngoài lung tử, có một nam tử mặc Tây Hạ triều phục.
Bạch Ngọc Đường nhận thức, đây là tể tướng của Tây Hạ, phỏng chừng là tới chiêu hàng.
“Bát vương.” Tể tướng nọ có chút đắc ý, “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt a, hôm nay nhất dịch, chủ của ta nhất định có thể đánh vào Đại Tống thắng tiến Khai Phong, ngươi hẳn là thuận theo thiên ý a.”
“Ha hả.”
Bát vương cũng cười nhạt một tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Tể tướng nọ có chút mất hứng.
Bát vương nhìn nhìn hắn, “Lý Nguyên Hạo muốn thắng Triệu Phổ? Còn khó hơn cả lên trời, có Triệu Phổ tại, giang sơn Đại Tống ta vững như thành đồng, ai cũng đừng hòng bước vào nửa bước, bằng không, cho hắn chết không có chỗ chôn.”
“Ngươi… Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt?!”
“Ngươi đừng ở nơi này theo ta múa mép khua môi nữa.” Bát vương gia thản nhiên cười một cái, “Sớm đi khuyên Lý Nguyên Hạo đi, đừng u mê không tỉnh ngộ.”
“U mê không tỉnh ngộ chính là ngươi… Ai nha.”
Tể tướng nọ còn chưa dứt lời, thì cảm giác phía sau có tiếng gió thổi khe khẽ, cái cổ bị xiết… Bị người gắt gao bóp chặt.
“Ách…”
Bát vương gia cũng sửng sốt, chờ thấy được Bạch Ngọc Đường thì rất vui mừng.
“Bạch thiếu hiệp!”
“Vương gia chịu khổ rồi.” Bạch Ngọc Đường điểm trúng huyệt đạo của tể tướng nọ, ném qua một bên, rút đao ra một đao chém về phía cửa lao…
Cửa lao bằng mộc chất (gỗ) chỗ nào chống đỡ được a, thoáng cái đã chém gãy.
Bát vương gia được Bạch Ngọc Đường đỡ đi ra.
“Tiểu Bát Tử!”
Mở ra lao lung, thì thấy được Tiểu Tứ Tử trước mặt bổ nhào tới, Bát vương gia bế bé cũng là kinh hỉ đan xen, vươn tay nắm lấy Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Chiến sự thế nào rồi?”
“Yên tâm đi.” Bạch Ngọc Đường cười, “Trong lòng Triệu Phổ tính toán cả rồi, không thua được!”
“Rất tốt, rất tốt!” Bát vương gia mấy ngày nay lao tâm lao lực quá độ, vừa nghe được quả nhiên Triệu Phổ không khiến mình thất vọng, trong lòng thả lỏng, đứng thẳng không nổi.
Thạch Đầu đã chạy tới, để Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng, Bạch Ngọc Đường đỡ Bát vương gia, Tiêu Lương đi tới khiêng tể tướng nọ lên vai.
Bạch Ngọc Đường giật mình, “Còn có chút khí lực a.”
“Chuyện nhỏ.” Tiêu Lương cười, “Một gã thư sinh, giống như khỉ ốm.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mọi người vội vã ra khỏi địa đạo, cứu Bát vương gia ra.