Dụ Đồng

Chương 126


Đọc truyện Dụ Đồng – Chương 126

” Lam Hạ, lúc trước ngươi và ta vì bảo hộ Nguyệt nhi mà hạ hàn lệnh… hiện tại xem ra là sai lầm rồi…” trong Thái Quang điện, đám người Ti Ngự Thiên thừa dịp Hàn Nguyệt đang ngủ liền thương nghị chuyện trước mắt đại thần trong triều nhằm vào Hàn Nguyệt.

” Thất đệ không thích phiền phức, lúc trước hoàng nhi cũng là lo lắng không muốn mang đến cho thất đệ  phiền toái không cần thiết, cho nên sau chuyện lúc ấy hoàng nhi mệnh Ngự lâm quân không được để lộ một chữ. Ngự lâm quân này phụ hoàng ngài tuy rằng tạm thời giao cho Thượng Quan lão tướng quân, nhưng bọn hắn dù sao cũng là do thất đệ huấn luyện ra, bởi vậy việc Ngao Tường bảo không một người dám tiết lộ. Ám nhãn trong Nội Giam Xử là do một tay thất đệ mang đi ra, lại càng không dám nhiều lời. Huyết độc giáo có Vô Phong cùng Lưu Mộ Dương ở đó, hơn nữa bọn họ đều bị hành động của thất đệ ngay lúc đó làm cho kinh sợ, cho rằng thất đệ là thiên thần hạ phàm, cho nên không người nào dám tùy tiện nói lung tung. Hiện tại xem ra, lúc trước nên đem chuyện thất đệ nói ra cho bọn họ, bằng không bọn gia khỏa này hiện tại cũng sẽ không lớn mật như thế.” Ti Lam Hạ tay ôm lò sưởi nhưng khẩu khí lại không có một tia độ ấm.

Nhớ tới người nọ hôm nay vẫn còn đau, Ti Cẩm Sương dị thường không vui: ” Thất đệ hiện tại một tháng phát tác bảy tám lần, vốn là cần tĩnh dưỡng, những người này còn làm phiền hắn. Phát sinh qua nhiều chuyện như thế sao cũng không biết hấp thụ giáo huấn. Bọn họ cho dù không rõ ràng lắm chuyện Ngao Tường bảo cũng nên biết thanh kiếm thất đệ đưa cho tứ ca kia không phải tục vật, sao không hảo hảo ngẫm lại thân phận thất đệ.”

” Hừ!” Ti Lam Hạ nặng nề mà hừ lạnh một tiếng, ” bọn họ làm sao quản thân phận thất đệ. Với bọn họ thì xem ra loại chuyện thế tục này vốn là không để cho tồn tại, huống chi là phát sinh ở hoàng gia, có tổn hại thần uy đại Yển ta. Hiện tại bọn họ cho rằng là dung mạo thất đệ mê hoặc phụ hoàng cùng chúng ta, cho nên chỉ cần đem thất đệ tống xuất đi, tự nhiên có thể làm cho chúng ta hồi tâm, bọn họ cũng sẽ bảo trụ được mặt mũi hoàng gia, làm cho người trong thiên hạ biết giữa chúng ta cùng Hàn Nguyệt cũng không xảy ra chuyện gì nghịch luân, cũng đồng thời ổn định quân tâm.”

Ti Hoài Ân lấy qua mật hàm chỗ Nội Giam Xử mới vừa đưa tới nói: “Bên Nội Giam Xử cùng Ngự lâm quân đã đưa tới tin tức, toàn diện nghe theo thất ca cùng Hoàng Thượng điều hành; Bên Tiêu tướng quân trước mắt tạm thời chưa có chỗ nào không ổn. Đại thần trong triều có một vài người vốn có ám chức kiêm nhiệm bên Nội Giam Xử, tư khố cùng Thiên Nguyệt phủ, bởi vậy những người này không có vấn đề gì. Hiện tại chủ yếu chính là cựu thần trong triều và các đại thần các nơi cùng bọn chúng có quan hệ nhất định. Mặt khác một ít tuần phủ châu phủ cùng Tổng đốc cũng không vào kinh, con số muốn thất ca rời đi kinh thành cũng chỉ là số nhỏ.” nói xong Ti Hoài Ân đem mật hàm giao cho phụ hoàng.

Ti Ngự Thiên nhìn thoáng qua, ” ba” một tiếng nặng nề mà khép lại tấu chương: ” Quân đội bên kia Nguyệt nhi đã lên tiếng không cho chúng ta nhúng tay, cứ tạm thời mặc kệ. Lần này phàm là quan viên tự mình vào kinh, giữ chức điều tra, phạt bổng ba năm. Những quan viên khác trong kinh cũng phạt bổng hai năm. Tất cả quan viên tham dự việc này căn cứ vào thân phận bọn họ mà đình trượng xử lý (đánh côn), để  bọn họ biết đất nước đại Yển này do ai làm chủ.”

” Hơn nữa lệnh người khác truyền lời ra ngoài, nói thất đệ là thiên thần hạ phàm giáng xuống đại Yển là vì trợ giúp đại Yển ta bình định thiên hạ, nếu thần dân đại Yển đối với thất đệ có nửa phần bất kính, đại Yển sẽ lập tức sụp đổ, bị kẻ thù bên ngoài sở xâm.” Ti Lam Hạ bổ sung rồi mới lộ hàn quang trong mắt, ” trẫm muốn xem bọn họ làm sao phản đối.”

Bên ngoài Văn Đức điện

Thượng Quan Dung Uy, Tịch Thu, Thường Yên Nhiễu cầm đầu mấy trăm danh quan viên dưới cơn gió lạnh quỳ trên mặt đất khẩn cầu hoàng đế cùng Thái hoàng mệnh thất điện hạ ra cung, lấy hành động bình ổn lời đồn đãi gần đây về loại tình cảm bất thường tồn tại giữa thất điện hạ cùng Thái hoàng, Hoàng Thượng lẫn vài vị thân vương.

Bên trong Văn Đức điện, Hoàng Thượng Ti Lam Hạ ngồi trên long ỷ mắt lạnh lùng. Những thân vương khác đứng ở phía dưới, Lưu Mộ Dương vốn là thân tín của Ti Hàn Nguyệt cũng đứng song song trong đó.

” Trước hết để cho bọn họ quỳ một canh giờ, sau khi truyền ý chỉ của trẫm, trừ bỏ mấy lão gia khỏa kia đình trượng mười côn, quan viên trong kinh đình trượng hai mươi, còn toàn bộ quan viên tự mình vào kinh đình trượng ba mươi.” Ti Lam Hạ tiếp nhận trà nóng từ thái giám bưng tới vừa uống vừa lạnh lùng hạ chỉ.


” Dạ! Hoàng Thượng.” thống lĩnh Cấm vệ quân Lí Mặc Tiếu quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ từ quản sự thái giám đưa xuống, đứng dậy đi ra ngoài điện.

…………

Một canh giờ sau, ngoài điện truyền đến tiếng quát tháo, bọn quan viên bị đặt  trên mặt đất đình trượng một bên kêu đau , một bên hô to: ” Hoàng Thượng, Thái hoàng……việc nghịch luân thiên lý khó chứa… A! Thỉnh Hoàng Thượng… Thái hoàng… mệnh thất điện hạ ra cung… a… a… việc này nguy hiểm đến uy nghiêm đại Yển ta.. Hoàng Thượng… Thái hoàng… a… thỉnh xem ở thần một mảnh tận trung mà soi xét… mệnh thất điện hạ ra cung……”

Thanh âm liên tiếp cầu xin truyền đến, bị đánh có các đại thần lẫn các quan lại đang khẩn cầu Hoàng Thượng cùng Thái hoàng bận tâm đến dung uy hoàng gia, đừng để đại Yển bị người trong thiên hạ nhạo báng, để kẻ thù bên ngoài thừa dịp chi cơ.

Đám người Ti Diệu Nhật tuy rằng thấy thân hữu của bọn họ đang bị đánh bên ngoài nhưng trong lòng lại tràn ngập oán giận bất đắc dĩ. Những người này chỉ nghĩ thấy người nọ có thể mang đến nguy hiểm, lại quên người nọ vì đại Yển đã trả giá bao nhiêu. Những người này căn bản là không biết người nọ đã trải qua cực khổ thế nào. Loại tình cảm nghịch luân thiên lý khó chứa, nhưng lòng người cũng đều từ máu thịt mà lớn lên, cho dù không hiểu cũng không thể để lương tâm u muội mà đem người nọ cái gì cũng đều không hiểu một mình trục xuất ra ngoài.

Một lát sau, tiếng quát tháo ngoài điện dần dần thấp xuống, Ti Lam Hạ đứng dậy hướng ra phía ngoài đi đến, những người khác theo sát phía sau.

” Hoàng… Hoàng Thượng…” nhìn người đang đi tới, mọi người vì chịu cơn đau đình trượng mà quỳ rạp trên mặt đất suy yếu thét lên.

” Các ngươi cũng biết trẫm vì sao phải trừng phạt các ngươi…” Ti Lam Hạ đi về phía trước vài bước, giương mắt lạnh lùng nhìn mấy người trên mặt đất chật vật không chịu nổi, ” thứ nhất, các ngươi chỉ bằng cái loại tình cảm nghịch luân này liền dễ dàng gạt bỏ tâm huyết thất điện hạ đã trả giá cho đại Yển ta, dễ dàng quên rằng trẫm có thể bình an đứng ở chỗ này là do thất điện hạ lấy sinh mệnh của chính hắn đổi lấy, đó là bất nghĩa; Thứ hai, thân mình Hàn Nguyệt không tốt mọi người đều biết, các ngươi nhẫn tâm đem hắn đơn độc để ở bên ngoài, làm cho hắn tự sinh tự diệt, là bất nhân; Thứ ba, các ngươi cố chấp quên đi ý chỉ của trẫm cùng Thái hoàng, tự tiện tiến cung, thậm chí dám áp chế trẫm cùng Thái hoàng, đó là bất trung. Này thần tử bất nhân bất nghĩa bất trung, nếu không phải nể tình các ngươi ngày thường đã làm hết phận sự thì trẫm hôm nay sẽ không chỉ là phạt trượng đơn giản như thế, trẫm sẽ trực tiếp lệnh người chém đầu các ngươi.”

” Hoàng… Hoàng Thượng… cựu thần biết, vì đại Yển ta, thất điện hạ… phí công phí sức thế nào, cựu thần cũng biết vì chuyện [ Nguyên Kiền Lục ] mà thân thể điện hạ bị tổn thương, nhưng… chúng cựu thần hôm nay cả gan quỳ thỉnh, quả thật chuyện giữa thất điện hạ cùng Thái hoàng lẫn Hoàng Thượng cũng là loại nghịch tình khiến người trong thiên hạ không thể nhận a, Hoàng Thượng… cựu thần không muốn nhìn thấy cơ nghiệp thiên cổ của tổ tiên lưu lại bởi vì việc này mà hủy trong một khắc. Hoàng Thượng cùng Thái hoàng phải lấy giang sơn xã tắc làm trọng, lấy dân chúng thiên hạ làm trọng a…” Thường Yên Nhiễu một phen nước mũi một phen lệ khóc cầu xin, ” chỉ cần Thái hoàng cùng Hoàng Thượng đồng ý để điện hạ ra cung, cựu thần… nguyện lấy cái chết báo đền lại hết thảy những gì mà điện hạ đã vì đại Yển ta mà trả giá…” (bác đề cao mạng già mình quá….)

” Hoàng Thượng,Thái hoàng… thần nguyện lấy cái chết báo đáp lại hết thảy những gì điện hạ đã trả giá…” tất cả mọi người nằm úp sấp trên mặt đất khóc cầu xin.


” Các ngươi……” trong mắt Ti Lam Hạ lộ ra sát ý,bọn người gian ngoan cố chấp như thế khiến cho lửa giận của hắn nháy mắt tăng vọt. (chém đi anh~ chém sạch đi ~)

” Quả nhân không phải đã sớm nói qua, chuyện Hàn Nguyệt các ngươi không nên tùy ý nhúng tay sao?” đột nhiên một đạo thanh âm so với Hoàng Thượng còn lạnh hơn truyền đến, mọi người vội nhìn về trước đã thấy Thái hoàng Ti Ngự Thiên ôm thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt từ một bên đi tới.

” Thái… Thái hoàng…” một vài người thấy Thái hoàng cùng thất điện hạ cư nhiên lấy tư thế thân mật như thế đi ra liền trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc vạn phần.

Ôm lấy thắt lưng Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên đứng ở bên cạnh Ti Lam Hạ, thùy mắt  nhìn thấy bọn người trên mặt đất vì bọn hắn xuất hiện mà sắc mặt có vẻ bi thống: ” Nguyệt nhi lúc trước ở thời điểm thu săn làm bị thương Ung thân vương, quả nhân đã nói  qua cho các ngươi rằng không nên tùy tiện trêu chọc Nguyệt nhi, cũng không nên tùy tiện can thiệp chuyện của Nguyệt nhi, nhiều năm như thế đã xảy ra không ít chuyện, các ngươi chẳng lẽ không nhớ được?”

” Thái hoàng… thần biết, nhưng…” Tịch Thu giãy dụa quỳ trên mặt đất đau đớn thét lên, ” nhưng… loại tình cảm nghịch luân…”

” Thiên lý khó chứa?” chưa kịp mở miệng đã bị Ti Hàn Nguyệt đạm mạc tiếp lời Tịch Thu, chậm rãi xoay người rồi mới ngửa đầu hôn lên môi phụ hoàng, chỉ trong chốc lát khắp gian tràn ngập thanh âm thở gấp lẫn kinh cụ truyền đến.

Rời đi môi phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt quay đầu nhìn một đám đang á khẩu không trả lời được, trong lúc mọi người đang mờ mịt, ánh mắt chậm rãi phát lam: ” Ta thích phụ hoàng… Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương và Ti Hoài Ân cũng là người của ta…” Ti Hàn Nguyệt chậm rãi nói ra làm cho vô số người đang khiếp sợ một lần nữa tâm thần như nứt ra, ” ta muốn nhìn xem… thế nào là thiên lý khó chứa…”

” Thất điện hạ… ngài làm như vậy sẽ hủy hoại đại Yển…” Thượng Quan Dung Uy ngơ ngác nửa ngày đột nhiên cao giọng điên cuồng gào thét, ” cựu thần cầu ngài… vì thiên hạ đại Yển phồn thịnh đời đời không đổi mà… rời đi Thái hoàng cùng Hoàng Thượng… rời đi hoàng cung…” nói xong quỳ rạp trên mặt đất dập đầu.

Các đại thần khác cũng lập tức dập đầu nén cơn đau: ” Thỉnh thất điện hạ rời đi kinh thành……”


Đôi mắt mặc lam của Ti Hàn Nguyệt bắt đầu chuyển hồng, rời đi cái ôm của phụ hoàng, đi ra phía trước: ” Chuyện của ta, cho dù là Chúc Âm, Tam Thanh, Nữ Oa đều không thể quản, bọn phảm nhân các ngươi lại như thế nào có thể quản…” vừa ngừng nói,trên không trung giữa trời đông giá rét cư nhiên vang lên vài tiếng sấm rền.

Mọi người đang khóc hảm khẩn cầu nghe thấy lời Ti Hàn Nguyệt đã có chút ngốc lăng, lại đột nhiên nghe được tiếng sấm vốn không nên xuất hiện sau đó kinh hoảng ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lại, tiếp theo đều hoảng sợ mở to hai mắt.

Ti Hàn Nguyệt hai mắt đỏ đậm,mái tóc dài màu đỏ xõa tới chân bay lên, văn mạch trên mặt hắc nâu biến thành đỏ sậm, một cỗ tử yên (khói tím) từ trên người Ti Hàn Nguyệt lan tràn. Đột nhiên, không trung sáng ngời dần dần phát ám (âm u), vốn là bầu trời ngàn dặm không mây lại xuất hiện những tụ mây màu đỏ sậm.

Tiếng sấm càng ngày càng vang, ” keng keng” điện quang từ phía trên đánh xuống, không ngừng mà dừng ở bên cạnh những người đang quỳ trên mặt đất. Dưới nửa người Ti Hàn Nguyệt đột nhiên toát ra ngọn lửa, bội kiếm vẫn luôn ở bên hông Ti Lam Hạ bỗng kịch liệt run lên, thất thải hà quang (bảy vầng sáng) từ vỏ kiếm ” bá” phụt ra, một con hỏa điểu từ trong kiếm vọt ra, tê rống một tiếng, vĩ bộ (phần đuôi) xuất hiện năm đuôi thật dài kì dị, trên đầu lại dài ra một cái sừng thú. Hỏa điểu càng lúc càng lớn mang theo những cái đuôi thật dài quanh thân toàn bộ rực cháy xoay quanh trên đỉnh đầu Ti Hàn Nguyệt. Đúng lúc này, thanh âm vạn thú chạy từ trong tiếng sấm truyền ra, chim hót, thú rống, ánh lửa, điện lóe……… trên không trung cả Văn Đức điện bị vầng mây màu đỏ sậm che đậy.

Nhìn một màn quỷ dị cùng sợ hãi như thế, một ít người nhát gan đã sớm hôn mê, những người khác cả người phát run lui trên mặt đất.

Thời điểm mọi người ở đây cảm thấy được cảnh tượng này đã là khủng bố nhất thì bầu trời lại hiện ra các loại mãnh thú bọn họ chưa bao giờ gặp qua, vây phía dưới Ti Hàn Nguyệt tạo thành một vòng tròn, rồi mới” rống…” một tiếng, vô số tiếng rống giận dữ của đám cự thú vang rung trời khiến thiên địa đều lâm vào rung động.

Ti Hàn Nguyệt bị ngọn lửa bao phủ chậm rãi hướng bậc thang đi xuống, tùy theo di động của Ti Hàn Nguyệt mà bách thú trên bầu trời cũng đồng thời di động về phía trước. Ti Hàn Nguyệt bước xuống bậc thang ánh mắt liền biến đổi, đột nhiên cả thân mình di động lên, tiếp theo một đầu cự thú mạnh mẽ hướng hắn vọt xuống, trong giây lát một vật thể trắng như tuyết đã đứng đối mặt với Ti Hàn Nguyệt, hướng đến đám người xung quanh liếc mắt một cái, quái thú tựa hổ phi hổ, tựa báo phi báo (vừa giống vừa không giống hổ-báo) đứng ở giữa không trung.

Bàn tay gầy yếu ở không trung nhẹ nhàng vung lên, mọi người chỉ thấy chung quanh xuất hiện mấy chỗ trương lớn, tiếp theo…… không thể tưởng tượng chuyện đã xảy ra. Chư vị tướng lãnh cùng quân đội vốn đang ngàn dặm ở ngoài biên quan đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, mà tướng lãnh cùng những binh sĩ này tỏ ra vẻ cũng thấy được bọn họ, sau khi sửng sốt một chút lập tức thần sắc đại biến, trong nháy mắt nổi lên hỗn loạn. Trừ bỏ vài vị Đại tướng quân ra, mấy trăm vạn người đều quỳ trên mặt đất hô to: ” Thiên thần giáng thế… thiên thần giáng thế…”

Tiêu Lẫm đang cầm hồ sơ trong tay vừa nhìn thấy người giữa không trung, ” ba” một tiếng, hồ sơ rơi trên mặt đất, ” Hàn… Nguyệt?”

” Nói cho ta biết… chuyện của Ti Hàn Nguyệt ta… các ngươi như thế nào muốn thiên lý không dung?!” thanh âm linh hoạt kỳ ảo giống như từ phía chân trời truyền đến lại tựa như mang một tia tức giận rơi vào trong tai tất cả người xuất hiện ở trong này.

” Thất điện hạ bớt giận……” mọi người trước Văn Đức điện trừ bỏ mấy người Ti Gia, toàn bộ run rẩy quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Tướng lãnh cùng bọn lính ngàn dậm ở biên ngoại nghe thấy lời mấy vị đại thần cũng sợ hãi quỳ trên mặt đất: ” Thiên thần bớt giận… thất điện hạ bớt giận…”


” Nghịch luân cùng ta không có quan hệ gì, ngàn vạn năm qua lại càng không ngừng giết chóc và luân hồi,thứ Ti Hàn Nguyệt ta muốn chính là thứ tình mà bọn họ đối với ta, ngày nào đó chính ta cũng sẽ hiểu rõ thứ tình này. Các ngươi nên tự cho mình may mắn, nếu không phải có bọn họ, hôm nay các ngươi lẫn những người này một người sống ta cũng sẽ không lưu lại. Người ngăn ta tất lãnh cái chết… nếu các ngươi còn không nhớ được, ta sẽ khiến cho các ngươi biết cái gì gọi là thiên nộ. Bọn ngươi đã vì thiên lý khó chứa mà phản đối, ta đây sẽ phá hủy thiên của các ngươi, diệt đi nhân gian của các ngươi, khi đó, ta xem ai còn dám nói một câu tình cảm của Ti Hàn Nguyệt ta là chuyện nghịch luân. Làm chuyện các ngươi nên làm, đừng cho ta có lý do giết các ngươi.” nói xong đoạn này, Ti Hàn Nguyệt lại vung tay lên, các tướng sĩ nháy mắt biến mất ở giữa sân, tiếp theo Ti Hàn Nguyệt thu hồi ngọn lửa trên người, hỏa điểu vẫn xoay quanh trên đỉnh đầu ngẩng cao một cái lao xuống một lần nữa vùi vào trong kiếm Ti Lam Hạ………

Một khắc sau, hết thảy lại trở về an tĩnh, nếu như không phải Ti Hàn Nguyệt vẫn đứng trên người cự thú nổi ở giữa không trung thì tất cả mọi người đã nghĩ hết thảy những chuyện vừa rồi đều là một tràng ác mộng.

” Ngươi trở về đi.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói một câu, cự thú dưới chân hắn tê rống một tiếng tiếp theo nháy mắt mất đi bóng dáng. Ti Hàn Nguyệt ở giữa không trung đôi mắt vẫn như cũ đỏ bừng, nhìn mấy người đứng thẳng ở trước điện, đôi mày nhíu chặt dần dần giãn ra. Đi từng bước một hướng đến bên kia, hai chân trần của Ti Hàn Nguyệt từng bước dẫm lên trên mặt đất, ” phụ hoàng…”

” Nguyệt nhi… tức giận cũng phát tiết xong rồi, ngươi nên trở về nghỉ ngơi đi, trời rất giá rét .” đem thân mình không một tia nhiệt độ ủng vào trong ngực, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng mở miệng. Ti Hàn Nguyệt ôm phụ hoàng, nghiêng đầu nhìn đám người Ti Lam Hạ, đôi mắt màu đỏ dần dần biến mất, màu đen lại dần thâm sâu.

” Hàn Nguyệt… ngươi cùng phụ hoàng đi về trước.” Ti Lam Hạ lấy qua áo choàng từ tay Huyền Ngọc khoác lên trên người Ti Hàn Nguyệt.

Sau khi Ti Ngự Thiên đem Ti Hàn Nguyệt gói kỹ lưỡng, đem Ti Hàn Nguyệt ngồi chỗ cuối bế đứng lên, nhìn về phía dưới: ” Các ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu vẫn khư khư cố chấp, thiên hạ hôm nay không phải hủy ở trên tay quả nhân cùng Hoàng Thượng, mà là hủy ở trên tay các ngươi.” nói xong, ôm Ti Hàn Nguyệt ly khai Văn Đức điện.

” Người tới a.” đợi Ti Hàn Nguyệt rời đi xong, Ti Lam Hạ hô to một tiếng.

” Có thần.” Lí Mặc Tiếu nhẹ nhàng đi lên trước lĩnh mệnh.

” Đem bọn quan viên tự mình vào kinh này toàn bộ áp giải đến hình lao, trẫm sẽ hảo hảo cùng bọn họ tính toán tội mưu phản.”

” Dạ! Hoàng Thượng.”

Kinh thành lúc này đã lâm vào trong khủng hoảng, một ít người quỳ trên mặt đất thì thào khẩn cầu thiên thần phù hộ, một ít người khóc hảm nói trời giáng tội phạt…… một ngày sau, chuyện thất hoàng tử Ti Hàn Nguyệt là thiên thần chuyển thế như lửa cháy lan ra đồng cỏ nhanh chóng truyền khắp cả Yển quốc, chuyện nghịch luân từ giờ khắc này ở Yển quốc không người nào dám nhắc lại cho đến tận ngàn năm sau. Nhưng tiếc nuối chính là, chuyện này cũng không cho những kẻ bên ngoài một cái cảnh báo, bởi vì không đích thân gặp nên bọn họ đem chuyện Ti Hàn Nguyệt dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng làm cái cớ nhân cơ hội tấn công Yển quốc……



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.