Dụ Đồng

Chương 125


Đọc truyện Dụ Đồng – Chương 125

Yển Văn năm thứ nhất ngày mười ba tháng mười một , trong ngự thư phòng Yển Văn đế Ti Lam Hạ biểu tình âm lãnh nhìn vài vị đại thần phía trước , tấu chương trong tay vì phẫn nộ mà bị niết (bóp chặt) đến dập nát.

” Các nước phụ thuộc năm nay cự tuyệt hướng Yển quốc tiến cống, là sao?” Ti Lam Hạ nâng tay tát (gạt) lọ bột phấn đến một bên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này mang lửa giận ngập trời.

” Hoàng Thượng…” tả thừa tướng Thường Yên Nhiễu chậm rãi tiến về phía trước, lặng yên nửa ngày đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, giọng điệu tuyệt nhiên nói, ” Hoàng Thượng… hiện tại bên ngoài đều lan truyền…… Thái hoàng cùng thất điện hạ…tồn tại loại tình cảm nghịch luân, thiên lý khó chứa… còn nói, Cẩm thân vương cùng Hoài thân vương trên danh nghĩa là vì thất điện hạ cầu phúc, kì thực… là cùng thất điện hạ làm chuyện dâm loạn …… hơn nữa…” nói tới đây sắc mặt Thường Yên Nhiễu trắng bạch nhìn về phía Hoàng Thượng.

Ánh mắt Ti Lam Hạ lạnh như băng, sát nhiên hỏi: ” Hơn nữa cái gì?……”

” Hơn nữa… giữa Hoàng Thượng cùng thất điện hạ … cũng không chỉ có tình cảm bình thường…” Thường Yên Nhiễu chậm rãi nói xong, rồi mới cúi đầu ghé lên mặt đất, ” các nước phụ thuộc nói hoàng thất đại Yển ta dâm loạn loạn luân, bởi vậy không muốn tiếp tục quy phục đại Yển ta nữa……”

” Là ai không biết sống chết ở bên ngoài nói bậy!” Ti Diệu Nhật nghe xong, “phanh” vỗ bàn rống to.

” Vương gia… hiện tại bên ngoài đã truyền khắp nơi …” hữu thừa tướng Tịch Thu vẻ mặt khó coi, ” hơn nữa… cảm tình của Thái hoàng đối với thất điện hạ …” nói tới đây, Tịch Thu nói không được nữa, lần trước lúc thất điện hạ mất tích, tâm tư của Thái hoàng tất cả bọn họ đều đã biết, hơn nữa thất điện hạ cùng thái hoàng lúc đó không e dè mà thân thiết… căn bản không che được miệng lưỡi người đời.

” Hoàng Thượng! Trước mắt Đông Nguyệt và Sở Dịch đã liên hợp, hiện tại chuyện này đã rơi vào tai binh lính nơi biên quan, nếu tiếp tục tất sẽ nhiễu loạn quân tâm. Vạn nhất Đông Nguyệt cùng Sở Dịch hướng đại Yển ta hợp lực tấn công, đại Yển ta… sẽ lâm nguy!” Thượng Quan Dung Uy nghiêm túc nhìn Hoàng Thượng, chuyện của thất điện hạ cùng Thái hoàng, Hoàng Thượng lẫn các vị Vương gia  sớm đã nghe phong thanh, sau khi tân hoàng đăng cơ lại truyền ra càng thêm ồn ào huyên náo, thật sự làm cho bọn cựu thần như bọn họ cảm thấy không còn mặt mũi nào mà đối mặt với các vị quân vương quá cố của Yển quốc .

” Vậy các ngươi nói phải làm sao?” Ti Khải Thiên uống một ngụm trà, không chút để ý nói, ” cho dù Thái hoàng và Hàn Nguyệt thực sự có gì, các ngươi ai có thể quản được ?” trước không nói đến hoàng đệ của mình, hoàng chất kia của hắn lại có nhân thân phi phàm , thiên hạ hôm nay ai có thể quản được trên đầu hắn.

” Hoàng Thượng!” Thường Yên Nhiễu vẫn quỳ trên mặt đất, ” cựu thần khẩn cầu Hoàng Thượng mệnh cho thất điện hạ ra cung, biện pháp tốt nhất hiện nay chính là để thất điện hạ rời xa kinh thành đồng thời phong đất, làm cho thất điện hạ… có thể rời xa hoàng cung, thời gian càng dài lời đồn đãi sẽ càng ngày càng được tiêu trừ…” năng lực thất điện hạ tuy rằng trác tuyệt, nhưng việc có thể tổn hại uy nghi của Yển quốc cũng không thể mặc kệ.

” Ba!” cái chén đặt ở trên bàn bị hung hăng ném vỡ, Ti Thanh Lâm phẫn nộ đứng lên, ” các ngươi muốn đem thất đệ đuổi ra hoàng cung?! Các ngươi là ăn gan hùm mật gấu có phải hay không?!” thất đệ trong một năm này số lần phát tác càng ngày càng nhiều, những người này thế nhưng muốn đem thất đệ đơn độc lưu đày  ra bên ngoài!


” Vương gia!” thanh âm Thượng Quan Dung Uy trầm trọng lên, ” thất điện hạ vẫn ở trong cung vốn đã là không ổn, nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì nên cựu thần cũng sẽ không cổ hủ cho rằng thất điện hạ nhất định phải xuất cung. Khả hiện tại! Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, nếu thất điện hạ thật sự không có gì, kia như thế nào truyền ra những lời này. Hiện tại chuyện của Thái hoàng cùng điện hạ , Vương gia đừng nói ngài không rõ ràng, nếu không để ý tới , Yển quốc ta sẽ bị người trong thiên hạ giễu cợt, mặt mũi Yển quốc ta đặt ở đâu, ở chỗ nào!? Nam tử mến nhau vốn là thế tục khó chứa, huống chi… huống chi là phụ tử! Nhưng lại là đương kim Thái hoàng cùng hoàng tử! Cái này bảo thần dân đại Yển ta làm sao chịu đựng được a!” Thượng Quan Dung Uy đem hết những lời trong lòng mỗi người nói ra.

” Lộng sát!” nghiên mực bị người hung hăng ném vỡ trên mặt đất, Ti Lam Hạ âm ngoan nhìn phía dưới các đại thần, ngoan tuyệt mở miệng: ” Các ngươi là đang xem Hoàng Thượng trẫm không tồn tại có phải hay không?!”

” Hoàng Thượng bớt giận…”

” Chuyện này không được nhắc lại! Các nước phụ thuộc nếu phản bội đại Yển ta, trẫm  tuyệt không khinh tha! Tướng sĩ biên quan nếu bởi vì chuyện này mà quên đi chức trách của mình, quên bản thân là người nước nào, vậy trẫm sẽ khiến cho bọn họ hảo hảo suy nghĩ một chút! Sau này nếu có ai dám nhắc lại chuyện cho Hàn Nguyệt ra cung, trẫm liền cách chức hắn!” Ti Lam Hạ phẫn nộ nói xong ” hừ!” một tiếng đi nhanh rời ngự thư phòng, nếu còn tiếp tục ở lại hắn khó bảo toàn sẽ không chặt đầu những người đó! Ti Diệu Nhật cùng Ti Thanh Lâm cũng phẫn nộ vung tay áo đứng dậy rời đi.

” Ung thân vương… ngài vì sao không khuyên nhủ Thái hoàng?” đám người Thượng Quan Dung Uy đối với thái độ của Ung thân vương dị thường bất mãn.

” Các ngươi là muốn cho bổn vương ít cánh tay hay là ít chân a?” Ti Khải Thiên trào phúng cười cười, nhu nhu vết sẹo trên cổ tay của mình nhìn mọi người, ” các ngươi cảm thấy Hàn Nguyệt là lọai người các ngươi muốn hắn đi thì hắn sẽ đi sao? Đã nhiều năm như thế sao các ngươi còn luôn nghĩ muốn nhổ lông trên người lão hổ a? Trước kia chịu qua giáo huấn còn chưa đủ sao?” trừ phi đầu óc của hắn bị tảng đá đè hỏng, bằng không sẽ không cố hết sức làm ra mấy cái loại chuyện không lấy được lòng này .

” Chính là… chuyện này thật sự có tổn hại thanh danh đại Yển ta a, tiếp tục để ngoài tai hậu quả thiết tưởng không chịu nổi! Vương gia chẳng lẽ không rõ ràng sao? Loại gièm pha phụ tử nghịch luân này ở dân gian cũng đều bị nghìn người chỉ trích, huống chi còn xuất hiện ở hoàng gia?! Nếu không ngăn lại, hoàng gia một ngày nào đó sẽ bị chúng bạn thân ly, đến lúc đó, Yển quốc ta  chính là miếng mồi ngon cho kẻ thù bên ngoài thừa dịp nhảy vào cắn xé!” Thượng Quan Dung Uy nghiêm lệ vạch ra tính ác liệt của vấn đề, nếu thực tới lúc đó, hắn thực không dám nghĩ tiếp nữa.

” Nếu thực sự có một ngày như vậy cũng không phải là chuyện ngươi và ta có thể quan tâm. Nếu không muốn tự mình tìm phiền toái thì cái gì cũng không nên nói, làm như cái gì cũng không biết. Đến nỗi bên ngoài, bắt vài người giết gà dọa khỉ một chút, nhìn xem ai còn dám loạn truyền!” Ti Khải Thiên đối với lo lắng của những người khác một chút cũng không để trong lòng.

” Vương gia! Chẳng lẽ chúng ta có thể giết hết người trong thiên hạ sao? Chỉ cần việc này còn tồn tại, ngăn được nhất thời, không ngăn được một đời, Vương gia chẳng lẽ không hiểu được đạo lý này sao?” Thường Yên Nhiễu đối với đề nghị của Ung thân vương dị thường kích động, sự tình đã tới tình trạng này rồi vì sao vẫn không phân rõ đến tột cùng có bao nhiêu nghiêm trọng.

” Muốn nói thì các ngươi cứ đi nói, chuyện này bổn vương mặc kệ.” Ti Khải Thiên không kiên nhẫn đứng lên, ” bất quá đừng trách bổn vương trước đó không nhắc nhở các ngươi, chọc Hàn Nguyệt tức giận, hậu quả mới chính là nguy đấy.” nói xong vỗ vỗ vạt áo  đi ra ngoài. Trong lòng Ti Khải Thiên có chút căm tức, thật sự là lũ gia khỏa gian ngoan mất linh, đã nói cho bọn họ không cần quan tâm đến mà vẫn không nghe, chẳng lẽ hắn phải nói cho những người đó Hàn Nguyệt là thiên nhân đi, cho dù hắn nói những người này cũng không tin. Một đám ngu dốt, dị trạng ngày đó thái tử đăng cơ vì sao những người này không hảo hảo ngẫm lại, đó là chuyện phàm nhân có thể làm ra sao?!

“Thường đại nhân, ngài nói phải làm sao?” những người còn lưu lại trong ngự thư phòng hỏi người mới vừa đứng lên.


” Thất điện hạ hiện tại tuy rằng đã thay đổi bộ dạng, nhưng dung mạo vẫn mang vẻ mị thái yêu dị, cũng khó trách Thái hoàng bọn họ cầm giữ không được…” nhớ tới cảnh tượng ngày đó nhìn thấy người này chậm rãi đi lên Văn Đức điện, Thường Yên Nhiễu đều cảm thấy tim đập nhanh vài cái, ” nhưng chuyện này đã rất cấp bách, tuyệt đối không thể tiếp tục để tin lan truyền rộng hơn, cho dù là liều mạng già này cũng phải cầu xin Hoàng Thượng cùng Thái hoàng đồng ý đem thất điện hạ xuất cung…”

” Ai… thất điện hạ dung mạo tuyệt thế đến tột cùng là chi hạnh (phúc lành/may mắn) của Yển quốc ta hay là…” Tịch Thu thở dài, lắc đầu, ” hy vọng tổ tiên có thể phù hộ đại Yển ta bình an vượt qua kiếp nạn này…”

…………….

” Vương gia… qua mấy ngày nữa chính là ngày sắc phong đại điển của ngài… ngài nên sớm đi nghỉ đi, đừng cố chịu đựng mà tổn hại thân mình.” một người hầu ở bên cạnh thấp giọng nói.

Nhìn mật báo trên tay, Hác Tức Dịch Thủy lộ ra một mạt thần sắc sung sướng: ” Thật sự là thuận lợi không tốn chút công phu , bổn vương đang tính làm sao trả thù bọn họ, lại không nghĩ tới chính bọn nó lại làm ra gièm pha lớn như thế!” nói xong giơ tay đưa thứ gì đó giao cho một bên thị vệ, ” đem thư này đưa đến bên Chu Văn Nho kia… nói rằng đối với chuyện này, bổn vương phi thường có hứng thú tham dự.”

” Dạ! Vương gia!”

” Ti Hàn Nguyệt… ngươi dù có lợi hại thế nào thì ta xem ngươi như thế nào cùng người trong thiên hạ chống đỡ lại! Bọn Ti gia… ta sẽ khiến cho Yển quốc của các ngươi chôn cùng hoàng huynh ta!”

…………..

” Nguyệt nhi… tỉnh?” nắm lấy tay Hàn Nguyệt, nhìn người đã mở mắt ra, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng mở miệng, những người khác ở bên giường cũng vội vàng đi lên.

Ánh mắt vừa mở mang rõ màu đỏ dần khôi phục thành màu đen thẳm như ngày thường, Ti Hàn Nguyệt nhìn một bên mấy người, thấp giọng hỏi: ” Như thế nào?” tuy rằng mỗi lần mấy người này đều nói vô sự, nhưng hắn vẫn cứ tiếp tục hỏi.


” Không có việc gì… lần này ngay cả cắn bị thương cũng đều rất ít, thất đệ càng ngày càng thanh tỉnh …” Ti Cẩm Sương thân phủ bạch y sam cầm một ly trà đem Ti Hàn Nguyệt nâng dậy uy lên, ” thất đệ thì sao? Lần này có phải hay không còn đau như vậy?”

” Không có…” Ti Hàn Nguyệt uống xong trà liền nói, ” tuy rằng số lần so với năm trước thường xuyên hơn chút, nhưng không đau như vậy.”

” Vậy là tốt rồi…” Ti Cẩm Sương thấy Hàn Nguyệt tự mình ngồi dậy, đem nhuyễn điếm (gối đệm) tựa phía sau hắn, ngồi xuống một bên nhuyễn ghế.

“Thái hoàng… Lưu đại nhân, La đại nhân cầu kiến…” Huyền Thanh đi vào sắc mặt có chút sinh khí bẩm báo. Nhãn thần Ti Ngự Thiên hiện lên một đạo ánh lửa, sắc mặt Ti Lam Hạ cũng trầm xuống.

” Hạ nhi, mấy người các ngươi ở lại đây , ta đi nhìn xem.” Ti Ngự Thiên buông tay Hàn Nguyệt, đứng dậy đi ra gian ngoài.

Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng đi ra ngoài, rồi mới quay đầu nhìn về phía Ti Lam Hạ.

” Gần đây có một số việc bọn họ cần cùng phụ hoàng thương lượng một chút.” Ti Lam Hạ đơn giản trả lời nghi vấn của Hàn Nguyệt rồi mới tiếp nhận bát cháo hạt sen Huyền Ngọc bưng tới đưa lên trước, ” đến, đem bát cháo này ăn hết…” Ti Hàn Nguyệt nhìn nhìn Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương cùng Ti Hoài Ân, bảy màu vầng sáng lóe một chút, thấy ai cũng không lên tiếng liền bắt đầu ăn.

………….

Sắc mặt Ti Ngự Thiên âm trầm ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn Lưu Mộ Dương cùng La Y:” Những người đó là thật sự là những lão hồ đồ hay là không sợ chết?!”

“Thái hoàng… theo báo cáo từ biên quan thì các tướng sĩ đã có chút xao động, Thượng Quan tướng quân bọn họ quyết định liên hợp đủ loại quan lại dâng cầu thỉnh nguyện, muốn Hoàng Thượng cùng Thái hoàng cho chủ tử ra cung… hơn nữa, bọn họ quyết định ba ngày sau đến trước Văn Đức điện quỳ thỉnh… nửa tháng trước Thường Thừa tướng, Tịch Thừa tướng cùng Thượng Quan tướng quân đã liên danh đưa thư cho các quan viên châu phủ, muốn bọn họ vào kinh khuyên thánh. Bọn quan viên đã muốn lục tục vào kinh…” Lưu Mộ Dương báo cáo tin tức Nội Giam Xử có được.

” Ta còn chưa chết bọn họ đã muốn tạo phản ? Không có thánh mệnh cư nhiên dám một mình quay về kinh, còn có các tướng quân biên quan này, có phải hay không thật sự nghĩ rằng trong tay cầm trọng binh liền dám tùy ý lỗ mãng ?! Bọn họ có phải hay không đã quên, binh trên tay bọn họ là ai cho bọn hắn luyện ra! Một đám không biết sống chết!!” Ti Ngự Thiên hạ giọng giận dữ hét lên, những người này không để cho Nguyệt nhi an ổn qua một ngày nên muốn tìm chút phiền toái sao! “ta đã từng nói rất nhiều lần, chuyện của Nguyệt nhi bất luận kẻ nào cũng không được nhúng tay, xem ra ta vừa thoái vị, bọn họ liền vứt bỏ không còn một mảnh !”

” Phụ hoàng……” thanh âm thanh linh đột nhiên truyền đến, Ti Ngự Thiên vội nhìn qua, ” Nguyệt nhi? Ngươi sao lại đi lên? Mau trở về nằm.” mới vừa tỉnh lại sao không hảo nghỉ ngơi.


” Phụ hoàng, thất đệ không nghe chúng ta, không nên đi ra, ngài khuyên nhủ hắn đi.” Ti Cẩm Sương bất đắc dĩ dìu Hàn Nguyệt.

Tiếp nhận Ti Hàn Nguyệt từ tay Ti Cẩm Sương, Ti Ngự Thiên ngồi ở trên ghế đem Hàn Nguyệt ôm vào trong ngực: ” Không phải đại sự gì, ngươi đừng để ý tới… một hồi lại đi ngủ.”

” Lưu Mộ Dương, đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta nghe… không cần giấu diếm.” tựa vào người phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt lạnh nhạt nhìn Lưu Mộ Dương.

” Chủ tử…” Lưu Mộ Dương dị thường khó xử hô một tiếng, vội vàng cùng Thái hoàng còn có đám người Hoàng Thượng nháy mắt ra dấu.

Hướng Ti Lam Hạ đang muốn nói chuyện nâng tay chặn lại, Ti Hàn Nguyệt lại nhìn về phía Lưu Mộ Dương: ” Nói! Hay là ngươi nghĩ có chuyện gì có thể giấu diếm qua ta.”

” Nguyệt nhi…” đem bàn tay lạnh lẽo của Hàn Nguyệt bao lại, Ti Ngự Thiên phóng hoãn ngữ điệu, ” chuyện này phụ hoàng cùng Lam Hạ bọn họ xử lý, ngươi đừng quan tâm , ân? Mấy chuyện tầm thường này làm sao cần ngươi ra mặt?”

” Lưu Mộ Dương!” giọng điệu Ti Hàn Nguyệt lạnh xuống, hoàn toàn không để ý phản đối của đám người phụ hoàng, tiếp tục ép hỏi.

Lưu Mộ Dương run lên một chút, nhìn ánh mắt chủ tử bắt đầu biến hồng liền nhắm chặt mắt, lồng lộng chiến chiến nói ra chuyện phát sinh gần đây. Hắn đột nhiên vô cùng hối hận đã đến Lộ Hoa điện tìm Thái hoàng, hiện tại cho dù chủ tử có tha cho hắn thì Thái hoàng bọn họ cũng sẽ không tha cho hắn…

Nghe xong Lưu Mộ Dương nói, đôi mắt Ti Hàn Nguyệt từ màu đỏ biến thành đỏ thẩm tiếp theo lại chậm rãi khôi phục thành đen như mực. Xoa nhẹ vài ngón tay của phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói: ” Nếu bọn họ không thế nhớ được… vậy khiến bọn họ đau một lần. Ta mặc dù không phải là Ti Hàn Nguyệt của quá khứ, nhưng cũng không nói rằng… ta sẽ không tiếp tục giết người…”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.