Đọc truyện Dụ dỗ tiểu kiều thê – Chương 5
– “Anh lại nói bậy gì thế?” – Hà Trì Trì tái mặt lần nữa, cố hết sức thoát khỏi bàn tay đang vuốt ve của Ni Khả, lập tức nhảy giỏi giường.
Anh ta rõ ràng là có ý đồ đen tối, mọi tế bào trên cơ thể Trì Trì lần nữa rơi vào trạng thái báo động. Nàng chỉ cảm thấy một tảng mây đen lớn bay đến trên đầu, trong lòng vừa bất an, vừa hoảng sợ
– “Anh… Đất nước này còn có pháp luật nha… Bất cứ việc gì xâm phạm đến người khác, dù là suy nghĩ hay hành động đều là không được phép…”
– “Vậy sao? Bây giờ Anh sẽ động đến em đó. Để xem ai dám đến đây ngăn cản nào?” Ni Khả cười trước câu nói ngây thơ của nàng, cúi đầu xuống nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi tiếp cận.
– “Làm sao anh lại có thể bá đạo như vậy? Ai cho anh cái quyền đó”.
– “Từ trước đến nay anh muốn cái gì là được cái đó. Chưa từng cần phải có người nào đó cho phép” Hắn chứng minh bằng cách cúi đầu thám hiểm đôi môi nàng. Nàng quay đầu đi, da đầu đột nhiên bị một trận đau đớn.
– “A, đau quá”- Trì Trì kêu lên một tiếng, ngay lập tức trào nước mắt. Một dòng nước mắt trong trẻo chảy ra.
Cả người không thể động đây là bởi Ni Khả lấy tay túm lấy mái tóc dài của nàng. Ni Khả nâng đôi cằm trắng nõn, xinh xắn của nàng lên, dịu dàng lau đi nước mắt: “Đừng cố chống đối anh lần nữa. Đã ở đây rồi, em trốn cũng không trốn đựợc đâu. Cả đời này em đã định trước là thuộc về anh, ngoại trừ anh ra, ai cũng không được. Em chống cự cũng vô ích thôi. Chi bằng ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Anh đối với em là yêu thương thật lòng, chỉ cần em biết vâng lời, anh sẽ cưng chiều em hơn hết thảy mọi người”. Cuồng nhiệt thưởng ngoạn bờ môi mềm mại của nàng, vờn quanh, trêu ghẹo, khiêu khích giác quan của nàng. Giọng nói trầm thấp, nỉ non, êm ái như đương thôi miên của hắn dần dần lấy đi ý chí của nàng. Tay chân đã tê dại như trận trận dòng điện chạy qua, lời nói ôn nhu của hắn chẳng khác gì con sóng trào dâng mãnh liệt, cuốn nàng về tận phía đại dương. Trì Trì chỉ cảm thẩy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ý thức cũng dần dần bồng bềnh. Mắt nàng khép lại, đắm chìm trong thế giới tốt đẹp, chẳng muốn tỉnh lại. Không có đau thương, không cô đơn hiu quanh, cũng không có ba. “Ba”, như đột nhiên người bị dội cho một gáo nước lạnh, nàng lập tức tỉnh táo lại.
– “ Không được. Tôi cấm anh. Tôi không muốn anh một chút nào. Tôi cũng không thuộc về anh”. Bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm, đánh lại Ni Khả, chối bỏ sự tồn tại của hắn. “Buông tôi ra, đổi lại tôi càng không ngoan ngoãn đấy. Tôi cũng không cần anh yêu thương. Đừng… Anh muốn phụ nữ, thiếu gì người con gái xinh đẹp, quyến rũ tự nguyện yêu thương anh mà. Buông ra”.
Nàng dồn hết lực vào nắm đấm, nhưng Ni Khả vẫn không hề hấn gì. Đây chủ yếu là do nhiều năm nghiêm túc luyện tập mà thành. Bởi vậy Ni Khả không chỉ là không thấy đau, mà cú đấm của nàng, nếu tính là tẩm quất e còn chưa đủ lực, nhưng mà hắn không thể không lo lắng đến thân thể yếu đuối của cô.
– “Dừng lại. Em đánh thế, đánh nữa anh cũng không sợ. Nhưng em đừng kích động như vậy, sẽ tổn thương chính mình đó”.
– “Không được, trừ khi anh đồng ý thả tôi, nếu không…” Một cái hôn nồng nhiệt che lấp sự phản kháng của nàng.
Ni Khả cũng không kiêng nể nữa. Cuồng nhiệt bộc lộ ham muốn kìm nén đã lâu. Thẳng thắn mà mút lấy cặp môi thơm, mềm mại của nàng, thô bạo chiếm lấy nàng cho thỏa hết những khát khao, đau đớn bấy lâu. Cảm xúc mãnh liệt ập đến, ngay lập tức nhấn chìm sự phản kháng yếu ớt của nàng, khiến nàng phải khuất phục. Chút lý trí ít ỏi còn sót lại thúc ép nàng phải phản kháng. Nhưng nàng không thể. Bị hút vào, hết thảy các cơ quan thần kinh cảm giác trong nàng đều đang kêu gào được giải thoát. Nhưng bất luận nàng tập trung ý chí như thế nào, thì thân thể lần đầu nếm trải tình dục, đã có những phản ứng không hề tuân theo lí trí. Thân thể mềm yếu hướng về thân thể rắn chắc, khát khao yêu thương. Từng mạch máu bên trong sôi lên, khiến nàng giống như đang nằm trong biển lửa, vừa ở nơi núi cao muôn trượng lại vừa ở nơi vực sâu thăm thẳm, đau đớn, khó chịu mãi không dứt.
Ni Khả cảm giác được nàng đã khuất phục, lại càng không kiêng nể gì, mặc sức xoa bóp thân thể mềm mại của nàng, khơi lên mãnh liệt từng cơn, từng cơn sóng triều. Một, hai, ba, Lôi Ni Khả thành thạo nhanh chóng thoát quần áo của hai người. Trì Trì không hề phát hiện ra thân thể mình đã lõa lồ, vô lực, mệt mỏi dựa vào thân thể rắn chắc đang nóng bừng của hắn. Ý thức phiêu dạt nơi đại dương ấm áp, mãi đến khi bị đặt lên tấm ga trải giường lạnh toát, hơi lạnh xâm nhập vào nơi thế giới đang nóng hừng hực này, nàng mới thấy kì quái, đôi mắt mơ màng mới bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân. Ga trải giường trắng càng làm nổi lên thân thể mịn màng, trắng hồng của nàng.
Ni Khả ngây dại nhìn nàng, đôi mắt bắn ra những tia lửa. Không nhớ rõ bên cạnh đã từng có thân thể nào khiến hắn thật lòng si mê như vậy chưa. Khiến hắn quyến luyến không rời, khao khát ngay lập tức một ngụm nuốt nàng vào. Điều tốt đẹp là thân thể này cuối cùng đã thuộc về hắn, cho phép hắn mặc sức nhấm nháp, thưởng thức.
Ni Khả đạt được tâm nguyện, trong lòng hoan hỉ, sung sướng, dục vọng lại càng tăng…Vật đàn ông đang cương cứng mà nóng hừng hực, Ni Khả cố gắng lấy ý chí đè nén. Hắn muốn nhẫn nại ôn nhu yêu thương nàng, đem lại cho nàng một lần đầu tiên thật hoàn mỹ.
Trì Trì mơ màng nhìn xung quanh phòng ngủ, vừa lúc ấy đập vào tầm mắt là thân thể lõa lồ của Ni Khả cùng với vật đàn ông to lớn vừa mới cương lên nãy giờ. Nàng không kìm được, thở dốc vì kinh ngạc. Thân thể trắng noãn run rẩy, kinh sợ. Nàng chưa bao giờ nghĩ hắn lại như vậy. Thật to lớn… “Anh… Anh…”
“Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng.” Ni Khả mỉm cười nhìn nàng, chậm rãi nằm lên trên người cô. Lửa tình hừng hực theo những đường cong trên người nàng, tiến vào nơi cánh hoa mê người. Ngón trỏ thô ráp thâm nhập nơi nữ tính của nàng. Bắt đầu tại nơi trắng mịn, ẩm ướt ấy, đè ép co rúm lên.
“A! Không được. Đừng”, Trì Trì hoảng hốt mở to hai mắt, theo phản xạ kẹp chặt hai chân lại, thừa nhận không chịu nổi loại cảm giác này.
“Có thể chứ. Đừng sợ, anh sẽ làm cho em thấy rất sung sướng.” Ni Khả nhẹ nhàng gạt, cắn lên da thịt nõn nà, mơn mởn, trắng như tuyết của nàng, sau đó hắn di dần nụ hôn ướt át, nỏng bỏng xuống dưới. Hắn hé miệng, ngậm mút một bên nụ hoa của nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn nơi tuyết trắng, nõn nà còn lại. “Ni Khả…”, Trì Trì chậm chạp ưm một tiếng, vực dậy, ngửa đầu về phía sau, suối tóc mềm mại buông xuống, càng thêm vẻ mỹ lệ, xinh đẹp. Hắn thấy vừa đau, vừa tê dại, không biết từ khi nào hai tay nàng đã bám chặt vào vai hắn, chẳng biết là muốn đẩy ra hay là muốn kéo hắn lại về phía mình nữa. “Ừ, anh biết…” Ni Khả cắn chặt răng, chỉ cảm thấy tất cả khí huyết trong người đang dồn về một điểm. Vật đàn ông căng cứng, dục vọng dâng trào, tựa hồ như sắp nổ tung. “Ni Khả… Em khó chịu…” Trì Trì bật khóc nức nở, cắn chặt môi son, chỉ cảm thấy thân thể như ở nơi địa ngục, lửa cháy hừng hực, bị lửa thiêu đốt chỉ muốn thét lên. Khó chịu nằm lên ga trải giường không ngừng vặn vẹo. Ranh giới sụp đổ. Nàng hồn nhiên không hề hay biết hành động của bản thân đã kích nên lửa tình như thế nào.
“Trì Trì… Trì Trì bé bỏng của anh.” Ni Khả cũng không chờ được nữa, đẩy hai bên đùi trắng nõn của nàng ra, dừng sức đem nơi cương cứng của chính mình tiến vào nơi địa đạo trắng mịn của nàng. “A…” Tiếng thét chói tay ngay lập tức bị đôi môi hắn nuốt lấy. “Được rồi, bình tĩnh nào, lập tức sẽ không đau nữa…” “Xin anh, đừng…” Da thịt mềm mại bao lấy vật to lớn của hắn, dục vọng mãnh liệt khiến hắn nóng lòng muốn thả dây cương, cuồn cuộn phi nước đại trong nàng. Nhưng vì thân thể nàng chưa thích ứng được, hắn đành cắn răng ép bản thân mình bất động. “Đau quá, còn nói không làm thương tổn người ta. Đúng là đồ lừa đảo” Nàng kêu khóc. “Lần sau sẽ không, cố gắng một chút. Sẽ không đau…” Hắn nhẹ nhàng hôn, lau đi nước mắt của nàng. Trên người nàng như có dòng điện, bắt đầu chuyển động. Hắn âu yếm, vỗ về làm dịu đi kháng cự của nàng, xóa đi những đau đớn, khó chịu.
Dục vọng lần thứ hai bị khơi lên, làm cho người phát cuồng, tê dại, chân tay ngứa ngáy, sục sội, tựa như có hàng trăm con sóng đánh vào. Toàn thân nàng run rẩy, đôi môi anh đào mím chặt, khẽ phát ra tiếng rên rỉ. Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng. Tiếng rên rỉ của nàng chẳng khác gì một đạo luật gỡ bỏ lệnh cấm, khiến cho cơ thể đang kìm nén của hắn rối loạn. Hắn nhẹ nhàng co người, nhẹ giọng hỏi : “Còn… đau không.” “Không… Nhưng như thế kia thì… đau” Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, nàng nũng nịu nói nhỏ. “Vậy, lần nữa nhé. Bé cưng của anh.” Hắn như người chết khát trên sa mạc tìm được dòng suối ngọt. Thử hôn nàng một chút rồi thoáng cái nắm chặt lấy thắt lưng của nàng, bắt đầu cuồng dã di chuyển trong nàng, tốc độ từ chậm chuyển nhanh dần, một cái mạnh mẽ, lại một cái mãnh liệt. Hoan hỉ đón nhận dòng điện từ hắn, khoái cảm thâm trầm mà mãnh liệt làm cho nàng không khống chế được mà rên rỉ. Chẳng biết từ khi nào đôi chân thon dài đã chủ động quắp lấy bờ mông rắn chắc của hắn. Thậm chí thân thể không tự chủ được rướn lên, nghênh đón từng đợt tuôn trào mãnh liệt của hắn. Hắn trở nên thỏa mãn, gắt gao áp chặt vào nàng. Gia tăng cường độ, càng về sau, càng cuồng dã. “A. Đủ rồi… Ni Khả.” Trì Trì thét lên, tựa hồ như không thể đón nhận thêm bất cứ khoái lạc nào nữa. Toàn thân gắn chặt với hắn, nơi nữ tính cũng bắt đầu co rút. Ni Khả lại một lần nữa gia tăng tốc độ , cho đến khi thét lên một tiếng, đem hạt giống ấm nóng của mình, phóng vào cơ thể nàng. Hai người đồng thời thét lên một tiếng, cùng hướng nơi thiên đường.
Sau một trận cuồng phong, Ni Khả mồ hôi nhễ nhại, đem thân thể nằm cạnh Trì Trì, nặng nề thở dốc. Còn nàng vội vàng lấy thêm dưỡng khí, đã không còn kịp, vô lực kháng nghị. Vài giây sau, Ni Khả hơi thở đã trở nên bình tĩnh, chậm rãi ôm lấy Trì Trì, muốn để cô nằm lên trên mình. Không ngờ lại làm cho thân thể to lớn của mình đè lên bảo bối nhỏ bé. “Anh… Đáng ghét”. Trì Trì khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn. “Được rồi, đừng bĩu môi nha. Mặc dù anh có chút tham lam, nhưng chẳng phải em không những vui sướng đón nhận mà còn thích thú hay sao?” Hoàn toàn thỏa mãn, Ni Khả khẽ vuốt ve lưng nàng, tận hưởng cảm xúc nơi tơ lụa mịn màng, cố gắng vỗ về, dẹp yên bất mãn trong lòng nàng.
Ni Khả mạnh mẽ lại có sức hấp dẫn mê người nhưng lại là kẻ tuyệt đối lạnh lùng trước tình cảm của nữ nhân. Thông thường sau khi phát tiết xong, ngay lập tức xuống giường. Cho dù có mệt mỏi đến đâu thì cũng không ngủ cùng giường với nữ nhân. Thế nhưng với Trì Trì thì lại khác. Hắn dùng vũ lực để chiếm đoạt nàng, nhưng không hề vô tình, lạnh lùng mà lại ôn nhu, dịu dàng giống như người yêu. Nhưng mà Trì Trì đương nhiên không nghĩ như vậy. Hắn trong suy nghĩ của nàng: “Phẩm chất bỉ ổi, chỉ có thể là người xấu.”
– “Tôi… tôi” nàng nhất thời nghẹn giọng. Mặt một lúc đỏ, một lúc trắng, thế nhưng nàng lại không có cách nào bác bỏ sự thật nàng đã từng đáp ứng hắn cuồng nhiệt Toàn thân đau nhức, nàng xuống giường tìm quần áo, nhanh chóng mặc vào: “Tôi phải đi. Anh mang tôi trở về, được không?” Nàng hiện giờ đầu óc rối loạn, hoàn toàn không có sức để suy nghĩ nhiều. Chỉ muốn nhanh chóng quay trở lại nơi thành lũy ấm áp, quen thuộc của mình, tự mình rõ ràng mọi chuyện
“Đi. Em còn muốn đi nơi nào? Lôi Ni Khả quay người ngồi dậy, trừng mắt nhìn nàng. Không nghĩ tới nàng còn muốn rời khỏi hắn, làm trong lòng hắn có chút mất mát và hoảng hốt. “Không phải anh đã nói rồi sao, anh muốn em”. “Đó là việc của anh. Tôi không đi cũng không phải vì anh. Cho nên..”
“Câm miệng. Ông bố của em cũng không còn nữa. Bây giờ em không còn là đại tiểu thư, thích gì được nấy như trước kia rồi. Nhà cũng không còn. Xã hội ngoài kia đầy rẫy sói lang, không phải là chỗ cho trẻ con chơi. Người không có một chút kinh nghiệm thực tiễn nào như em, sao có thể tồn tại được. Tạm thời em ở lại đây, tôi sẽ chăm sóc em. Có biết bao phụ nữ tổn hao tâm tư, cầu còn không được như em. Nếu em hôm nay bước ra khỏi cổng chính, sau này muốn quay trở lại e rằng không dễ dàng đâu”. “Anh yên tâm, tôi sẽ không quay trở lại van xin đâu”.Trì Trì không hề cảm kích trước tấm lòng của hắn. Thân thể đã hướng rời đi. Không hề báo trước, quần áo của nàng bị hắn xé thành những mảnh nhỏ. “Anh làm…” Nàng vẫn còn chưa kịp sợ hãi, đã bị hắn kéo về giường lớn.
Hắn không thèm đếm xỉa đến nàng, xé rách đồ lót của nàng, rồi ném ra xa. Đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng. Nàng hoảng loạn, trống ngực đập thình thịch, lùi về phía sau giường, cố gắng giữ khoảng cách giữa hai người. “Cho cô chút tiện nghi, mà cô lại lấn tới rồi. Đừng cho là tôi quyến luyến cô, cô có thể làm bộ làm tịch cãi lại tôi. Không dạy dỗ cô, cô không biết được quyền uy của tôi, phải không?” Ni Khả hoàn tòan không nhìn thấy vẻ sợ hãi của nàng. Hai tay lôi chân của nàng, đem nàng đặt vào dưới thân. Ni Khả đặt mình vào giữa bắp đùi trắng như tuyết của nàng. Ngón tay tà ác mân mê nụ hoa của nàng, không hề thương tình mà khiêu khích, trêu ghẹo nàng. “Đừng… Anh không thể… không thể..” Trì Trì ngay lập tức đỏ bừng mặt, hai tay cầm lấy tấm khăn trải giường, toàn thân run rẩy không ngớt, muốn kẹp chặt hai đùi lại nhưng không có cách nào đạt được ước nguyện. “Đừng giả vờ thanh cao nữa. Tôi biết rõ ràng em rất muốn.” Hắn cười gian ác, giơ ngón tay đã ướt đầy sau khi thăm dò nàng ra làm cho nàng vừa xấu hổ vừa tức. Nàng gục đầu, nhin không được khóc nức nở, căm hận hắn, mặc cho hắn chiếm đoạt nàng. “Không cho phép quay đi, tôi muốn em phải nhìn cho kỹ”. Hắn nắm lấy bắp đùi nàng, vòng qua thắt lưng mình, ôm lấy nửa người trên của nàng, đem vật nam tính, chậm rãi tiến sát đến nơi cánh hoa xinh đẹp mê người của nàng…
“Nhớ cho kỹ, sau này, ngoại trừ tôi ra, không cho phép em giao tiếp với bên ngoài”. Nói xong, hắn dùng lực, dũng mãnh, nhanh chóng đâm vào thân thể nhỏ bé của nàng, bắt đầu vũ điệu nguyên sơ nhất của loài người. Tại nơi ấy của nàng, vang lên tiếng, một cái, lại một cái, đâm vào nơi sâu nhất của nàng, vừa mãnh liệt, vừa khẩn trương. Bạo tàn, tựa hồ trút tất cả sức lực vào từng chuyển động đó, dường như muốn bắt nàng phải khắc sâu, phải nhỡ kỹ, phải vĩnh viễn ghi tâm không quên. Trì Trì ôm cổ hắn, thở gấp liên tục, thân thể tự động đón lấy cơn bão táp, cuồng phong của hắn. Đầu óc trống rỗng, lúc này cơ thể ngoài dục hỏa lên cao thì không còn gì khác…
“Thư ký Tả, cô thấy tổng giám đốc đâu không?”
“Chào Triệu tiên sinh, tổng giám đốc ở phía trong, ngài đợi tôi báo một tiếng.” Thư ký Tả ngay lập tức nhận ra người đàn ông anh tuấn, nhã nhặn này chính là bạn tốt của tổng giám đốc đại nhân – Triệu Hoằng Văn.
“Không cần, cô vội sao? Để tôi tự mình đi vào trong cũng được” Hắn mỉm cười ngăn cản, sau đó liền tự mình gõ cửa, đi vào trong.
Ni Khả đã thấy người đi vào, giễu cợt nói: “Hóa ra là Triệu tổng, đã lâu không gặp. Tôi suýt chút nữa đã quên mất cậu, cái con người vô cùng bận rộn này rốt cuộc là mang bộ dáng gì nữa chứ.” Đặt bút xuống, hắn đứng dậy, đi về phía quầy bar.
“Đúng là đã lâu chưa gặp, chỉ có điều tôi không có cách nào quên được diện mạo cậu mà thôi. Đặc biệt là gần đây, tiếng tăm của cậu vang dội, hầu như không có ngày nào là khuôn mặt tuấn tú của cậu không được lên mặt báo, khiến người ta có muốn quên cũng không quên được. Hội nhà báo lẽ ra nên thưởng cho cậu mới phải. Bởi vì chỉ mỗi tin tức quan hệ bất chính mới đây của cậu, sẽ không biết đủ nuôi sống bao nhiêu ký giả rồi ý chứ?” Triệu Hoằng Văn thoải mái tìm chỗ ngồi xuống, đón lấy ly rượu từ tay Ni Khả, uống lấy một ngụm: “Ni Khả, gần đây cậu có chuyện gì? Định khiến toàn bộ nữ nhân có chút danh tiếng ở Đài Loan này sa vào lưới tình của cậu à?”
“Thế nào, cậu sợ à? Được rồi, nể tình bằng hữu bao lâu nay của chúng ta, cậu hãy khai danh sách cho tôi, tôi sẽ đánh bại những cô nương mà cậu từng để ý cho”. Ni Khả quen tính đùa bỡn, nói tiếp: “Trông cậu kìa, mặt mày hồng hào, đến 80% là yêu đương rồi phải không? Người nào đó? Khâu Ngữ Tâm?” Lúc trước hắn cảm thấy Khâu Ngữ Tâm đúng kiểu con gái mà Triệu Hoàng thích, nên mới giới thiệu cho bọn họ quen nhau. “Thả bộc phá lúc nào vậy à? Tay chân cậu đúng là mau lẹ nha. Trông cậu bề ngoài nguội lạnh như thế, hóa ra cũng chẳng khác gì hổ đói rình mồi”. Ni Khả cao giọng, cười sảng khoái. Triệu Hoàng Văn bị chế giễu đến đỏ bừng mặt. “Cậu nói bậy bạ cái gì đó? Tám chuyện còn không có nữa là !”
“Đã nghĩ đến tám chuyện rồi? Xem ra Triệu tổng đối với Khâu tiểu thư đúng là có tình ý nha?” “Tôi có tình ý thì có tác dụng gì? Người ta không có động lòng”. Triệu Hoằng Văn nhún vai. “Vài lần ăn cơm với cô ấy, những chuyện cô ấy nói toàn bộ đều là về cậu. Lòng tôi cũng đã minh bạch được vài phần. Xem ra mĩ nữ lại bị cậu bắt làm tù binh rồi.”
“Cậu xác định vậy sao?” Ni Khả chau mày, nhìn không ra vẻ đắc ý, trái lại dường như cho rằng đây là chuyện phiền phức. Triệu Hoằng Văn trông thấy, cảm thán nói: “Tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Mặc dù chúng ta đúng là bạn tốt, nhưng tôi cũng không thể không chờ đợi ngày cậu bị trói, để cứu thoát cho vô số thiếu nữ si tình trên thế giới này khỏi phải rơi vào bể khổ tình ái.” Ni Khả bị hắn khoa trương đến nỗi cười ha hả.
“Bây giờ, cậu tha hồ mà đắc ý nữa đi.” Triệu Hoằng Văn liếc xéo hắn một cái. “Một ngày nào đó, cậu gặp được người mà cậu muốn nàng, nàng lại không thèm làm người phụ nữ của cậu. Nàng sẽ làm cậu đau đớn phát hiện ra thế nào là lo lắng sợ hãi, thế nào là khổ sở vì tình. Đoán chừng, đó sẽ là báo ứng của cậu đấy.”
“Báo ứng” Nghĩ đến Trì Trì đã biến mất hơn tháng nay, Lôi Ni Khả đúng là cười không nổi. Ngày đó, hắn vốn cho rằng bản thân mình đã thuyết phục được nàng. Không nghĩ tới, sau khi tỉnh lại, nàng đã chạy mất tăm mất tích. Giường lớn chỉ cô độc có một mình, hắn tức giận đến độ ngay lập tức muốn đến nhà họ Hà bắt người. Nhưng nghĩ tới chính lời bản thân mình đã nói, hắn không còn cách nào khác là buộc lòng phải nhẫn nhịn. Hắn đoán chẳng sớm thì muộn, nàng cũng phải đến bên hắn cầu xin tha thứ. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ tha hồ mà giày vò thân thể mềm mại động lòng người của nàng. (Mơ đi cha )
Lôi Ni Khả rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ tự do tự tại của mình. “Nam nữ yêu nhau, một người tự nguyện đem hết tâm tư, tình cảm đặt vào một người thì đúng là không công bằng. Hơn nữa theo như lời cậu nói báo ứng, ngộ nhỡ một ngày thực sự xảy ra chuyện đó, liệu cậu có tin tôi có thể xoay chuyển tình thế hay không? Khiến cho nàng cũng yêu tôi, muốn tôi?” Nhìn vẻ mặt Lôi Ni Khả hoàn toàn tự tin, Triệu Hoằng Văn thực ra lại không nghĩ như vậy.
Tại cổng nhà trọ, Trì Trì ngừng lại. “Cảm ơn anh đã giúp tôi khuân đồ.” Bạch Sùng Quang u ám thở dài. Hắn biết hôm nay mình không được vào nhà nàng. Hắn cũng là ở cùng khu căn hộ cao cấp cho hộ gia đình này. Tư nhận thấy mình tướng mạo đoạn chính, thân thế trong sạch, mới ba mươi tuổi đã là giám đốc một công ty máy tính. Điều kiện tốt như vậy, đã theo đuổi Trì Trì một tháng năm ngày nhưng vẫn mãi chỉ quanh quẩn ở cổng nhà nàng, vẫn chưa gỡ bỏ được bức tường phòng ngự trong lòng nàng. Ngay cả bộ dáng tươi cười cũng không gặp qua. Khiến hắn không khỏi cảm thán cho chính mình.
Hắn không muốn mãi đi theo Trì Trì từ siêu thị cho đến cửa hàng tạp hóa. Hiên tại, sau một hồi đấu tranh tư tưởng: “Gần đây, mới khai trương một nhà hàng, danh tiếng rất tốt. Nửa tiếng nữa, tôi đón cô, ta cùng nhau qua đó xem thử được không?”
“Tôi…”
“Xin lỗi, chúng tôi đã có hẹn.” Lôi Ni Khả quần áo hợp thời trang, vừa vặn xuất hiện phía sau hai người. Hai tay khoanh ngực, ung dung dựa vào tường. Cà vạt thắt lỏng ở trên cổ, tóc rối lòa xòa, bộ dáng nhàn nhã nhưng toàn thân lại tỏa ra một khí thế ngạo nghễ, tựa như nhìn người bằng nửa con mắt
Trì Trì vừa nhìn thấy hắn đã tái mặt. Hắn làm sao lại có thể tìm đến nơi này? Bạch Sùng Quang có chút kinh sợ, thụt lùi từng bước, do dự hỏi: “Anh là…”
Ni Khả chậm rãi đi về phía Trì Trì, Dáng vẻ thung dung, nhàn nhã. Hắn gọn gàng một tay lấy túi đồ từ trong tay Sùng Quang, một tay quàng vào vai Trì Trì vẫn đang đứng đơn độc ở đó, khiến nàng toàn thân cứng đờ.
“Anh cũng là người ở đây à? Chào anh, tôi là bạn trai của cô ấy. Tôi vắng mặt, cảm ơn anh đã chiếu cố cho Trì Trì”.
“Không có gì. Anh quá khách khí rồi. Hàng xóm lẽ dĩ nhiên là nên chiếu cố lẫn nhau rồi. Vậy … tôi không quấy rầy hai người nữa.” Lôi Ni Khả bề ngoài vô cùng tuấn mỹ, lại thêm khí thế ghê người, khiến Bạch Sùng Quang cảm thấy không so sánh được. Hắn không còn cách nào khác là cười u ám một cái, buồn bã rời đi
Sùng Quang vừa đi, Trì Trì ngay lập tức phát hỏa. “Anh nói bậy cái gì thế? Từ khi nào anh trở thành bạn trai của tôi vậy?” Dáng vẻ tươi cười ngay lập tức dừng lại, Ni Khả hơi chút lo lắng, đôi mắt càng thêm phần lạnh lẽo, trầm giọng nói. “Mở cửa ra.”
“Tôi. ..Mở cửa? Vậy chẳng phải là dẫn sói vào nhà hay sao?” Nàng rùng mình sợ hãi, trong lòng muốn cự tuyệt, nhưng không đủ can đảm để chống lại ánh mắt giết người của hắn. “Mở thì mở. Anh hung dữ cái gì?” Nàng vừa lầu bầu vừa mở cửa, hai tay còn hơi run rẩy. Hai người vào bên trong, Trì Trì chậm rãi đóng cổng lại, xoay người hỏi hắn: “Anh rốt cuộc là muốn…”
Nói chưa hết câu, Ni Khả đã ngay lập tức mà che cái miệng đỏ thắm, nhỏ xinh của nàng lại. Cho đến giờ phút này, hắn mới biết được mình có bao nhiêu là mong nhớ bờ môi mềm mại, ngọt ngào này của nàng. Ni Khả mặc dù đang xách túi xách nhưng vẫn không cho nàng cự tuyệt. Hắn mặc sức hấp thu mật ngọt của nàng, giống như muốn nuốt luôn lấy hồn nàng, vừa khẩn thiết lại vừa thâm sâu, tựa như nghiêm khắc trừng phạt nàng, bộc lộ hết nỗi nhớ nhung bấy lâu nay.
Trì Trì vô cùng lãnh đạm dựa lưng vào cách cửa. Chỉ khi thân thể mềm mại bị ép chặt vào bờ ngực rắn chắn, ấm nóng. Bị bao phủ bởi hơi thở mạnh mẽ của hắn, tình cảm mãnh liệt như thủy triều dâng lên, nàng mới chịu khuất phục, đáp lại nhiệt tình của hắn. Ni Khả tà ác đưa tay miết theo những đường cong mê người của nàng. Nâng cao tà váy, đi sâu vào bên trong… “Không được.” Trì Trì ngay lập tức tỉnh táo lại, đẩy mạnh hắn ra, rồi mệt mỏi đi vào phòng khách, thở hổn hển mà ngồi vào ghế xô pha, đối diện hắn. “Không biết hôm nay ngài tổng tài đại nhân đến đây có việc gì?” Tên đại sắc lang đáng ghét này, mà tự mình vẫn còn muốn hôn hắn. Trì Trì vừa xấu hổ vừa tức giận lấy tay cố gắng xóa đi dấu hôn của hắn. Nhưng làm cách nào cũng không thể xóa đi cảm xúc mạnh mẽ vẫn còn đọng lại trong mình. Nàng tức giận đến giậm thẳng chân.
Từ sau lần kia, nàng mặc dù thoát xa được hắn. Nhưng mỗi khi nàng lơ đễnh thì hình ảnh hắn lại xuất hiện, quẩn quanh trong đầu nàng, khiến nàng toàn thân run rẩy, tim đập liên hồi, sắc mặt không nhịn được ửng hồng. Vừa mới bắt đầu, nàng tưởng chừng sợ hãi quá mức, nhưng rồi lại tự an ủi mình là sẽ vượt qua được tất cả. Nhưng như thế nào nàng cũng không nghĩ lần thứ hai gặp lại hắn, ngay cả một câu cũng không nói được trọn vẹn, đã bị hắn làm cho ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo. Từ khi nào nàng trở nên lẳng lơ, phóng đãng như vậy ?
“Im miệng”. Hắn quát lên muốn bảo nàng ngưng lại. Khuôn mặt đỏ bừng giống như sắp phát hỏa đến nơi. “Anh rốt cuộc là muốn như thế nào? Nói rõ nhanh chút đi. Tôi còn có chuyện, không phí thời gian vô ích ở đây cùng anh được đâu.” Trì Trì dự định năm nay học nghiên cứu sinh, chẳng ngờ hắn trở lại quấy nhiễu tâm tư từng bình tĩnh như nước hồ thu của nàng.
“Em còn có chuyện gì…” Lôi Ni Khả nhíu mày.
“Lôi Ni Khả”. Nàng khẽ cắt lời hắn. “Nếu như hôm nay, anh tới đây không có việc gì quan trọng vậy mời anh về đi.”
“Hóa ra chúng ta đều không có tính nhẫn nại giống nhau.” Thấy nàng thay đổi sắc mặt, Ni Khả ung dung dội xuống một quả bom. “Em biết cha em, Hà Định Phong là bị người ta sát hại hay chưa?” Một lời hắn nói như sét đánh ngang tai, Trì Trì lập tức choáng váng. Vài giây sau, nàng mới bình tĩnh lại, lập tức nhảy dựng lên. “Anh nói bậy. Cha rõ ràng là bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn nên mới qua đời.”
“Tôi nói bậy? Được rồi, đã vậy, con gái duy nhất còn không muốn báo thù cho cha, tôi, một người ngoài còn phải bận tâm làm cái gì?” Ni Khả cầm lấy áo khoác, tao nhã đứng dậy, đi về cửa chính. Không muốn làm nàng khó xử. “Tôi vốn tưởng rằng… Hóa ra là tôi lắm chuyện rồi. Tạm biệt.” Vốn tưởng rằng hắn cố làm ra vẻ, thấy hắn thực sự đi đến cửa chính rồi, nàng mới giật mình kêu lên. “Chờ một chút.” Thấy hắn không hề có ý dừng bước, nàng ngay lập tức chạy đến ôm hắn. “Đứng lại. Không cho phép anh đi. Có đi thì cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện đã.”
Ni Khả mặc cho nàng ôm cũng không phản kháng. “Em đã cho rằng đường đường một chủ tịch tập đoàn như tôi lại vô vị như vậy, từ xa chạy tới, đem chuyện cũ để hù dọa em, tôi còn có cái gì để nói nữa?”
“Tôi… tôi… không phải có ý này. Nhưng mà, điều anh vừa nói, đều là sự thật? Cha tôi là bị người ta mưu hại? Là ai? Vì sao? Có chứng cứ gì không?” Trong lòng nàng không ngừng đấu tranh tư tưởng. Lời hắn nói thật có lý. Nhưng “Bị người ta hại chết..” Thực sự khiến người ta khó tiếp nhận, đặc biệt là hắn…
Đột nhiên trong đầu nàng giống như bị điện giật, nhanh chóng buông hắn ra, người cũng nhanh chóng lui lại. “Anh là kẻ tiểu nhân, lợi dụng lúc tôi khó khăn, định âm mưu hại tôi, có đúng hay không?”
Nàng không nên lại tin tưởng chuyện này. Con người này nhân cách, phẩm hạnh đều thiếu hụt nghiêm trọng, đích thị là kẻ tiểu nhân. Lần trước hắn lợi dụng sự tin tưởng của nàng, đã chiếm đoạt trinh tiết của nàng. Nghĩ tới đây, nàng ngay lập tức bước lùi hai bước. “Anh đừng nghĩ sẽ lại gạt tôi, tôi sẽ không bị anh lừa gạt lần nữa đâu. Không cẩn thận có thể bị lừa gạt một lần, nhưng để bị lừa đến hai lần nhất định chỉ có thể là kể ngốc mà thôi.”