Dụ dỗ tiểu kiều thê

Chương 4


Đọc truyện Dụ dỗ tiểu kiều thê – Chương 4

“Em thiết kế bố trí sân vườn thật đẹp!”
“Cũng tàm tạm thôi! Thực ra bản vẽ thiết kế sân vườn này là do em nhất thời nổi hứng nghĩ ra, ba em cảm thấy cũng được nên cho người khởi công, sau một thời gian chỉnh sửa cuối cùng thì trở nên như vầy.”
“Anh xem!” Nàng chỉ vào một ngọn giả sơn kiểu Nhật, những khối núi nhỏ xếp dựa vào nhau, những dòng nước suối nhỏ chảy qua đi vào guồng nước làm bằng ống trúc nhỏ dài mà xanh biếc, rồi chạy xuống hồ cá chép ba màu lóng lánh. “Lúc trước em thấy ở trong sách thiết kế sân vườn kiểu Nhật này rất đẹp nên muốn làm một cái giống như thế, anh thấy sao? Cũng không tệ phải không?”
Tiếng nước chảy hòa đập vào trúc thật du dương, chẳng những không làm ồn mà ngược lại như thêm vào một chút tĩnh mặc.
Lôi Ni Khả khen ngợi gật đầu, “Thích Nhật Bản à? Tháng sau tôi sẽ đến Nhật Bản họp, nếu em có hứng thú tôi có thể làm hướng dẫn du lịch cho em. Ở Nhật Bản tôi có mấy người bạn, thiết kế sân vười nhà họ đều là do những kiến trúc sư nổi tiếng đảm trách, tính thẩm mỹ rất cao, không thiếu những tạp chí chuyên nghiệp muốn phỏng vấn họ mà không được đó! Thế nào có hứng thú không?”
“Thật không?” Đôi mắt xinh đẹp của Hà Trì Trì lóe sáng nhưng lập tức cảnh giác do dự liếc mắt nhìn hắn một cái, dứt khoát lắc đầu, “Anh đi họp chứ không phải đi chơi, em không muốn quấy rầy anh, nhưng rất cảm ơn ý tốt của anh. Ba em đã hứa chờ việc công ty rảnh rỗi, Ba sẽ dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới. Huống chi hè năm nay em sẽ sang Úc khoảng một tháng, làm người thì không nên tham quá.” Nói tới đây, nàng cười thật tươi.
“Đi du lịch thế giới cần rất nhiều thời gian, công việc của Hà Thị nhiều như vậy, Bác Hà làm gì mà có thời gian rảnh?” Đột nhiên hắn cảm thấy nụ cười của nàng như ánh mặt trời sáng lạn, thật chói mắt vô cùng.
“Nhanh thôi, ba nói trễ lắm là hai năm nữa, ba có thể về hưu. Ba hiểu em nhất, chưa bao giờ gạt em.”
Dẫn con gái đi du lịch thế giới? Bác Hà quả thật là người ba tốt.
“Ai da, đừng nói chuyện đó nữa, ba muốn em dẫn anh đi chung quanh một vòng, chúng ta không nên nói chuyện phiếm.” Hà Trì Trì dẫn Lôi Ni Khả tiếp tục đi.
Hà Trì Trì thông minh hiếu học, nàng vốn không thích tụ tập nhiều chuyện lại càng không thích đi nơi này nơi nọ một mình nên thời gian rảnh khá nhiều. Hà Định Phong lại càng không tiếc tiền mời thầy về dạy nàng, đối với những thành quả học tập của nàng Hà Định Phong cũng đều rất thích thú và ca ngợi.
Nhưng Trì Trì học tập là vì hứng thú đương nhiên sẽ không hết lòng, bởi thế thường khi có chút thành tích, hứng thú của nàng lại chuyển qua cái khác không nghĩ đến việc nâng cao trình độ, dù sao nàng cũng là con gái nên cả hai đều không để ý.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không khí có vẻ thật hòa hợp. Tay Lôi Ni Khả không biết tự khi nào đã đặt lên vai của nàng, tựa hồ thực hứng thú lắng nghe nàng kể từng lịch sử hình thành của từng thiết kế nhưng đôi mắt đen thâm trầm của hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tỏa sáng của nàng không chịu rời đi dù nửa giây.
Hà Trì Trì thật tình chấp hành nhiệm vụ của ba, vô cùng chăm chú kể lại niềm say mê của mình. Nhưng trong ánh nhìn chằm chằm của Lôi Ni Khả nàng đột nhiên phát hiện được điều gì, giãy khỏi tay hắn, kích động chạy đi.
Lôi Ni Khả giương mắt nhìn, miệng thốt lên một tiếng “Đáng chết”, bình tĩnh cất bước đuổi theo.
“Gia Hào!” Nghe tiếng Hà Trì Trì gọi to. Một chàng trai cường tráng trẻ tuổi xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú bị đen sạm do nắng lộ ra vẻ vui mừng tươi cười. Hắn là con trai của bác Chung làm vườn, vừa tốt nghiệp khoa luật năm trước.
“Chào tiểu… thư…. Tôi không… biết cô ở trong vườn…” Trước mặt Hà Trì Trì, khả năng nói chuyện của Chung Gia Hào liên tục bị ăn đinh ốc.
“Đương nhiên rồi, hoa viên lớn như vậy nếu không cố ý đi tìm thì cũng không biết bên trong có người. À, không phải anh đang tham gia quân ngũ sao?”
Trong đôi mắt của Chung Gia Hào trẻ tuổi tràn đầy vẻ ái mộ, Hà Trì Trì lại không hề có cảm giác làm cho hắn thống khổ rất nhiều nhưng trong thâm sâu lại an tâm. Hắn biết mình không xứng với tiểu thư, chỉ cần có thể thấy nàng nhiều hơn một chút, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
“Tôi.. tôi vừa được nghỉ phép, cho nên… về đây chăm sóc cây cỏ cho ba tôi nghỉ ngơi một chút.”
Thật sự là có hiếu à! Lôi Ni Khả xùy một tiếng, tuy Chung Gia Hào cực lực che dấu tâm tư của mình nhưng vẫn tránh không khỏi đôi mắt lợi hại của Lôi Ni Khả.
“Trì Trì, có việc này anh cực kỳ phản đối,” Lôi Ni Khả cố ý đi chậm lại, hờn giận nói: “Em làm hướng dẫn thật là không có trách nhiệm, ai lại bỏ khách của mình chạy trước.”
Giọng Lôi Ni Khả lộ ra vẻ thân mật làm cho Chung Gia Hào hoàn hồn chú ý, nhưng Lôi Ni Khả tuyệt nhiên không để ý đôi mắt đen đang xem xét mục tiêu của hắn.
Hà Trì Trì đáng yêu lè lưỡi biết Lôi Ni Khả ghét nhất bị bỏ qua nên chạy đến lôi kéo hắn nhẹ giọng xin. “Em nhìn thấy người quen thôi, không phải có ý định bỏ rơi anh, anh đừng giận có được không?” Đôi mắt đẹp đáng thương nhìn hắn, đánh chết cũng không thừa nhận là nàng sợ hắn.
Lôi Ni Khả đột nhiên như bị điểm trúng huyệt, sắc mặt giống như đang say tình, nở nụ cười có lúm đồng tiền, gõ nhẹ mũi của nàng. “Lần này cho qua, lần sau không được tái phạm, hiểu không?”
Hà Trì Trì không hiểu vì sao cảm thấy vui vẻ, ngay cả giọng nói tự đại của hắn cũng không cảm thấy chói tai. Nàng vui vẻ gật đầu, giới thiệu hai người với nhau.
Sau khi Chung Gia Hào biết thân phận của Lôi Ni Khả, mắt hưng phấn tỏa sáng, không biết phải làm sao. Hắn học pháp luật, đối với tin tức kinh tế tài chính đương nhiên rất chú ý, hơn nữa những doanh nhân cấp thế giới như Lôi Ni Khả muốn không biết quả thực là điều khó khăn. So với Gia Hào tay chân luống cuống thì Lôi Ni Khả có vẻ bình tĩnh hơn.
Hà Trì Trì nhìn thấy phản ứng của Chung Gia Hào, thật sự hoài nghi Lôi Ni Khả thật sự là giỏi như vậy sao? Sau khi tạm biệt Chung Gia Hào, nàng không nhịn được hỏi: “Ê, anh có phải thật sự là rất nổi tiếng, rất ưu tú?”
“Ê!” Hà Trì Trì kéo kéo thắt lưng Lôi Ni Khả, “Anh nghe không?”
“Em cứ ê ê, ai biết em đang hỏi ai?” Lôi Ni Khả không khách khí trả lời.
“Ni Khả…” Hà Trì Trì trừng mắt nhìn hắn.
“Bình thường thôi, anh là người quân tử khiêm nhường, tuy biết rõ đó là sự thật nhưng không tiện nói ra mình nổi tiếng, giỏi giang bao nhiêu?” Hắn cười hi hi nhìn nàng ra vẻ buồn nôn, cho dù biết nàng đang giễu cợt hắn nhưng hắn thích dáng vẻ xinh đẹp này của nàng. “Anh là người như thế nào, bác Hà chưa nói sao?” Hắn không tin bác Hà không dạy bảo con gái tránh xa “tình thánh” là hắn một chút.
Sau một lúc yên lặng, nàng miễn cưỡng nói: “Ba nói anh là một tài năng trong giới kinh doanh, làm cho người khác ước muốn có một người con như thế.
“Còn gì nữa?” Hắn tự nhận mình không phải là người có thể tóm tắt qua vài câu nói.
Nàng chột dạ liếc trộm hắn một cái, “Không chăm chú nghe, không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?” Lôi Ni Khả dừng lại, quay ra sau nhìn nàng, đôi mày kiếm tuyệt đẹp nhướng cao.
“Ai bảo anh chọc giận em! Người mình ghét nhớ kỹ làm gì? Bắt não phải làm việc nhiều thì mệt chết mình không phải sao?” Hà Trì Trì hợp tình hợp lý nói.
“Em…” Hắn vốn muốn tức giận, nhưng một ý nghĩ vụt lên trong đầu, cơn giận lập tức tan thành mây khói, “Quên rồi cũng tốt, dù sao nhất định cũng không phải lời hay. Về sau em có thắc mắc gì cứ tới hỏi anh, sẽ không bị nhầm đường.”
“Hỏi anh, sau đó bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa gạt à? Cám ơn. Nhưng cũng may chính anh cũng hiểu là người khác đối với mình có lời bình không tốt, nhất định là chuyện xấu làm nhiều hơn…”
“Em…” Lôi Ni Khả lớn tiếng uy hiếp nàng.
“Hừ, xem như em chưa nói.” Nàng nói với chính mình, không phải là thiếu lễ phép mà cũng không phải là nhát gan.
“Người làm công vừa rồi với em có quan hệ gì?”
“Làm công?” Hà Trì Trì tức giận nói. “Người ta là luật sư tương lai, anh dám xem thường người khác.”
“Luật sư thì thế nào? Nhân viên của anh luật sư không chỉ trăm người, em đừng đánh trống lảng, mau trả lời anh!”
“Liên quan gì đến anh? Anh thật phiền phức à.”
“Em dám vì một người làm công nhỏ bé không đáng kể mà mắng anh?” Ánh mắt Lôi Ni Khả lộ ra vẻ hung dữ.
“Anh đang nói bậy bạ gì đó?” Rõ ràng là mình không đúng lại còn đổ sang người khác. “Lại muốn cãi nhau à?”
“Hừ!” Lôi Ni Khả chỉ biết hừ nhẹ một tiếng.
“Còn có vấn đề gì không?” Liên tục bận bịu một tháng, Lôi Ni Khả có chút phiền nhưng vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như cũ. Kết quả tốt trong công việc mang lại cảm giác thành công rất lớn nhưng cũng khiến người ta kiệt sức. Giờ phút này, hắn chỉ mong giải quyết mọi việc xong xuôi để hưởng thụ ngày nghỉ cuối tuần.
Ba người trong văn phòng hiện giờ ai cũng mệt mỏi nhưng công việc là công việc, không thể lơ là. Hơn nữa bọn họ đều là trợ lí quan trọng của Lôi Ni Khả, thân là quản lí cao cấp của công ty, nếu có sơ suất thì tổn thất cực kì lớn cho dù là người tài giỏi không thể cứu vãn nổi.
Cho nên dù biết rõ mọi người mệt mỏi nhưng trưởng phòng quản lí nghiệp vụ Vương Thức Hiền vẫn không ngừng chiến đấu hăng say: “Tổng tài, trường hợp “Minh Vân” của Thái Lan, anh suy nghĩ như thế nào?”
Lôi Ni Khả mày kiếm nhíu lại, nhưng trợ lý đặc biệt Chu Thư Lân tiếp lời: “Việc này không phải đã quyết định chờ kết quả điều tra của bộ phận quản lí rồi mới quyết định sao?”
“Cuộc họp lần trước đúng là quyết định như thế, nhưng gần đây tôi nghe nói đại diện của Minh Vân cũng phái người đến tiếp xúc với Hà Thị, hơn nữa Hà Thị cũng có hứng thú đón tiếp nồng hậu, vụ này có lợi nhuận cao, tôi sợ…”
Lôi Ni Khả chuyển hướng, “Trường hợp Minh Vân này, Hoành Luân điều tra như thế nào? Vì sao vẫn không có phản hồi.”
Quách Hoành Luân là trưởng bộ phận quản lí Vạn Tông, cũng là người cận thân của Lôi Ni Khả.
“Điều tra dường như có trở ngại, Hoành Luân cũng hiểu được tình huống có gì không đúng cho nên quyết định tự mình đi Thái Lan.”
“Trở ngại?” Lôi Ni Khả trầm ngâm một lát, tất cả mọi người không dám nói lời nào vì sợ cắt ngang suy nghĩ của hắn, hắn lại hỏi trưởng bộ phận nghiệp vụ: “Người của Minh Vân trực tiếp bàn bạc cùng bác Hà à?”
Vương Thức Hiền chần chờ nói: “Hình như là phó tổng Hà.”
Chu Thư Lân xùy một tiếng: “Hắn? Coi như xong, toàn bộ giới kinh doanh ai chẳng biết Hà Định Thủy là một bao cỏ, có thể làm chức phó tổng đều là nhờ vào anh trai Hà Định Phong bố thí! Chẳng những không có thực quyền mà ngay cả năng lực cũng không có.”
“Đó là việc trước kia,” Vương Thức Hiền giải thích: “Mấy năm gần đây, cách làm việc của Hà Định Phong có thay đổi, rất nhiều việc buông tay, Hà Định Thủy cũng tham gia điều hành công ty. Anh không chú ý sao? Gần đây Hà Định Thủy thường liên tục đại diện Hà Thị tham gia các hoạt động công khai và các trường hợp xã giao thương lượng.”
“Tôi nghe nói đó là vì tình trạng sức khỏe của Hà Định Phong có vấn đề nên mới để cho Hà Định Thủy đại diện tham dự những trường hợp không quan trọng. Những vụ nào chủ chốt, Hà Định Phong cho dù không tự mình tham gia được cũng sẽ phái nhân viên quản lý của công ty tham gia.”
“Đề tài đi quá xa rồi đó!” Cái gì mà sức khỏe của lão hồ li khôn khéo kia không tốt? Quỷ thật! Lôi Ni Khả mất kiên nhẫn nói: “Mặc kệ người của Minh Vân tiếp xúc với ai, nếu chúng ta cảm giác có vấn đề thì nên cẩn thận, không cần đi theo người khác như ong vỡ tổ. Biết rõ núi có hổ, lại theo hổ núi làm việc ngốc, chúng ta làm được sao?”
Mọi người gật đầu đồng ý, trong lòng cùng chung ý kiến.
Hà Định Thủy thân thể béo phì ngồi ở chiếc ghế da đặc chế, đôi mắt dường như bị nhỏ lại do bọng mỡ bao quanh tràn ngập tính toán nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên ngăm đen dáng người nhỏ gầy ngồi đối diện.
Người đàn ông dù nhỏ gầy nhưng không khô khan, ngược lại còn tạo cho người khác cảm giác rắn chắc cường tráng. Phía sau hắn là một người hai tay khoanh trước ngực, người vạm vỡ, vẻ mặt tàn ác, chắn hẳn là người theo hộ vệ.
Tiếng nói của người đàn ông thô thiển, nghe chói tai dị thường: “Phó tổng Hà lo lắng chuyện gì? Có vấn đề gì đừng ngại nói ra, mọi người có thể cùng thương lượng.” Người hắn nghiêng về phía Hà Định Thủy vẻ ám muội, “Phó tổng cứ việc yên tâm, lần này tôi theo chỉ thị đến Đài Loan tìm đối tượng hợp tác, công ty đã giao cho tôi toàn quyền phụ trách, một số “việc nhỏ” tôi đều có thể quyết định, phó tổng không cần khách khí.”
Tia tham lam lóe lên trong mắt rồi chợt biến mất, Hà Định Thủy lặng lẽ cười một tiếng: “Nhưng chất lượng của Minh Vân không ổn định, Hà Thị chúng tôi lại chú trọng đến chất lượng nhất… Cho dù tôi đề cử với công ty, về phương diện này các anh cũng không qua được….”
“Vấn đề nhỏ này đâu là gì.” Người đàn ông cố ý đè thấp âm lượng: “Về phương diện giá cả tôi có thể giảm thêm hai phần, phía phó tổng muốn báo giá về công ty như thế nào, tôi nhất định hết sức hợp tác.”
Hai phần? Trong đôi mắt nhỏ nhất thời lóe ra hào quang, Hà Định Thủy duỗi thẳng người, tinh thần phấn chấn, hiển nhiên là tiền tài còn hơn cả thuốc phiện làm cho hắn phấn chấn cả thể xác lẫn tinh thần.

“Hơn nữa…” Tên đàn ông lại buông lời dụ hoặc: “Nếu lần này hợp tác vui vẻ, hai bên có thể bắt đầu thành lập quan hệ lâu dài, ‘quyền hạn’ của tôi sẽ lớn hơn nữa, đến lúc đó ‘lợi ích’ cho phó tổng sẽ càng nhiều hơn nữa. Phó tổng Hà nghĩ thế nào?”
Trên mặt Hà Định Thủy hiện rõ sự phân vân, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên như quả bóng cao su xì hơi suy sụp ngã vào lưng ghế, “Vô dụng, không qua được cửa của tổng tài.”
“Tổng tài không phải là anh trai của ông sao?”
“Đúng vậy, người anh trai này của tôi khôn khéo như hồ ly, không ai qua mặt được anh ta.” Hà Định Thủy buồn nản mắng: “Đáng giận! Một ngày nào còn có anh ta, tôi cũng đừng mơ có ngày phát tài.”
“Vậy sao?” Người đàn ông chớp đôi mắt có tia sáng quái dị, cuối cùng nở nụ cười âm hiểm dường như không có việc gì: “Không sao, về sau ắt sẽ có cơ hội.”
Chiếc xe đen bóng đang dừng ở vạch trắng, chờ đèn xanh.
Người đàn ông vạm vỡ dường như là hộ vệ quay đầu lại nói: “Cái tên mập tham lam kia là cơ hội duy nhất của chúng ta, đáng tiếc hắn lại không làm chủ được. Xem ra lần này đại ca che giấu thân phận đến Đài Loan thật uổng phí.”
“Không uổng phí.” Người đàn ông nhỏ gầy cười to vài tiếng, phút chốc ngưng cười, ánh mắt hung ác nham hiểm chết người. “Hắn hiện tại không làm chủ được, chúng ta nên nghĩ biện pháp làm cho hắn có thể làm chủ, không phải sao?”
※※※
“Tiểu thư, tiểu thư!”
“Gì ạ?” Hà Trì Trì giật mình, lờ mờ nhìn về nơi phát ra tiếng nói, “Bác Trương? Thực xin lỗi, con nghe không rõ, bác nói lại lần nữa.”
Bác Trương thấy đã trưa rồi mà mắt Hà Trì Trì vẫn dán vào chỉ một trang sách trên tay, quan tâm hỏi: “Tiểu thư, cô có chỗ nào không thoải mái phải không? Trưa rồi mà thấy người hốt hoảng, tinh thần không ổn định, có tâm sự gì nói với bác Trương được không?”
Hà Trì Trì mờ mịt không rõ nhìn bác Trương muốn nói nhưng lại thôi, được một lúc lâu cũng không nói câu nào.
“Tiểu thư?” Bác Trương càng nghi ngờ, chưa từng thấy vẻ mặt này của tiểu thư.
“Con…” Hà Trì Trì cảm thấy hồi hộp bất an giống như sắp có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng không nói được nguyên do. “Con không sao, bác đừng lo lắng, con vừa rồi chỉ là… chỉ là…” Đột nhiên ngực nàng chấn động mạnh.
“Chỉ là sao? Tiểu thư không nói, bác Trương làm sao biết được?”
Hà Trì Trì nhíu mày, vỗ ngực nhè nhẹ, “Con cũng không rõ, sáng nay thức dậy liền cảm thấy có gì không ổn, trong lòng con thực bất an, con.. sợ, bác Trương.” Rốt cục không chịu nổi tinh thần không an, nước mắt nàng đột nhiên chảy, “Con muốn Papa, bác Trương, ba con đang ở đâu? Con muốn đi tìm người…”
Bác Trương lập tức hoảng hốt, từ nhỏ lúc năm tuổi đến lớn, bác không hề thấy nàng khóc loạn như thế. Bác đau lòng vỗ vai nàng, “Tiểu thư đừng khóc, ông chủ đi làm rồi. Lại đây, lau khô nước mắt, bác Trương lập tức gọi Tiểu Vương đưa cô đến công ty tìm ông chủ, được không? Đừng khóc, ông chủ không thích tiểu thư rơi nước mắt đâu.”
“Dạ!” Hà Trì Trì gật đầu.
Lúc này, cô giúp việc Tiểu Mai hốt hoảng cầm điện thoại không dây chạy tới, khẩn trương nói: “Bác Trương, bác Trần lái xe gọi điện thoại về nói có chuyện quan trọng.”
“Bác Trần?” Bác Trương vội vàng đoạt lấy điện thoại. Nghe tin tức của đầu dây bên kia truyền đến, sắc mặt bác nhất thời trắng xanh, thái dương còn toát ra mồ hôi lạnh..
Hà Trì Trì bất an dần dần càng thêm áp lực, gần như khiến nàng thở không nổi.
Nàng dường như đã cảm ứng được, nhưng lại hoàn toàn không biết gì, đôi tay nhỏ bé run run nắm lấy cánh tay bác Trương, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, “Ba con không có việc gì, đúng không? Ba con khỏe lắm, phải không? Nói cho con biết đi, bác Trương!”
“Ông chủ… ông chủ…” Giọng nói bác Trương có vẻ sợ hãi, bất an.
Trời ơi! Bác tình nguyện giảm thọ mười năm để không phải thấy bộ dạng bi thương của tiểu thư khi biết tin tức bất hạnh này. Nhưng… bác là quản gia mà ông chủ cực kì tín nhiệm!
Bác Trương nuốt nước miếng một cách khó khăn, “Bác Trần nói vừa rồi đưa ông chủ đi họp đến ngã tư đường… bị .. một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đụng vào, ông chủ… qua đời…. trên đường…”
Bốn phía thoáng chốc tĩnh mịch, không gian tựa hồ như đình trệ bất động khiến người ta không thể thở nổi.
“Qua đời…” Hà Trì Trì thì thào lặp lại, dường như không hiểu được đó là ý gì. Ngực của nàng như bị xé rách cực kì đau đớn, đầu óc nhất thời trống rỗng, suy nghĩ và cảm giá dần dần rời xa…
“Tiểu thư, cô đừng dọa bác Trương…”
Hà Trì Trì không hề có cảm giác, thân mình lung lay sắp đổ giống như bay phất phơ trong gió, nàng hoảng hốt lẩm bẩm: “Không, sẽ không, bác Trương gạt con, Papa đã cam đoan sẽ sống đến trăm tuổi, sẽ dẫn con đi du lịch, sẽ thương yêu con suốt đời… Papa chưa bao giờ nói dối Trì Trì, con không tin… các người đều gạt người…”
Đột nhiên trước mắt nàng tối sầm, thân thể bé nhỏ mỏng manh của nàng ngã vào lòng của bác Trương đang hoảng hốt.
“Tiểu thư!” Tiếng thét kinh hoàng phá vỡ không gian luôn yên tĩnh của nhà họ Hà.
“Bác sĩ Chu, tiểu thư nhà tôi rốt cục ra sao?” Bác Trương khó nén được lo âu trong lòng.

Vị bác sĩ đầu bạc thở dài, “Trì Trì không có việc gì. Thân thể của cô ấy vốn mảnh mai, hơn nữa đả kích lần này nhất thời không chịu nổi mới ngất đi. Đây là một cách bảo hộ cho thân thể, chờ cô ấy tỉnh lại sẽ không sao.”
“Vậy tiểu thư sẽ mê man bao lâu? Khi nào thì tỉnh lại?”
“Rất khó nói, dù sao tình cảm của ông chủ và Trì Trì thật thân mật…” Ông chưa từng gặp tình cảm cha con nào thân mật hài hòa như hai người bọn họ. “Ôi, cô ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào nhưng cũng có thể mất một khoảng thời gian, thậm chí…” Ông phấn chấn tinh thần nói. “Tóm lại, các người cố gắng chăm sóc cho cô ấy là được, Trì Trì là một cô gái kiên cường, chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng là cô ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
※※※
Tiễn luật sư Vương ra về, bác Trương quay trở lại nhà nghỉ trong vườn.
Hà Trì Trì từ từ nhắm mắt, cuộn mình lại trong ghế nghỉ ngơi. Sau một thời gian tịnh dưỡng, thể lực của nàng tốt hơn nhiều nhưng thể trọng mất đi trong một thời gian ngắn sợ rất khó hồi phục.
Quần áo màu trắng rộng thùng thình càng làm cho nàng có vẻ nhỏ nhoi, yếu đuối.
Bác Trương chỉ sợ rằng gió thổi qua cô chủ nhỏ của bác sẽ bay đi mất.
Chờ người làm thu dọn ly tách rời đi, bác mới lên tiếng: “Tiểu thư, cô thật sự quyết định bán ngôi nhà lớn à?”
Hà Trì Trì mở đôi mắt sáng lẳng lặng nhìn hoa viên yên tĩnh, vốn đôi mắt đã to nay khuôn mặt hơi gầy lại thấy càng to hơn: “Bán nơi này, có thể trả toàn bộ nợ nần đã vay, ngay cả chi phí cho những làm ở nhà họ Hà đều đủ trả.”
“Nhưng tiểu thư đã sống ở đây hơn hai mươi năm, nơi này có nhiều kỉ niệm của ông chủ cùng tiểu thư, tiểu thư sao lại bỏ được? Về sau tiểu thư sống ở đâu?”
“Đã không có Papa, nơi này đã không phải là nơi an toàn, ngược lại trở thành mục tiêu tham lam của người khác, nên bán nó đi là cách giải quyết đơn giản nhất. Dù sao không Papa, ở đâu cũng giống nhau…”
“Nhưng mà…” Tiểu thư luôn luôn được chìu chuộng, về sau không có người chiếu cố cuộc sống sẽ như thế nào đây?
“Bác Trương yên tâm, trong tay con còn có một số châu báu của Papa để lại.” Nàng thì thầm tự nói, “Trước kia Papa ngại chúng nói trói buộc, hiện tại lại cần nhờ vào nó để duy trì cuộc sống.”
“Tiểu thư…” Bác Trương nếu không nói ra trong lòng sẽ thấy khó chịu, “Thật quá đáng! Nếu căn nhà này không thế chấp cho ngân hàng để vay tiền, không chừng ông chú cũng sẽ không để lại cho tiểu thư. Thật sự là…” Bác tức giận đến nói không ra lời.
Ông chú Hà Định Thủy thừa dịp tiểu thư kiệt sức bệnh nằm trên giường dẫn người xông vào thư phòng của Hà Định Phong cướp đi con dấu của công ty. Ghê tởm hơn nữa, không biết hắn đã cấu kết với luật sư Trần như thế nào mà đem toàn bộ công ty của ông chủ sang tên cho hắn, căn nhà này đã thế chấp cho ngân hàng thì hắn lại giao cho tiểu thư, tiểu thư cơ hồ đã trắng tay.
“Tiền tài là vật ngoại thân, kiếm lại còn có. Hơn nữa, cho dù chú có xâm chiếm công ty thì với năng lực của ông ấy, con tin ông ấy không đắc ý được bao lâu đâu.” Hà Trì Trì nhớ rõ lời bình luận của ba mình dành cho chú là: tham lam, ngu dốt.
Đối với việc Hà Định Thủy liên kết với luật sư xâm chiếm tài sản, Hà Trì Trì từ đầu đến cuối không hề quan tâm, dường như cũng không cảm thấy việc đó là quan trọng làm bác Trương lo lắng không biết thế nào cho phải.
“Bác Trương, mấy ngày nay vất vả cho người quá, về sau…”
“Tiểu thư không cần để ý. Nếu trước đây không nhờ ông chủ nhân từ, bác đã sớm chết đói ở đầu đường. Những năm gần đây nhờ ông chủ giúp đỡ, bác bây giờ có vợ con, có nhà của mình, tiền gửi ngân hàng cũng đủ cho bác dưỡng già, bác đã thỏa mãn, tiểu thư không cần phải có gì áy náy. Nhưng thật ra tiểu thư cô nên suy nghĩ về sau mình sẽ như thế nào.”
Hà Trì Trì chỉ có thể mờ mịt gật đầu.
Hà Trì Trì ngồi co lại trong chiếc giỏ xích đu bằng mây trắng, quần áo trắng tung bay trong gió, chiếc giỏ cũng theo gió nhẹ đưa, cảnh trí xinh đẹp mà ưu nhã.
Cảnh đẹp làm người ta vui vẻ thoải mái này khiến Lôi Ni Khả nhìn mê say, nhưng điều duy nhất không thích hợp là vẻ mặt của nhân vật chính.
Hà Trì Trì giống như một búp bê không có linh hồn, đôi tay nhỏ bé ôm lấy chân, cằm tựa ở đầu gối, ánh mắt khờ dại nhìn bất định.
Lôi Ni Khả nhíu mày kiếm, đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã gầy đi của nàng lên, quan sát tỉ mỉ một lúc, “Em đã gầy đi rất nhiều.” Trong lời nói của hắn ngập tràn thương tiếc.
Hà Trì Trì ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt như lướt qua hắn rồi nhìn ra xa.
Hà Trì Trì vẫn yên lặng không nói gì.
“Tối hôm qua vừa xuống máy bay, sáng sớm liền đến đây gặp em, chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh?” Lôi Ni Khả cũng không hiểu được, vì sao mỗi lần hắn gặp Hà Trì Trì, thói quen của hắn liền thay đổi. Luôn là hắn nhiệt tình chủ động, nàng lãnh đạm lùi bước tuy có làm hắn nhụt chí nhưng cũng làm ước muốn chinh phục nàng thêm sâu.
Tính cách của Hà Trì Trì là lãnh đạm, hắn biết, nhưng… hắn không thể chịu được, không muốn nàng đối xử với hắn cũng giống như những người khác.
Nét mặt Lôi Ni Khả đột nhiên toát lên vẻ gợi cảm, mỉm cười vô cùng ám muội, đầu cúi xuống nhanh chóng phủ lên đôi môi lạnh như băng của nàng.
“A!” Ánh mắt Hà Trì Trì mở lớn hơn nữa, vốn là nàng đang lười biếng không để ý đến người, không nghĩ đến hắn, thế mà…
Lôi Ni Khả liếm liếm môi, vẫn chưa đã thèm, đôi mắt đen sáng ngời nhìn chằm chằm vào đôi môi mê người, cúi đầu…
Đáng giận! Nàng trừng đôi mắt đẹp tóe lửa. Đôi môi cực nóng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn rồi lại đến tai nàng. Nóng chạm vào lạnh phát sinh một luồng điện nhanh chóng truyền đến tứ chi làm cả người nàng run rẩy.
“Không còn kịp rồi.” hắn cười một cách ám muội vào bên tai ngọc của nàng, cố ý hà những hơi thở ấm áp trêu chọc nàng.
Hai tay hắn ôm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trước khi nàng chưa kịp thốt ra lời chống đối thì hắn quyện lấy đôi môi mềm mại của nàng, cuồng nhiệt và hung hãn hấp thụ sự ngọt ngào quý báu của nàng.
Hà Trì Trì bị hôn đến nỗi toàn thân vô lực, đầu óc trống rỗng. Tay chân nàng luống cuống chỉ có thể để mặc hắn ỷ mạnh hiếp yếu…
Đáng giận! Nàng trộm nhìn hắn một cái, hắn thật thô lỗ, vừa hôn lại vừa cắn nàng…
Đau đớn cùng khó chịu khiến nàng phản kháng, nàng dùng nắm tay đấm vào lồng ngực cứng như đá của hắn, nào biết chẳng những không thể ngăn cản sự xâm lược của hắn mà còn nhắc nhở hắn tư thế mờ ám của hai người.
Tay hắn nâng lấy lưng nàng rồi cuộn một cái làm hắn trở thành người ngồi trên ghế mây, còn nàng thì lại ngồi trên đùi hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Hai luồng cảm giác hoàn toàn không giống nhau, ngọt ngào và tê dại cùng tồn tại khiến cơ thể nàng sôi trào. Nàng kinh hoàng bất lực dựa vào Lôi Ni Khả, tùy ý để ngọn sóng tình không tên xói mòn lấy nàng.

Dường như một thế kỷ trôi qua, Lôi Ni Khả mới buông nàng ra, mà chính khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng đỏ bừng, thở hổn hển hấp thụ luồng không khí tươi mới. Đôi mắt long lanh sáng rỡ, nét mặt mừng rỡ như điên và không thể tin nổi.
Không tin nổi ngây thơ như nàng mà chỉ một cái hôn có thể dễ dàng đánh động được sự cuồng nhiệt mạnh mẽ trong cơ thể hắn.
“Anh…”
Hà Trì Trì thở dốc, đôi môi chịu sự chà xát vừa nóng vừa đau, còn vương chút tơ máu. Đè đôi môi sưng, nước mắt đau đớn rốt cục tràn ra.
“Thực xin lỗi!” Lôi Ni Khả đau lòng, đôi tay lập tức ôm nàng vào lòng, “Anh không phải cố ý thô lỗ như vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào lồng ngực cường tráng, nàng nghẹn ngào. “Tên đáng ghét, mỗi lần đều chọc người ta, nói không giữ lời, chỉ biết nói xin lỗi thôi.”
“Anh…” Lôi Ni Khả nhất thời không có lời nào để nói. Hắn chắc chắn là người tự chủ, nhưng trước mặt nàng hắn luôn trở nên thất thường.
“Tránh ra!” Nàng đẩy hắn ra, đôi tay nhỏ bé che lấy lỗ tai, mặt úp vào đầu gối của mình. “Em không bao giờ nghe anh nói nữa, tên đáng ghét!”
“Đừng như vậy, tính nết thật là trẻ con.”
“Tính nết trẻ con?” Hà Trì Trì ngẩng mạnh đầu trừng hắn, “Là chính anh chọc ghẹo còn dám mắng người ta?”
“Được rồi, anh cho em chọc lại là được chứ gì.” Lôi Ni Khả nín cười, cố ý bĩu môi đưa đến trước mặt nàng, bộ mặt như bằng lòng để người khác xử lý.
Hà Trì Trì mở to mắt không nói nên lời, tại sao lại có thể như vậy?
Lôi Ni Khả thấy dáng vẻ ngây ngô của nàng, rốt cục không nhịn được cười ha hả.
Cười chết luôn đi! Mặt Hà Trì Trì lúc xanh lúc trắng, không nói nên lời nhảy khỏi người hắn bỏ chạy.
Chỉ một hai bước là Lôi Ni Khả bắt kịp nàng, nàng chỉ kịp la lên một tiếng, người đã rơi vào vòng tay hắn, bị hắn ôm vào nhà.
“Anh dẫn em đi hóng gió giải sầu, xem như anh bồi thường.”
“Muốn hóng gió thì tự mình đi đi, thả em xuống!” Hà Trì Trì đạp chân giãy dụa.
Lôi Ni Khả giả vờ quăng nàng ra, nàng thét lên một tiếng lập tức tự động ôm chặt cổ hắn. “A, như vậy không phải tốt hơn sao?” Điều chỉnh lại cho thoải mái, hai tay hắn nhẹ ôm thân mình mềm mại của nàng, “Em rốt cục có ăn cơm không vậy? Cả người không hề nặng chút nào!” Hắn đi nhanh qua cửa sổ sát đất mở rộng đi vào đại sảnh.
“Không phải chuyện của anh!” Đối với sự quan tâm của hắn nàng tuyệt không cảm kích. Lôi Ni Khả ôm Hà Trì Trì đụng phải vẻ mặt kinh ngạc của bác Trương, thuận miệng dặn dò: “Tôi dẫn tiểu thư ra ngoài giải sầu, bác không cần lo lắng, tôi sẽ chiếu cố cho cô ấy.” Giọng nói tự nhiên kiên định tản mát khí thế mạnh mẽ khiến người khác không thể phản bác.
“Em…” Hà Trì Trì không chịu thua nhưng nàng mới mở miệng, Lôi Ni Khả lập tức siết chặt hai tay ngăn chặn hữu hiệu lời nàng sắp thốt ra.
Hà Trì Trì trợn mắt nhìn hắn, bất mãn sự ngang ngược của hắn.
Lôi Ni Khả biểu hiện hòa nhã, cúi đầu xuống gần tai Hà Trì Trì uy hiếp.
Cảnh này trong mắt bác Trương lại giống như là vợ chồng son ân ân ái ái.
Thì ra… khó trách trước kia có một lần ông chủ muốn tiểu thư dẫn Lôi tiên sinh đi dạo ở hoa viên, bọn họ thực sự là trai tài gái sắc, không hổ là ông chủ, ánh mắt quả nhiên là lợi hại!
Bác Trương tự cho mình là đúng, nếu như Hà Định Phong biết được, không tức giận đến nỗi leo ra khỏi mộ mới lạ.
Lôi Ni Khả tự nhiên hiểu được suy nghĩ của bác Trương, hắn vừa lòng nở một nụ cười ám muội, ở bên tai nàng thổi khí.
“Tin hay không nếu em hé miệng, anh lập tức hôn cho em thần hồn điên đảo?”
Tin! Nàng không dám hoài nghi, mím chặt môi, chỉ dám dùng đôi mắt tô trừng tên đáng ghét, không nói lời kháng cự nào.
“A, thật đáng tiếc!” Lôi Ni Khả tiếc nuối thở dài, kỳ thật hắn mong nàng chống cự.
Đáng thương cho Hà Trì Trì ngay trước mặt bác Trương bị Lôi Ni Khả mang ra khỏi an toàn pháo đài.
Không lâu sau, hai người đi vào một tòa nhà.
Cửa thang máy vừa mở, Hà Trì Trì bị đẩy vào một gian phòng xa hoa, không gian tràn ngập mùi vị khác thường. Còn chưa nhìn rõ mọi vật, nàng lại bị bế xốc lên.
“Anh rốt cục đang làm gì? Xem em là một con mèo nhỏ…” Nàng còn chưa nói xong, người đã bị ném lên một chiếc giường cực lớn.
Lôi Ni Khả cao lớn như một thiên thần đứng bên giường trông xuống bộ dạng giãy dụa của nàng như đang nhìn chằm chằm vào con mồi quý báu, vẻ mặt đắc ý mà vô tình.
Hà Trì Trì giãy dụa ngồi lên, không vui nhìn hắn chằm chằm, thở hổn hển nói: “Sao lại thế này? Nơi này tuyệt không phải là nơi hóng gió, nó có vẻ như là phòng ngủ của anh, anh rốt cục muốn gì?”
“Anh muốn làm gì, em còn không biết sao?” Lôi Ni Khả kinh ngạc hỏi lại, nhẹ nhàng phủi những sợi tóc bay loạn trên mặt nàng, chống lại ánh mắt hoang mang của nàng. Hắn mỉm cười, hai tay sờ nhẹ đôi má non mềm của nàng một hồi rồi chậm rãi trượt lên vầng trán trơn mịn như sứ của nàng vuốt ve.
“Em nên… biết cái gì?” Hà Trì Trì bất giác muốn chạy trốn, nàng nuốt nước miếng một cách khó khăn, cảm giác bất an càng sâu.
“Em nên biết, anh…muốn…em!” Hắn chậm rãi gằn từng tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.