Dụ dỗ tiểu kiều thê

Chương 2


Đọc truyện Dụ dỗ tiểu kiều thê – Chương 2

“Em biết, em cũng rất trân trọng, cám ơn anh.” Hà Trì Trì đương nhiên biết là mình may mắn đến mức nào. Trong lời nói Triệu Hoằng Văn có chút ý ca ngợi nên càng làm cho nàng vui vẻ.
Nàng ngọt ngào mỉm cười, nói với thái độ thân thiết hiếm thấy: “Nghe nói Công ty bách hóa Minh Diệu trực thuộc Tập đoàn Triệu thị nhờ anh hết sức cải tổ, kết quả chẳng những có tiến triển mà còn là công ty bách hóa có doanh thu cao nhất năm nay. Chúc mừng anh.”
Lúc Hà Trì Trì không cười cũng đã làm cho Triệu Hoằng Văn hài lòng tâm ý viên mãn, hiện giờ nàng chẳng những cười với hắn mà còn lên tiếng khích lệ hắn… Triệu Hoằng Văn giống như đang trong mộng đẹp, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng chằm chằm, ngay cả bản thân mình đã nói gì cũng quên mất.
Hà Trì Trì thấy bộ dạng si ngốc của hắn lại càng cười vui vẻ hơn, má lúm đồng tiền xinh đẹp như mùa xuân mới chớm, Lôi Ni Khả nhìn thấy mắt hoa lên vì mê muội, bất giác thấy ghen tị dữ dội.
Tận mắt thấy cô gái họ Hà tỏ ra hài lòng thân mật, trong lòng hắn không khỏi có chút suy nghĩ. Hà Trì Trì cứ xem như hắn không tồn tại mà chuyện trò vui vẻ cùng với Triệu Hoằng Văn, như vậy là coi thường danh xưng “vạn người mê” xưa nay của hắn. Hắn đột nhiên có một khát vọng, muốn hung hăng xóa đi nụ cười ngọt lịm của nàng.
“Đến từng tuổi này mà cô còn suốt ngày quấn quít lấy Papa không rời, quả thực giống như đứa bé con chưa cai sữa, vậy mà cô còn đắc ý cười. Ngây thơ! Cô Trì Trì, cô có hay không “luyến phụ tình kết?” (*đại ý là yêu và suốt ngày bám lấy cha mình).
Triệu Hoằng Vân kinh hãi kêu lên, “Ni Khả…”
Thình lình bị công kích làm cho Trì Trì ngạc nhiên, khuôn mặt tươi cười của nàng hơi trầm xuống, lập tức lạnh lùng nói: “Anh Lôi là hâm mộ hay ghen tị?”
“Ghen tị?” Lôi Ni Khả nhíu đôi mày sắc, trấn tĩnh lại sự kinh ngạc, “Cô nói tôi ghen tị vì cô có “luyến phụ tình kết”? Thật buồn cười, Cô Trì Trì, cô chẳng lẽ không nhìn ra là tôi đã cai sữa lâu rồi à?”
“Ni Khả…” Triệu Hoằng Văn lại khẽ gọi một tiếng, trời đất, dù thế nào hắn cũng phải lặp lại bốn từ không nên nói đó sao?
“Đúng là nhìn không ra à, không phải tại thị lực của tôi không tốt, mà là…” Hà Trì Trì cố ý đưa mắt về phía Nghê Thiến Thiến cũng đang nhìn lại bên này.
Lôi Ni Khả cùng Triệu Hoằng Văn hồ nghi nhìn theo tầm mắt của nàng, Nghê Thiến Thiến đang trong tư thế hổ rình mồi, thấy Lôi Ni Khả đang giương mắt nhìn nàng, liền giật mình, yểu điệu xoay eo lắc mông hướng về hắn nhìn dụ hoặc cho nên đột nhiên thấy vòng một của nàng ta càng to lớn.
Giọng nói Hà Trì Trì thật thanh thúy kèm một chút ác ý không dễ phát hiện, “Xem ra trong vô số mỹ nhân vờn quanh anh Lôi thì hình như anh đối với người đẹp có “núi đôi” đặc biệt này có sự quan tâm tha thiết, bảo sao người ta rất khó nhìn ra anh đã cai sữa.”
Về phần “núi đôi” muốn ám chỉ cái gì, Lôi Ni Khả và Triệu Hoằng Văn đều lập tức hiểu ra. Lôi Ni Khả cứng người, Triệu Hoằng Văn kinh ngạc đến nỗi ngay cả miệng cũng không ngậm lại được.
“Đây không phải cũng là một loại tình kết sao? Nhưng…” Nàng dừng lại một chút, có vẻ như hao tâm tổn trí suy nghĩ nhăn nhăn khuôn mặt đẹp. “Anh là đàn ông cho nên tật xấu này của anh phải gọi là “luyến mẫu tình kết” (*yêu và bám lấy mẹ mình) mới đúng phải không? Ôi, tôi nói sai rồi sao? Làm sao mà khuôn mặt các anh trầm trọng thế?” Nàng vô tội mở to mắt, vẻ mặt tự trách nói: “Tôi biết môn tâm lý học là quan trọng không nên lơ là. Ai da, nếu sớm biết ngày hôm nay có cơ hội dùng đến tôi nhất định ngoan ngoãn học thật tốt.”
(Ý nàng Trì Trì ở đây là anh Ni Khả bị tâm lý biến thái đó các nàng)
Thật dạn dĩ! Lôi Ni Khả đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt chim ưng thâm trầm mãnh liệt nhìn Trì Trì như gặp phải kẻ địch, cả người lông tơ dựng thẳng đứng.
Đây là tình huống gì? Chỉ đáng thương cho Triệu Hoằng Văn phải chịu đủ mọi kích thích, đầu óc mờ mịt không biết nên phản ứng như thế nào.
“Biết sai thì chứng tỏ em còn có thể cứu chữa, cái đó gọi là biết sai có thể sửa, thiện ý rất lớn nha.” Lôi Ni Khả cười với vẻ mặt thông cảm, “Em Trì Trì tuổi còn nhỏ, tư tưởng và kinh nghiệm làm người còn chưa trưởng thành, đương nhiên không thể gia nhập nhóm “sung sướng” (*ý nói sung sướng khi quan hệ tình dục đó các nàng), nói sai cũng khó tránh khỏi. Không sao, anh Ni Khả sẽ không trách em, em Trì Trì cũng không nên tự trách mình.”
“Anh…” Em Trì Trì? Anh Ni Khả?! Quả thực là ghê tởm cực điểm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Trì Trì giận đến đỏ bừng, hai mắt mở to nhìn hắn trừng trừng, đến giờ phút này nàng mới biết được thì ra bản thân mình cũng có khuynh hướng bạo lực. Hiện tại nàng hận mình không thể xông lên cào cấu khuôn mặt đang tươi cười ghê tởm làm cho người ta nổi da gà kia.
“Em Trì Trì ngoan! Anh Ni Khả biết em thực cảm động.” Lôi Ni Khả khẽ vuốt hai má hồng hồng của nàng, thật thích cảm giác mềm mại nhẵn nhụi dưới bàn tay, “Anh Ni Khả là người đã trưởng thành, đương nhiên rất luyến tiếc dáng vẻ tức giận đáng yêu của em bé, em Trì Trì trăm ngàn lần đừng tự trách nha.”
Thấy Hà Trì Trì thật sự rất tức giận, Triệu Hoằng Văn vừa đau lòng vừa bối rối, hận không thể bịt cái miệng rộng thối tha của Lôi Ni Khả, hắn rốt cục có biết thế nào là miệng hại đến thân không?
“Tự trách? Cảm động? Ai thèm để ý đến ngươi!” Hà Trì Trì chụp bàn tay của hắn, thiếu chút nữa tức vỡ mạch máu, nàng bất chấp lễ phép hét to lên. “Ta là người văn minh, ta khinh không ở chung với cái loại khổng tước kiêm ngựa đực giống tự cao tự đại, mắt đui tai điếc như ngươi. Ngươi làm gì mà ở đây kêu anh anh em em loạn cả lên, ngươi không chê nhưng ta cũng cảm thấy kinh tởm!” Dứt lời, nàng cũng không cần biết Lôi Ni Khả phản ứng thế nào liền xoay người bỏ đi, ngay cả một giây cũng không muốn ở lại.
Lôi Ni Khả lại một lần nữa lọt vào tràng trọng pháo công kích, khuôn mặt tuấn tú hơi run sợ nhưng không thể không bội phục sự dạn nói của nàng, nhìn bóng dáng nàng, đôi mắt lóe ra tia sáng khác thường. Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới than nhẹ: “Trời, cậu còn nói nàng là băng sơn mỹ nhân.”
Triệu Hoằng Văn khép miệng lại, hoài nghi nhìn Lôi Ni Khả, “Cậu sao thế, uống lộn thuốc à?” Nghĩ lại, hắn không khỏi bội phục Trì Trì lớn gan dạn nói, nàng quả nhiên không giống người thường: “Khổng tước, ngựa đực giống? Có phải là đúng với thực tế không? Ni Khả cậu có muốn phát biểu một chút cảm nghĩ không?”
Lôi Ni Khả nét mặt bình tĩnh, ánh mắt thực phức tạp. “Hừ, rõ ràng là em bé còn chưa cai sữa, lại còn dùng thái độ ông chủ nhìn người, cậu không thấy là chướng mắt sao?”
“Chướng mắt là như thế nào? Người ta không có chọc giận đến cậu, cậu lại đường đường là nam tử hán! Mời cậu ra vẻ phong phạm doanh nhân có nhiều tiền khiến cho người ta mê mệt có được không?”
“Tớ nói nàng ta có luyến phụ tình kết không đúng sao? Tớ không tin là cậu không nghĩ như vậy. Tớ… quên đi, đàn ông tốt không nên tranh đấu cùng mỹ nữ, tớ là người có tiếng tốt.” Lôi Ni Khả nhún nhún vai, “Tớ đi nói lời xin lỗi là được mà!”

Tiết trời chớm vào hạ, ban ngày thì nóng kinh người nhưng đến đêm giữa sườn núi vẫn trong lành như trước nhưng thời tiết có cảm giác mát lạnh.
Hít sâu một hơi, hương hoa nồng đậm trong lành ở vườn hoa lập tức theo máu lưu thông đi khắp người (*lục phủ ngũ tạng), lửa giận trong cơ thể phút chốc tan biến đâu mất.
Hà Trì Trì lẳng lặng đứng ở ban công, hai tay vịn lan can, cúi người nhìn xuống, vườn hoa xinh đẹp ở dưới ánh trăng có vẻ tao nhã cực kỳ mê hoặc. Đôi mắt đẹp trong sáng như sao nhìn cảnh trí tuyệt mỹ không khỏi có chút thất thần.
“Đáng tiếc, hoa viên xinh đẹp như vậy lại không có người thưởng thức, ngược lại những người hẹp hòi bên trong ăn to nói lớn quá ồn ào làm cho người ta thở không nổi.” Nhớ lại vừa rồi, thấy mình thật may mắn, nàng tự nhủ: “Tĩnh lặng một chút cũng tốt, trên thế giới này thực sự biết thưởng thức vẻ đẹp nhàn nhã có bao nhiêu người? Ngược lại số đông là học đòi văn vẻ, bọn họ thấy đấu đá huyên náo trước mặt là tốt đẹp.” Đứng lâu, nàng bất giác vòng tay ôm lấy người, tựa hồ cảm thấy hơi lạnh.
Lúc này, một hơi thở ấm áp nam tính từ sau lưng phả tới, không kịp phản ứng Hà Trì Trì đã bị ôm vào một lồng ngực ấm áp.
“Lạnh không?” Một giọng nam khêu gợi vang lên bên tai Hà Trì Trì, hơi thở cực nóng chạm nhẹ vào bờ tai ngà ngọc của nàng, rồi biến thành một luồng điện chui vào thẳng nơi sâu thẳm trong lòng nàng khiến cả người nàng run lên.
Lôi Ni Khả đi ra ban công mờ tối, chỉ thấy Hà Trì Trì như bông hoa nhỏ nhẹ nhàng run run trong gió lạnh, hắn thấy tim thật đau, không nghĩ ngợi gì liền ôm nàng vào lòng che chở.
Hà Trì Trì quay đầu lại, liền mặt đối mặt với Lôi Ni Khả, mũi tiếp mũi, bảo nàng làm thế nào không cả kinh? Hại nàng thiếu chút nữa bị nước miếng làm sặc chết: “Lôi… Lôi…”
Lôi Ni Khả thừa cơ trời tối, muốn hôn đôi môi hoa anh đào làm người khác mơ tưởng của nàng, để xem nó có non mềm ngọt ngào như tưởng tượng hay không.
Hà Trì Trì lập tức cảnh giác, khuôn mặt nhỏ nhắn quay đi, đôi môi nóng rực của hắn nhất thời chạm vào vành tai trắng nõn của nàng.
Nhưng Lôi Ni Khả thật sự không thất vọng vì hắn rất nhanh phát hiện được vành tai trắng như ngọc trước mắt là một vật nhỏ đáng yêu nhất. Hắn vui mừng thè lưỡi liếm một cái, cũng cắn nhẹ không khách khí.
Một cảm giác xa lạ truyền tới, Hà Trì Trì không nhịn được run rẩy, kinh hoàng thất sắc kêu lên: “Không…. Đừng như vậy…”
“Ôi, em thật thơm…” Lôi Ni Khả lẩm bẩm, không chịu buông tha món ngon trước mặt, một luồng khí nóng xông thẳng vào vành tai Hà Trì Trì, thâm nhập vào tận đáy lòng nàng.
“Dừng… dừng…” Hà Trì Trì sợ hãi như cá nằm trên thớt, như thỏ trắng nhỏ sắp bị làm thịt, nàng cố sức vặn vẹo thân thể, “Ngươi quá thất lễ… Không thể…”
“Hừ, đừng nhúc nhích! Ta cam đoan em sẽ thích.” Bàn tay hắn chuyên chế ngăn chặn sự giãy dụa của nàng, lời lẽ vẫn nóng rực như cũ, bên cạnh hương vị ngọt ngào của lỗ tai nàng không gì có thể ngăn trở hắn liếm láp cắn cắn, phạm vi dần dần mở rộng…
“Không…” Giống như có điện nhập vào người Hà Trì Trì, ý thức của nàng dần dần mơ hồ, thân thể rung động một cách quái dị, nhưng nàng không phân biệt được là thống khổ hay là ngọt ngào, nếu không phải cánh tay cường tráng của Lôi Ni Khả ôm nàng thật chặt thì nàng đã sớm tan chảy thành một vũng nước.
“Trì Trì… Trì Trì của ta…” Lửa nóng như muốn thiêu đốt những lần vải đang che chắn đường cong ôn nhu trên người nàng. Không nhớ rõ có người con gái nào làm cho hắn nhanh chóng mê say đến thế chưa, hắn còn chưa hôn lên môi của nàng, toàn thân hắn hiện giờ nóng ran, quên hết mọi việc, tựa hồ trên thế gian chỉ còn lại hai người, bàn tay dần dần vội vàng di động.
“A…” Bàn tay Lôi Ni Khả vừa chạm bộ ngực của Hà Trì Trì, nàng mở miệng hít phải một ngụm khí lạnh, ý thức lập tức trở lại, vì bảo vệ mình, khuỷu tay nàng dùng hết sức đánh mạnh ra sau.
“Oái!” Lôi Ni Khả đang si mê đột nhiên bụng đau thốn, thiếu chút nữa không thở được.
Hà Trì Trì lập tức nắm lấy cơ hội thoát khỏi lồng ngực giam cầm nàng, chạy ra một bên xấu hổ, nàng cũng không dám chạy ra ngoài vì biết cả người mình nóng ran nhất định là mặt rất đỏ, căn bản không thể gặp người khác.
“Cô làm sao vậy? Vì sao lại thụi ta?” Lôi Ni Khả xoa bụng đang đau, khuôn mặt tuấn tú đầy lửa dục tình đang biểu lộ vẻ “ta thực mất hứng”, đối với thủ phạm phá đám “thời gian dùng bữa” (*ý nói phá đám hắn đang xx đấy các nàng) thực không thể cho qua được, cả vú lấp miệng em (*ý nói dùng sức mạnh chèn ép người khác) hướng về phía Hà Trì Trì.
“Không được, không được qua đây!” Hà Trì Trì hổn hển khẽ nói, hai tay che chắn trước ngực, đôi mắt to hoảng sợ nhanh như chớp nhìn về bốn phía, mong chờ có người đến cứu nàng nhưng lại mâu thuẫn sợ bị người phát hiện.
“Ta cũng không phải là yêu ma quỷ quái, cô rốt cục đang sợ cái gì?” Nếu không biết mình có bề ngoài xuất sắc, hắn thật sự sẽ nghĩ mình là con yêu tinh có hai mồm ba mắt.
Nhìn bộ dạng nàng như chim sợ cành cong, Lôi Ni Khả rất muốn dừng bước để tránh làm nàng kinh hãi. Nhưng tựa hồ hắn không điều khiển được mình, giống như có một lực hút, căn bản không dừng được!
“Đồ sói háo sắc! Ngươi so với yêu ma còn đáng sợ hơn!” Hà Trì Trì cảnh giác nhìn Lôi Ni Khả đang tiến tới ngày một gần, kêu nhỏ với vẻ uy hiếp: “Ngươi đến gần chút nữa ta sẽ kêu lên, ta nói thật đó, ngươi… đừng cho là ta không dám!” Nàng cũng không muốn gọi mọi người đến để xấu hổ nhưng thực sự không có biện pháp, nàng phải làm vậy.
“Cô… đáng giận thật, ta sẽ không thương tổn cô!” Biết nàng sẽ làm thật, Lôi Ni Khả ảo não dừng lại, nơi này không phải chỗ thích hợp, hắn phiền não vuốt tóc, nhu cầu dục vọng cấp bách như lửa nóng cần được thỏa mãn và giải phóng.
“Thật không? Ta thực hoài nghi.” Hà Trì Trì cẩn thận nhìn chăm chú tên đàn ông đói khát tựa sư tử này, mỗi một tế bào trên người nàng đều cảm nhận một cách mãnh liệt sự uy hiếp của hắn. Nếu tin lời hắn, nàng thật là ngu ngốc.!

Khó trách papa đã cảnh báo nàng, quả nhiên là kinh nghiệm lão luyện! Hà Trì Trì tự trách mình quá sơ ý.
Lôi Ni Khả nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cảnh giác của nàng, đột nhiên mỉm cười.
“Ngươi cười cái gì?” Hà Trì Trì chẳng những không thả lỏng mà lại càng khẩn trương.
“Ta vốn là đến giải thích với cô.” Lôi Ni Khả nhìn biểu hiện nghi ngờ không đổi của nàng cười, “Thực xin lỗi, ta hiện tại muốn giải thích với cô lời nói của ta vừa rồi thật là không đúng. Chúng ta mới vừa gặp mặt lần đầu tiên, ta thực sự còn chưa hiểu cô, ta không nên tùy ý phê bình tình cảm cha con của cô. Cô có bằng lòng tha thứ cho sự lỡ lời của ta không?”
“A…đương nhiên!” Hắn trông rất thành ý, vả lại chính nàng cũng không vừa, cũng đi công kích lại hắn, “Ta cũng có những lời nói không tốt, chúng ta… huề nhau!” Nàng lơ là cảnh giác, đưa bàn tay nhỏ bé ra. Người ta là người lịch sự, vừa rồi là do trí tưởng tượng của nàng phong phú nên mới hù dọa chính mình.
“Là bạn bè?” Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đáy mắt của Lôi Ni Khả lóe lên một tia sáng khác thường rồi biến mất, hắn tựa hồ như lơ đãng lấy ngón tay cái vẽ vẽ trong lòng bàn tay mềm mại của nàng.
“Bạn…khụ, có thể là bạn bè!” Dòng điện từ trong lòng bàn tay truyền vào người nàng làm nàng muốn rút bàn tay về. Nhưng Lôi Ni Khả lại luyến tiếc không buông, cùng nàng dùng dằng giống như đang chơi trò kéo co.
Hà Trì Trì căm giận bất bình nhìn trừng trừng vào khuôn mặt tươi cười của hắn, nàng không khỏi nghi ngờ có phải bản thân mình làm chuyện tốt không đủ nhiều nên mới cho nàng gặp phải tên xấu xa này.
“Ngươi lại muốn chọc ta?” Hắn to gan dây dưa không dứt với nàng, Hà Trì Trì thật sự thấy đau đầu.
“Ta…” Dừng một chút, Lôi Ni Khả đột nhiên dùng sức lôi kéo, Hà Trì Trì bất ngờ không kịp đề phòng liền rơi vào lồng ngực rộng lớn của hắn.
Cánh tay như sắt của Lôi Ni Khả nhanh chóng ôm nàng vào trước ngực, rốt cục không dấu được dục vọng hiện rõ trong đáy mắt, “Anh không thể, thật cao hứng nói cho em biết, anh không muốn làm bạn của em, bởi vì cái anh muốn chính là… em!” Khuôn mặt tuấn mỹ nhanh như chớp phủ lên mặt nàng, ngăn chặn đôi môi như cánh hoa hồng của nàng, không cho thốt ra những lời trách cứ.
Hắn, hắn, hắn…như thế nào lại như vậy?!
Hà Trì Trì vung nắm tay đấm vào ngực của Lôi Ni Khả. Lôi Ni Khả mặc kệ nàng giúp hắn massage, lưỡi hắn luồn vào miệng nàng khiêu khích nàng mở rộng hai hàm răng đang cắn chặt cho hắn đi vào.
“Á!” Hắn hô nhỏ một tiếng đẩy Hà Trì Trì ra, môi hắn rướm máu, “Em dám cắn anh?!”
“Cắn thì đã cắn rồi, có gì mà không dám?” Nàng khiêu khích hắn, đắc ý lau đi vết máu trên khóe miệng.
“Con mèo hoang nhỏ chết tiệt này! Cô hung hãn như vậy, cẩn thận sau này không có người muốn!” Lôi Ni Khả tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi, tóc rối tung như hải tặc, ánh mắt như có lửa, vẻ kích tình hiện rõ trên khuôn mặt, cả người muốn phát tiết dục vọng, nếu lúc này có cô gái nào ở bên cạnh đảm bảo sẽ nằm xụi lơ dưới chân hắn.
Hà Trì Trì khỏi nói cũng biết, nếu hiện tại mà rơi vào tay hắn thì một cọng lông cũng không còn. Hắn chắc chắn sẽ một phát đem nàng nuốt vào bụng, một tí xương cốt cũng không chừa. Cảm giác kích thích lúc lâm vào nguy nan lại làm cho nàng hưng phấn đến run rẩy.
“Chê cười, không có người muốn thì không có người muốn, dù sao ta cũng có ngươi là một tấm gương để học theo, ta thật không sợ! Ngươi có thể ỷ mình có tiền có quyền, dám bỏ số tiền lớn ra mua một đám mỹ nhân về để đùa giỡn. Ta cũng có thể học ngươi, đến lúc không có người muốn ta, ta cũng sẽ bỏ tiền ra mua đàn ông nha.” Nàng nửa thực nửa giả nói, mắt sáng lên nhạo báng hắn, sở dĩ hắn có nhiều người theo đuổi không phải vì hắn quyến rũ mà là vì tiền tài của hắn.
“Cô dám?!” Lôi Ni Khả quả thực tức đến phát cuồng, nàng dám hạ thấp hắn, không chỉ không nhìn thấy sự quyến rũ của hắn mà còn nói lời nhạo báng hắn: “Chờ ta bắt được cô, để xem ta thu phục cô thế nào!”
Hà Trì Trì thấy Lôi Ni Khả giận dữ, chẳng những không sợ mà còn thấy rất kích thích. Nàng ngạo nghễ liếc hắn một cái, ước lượng khoảng cách giữa hai người sau khi đảm bảo nàng có thể an toàn rời đi. Nàng yên tâm nở một nụ cười bướng bỉnh, dùng giọng điệu như đang ca hát vui vẻ nói: “Thu phục ta? Đến đây, bộ dạng ngươi hung ác như vậy thật làm người ta sợ nha!” Nàng cố ý giả bộ sợ đến phát run, lập tức bật cười lên một tiếng, Lôi Ni Khả sắc mặt âm trầm tựa bão đêm.
Nàng lại nói tiếp. “Chờ ta rơi vào tay người à?! Ai da, quả thực có một ngày bất hạnh như vậy, ta tình nguyện để người xử lý không một câu oán hận. Nhưng …ngươi có khả năng phải chờ đến một vạn năm đấy, ngươi cứ việc chờ, ta sẽ không quấy rầy.”
“Đứng lại, Hà Trì Trì chết tiệt, cô đứng lại đó cho ta!” Lôi Ni Khả thấy nàng muốn chạy liền quát lên bảo ngưng lại, nhanh chóng xông lên muốn bắt nàng.
“Da!” Sau khi thè lưỡi làm cái mặt quỷ, Hà Trì Trì chậm chạp tao nhã xoay người bỏ đi. Nàng không sợ hắn đuổi theo, bởi vì đại sảnh buổi tiệc rất đông người, tin chắc hắn không thể để mình xấu mặt mà đuổi theo.
Lôi Nhi Khả ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn bóng hình xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng rời đi, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong ngực, tay nắm chặt, kìm chế mình không đuổi theo xé xác tiểu ma nữ xảo quyệt kia. Đáng chết! Trừng mắt nhìn ngón tay dính máu, hắn oán hận thề: “Thù này không báo không phải là quân tử!”
“Papa xấu, ba có ý gì? Cái gì gọi là ‘các ngươi trẻ tuổi nhiều tâm sự’? Con là con gái của papa, sao ba có thể hãm hại con như vậy? Cùng cái loại khổng tước động dục ghê tởm này có gì hay mà tán gẫu.” Tuy rằng đã chọc Lôi Ni Khả nổi giận nhưng mỗi khi nhớ đến, Hà Trì Trì vẫn cảm thấy có chút căm giận bất bình.
“Khổng tước động dục?” Hà Định Phong cười to không tin, “Không thể nào! Ni Khả có chút phóng đãng không kiềm chế, có chút tà khí nhưng thực sự, nó vẫn được xem là người đàn ông nổi bật bất phàm trong thế hệ tuổi trẻ hiện giờ. Nó tuyệt đối là kỳ tài ưu tú nhất trong giới doanh nhân.”

“Kỳ tài kinh doanh thì sao? Con không quan tâm đến việc kinh doanh của hắn.”
Hà Định Phong lắc đầu cười khẽ, đột nhiên bình tĩnh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút tức giận của con gái, “Con… có chuyện gì xảy ra mà quên nói cho papa biết không? Con dường như có ác ý với Ni Khả.”
Hắn cưỡng hôn con! Hà Trì Trì lại tức giận, không biết vì mặt mũi hay vì bản thân có điều gì cấm kỵ mà nàng lại giấu diếm. “Con muốn nói papa biết rõ, hắn là đồ bại hoại, lại còn muốn con có nhiều tâm sự với hắn, papa không phải chê con chướng mắt…”
Hà Định Phong ôm con gái, nói trấn an: “Không cho con nói hươu nói vượn! Papa chỉ là muốn con được mở rộng tầm mắt, muốn con quen biết nhiều người, xem xét sự khác biệt của họ. Mà có papa ở đây, tin chắc không có người nào dám làm tổn thương con. Một đứa con trai như Ni Khả, bậc làm cha mẹ nào cũng mong ước có được. Chỉ mới ba mươi tuổi đầu, toàn thân nó đã toát ra phong thái khí thế hơn người, bằng vào điểm ấy cũng đã thành công đi trước mọi người một bước. Hơn nữa nó có ý chí kiên định, hành động mạnh mẽ, đáng sợ nhất là nó rất tự tin, làm việc hoàn toàn dựa vào bản thân mình. Loại người như thế nếu không thể trở thành bạn bè cũng đừng nên chọc giận nó, nếu không người chịu thiệt chính là bản thân mình. Gặp được…”
Nghe đến đó, Hà Trì Trì trong lòng sợ hãi, kế đó papa nói những gì nàng đều không có lòng dạ để nghe. A… papa xấu, sao papa không nói sớm! Nhớ tới bộ dạng nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi của hắn, trong lòng nàng nặng trịch, có dự cảm không lành. Nhưng vài ba giây sau nàng lại nhớ mình có một người cha vạn năng, áp lực hoàn toàn biến mất.
Hà Định Phong ngưng nói, nàng lập tức không cho là đúng, hừ một tiếng: “Hắn có tốt như vậy không, làm sao con nhìn không ra? Con nhìn thế nào cũng thấy đều giống một tên cuồng vọng lớn mật.”
“Bởi vì con đứng trên lập trường của phụ nữ, cho nên chỉ thấy nó bay bướm, hết sức lông bông và bừa bãi. Nó vô tình, không đáng tin cậy, nên đối với nó phát sinh ác cảm cũng thực dễ hiểu. Nhưng như vậy cũng làm papa bớt lo.”
“Lo cái gì papa?”
“Đàn ông giống Ni Khả vừa có tiền, vừa có quyền thế, cùng với tính cách quyến rũ hư hỏng nhất định sẽ khiến cho đám con gái si mê. Nếu muốn nó chung tình với một người quả thực là không có khả năng. Vì dễ dàng được lòng phụ nữ nên nó không hiểu, mà cũng không quý trọng. Đàn ông đấu tranh với đàn bà, nó là người an nhàn thích thú. Cho nên, vì hạnh phúc và an toàn của con gái, người cha mẹ nào có lý trí thì đều nên liệt nó vào hàng không nên tới lui quan hệ.”
Hà Trì Trì nửa cười nửa không nhìn papa, “Nghe qua có vẻ giống như người nào đó nha? Khó trách papa thích hắn như vậy, thì ra là anh hùng cùng chí hướng gặp nhau. Nếu như những người cha mẹ có lý trí đều đưa hắn vào hàng không nên lui tới, vậy thì papa vì sao…”
“Đài Loan to lớn như vậy, con gái của papa lại xuất sắc, trừ phi đem con nhốt ở nhà, tuy rằng papa rất muốn vậy, nhưng điều này là không thể, còn không thì các con sớm muộn cũng sẽ gặp gỡ. Nhưng nó cuồng ngạo đến mấy cũng có điều cấm kỵ, nó sẽ không gây thương tổn được cho con đâu.”
Hà Trì Trì gật gật đầu, nàng tin cậy tiến vào vòng ôm ấm áp của papa rồi ngây thơ ngủ. Nàng biết vòng ôm chặt chẽ kiên cố này sẽ bảo vệ nàng suốt cuộc đời. (huhu tội Trì Trì quá, ai biết sau này mọi sự đều đổi thay T_T)
Nhân viên giao dịch vừa đi xong, Lôi Ni Khả rốt cục thở phào dựa người vào lưng ghế nghỉ ngơi. Nhờ hợp đồng vừa ký kết, hàng năm công ty hắn có thể kiếm được hơn hai triệu lợi nhuận.
Lúc này vẻ mặt hắn yên tĩnh lười biếng hai mắt nhắm lại tựa như con vua sư tử vừa ăn no, bên trong ẩn chứa sự nguy hiểm trí mạng, nhưng đủ tao nhã để cho tất cả phụ nữ sẵn sàng vì hắn mà trả giá.
Trợ lý quan hệ đối ngoại xinh đẹp Úc Dung, quần áo thanh nhã sang trọng ôm lấy thân hình, có tính cánh khôn khéo của nữ cường nhân nhưng không mất đi vẻ mềm mại đáng yêu. Nàng nhỏ nhẹ dịu dàng nói: “Tổng giám đốc mệt mỏi sao không về nghỉ ngơi? Dù sao chiều nay cũng không có cuộc hẹn nào quan trọng.”
Hắn bất giác khoát tay, “Cô về công ty trước, tôi còn muốn ngồi lại trong chốc lát.” Giờ phút này hắn muốn một mình nhấm nháp hương vị chiến thắng.
“Vậy… tôi đi trước.” Đôi mắt Úc Dung nhìn hắn một lát như muốn khắc ghi khuôn mặt tuấn tú, rồi mới lưu luyến rời đi.
Trong không gian phiêu du hương cà phê nồng đậm, âm vang thanh thúy của ly tách va chạm vào bàn lọt vào tai, tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ mơ hồ, Lôi Ni Khả dần dần thả lỏng, tâm hồn lắng đọng… Tranh thủ lúc rảnh rỗi cũng chính là một cách hưởng thụ.
“Tiểu thư xin mời bên này, mấy người ạ?”
“Không, chỉ một mình tôi. Cà phê sữa nóng, cám ơn.”
Tiếng nói này mềm mại dễ nghe, dường như có chút quen thuộc.
Lôi Ni Khả hé mắt, thoáng thấy một bóng hình xinh đẹp trắng như tuyết nhanh nhẹn tiến vào phía sau bồn cây cảnh trang trí.
Từng đợt từng đợt khói trắng từ mặt tách cà phê bay lên hòa tan trong không khí. Hà Trì Trì đặt khuỷu tay trên mặt bàn, đôi tay ngọc nhỏ bé nâng má, đôi mắt trong suốt nhìn khói trắng cuốn lên trong không khí, trầm mặc suy nghĩ không biết tâm hồn dạo chơi nơi nào.
Lôi Ni Khả một tay đè thẳng cà vạt xuống, gọn gàng tao nhã ngồi vào vị trí đối diện với Hà Trì Trì. Đôi mắt sáng tinh tế xem xét cốt cách thanh nhã như hoa lan của nàng, dung nhan nàng mềm mại như đóa hoa hồng trắng. Vầng trán trắng nõn, đôi lông mày hình dạng ôn nhu, đôi mắt long lanh, mũi cao sinh động, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng mê người, thích thú đoán xem phản ứng của nàng đặc biệt ra sao khi nhìn thấy hắn.
Một cảm giác mãnh liệt tồn tại làm Hà Trì Trì giương mắt, “Ngươi…” Lại gặp nhau nhưng nàng không có cảm giác chán ghét như lúc đầu suy nghĩ mà chỉ có chút kinh ngạc. “Đã lâu không gặp! Lôi tiên sinh là doanh nhân lớn, giờ này làm gì có thời gian rảnh mà đi uống cà phê? Hay là có hẹn?”
Lôi Ni Khả lắc đầu, “Tôi không phải Lôi tiên sinh.”
“Tôi nhận lầm người?”
“Không có.” Thần sắc của Lôi Ni Khả có chút gian tà, Hà Trì Trì hình như đang có ý muốn rút lui, hắn lập tức lấy tay nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, tay nắm lấy tay, mười ngón tay đan vào nhau. “Hư, đừng trốn, anh sẽ không làm em thương tổn, đã lâu không gặp, anh rất nhớ em.”
“Đã lâu không gặp?” Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, “Không phải ngươi vừa nói…”
“Lôi tiên sinh là người ngoài gọi, bọn mình đã ‘thân’ như vậy, còn gọi là tiên sinh với tiểu thư không phải rất kỳ quái sao? Bọn mình…” Hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ “thân” giống như hai người đang có gì ám muội.
“Dừng lại!” Nàng không chịu nổi nữa, hai tai bắt đầu nóng rực lên, “Ai thân với ngươi? Ta với ngươi chỉ mới gặp mặt nhau một lần, chỉ là thân một chút so với người xa lạ thôi.” Người này bề ngoài lịch sự, bên trong vô lại, nàng làm sao mà quên được.!
“Ai da, nhưng mà bọn mình ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, ngay cả thân hình của em, anh cũng đã sờ, cái này còn chưa gọi là thân sao? A, anh biết rồi, em không phải là giận anh, trách anh mấy ngày nay không đến thăm em đó chứ? Thực xin lỗi, anh không phải cố ý…” Thật là ghê tởm, lời nói lật ngược phải trái như thế lại thốt ra lưu loát từ cái miệng tà ác của hắn.

Hà Trì Trì ngăn cản không kịp, máu nóng tràn lên cổ, thẳng ra đuôi lông mày đến thái dương, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, nàng vừa tức lại vừa thẹn, ánh mắt vội vàng nhìn bốn phía, e sợ bị người nghe thấy.
“Câm mồm… ngươi mau câm mồm, không cho phép nói hươu nói vượn!”
Hai tay của nàng đang bị hắn nắm chặt, lòng quýnh lên, bất chấp tất cả nàng vươn người về phía trước, cái miệng nhỏ nhắn mở ra nhanh chóng ngăn chặn không cho cái miệng rộng nói tạp của hắn, bốn phía nhất thời hồi phục lại sự thanh tĩnh ban đầu…
Hà Trì Trì vốn không phát hiện bản thân mình ở nơi công cộng cưỡng hôn Lôi Ni Khả. Thật là may mắn… Oa, rốt cục đã yên tĩnh trở lại.
Ni Khả ngơ ngốc một hồi, hắn vốn là muốn chọc tức nàng, hắn rất thích bộ dạng thở phì phì của nàng. Khi nàng tức giận đôi môi như cánh hoa mân côi mím chặt, hai má trắng nõn như phấn đỏ bừng, đôi mắt sáng mở to như muốn phun lửa, quả thực cực kỳ xinh đẹp.
Nàng nhất định là tức điên lên rồi mới cưỡng hôn hắn, nhưng hắn tuyệt không quan tâm. Ông trời sắp đặt cũng không qua được ý muốn của con người, hắn cực kỳ yêu thích cái vẻ mất đi lý trí của nàng! Hắn thực có ý xấu, mỗi lần gặp mặt dù muốn hay không đều khiến nàng nổi trận lôi đình.
“Ôi…” Lôi Ni Khả chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của nàng, một tiếng rên rỉ sung sướng thoát ra khỏi cổ họng, một tay buông bàn tay nhỏ bé của nàng ra, ôm gáy nàng thật chặt không cho nàng có cơ hội rời đi.
Từng luồng điện truyền từ đôi môi lan ra khắp toàn thân, thời gian và không gian dường như dừng lại, trên thế gian chỉ còn lại hai người bọn họ…
Dường như gần một thế kỷ đã trôi qua kể từ khi hai người chạm vào nhau, hắn miễn cưỡng lưu luyến buông đôi môi như cánh hoa của nàng ra.
Đôi mắt bỏng cháy của Lôi Ni Khả chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê loạn hoang mang của Hà Trì Trì, nàng hiển nhiên đã bị dục vọng thiêu cháy, bất giác liếm cánh môi, tựa hồ có chút lưu luyến chưa dứt.
Hắn nhổm người ngồi sang bên kia bàn, một tay ôm lấy Hà Trì Trì đặt lên đùi mình. Lúc này nàng mới sực tỉnh, rúc đầu vào ngực hắn khẽ kêu: “Ngươi đừng như vậy, đây là nơi công cộng…”
“Hứ, có bồn cây này che rồi, mọi người muốn nhìn cũng không nhìn thấy. Huống chi… đoạn gay cấn nhất đã qua rồi.” Lôi Ni Khả cười ám muội, ngón tay cái vuốt ve hai má đỏ bừng của nàng, đôi mắt nhắm hờ hưởng thụ cảm giác tiếp xúc với làn da trắng mịn như tơ của nàng. “Thật không nghĩ em lại nhiệt tình như vậy, anh biết em nhất định rất nhớ anh.”
“Còn nói! Ngươi… không có phong độ gì cả!” Nàng không thể ngồi trong lòng hắn mà đấu võ mồm, nàng biết hành động vừa rồi của mình có chút khiếm nhã nhưng…Nàng trợn mắt nhìn hắn, “Đàn ông có phong độ không nên nhắc đến chuyện phụ nữ thấy xấu hổ.”
“Anh làm sao biết được chuyện này có thể làm mà không thể nói.” Lôi Ni Khả ra vẻ vô tội, cùng nàng nói lý, trông hắn như đang an nhàn nhìn ngắm đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, nhưng thực ra là hắn đang hưởng thụ sự thân mật tiếp xúc cơ thể của hai người.
“Ngươi còn nói!” Hà Trì Trì lại nổi giận, hồn nhiên quên mất mình đang ngồi trên đùi của hắn, “Đều tại ngươi không tốt, nếu không phải do ngươi nói bậy, dám nói đến chuyện vô nghĩa làm người ta ghê tởm đỏ mặt, ta làm sao… làm sao lại…” Nàng đỏ mặt, nhất thời tìm không ra từ thích hợp để diễn tả hành vi của mình.
“Hôn ta.” Lôi Ni Khả giúp nàng nói thay.
“Sai! Là ngăn chặn cái miệng rộng của ngươi.”
“Đều đúng, anh thích thế.” Lôi Ni Khả khen ngợi sự “thông minh cơ trí” của nàng, ôm nàng thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi.
“Ngươi lại còn nói mát!” Hà Trì Trì tức đỏ mắt, “Mặt của người dầy đến nỗi viên đạn bắn không thủng, quả thực so với Vạn Lý Trường thành còn dầy hơn. Lần sau còn như vậy nữa, ta sẽ lấy độc được độc chết ngươi luôn, ngươi tin hay không.”
“Được, được, được, là anh không tốt, tất cả đều là lỗi của anh.” Sợ nàng thực sự sẽ rơi lệ, Lôi Ni Khả lập tức giả bộ vẻ mặt thành khẩn. Nhưng ôi, hắn thích.
Tuy rằng vẫn còn có chút hoài nghi nhưng Hà Trì Trì cũng thấy được chuyển biến tốt đẹp, “Cho qua mọi việc nhưng ngươi phải cam đoan về sau không được nhắc tới.”
“Cam đoan? Anh có lợi gì nào?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên và bộ dạng vội vàng của nàng, nếu không thừa dịp chọc giận nàng thì thật không phải là hắn.
“Lợi gì?” Thật quá đáng, đây vốn là trách nhiệm của ngươi mà.” Hà Trì Trì nắm cổ áo của hắn, “Ngay cả việc nhấc tay lên cũng không phải làm, người còn dám muốn có lợi ích?”
Lôi Ni Khả không hề để ý đến hành động của nàng, ngón tay thon dài của hắn vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của nàng, cảm giác từng sợi tóc như tơ lụa xuyên qua bàn tay.
“Anh là người kinh doanh! Chẳng lẽ em không nghe nói ‘thà không làm chứ không bao giờ làm chuyện kinh doanh không có lãi’?”
“Ta chỉ là bảo ngươi đừng nói lung tung mà thôi chứ không có bảo người đi giết người.”
“Cũng giống nhau.” Thái độ của hắn thật kiên định.
“Ngươi… gian thương!” Nàng thật không hiểu, rõ ràng người phạm tội là hắn tại sao nàng lại bị uy hiếp. Aida, ai bảo mình thiếu kiên nhẫn, lộ ra con bài chưa lật cho nên mới bị người ta nắm lấy nhược điểm.
“Cám ơn.” Thấy bộ dạng thở phì phì của nàng hắn cảm thấy thú vị, “vô gian bất thành thương” (*không gian không thành thương nhân được), hắn coi như nàng khen ngợi hắn.
Gặp gỡ tên mặt dầy siêu cấp như hắn, nàng còn biết phải làm sao? Hai hàng lông mày duyên dáng chau lại, nàng không thể làm gì hơn đành phải khuất phục.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.