Dụ dỗ tiểu kiều thê

Chương 1


Đọc truyện Dụ dỗ tiểu kiều thê – Chương 1

Những chiếc đèn trang trí xa hoa bằng pha lê và những bộ đồ ăn bằng bạc cùng nhau toả sáng, tạo nên một cảnh tượng xa hoa, lộng lẫy.
Trang hoàng xa hoa, những món ăn đẹp mắt ngon tuyệt, lại thêm mọi người trong trang phục đẹp đẽ đi qua đi lại, đâu cũng đều cho thấy sự kiện này phong cách thật bất phàm.
Đúng vậy, đây chính là một trong ba sự kiện lớn của giới thương nhân, cũng là buổi tiệc tiêu biểu nhất của giới xã giao năm nay. Tất cả những người tham dự hội nghị, nếu không phải là nhân vật danh tiếng, gia đình giàu có và thế lực, thì cũng chắc chắn phải là một người cự phú tinh anh ưu tú.
Cũng bởi vậy, những thục nữ giai lệ xinh đẹp ở đây, bất kể cao thấp, mập ốm, đều đem hết khả năng của chính mình để ăn mặc thật lộng lẫy. Vừa để phô bày sức quyến rũ to lớn của mình ; về phương diện khác, cũng là để nắm bắt cơ hội tuyển chọn được một lang quân như ý.
Thở dài u ám, Hà Trì Trì nhàm chán tránh mặt trong góc hội trường tông màu Mân Côi để đứng chờ cha mình, Hà Định Phong quay lại. Cha nàng – Hà Định Phong là thống soái của công ty Hà Thị, vừa rồi ông bị mấy người bạn già lôi đi, bảo là có việc muốn nói. Trước khi đi ông mềm giọng yêu cầu nàng chờ một chút, ông sẽ mau chóng trở về với nàng.
Tiểu công chúa thanh lệ tuyệt trần, con nhà danh môn gia thế – Hà Trì Trì, năm nay vừa mới hai mươi tuổi, cho nên không phải vội vã tìm kiếm lang quân.
Nhưng mỗi khi nàng đi cùng cha mình tham dự một ít trường hợp xã giao quan trọng, khó có thể từ chối được, thì đều bị dây dưa với một đám cậu ấm thấy nàng mà kinh diễm, khiến cho nàng không khỏi phiền não.
Hà Trì Trì không thích dối trá làm ra vẻ xã giao này khác, thần thái đều luôn lạnh nhạt, nói vài lời lễ độ mà xa cách, nhưng hiệu quả thì còn hơn cả một lời cự tuyệt với cánh đàn ông.
Cũng bởi vậy, giới xã giao phong cho nàng danh hiệu « Băng sơn giai nhân ».
Nếu cái danh hiệu này có thể ngăn cản ong bướm cho nàng thì chẳng sao, nhưng mà không biết là do nàng thật sự quyến rũ kinh người, hay do nguyên nhân khác, mà ngược lại, cánh đàn ông lại càng muốn theo đuổi nàng.
Nàng càng lạnh lùng, danh tính ngược lại càng lớn, người theo đuổi cũng càng nhiều.
Như thể vòng tuần hoàn ác nghiệt luân chuyển tin đồn, ngay cả những hoạt động xã giao vì công việc Trì Trì cũng không dám làm.
Tối nay sỡ dĩ nàng xuất hiện ở đây, tất cả đều do cha nàng – Hà Định Phong, người nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn trong giới thương nhân, không tiếc lấy vẻ mặt già nua đau khổ ra mà van nài, lại trải qua một trận cò kè mặc cả kịch liệt giữa cha và con gái, nên kết quả là như vậy.
Ông chủ lớn họ Hà vỗ ngực cam đoan rằng một giờ sau có thể dẹp đường hồi phủ, tuy vậy…
Hà Trì Trì nheo mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay, mới qua bốn mươi phút thôi, tại sao lại cảm giác như đã qua một thế kỷ ?
Mắt đẹp đảo quanh, lại thấy vài tiểu thư phục trang đẹp đẽ đang đi đúng về phía góc phòng mà nàng đang ẩn mình.
Theo trực giác, nàng càng lùi sâu giấu mình vào bụi Mân Côi.
Đáng tiếc hôm nay toàn thân nàng là một bộ đầm lễ phục mútxơlin tơ tằm màu trắng bạc, chẳng những giúp nàng tỏa sáng, dịu dàng và đáng yêu, còn khiến nàng không dễ giấu mình.
Cũng may nhóm các tiểu thư đó chỉ chú ý đến động tĩnh của hội trường, căn bản không nghĩ tới sẽ có người tránh mình ở góc nhỏ như vậy.
Hà Trì Trì âm thầm chờ đợi mấy vị tiểu thư thần bí này dừng bước lại, nếu không nàng sẽ chỉ có một đường nhảy qua cửa sổ.
Chỉ là… nàng ngắm nghía cửa sổ bên cạnh, hơn nửa đã bị bụi hoa che đi, khuông cửa dưới cũng đã cao đến ngực nàng. Muốn nhảy qua cửa sổ, nói dễ hơn làm !
Thực ra sự buồn rầu của nàng là thừa, nhóm khách quý tới tham gia yến tiệc hôm nay, có người nào không phải cố gắng để tự chứng tỏ bản thân ?
Toàn là những nhân vật quan trọng nhất, tất cả đều khát vọng mình có thể trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, làm sao giống nàng cố gắng để ẩn mình được ?
Đám tiểu thư kia tìm được góc yên lặng này, không sợ chuyện phiếm của mình bị người khác nghe được nữa, nhưng cũng xem xét động tĩnh đằng sau hội trường lúc đó, thấy không có gì đáng ngại, chân ngọc mới dừng lại, bắt đầu nói chuyện.
« Ôi, có nhìn thấy cô gái cả người một màu đỏ rực kia không ? » Mới mở miệng mà rốt cuộc miệng đã đầy ghen tuông không chỗ nào che giấu được.
« Đỏ rực… À, nhìn thấy rồi. Wow, dáng người đẹp nha, đường cong tiêu chuẩn nha ! »
Duyên dáng nói to tiếng như thế này, hiển nhiên dáng người cô gái kia phải thật sự hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
Nếu không, căn cứ vào nguyên lý bài xích với người cùng giới tính với mình, cánh nữ giới sẽ không có khả năng « thành thực » như vậy !
Hà Trì Trì cũng không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ, đôi mắt lanh lợi nhìn căng ra xuyên qua bụi hoa, đi kiểm tra hội trường.
Chỉ thấy giữa đại sảnh sáng sủa có một đại mỹ nhân toàn thân một màu đỏ rực, bộ đầm lễ phục bó sát lấy cơ thể, dáng người mê hoặc khiến người khác phải căng phình mạch máu.
Chất vải đỏ rực kia càng lộ ra da thịt trắng trong.
Cả người giống như một quả đào chín mọng, chỉ cần đầu ngón tay chọc vào thôi, bảo đảm bốn phía sẽ chảy ra nước mật, khiến cho người ta muốn ăn được ăn no.
« Chẹp, ngay cả mình nhìn cũng không nhịn được, nước miếng chảy ròng ròng, khó trách một đám đàn ông kia ngắm nhìn thất thần. Này, cô ta là ai vậy ? Tại sao trước kia cũng chưa có gặp qua ? »

« Cô ta là… » Người con gái đang nói hất cằm chỉ về phía bóng hình đỏ rực, « Tên là Nghê Thiến Thiến, vốn chỉ là một tiểu minh tinh điện ảnh, tầm tầm nửa nổi nửa không, nhưng qua quảng cáo mỹ phẩm cơ thể vừa đóng, vẻ ngoài và thân hình nóng bỏng của cô ta khiến cô ta lập tức trở nên nổi tiếng ở cả Đài Bắc và Hồng Kông. Nước lên thì thuyền cũng lên theo, giá trị bản thân của cô ta cũng tăng vụt lên, trở thành ngôi sao nữ nổi tiếng nhất hiện nay. »
Đám con gái kia lại kêu lên kinh ngạc một hồi.
« Tuy vậy, Nghê Thiến Thiến kia nhìn thế nào cũng không giống một người phụ nữ an phận. Mình nhớ rõ ở thời điểm cô ta còn mới nửa nổi nửa không, mình có gặp qua cô ta trong một buổi tiệc nhỏ. Dáng người thế nào thì không nhớ rõ, nhưng sở dĩ mình có ấn tượng với cô ta là vì thủ đoạn làm đỏm cưa trai của cô ta. Wow, cô ta có thể tay trái câu chủ tịch đầu hói, tay phải lôi kéo vị quản lý mập phì, còn ánh mắt thì phóng tia lửa điện về phía một anh chàng siêu đẹp trai khác ! Hồi đó mình đã nghĩ sớm muộn gì cũng có việc xảy ra, quả nhiên không bao lâu sau, có hai đứa to đầu ngu ngốc vì cô ta mà nhảy vào đánh nhau tranh giành tình nhân, hại cho buổi tiệc đành phải vội vàng chấm dứt. Chủ nhân của buổi tiệc còn hạ lệnh xếp cô ta vào danh sách những người cự tuyệt không cho lui tới ! »
« Wow, lợi hai như vậy sao?! Hôm nay ai lớn mật dám đưa cô ta đến vậy ? »
« Biết Lôi Ni Khả không ? »
Lời nói còn chưa dứt, lại đã duyên dáng ồ lên từng trận.
« Lôi Ni Khả là ai vậy ? Xem ra mình đã đi ra nước ngoài lâu đến nỗi đã bỏ lỡ nhiều người và nhiều chuyện. » Một tiểu thư vừa về nước không hiểu gì, nhưng lại có cùng nghi hoặc giống với Hà Trì Trì đang nấp ở bên cạnh.
« Hắn nha, chẳng những là cháu đích tôn yêu quý của người sáng lập ra tập đoàn Vạn Tông ở nước Mỹ – Lôi Vạn Tông, và cũng là người thừa kế duy nhất nữa. »
Tập đoàn Vạn Tông lập nghiệp từ công nghệ gang thép, trải qua 60 năm ba thế hệ nhà họ Lôi kinh doanh, sự nghiệp cũng theo xu hướng đa nguyên đa dạng hoá kinh doanh, từ công nghệ mũi nhọn tiên phong đến chế tạo đồ gia dụng đủ loại đều có liên quan, là công ty đứng trong top 10 công ty lớn nhất thế giới. Bởi vì nhà họ Lôi luôn giữ kín đáo, cho nên khiến ít người chú mục săm soi. Tuy vậy, ông chủ trẻ tuổi Lôi Ni Khả trở lại Châu Á thành lập cứ điểm mới thì hắn rất hiếm khi bị dính vào những xì căng đan tin đồn với các siêu sao quốc tế, vì thế người bình thường không biết rằng hắn quyền lực mạnh như vậy. »
« Giá trị con người hàng tỉ cũng chỉ là một trong số những điều kiện hấp dẫn người khác… » Một cô gái nói xong, hai mắt mờ nước sáng long lanh, cô ta nói với vẻ say mê không thôi : « Sức quyến rũ của Ni Khả ở chỗ thân hình của hắn. »
« Đúng vậy ! » Một fan hâm mộ của chàng Lôi tiếp lời : « Cao 1m85, vai rộng, hông hẹp, chân dài thẳng tắp, phối với mái tóc đen lộn xộn giống như hải tặc Thượng Hải, cả người tựa như Ma vương tái thế, từng cử động đều đúng là tà mị mê người, quả thực là mê hoặc lòng người. Cặp mắt đen sâu kia giống như một nơi chất chứa năng lượng cùng nhiệt tình vô hạn, sẽ bộc phát ra bất cứ lúc nào, khiến người ta phải tan xương nát thịt. Ánh mắt thâm trầm lại kích thích sự căng thẳng nguy hiểm. Mỗi khi tiếp xúc với tầm mắt của hắn, luôn khiến người khác vừa vui mừng lại vừa sợ hãi đến mức cả người phát run, lông tơ dựng thẳng đứng. »
Hà Trì Trì cảm thấy mình vừa nghe thấy, lông tơ đã dựng thẳng đứng lên luôn, thậm chí cũng nổi hết cả da gà, thật… ghê tởm !
« Không đúng, không đúng ! Mình cảm thấy đáng sợ nhất là nụ cười của hắn ! Luôn xấu xa, có chút tà khí, có chút đùa cợt, như là có thể nhìn thấu bí mật trong lòng người, cảm thấy xấu hổ đến mức người đứng không vững nữa ; Có khi ánh mắt chú mục của hắn lại làm cho người ta cảm thấy chính mình dường như trở thành cô gái xinh đẹp nhất, trong lòng thấy ngọt ngào.
« Được rồi, được rồi, các bạn đừng nói nữa, mình nổi da gà rồi ! Nói nửa ngày, rốt cuộc người nào là Lôi Ni Khả vậy ? Quét mắt cả hội trường cũng không thấy người đàn ông nào có sức quyến rũ như các bạn nói vậy cả ! »
« Đừng tìm, hắn vừa cùng Ông Trần, Ông Vương đi lên thư phòng trên tầng ba rồi, chắc là có chuyện quan trọng cần thảo luận rồi ! Nếu không, chỉ cần hắn ở đây, người nào rực rỡ chói mắt nhất chính là hắn, không cần người khác chỉ cho thì bạn cũng không phải lo lắng nhận lầm người.
« Có người đi xuống, này, kia không phải là Ông Trần sao ? Nếu Ông Trần đi xuống, Ni Khả kia… »
« Thật tốt quá, chúng ta mau đi qua đó, nói không chừng có thể tán gẫu vài câu với Ni Khả. »
Tiếp đó, những tiếng bước chân nho nhỏ nhanh chóng đi xa khỏi.
Hà Trì Trì thở dài, nàng đã phải nín nhịn chịu đủ chuyện tầm phào tàn phá lỗ tai.
Thật đáng sợ, khó trách người ta nói ba người đàn bà tựa như một cái chợ.
Hà Định Phong đứng ở cầu thang một chút, tuy đã 60 tuổi, nhưng cơ thể giữ gìn đúng cách, nhìn chỉ giống như người trung niên 40 tuổi, phong thái điềm đạm, cơ trí, khiến người khác phải để ý nhìn chăm chú.
Đôi mắt sắc bén của ông nhanh chóng nhìn thấy cô con gái bảo bối đang đứng sau bụi hoa, vẻ mặt u oán, khiến cho ông có cảm giác tội lỗi.
Ai, vừa rồi cùng nhóm bạn cũ hàn huyên vài câu, nhất thời đã quên mất thời gian…
“Đợi lâu chưa!” Tiếng nói trầm trầm hoà nhã vang lên trên đỉnh đầu Hà Trì Trì.
“Hừ!” Hà Trì Trì không để ý tới thân phận, tỏ ra hờn giận với cha mình vì ông đã không để ý gì tới khái niệm thời gian.
“Tức giận à, đừng như vậy nữa.” Ông cầu xin tha thứ giống như muốn ôm con gái vào lòng, ông nói dỗ dành: “Không phải cha cố ý, vừa rồi thảo luận chút việc với đám người bác Trương, cuối cùng cha đã phải rời khỏi giữa chừng rồi, không phải sao?”
Hà Trì Trì ngẩng đầu liếc mắt nhìn chằm chặp cha mình một cái, “Vốn tưởng rằng chỉ có đàn bà mới lưỡi dài, hôm nay mới biết hoá ra là đàn ông trung niên cũng có không ít người lưỡi dài.”
“Thực xin lỗi, tiểu bảo bối, cha để tuỳ con xử phạt được không? Đừng nóng giận, để thân thể bực bội sẽ khiến papa đau lòng!”
Xem bộ dạng lấy lòng, cầu xin tha thứ của ông như vậy, ai dám tin ông ta lại chính là người có danh xưng “Cáo già” (*nguyên bản: “Giảo hồ” – con cáo giảo quyệt) – một đại lão (*ông già được kính trọng) của giới thương nhân – Hà Định Phong.
Tuy vậy, cái mặt dịu dàng đáng mến này chỉ có duy nhất con gái bảo bối của ông ta – Hà Trì Trì là hoàn toàn độc hưởng, người khác chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Nói đến cũng lạ, Hà Định Phong thân thể cường tráng, khoẻ mạnh, vậy mà trước sau gì, từ ba bà Hà phu nhân, tới vô số người tình dù đã hao hết tâm tư, dùng hết đủ mọi cách trên trời dưới biển, nhưng đều không người nào sinh được một mụn con trai con gái nào, lại không có can đảm vượt tường sau lưng Hà Định Phong (* “vượt tường” là trong điển “Hồng Hạnh vượt tường”, ý chỉ đi ngoại tình). Vì vậy, đành phải ngậm nước mắt nhất nhất bị đuổi ra khỏi nhà.
Phải đến khi Hà Định Phong đã quá tuổi tứ tuần, vị Hà phu nhân thứ tư – tuổi trẻ mỹ mạo mới sinh được tiểu bảo bối Trì Trì cho hắn, nhưng chính bà cũng vì khó sinh mà hương tiêu ngọc tẫn (*ý chỉ chết đi).
Từ đó về sau, ở nhà họ Hà chỉ có một đám người làm là phụ nữ.

Vì không dễ có được con gái, mà cha và con gái lại càng hợp tính hợp ý với nhau, nên Hà Trì Trì vừa sinh ra, đã nhận được toàn bộ sự chú ý của người cha.
Nhiều lần có vợ cũng không thể khiến Hà Định Phong bỏ đi ham mê thu thập phụ nữ, thế mà lại vì con gái mà trở thành một người đàn ông mới tốt đẹp, thậm chí ngay cả nhiệt tình đối với sự nghiệp cũng giảm đi không ít, bắt đầu uỷ quyền giao việc cho các cấp dưới, toàn tâm toàn ý phải làm người papa tốt.
Vốn được cùng con gái trưởng thành là chuyện rất vui vẻ, nhưng năm tháng trôi qua, phong thái tuyệt mỹ của Hà Trì Trì cũng dần dần phát triển và lộ rõ, bởi vậy mấy năm gần đây Hà Định Phong lại thêm một phần công việc nữa, đó là phải loại bỏ những người nhiệt tình theo đuổi thay con gái.
Công việc mới được phân này làm ông vừa thấy phát hoảng, lại vừa có cảm giác “nhà mình có con gái mới lớn”. Tóm lại, khiến ông cả ngày lo lắng, lo mừng khó nói.
Nghĩ đến những thằng ranh thối tha đó lại dám mơ ước đến bảo bối mà ông đã che chở hơn hai mươi năm, lòng ông tràn đầy hờn giận.
“Tuỳ con phạt thế nào cũng được sao? Tiểu hồ ly nhìn thẳng lão hồ ly, yêu cầu phải cam đoan.
“Đương nhiên!” Khẽ vuốt mái tóc dài dày mềm mại tới thắt lưng của con gái, chỉ cần con gái không tức giận, Hà Định Phong liền thấy thiên hạ thái bình. “Hà Định Phong ta nhất ngôn cửu đỉnh, có ai là không biết? Chỉ có tiểu bảo bối con là dám hoài nghi, thật không ngoan!”
“Đây chính là bản thân cha nói đó, tốt lắm, năm nay là kỳ nghỉ hè năm cuối đại học, liền phạt cha nghỉ hè theo con đến trang trại ở Australia nghỉ phép. Sao chứ? Có nhận xử phạt hay không?” Nàng hỏi với vẻ phấn khích.
Cha nàng bình thường bận rộn sự nghiệp, nàng cũng bận học như ngồi trên chảo lửa, hai thời gian của cha và con gái thường khó phối hợp được với nhau.
Mặc dù cũng từng đi ra nước ngoài du lịch nhiều lần, nhưng đa số đều là tiện nhân dịp những chuyến đi thương vụ của Hà Định Phong, thời gian cấp bách nên nói chung không thể chơi đã đời được. Bởi vậy, đi nghỉ ngơi với mục đích nghỉ phép là hy vọng từ lâu của Hà Trì Trì.
“Ừm…” Hà Định Phong do dự, vẻ mặt Hà Trì Trì cũng dần dần lãnh đạm, lòng ông thấy hoảng hốt, lập tức đã quên mọi đắn đo ngại ngùng, nói một cách sảng khoái: “Được, ngay khi đến nghỉ hè, chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị xuất phát.”
Aiya, ai bảo nó là đứa “con gái hiếu thảo” tiêu chuẩn chứ, thật không muốn làm cho con gái thất vọng!
Vừa hứa hẹn xong, giống như một cơn gió xuân thổi qua thảo nguyên, khuôn mặt xinh đẹp của Hà Trì Trì lập tức nở miệng cười rạng rỡ.
Hà Định Phong vừa nhìn thấy, lòng lại tràn đầy vui mừng, con gái xinh đẹp tươi cười là cảnh mà ông yêu thích nhất, nhìn không bao giờ thấy chán.
“Như vậy liền đã vui vẻ rồi? Thật là tính tình con nít.” Ông điểm cái mũi nhỏ của nàng giễu cợt, không giấu được vẻ mặt yêu thương.
“Người ta vốn chỉ là đứa con nít thôi mà !” Ở trước mặt người cha rất mực thương yêu mình, nàng nguyện vĩnh viễn làm tiểu bảo bối.
Thân hình Nghê Thiến Thiến với đường cong mê người, áp chặt vào thân hình mạnh mẽ ngang tàng của Lôi Ni Khả, đôi mắt long lanh càng si mê nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ như ma vương của hắn.
Nhưng khi bắt gặp đôi mắt lơ đãng của hắn có tia ham muốn vật lạ thì lập tức bắn ra tia sắc bén lợi hại.
Diễm quang trong đôi mắt Nghê Thiến Thiến bắn ra bốn phía, trên mặt lộ vẻ đắc ý tươi cười.
Bàn tay ngọc ngà không kiêng nể đặt trên ngực Lôi Ni Khả, vỗ về như muốn tuyên cáo cùng mọi người: “Người đàn ông này là của ta, người không phận sự chớ có đến gần.”
Các thiên kim tiểu thư trong buổi tiệc tức đến thở hổn hển nhưng dựa vào danh tính, tôn nghiêm, mặt mũi… không thể nào làm loạn nên bắt đầu một trận chiến không tiếng động bằng mắt.
Lôi Ni Khả có vẻ như không phát hiện được cuộc chiến kịch liệt của các cô gái đang diễn ra bên cạnh, bình thản ung dung hưởng thụ thân hình khiêu khích của Nghê Thiến Thiến, nhấm nháp rượu ngon, nói chuyện phiếm với mọi người.
Hắn thoáng nhìn người bạn thân Triệu Hoằng Văn mặt mày đang u ám, không khỏi có chút buồn cười nhướng mày, “Rốt cục có chuyện gì? Nơi đây đang vui vẻ náo nhiệt, sao cậu lại có bộ dạng sầu khổ thế, cậu xong rồi!”
Triệu Hoằng Văn muốn nói nhưng lại thôi, mắt liếc nhìn Nghê Thiến Thiến, lại tiếp tục uống rượu. Lôi Ni Khả cười khẽ, vỗ vỗ mặt Nghê Thiến Thiến có ý bảo nàng ta rời đi.
Nghê Thiến Thiến đương nhiên là không muốn nhưng cũng không dám trái lời Lôi Ni Khả, bèn ngoan ngoãn lui qua một bên lẳng lặng chờ triệu hồi, cho dù mệnh lệnh kia có vẻ hơi lơ đãng.
Lôi Ni Khả buông tay, “Được rồi, những người chướng mắt đại thiếu gia đều đi rồi, bây giờ có thể nói được chưa?”
“Cái loại vật cưng không xương cốt này chỉ có cậu mới chịu nổi!”
Cá tính của của Triệu Hoằng Văn nhã nhặn nho nhã, có chút bảo thủ, không giống với Lôi Ni Khả có chút tà mị. Thật kỳ lạ là bọn họ lại là bạn thân.
Triệu Hoằng Văn mặc dù xuất thân cũng là con nhà giàu có gia thế, lại cực kì không quen với hành vi hái hoa của Lôi Ni Khả, nhưng anh biết tất cả các cô gái này là cam tâm tình nguyện, thậm chí còn chủ động dâng đến tận miệng.
Căn bản là không có người bị hại, cho nên cũng không biết nói gì hơn.
“Đừng nói không có đức như vậy, thật ra có lúc có “vật cưng” bên người cũng không tệ lắm đâu. Mượn cậu làm ví dụ, nếu bên cạnh có vài con vật cưng thì Triệu nhị công tử phong độ như cậu sẽ không bị tung tin vịt thành đồng tính, không phải sao? Xem cậu đêm nay vẻ mặt u ám, có phải bị bác gái thúc giục chuyện hôn nhân không?” Tuy rắng hắn dùng câu hỏi nhưng đáp án thì hắn khẳng định là đúng trăm phần trăm.

“Ôi, đừng nói nữa, càng nói mình càng buồn bực.” Ánh mắt Triệu Hoằng Văn đột nhiên sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú không dấu được vẻ vui sướng. “Có muốn biết thục nữ giai nhân chân chính trong lòng mình không?”
“Triệu thánh nhân cũng động lòng phàm cơ à?” Hình như có điểm thích thú, Lôi Ni Khả nở một nụ cười gian tà, “Để mình đoán, giai nhân trong mộng của cậu có phải là… gọi là gì nhỉ… Khoái Khoái hay là Trì Trì?” (Ở đây Ni Khả chơi chữ, Trì Trì nghĩa là chậm chạp còn Khoái Khoái là nhanh nhanh.)
Hắn biết rất rõ cậu bạn thân Triệu Hoằng Văn si mê không nguôi “Băng sơn mỹ nhân”, vừa tò mò vừa vô thức muốn biết. Có thể làm Triệu thánh nhân – “Liễu Hạ Huệ” hiện đại đ động lòng ưu ái, thì cô gái này nhất định có điểm khác biệt, đáng giá để tìm.
(* Chú thích: Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: “Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ”. Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.)
Lôi Ni Khả hứng thú dùng đôi mắt đen chậm rãi bắn phá từng người đẹp tham gia buổi tiệc.
Còn chưa có phát hiện đối tượng nào đặc biệt nhưng ánh mắt của hắn đã khiến cho các thiên kim con nhà danh giá đỏ mặt, tim đập thẹn thùng không thôi.
“Được rồi, được rồi, cậu đừng tìm nữa.” Triệu Hoằng Văn đang nghĩ nếu mình không bảo ngưng thì lập tức có một số trái tim không chịu nổi khó thở mà phải đưa đi cấp cứu.
“Cặp bóng đèn điện tà khí của cậu tốt nhất nên tắt đi, miễn cho sự cố phát sinh. Này…” Triệu Hoằng Văn dùng ánh mắt để chỉ, “Cô gái bên cạnh bồn hoa ở cửa sổ đó thấy không? Cô ấy chính là con gái độc nhất của Chủ tịch Công ty Hà Thị – Hà Định Phong, tên là Hà Trì Trì.”
Lôi Ni Khả đưa mắt nhìn, chỉ thấy bụi hoa hồng rực rỡ như sương như khói vây quanh một giai nhân tuyệt sắc.
Hoa hồng xinh tươi diễm lệ chẳng những không che lấp được phong thái của mỹ nhân mà càng làm tăng thêm vẻ thanh lịch tao nhã của nàng.
Đôi mi tao nhã, đôi mắt cũng vậy, dưới chiếc mũi thẳng tắp là đôi môi hồng nhuận hơi hơi hé mở, khiến cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái.
Sâu trong đáy mắt Lôi Ni Khả phát ra những tia sáng khiếp người, đôi tay ngứa ngáy nắm chặt thành quyền, hận không thể ôm nàng vào lòng triền miên một phen, từ từ nhấm nháp đôi môi đỏ tươi xem hương vị của nó có ngon ngọt như rượu Mân Côi (*vin rosé) trong tưởng tượng hay không.
Nhưng… người đẹp đang cười say đắm lòng người kia đâu có chút nào lạnh lùng? Đôi mắt lợi hại như chim ưng của Lôi Ni Khả nhìn chăm chú cảnh đẹp trước mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
“Nhìn má lúm đồng tiền xinh đẹp động lòng người của nàng, sao gọi là lạnh lùng? Mình thấy dùng danh hiệu “Tiếu oa oa” (*bé con hay cười) để hình dung thì có vẻ gần với thực hơn.”
Đôi mắt Triệu Hoằng Văn như dính vào cảnh đẹp khó thấy trước mặt, nhìn không chớp mắt.
“Nàng chỉ cười với một người, ngoài bố nàng là Hà Định Phong, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy băng sơn mỹ nhân.” Hắn thất thần lẩm bẩm.
Lôi Ni Khả quay lại nhìn bộ dạng si mê của Triệu Hoằng Văn, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khác thường, hắn đột nhiên không thích vẻ mặt Triệu Hoằng Văn nhìn chằm chằm Hà Trì Trì.
Hắn lập tức khống chế suy nghĩ không thích hợp, định thần hỏi: “Không có ai đi khiêu chiến à?”
“Có, hơn nữa là quân số không ít nhưng chỉ là không có người thành công thôi.”
“Cậu cũng thất bại? Nhất định là cậu quá thành thật, công lực tán gái quá kém cho nên ngay cả một cô gái nhỏ bé cũng không để ý đến cậu.”
“Cậu nói gì vậy! Mình công lực không tốt, những người khác đâu có giống mình? Nhưng bọn họ đều không phải đã bỏ mình sao.” Giọng nói chống chế của Triệu Hoằng Văn chuyển sang trầm ấm thâm tình, hắn thật sự là yêu thích nàng.
“Cậu nói cô ấy là cô gái nhỏ kỳ thật cũng đúng, cô ấy năm nay mới hai mươi mốt tuổi, là sinh viên đại học năm thứ ba. Chẳng qua là cô gái nhỏ này lúc nào cũng tươi mát, mềm mại, bảo sao người ta không kìm lòng được, muốn kéo nàng vào lòng yêu thương.”
Dưới sự dạy dỗ của Hà Định Phong, Hà Trì Trì không hề giống với các cô gái con nhà danh môn được chiều chuộng mà kiêu căng tùy hứng, ngược lại có phần trong trẻo đặc biệt, nhưng cũng có thần thái lạnh lùng.
Cái kiểu lạnh này của nàng như là xúc tua, còn lâu mới thành khí chất lạnh lùng, ngược lại càng hấp dẫn người khác hơn.
Ánh mắt Lôi Ni Khả ảm đạm, Triệu Hoằng Văn mơ màng Hà Trì Trì càng làm cho hắn thấy hờn giận giống như vật sở hữu của mình bị xâm phạm. “Nói vậy bác Hà rất yêu thương con gái à?”
Hà Định Phong là đại lão trong giới thương gia Đài Loan, Lôi Ni Khả đã gặp qua vài lần, vừa rồi còn ở trong thư phòng trò chuyện rất vui.
“Chuyện đó là đương nhiên. Hà Trì Trì không chỉ đẹp, có khí chất mà lại tài hoa, có thể viết thư pháp, còn là một tay đàn dương cầm tuyệt vời. Bác Hà quả thật rất yêu thương cô ấy, tình cảm hai cha con khiến người ta thật đố kỵ.”
Nói đến đây, Triệu Hoằng Văn không nhịn được thở dài, vì sao nàng không thể phân một chút sự chú ý dành cho hắn.
“Than oán cái gì? Thiếu gì cơ hội!” Lôi Ni Khả nắm tay Triệu Hoằng Văn, “Đi, giúp mình làm quen với băng sơn mỹ nhân nổi tiếng từ lâu đi.”
“Cậu…” Triệu Hoằng Văn kinh ngạc nhìn thẳng vào người bạn tốt, cau mày, “Nàng không phải là cô gái bình thường, lại càng không phải là người để cậu tùy ý đùa bỡn, cậu…”
“Nàng đương nhiên không phải là cô gái bình thường.” Lôi Ni Khả không chấp nhận, cắt ngang lời lải nhải của Triệu Hoằng Văn, bộ dáng thong dong, tỏ vẻ rất tự tin.
Hắn nháy mắt mấy cái, tà mị tươi cười đủ để mê hoặc tất cả phụ nữ từ tám đến tám mươi tuổi, “Có mắt đều thấy được, nàng đẹp đến động lòng người.” Mà hắn Lôi Ni Khả đều rất yêu thích người đẹp.
Phía trước xôn xao nhộn nhạo như sóng nước trên hồ tràn đến, nhanh chóng khiến cho đại lão trong thương giới Hà Định Phong phải chú ý. Ông khẽ than nhẹ. “Đến rồi, vốn ta tưởng rằng còn phải chờ lâu hơn nữa chứ.”
Hà Trì Trì cũng cảm nhận được sự xôn xao này, thấy kỳ quái ngẩng đầu lên, liền thấy hai người đàn ông khí thế bất phàm đang xuyên qua đám đông, dáng đi tao nhã tiến về phía hai cha con họ.
Nàng nhận ra một người là Triệu Hoằng Văn, nhưng người kia… Hà Trì Trì hơi chau mày, người đàn ông này rõ ràng Narcissism tuấn mỹ tuyệt luân trong thần thoại Hy Lạp.
(*Giải thích chút: Narcissism là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, vô cùng đẹp trai, và cũng rất thích tự ngắm vuốt mình, đây là để chỉ những người đàn ông thích ngắm vuốt, yêu sắc đẹp của bản thân, luôn cho mình là đẹp. Nguyên bản là “Tự luyến cuồng” – Vân xin chỉnh là “Cuồng tự sướng”)
Đôi chân thon dài ngang tàng có khí thế khiếp người, ngũ quan như điêu khắc với thủ pháp thần công hoàn mỹ, phía dưới đôi mày kiếm là đôi mắt sâu không lường được, con ngươi đen bao hàm đầy đủ tình cảm, giờ phút này đang lóe sáng giống như tràn ngập nhiệt tình và hưng phấn.

Cả người hắn tản ra khí chất quý phái và nghiêm nghị, bởi vậy khi đôi môi gợi cảm cười lên có thể giảm đi vài phần khoảng cách, khiến người càng thêm mê say.
Hắn chính là người trên cửa miệng của các cô gái – Lôi Ni Khả, Hà Trì Trì nhanh chóng tìm ra đáp án chính xác.
“Người kia vừa thấy là biết ngay một công tử đào hoa, Triệu Hoằng Văn luôn đứng đắn giữ lễ sao lại đi chung với hắn? Hơn nữa xem ra giao tình cũng không tệ.” Nàng thật khó hiểu.
Hà Định Phong tán thưởng khẽ vuốt hai má của con gái. “Mắt nhìn người của tiểu bảo bối thật không sai! Muốn ứng phó như thế nào, trong lòng con nắm chắc không?”
“Papa thích hắn?” Kinh ngạc khi thấy cha mình gật đầu, nàng cười nhạt lắc đầu. “Đàn ông!”
Hà Định Phong nở nụ cười, đau lòng với dáng vẻ đáng yêu của con gái.
“Con mặc kệ, cha nhất định đang có âm mưu!” Mắt cáu giận, nàng gắt giọng: “Con không để ý đến người đàn ông nhàm chán đó đâu!”
“Có vài người đàn ông không phải một câu không để ý tới là có thể xong việc, tiểu bảo bối à.” Mặc dù mới chỉ cùng Lôi Ni Khả nói sơ qua vài câu nhưng Hà Định Phong tự tin có tám chín phần hiểu biết đối với hắn.
Đứa con trai này có cá tính kiên định, lại khí phách, cũng không phải là người đơn giản.
Hà Định Phong đột nhiên có tâm trạng muốn xem kịch, cúi đầu xuống gần lỗ tai ngà ngọc của con gái nhẹ giọng trêu chọc nói: “Người đàn ông này thực không dễ dàng đùa giỡn đâu, chúc con may mắn, tiểu bảo bối của ta.” Ông quyết định để cho con gái một mình tác chiến.
“Ông Hà!” Giọng nói trầm thấp cuốn hút của Lôi Ni Khả vang lên, không cần cố ý cũng có thể hớp hồn người khác.
Hà Định Phong mỉm cười quay người lại, “Lôi tiên sinh.”
“Không dám nhận!” Lôi Ni Khả tao nhã khom người, khí độ xưng bá nhất phương tự nhiên toát ra. “Bác đức cao vọng trọng, gọi con một tiếng Ni Khả là được, cách xưng hô ‘Lôi tiên sinh’ này con gánh vác không nổi ạ.”
“Được, tốt lắm!” Vỗ vỗ vai Ni Khả, cảm tình của Hà Định Phong đối với Ni Khả càng rõ ràng.
Cái loại công tử hào hoa tà khí, tự cao tự đại này làm sao lại có thể có được sự yêu thích của cha? Hà Trì Trì âm thầm nhíu mày, Papa nhất định là nhớ tới năm tháng phong lưu của chính mình đây mà.
“Ông Hà, xin chào.” Gương mặt nhã nhặn của Triệu Hoằng Văn chuyển sang Hà Trì Trì lại càng ôn nhu hơn. “Trì Trì, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?” Đến gần, nàng dường như còn xinh đẹp hơn lần gặp trước.
Hà Trì Trì lấy ngón tay xoắn xoắn mái tóc dài đen mượt, đôi mắt sáng long lanh gật đầu. “Em khỏe, xem sắc mặt của anh chắc cũng không tệ.” Tiếng nói trong trẻo dễ nghe nhưng lại có chút lãnh đạm mới lạ.
Triệu Hoằng Văn đang rất say mê nhưng cũng có chút nhụt chí, tuy vậy tinh thần cũng lập tức phấn chấn lên, nàng vốn là như thế, hắn không nên nghĩ nhiều.
Từ đầu đến cuối cũng chưa thấy người đẹp để mắt tới, Lôi Ni Khả có chút ghen tức. Hắn quen biết nhiều cô gái, có thể dễ dàng nhận ra Trì Trì lãnh đạm không phải là giả tạo, cảm giác như vậy thực mới mẻ nhưng làm cho hắn bất mãn. Lôi Ni Khả hắn chưa từng bị người khác không để ý đến mình, hắn cũng không cho phép vậy!
“Bác Hà, người đẹp thanh lệ thoát tục này chắc là con gái bác cô Hà Trì Trì?”
Hà Định Phong cười ha ha, lấy tay kéo con gái ra trước mặt, đắc ý giới thiệu: “Chàng trai, ánh mắt của con không sai, Trì Trì là bảo bối số một của ta. Trì Trì, đây là ông chủ nhỏ của tập đoàn Vạn Tông – Lôi Ni Khả. Các con đều là người trẻ tuổi, xưng hô bằng tên sẽ tiện hơn, mọi người đều là bạn bè.”
Dù trong lòng có gì bất mãn, Hà Trì Trì cũng sẽ không thất lễ. Nàng ôn nhu nhìn Lôi Ni Khả nói: “Chào anh!”
Đối diện cặp mắt trong suốt sáng ngời của nàng, trong đáy lòng có chút xôn xao kỳ lạ, Lôi Ni Khả hơi nhếch miệng, lộ ra lúm đồng tiền gợi cảm làm động lòng người.
“Từ lâu nghe tiếng Trì Trì tiểu thư thanh lệ thoát tục, sắc đẹp hơn người, Ni Khả ngưỡng mộ đã lâu nhưng không có duyên. Hôm nay hân hạnh gặp được mới biết người thật so với lời đồn còn xuất sắc hơn vài phần.”
Ngưỡng mộ đã lâu?! Nói dối cũng phải có căn cứ chứ! Hà Trì Trì tự thấy mình không phải người nổi tiếng, càng ít xuất hiện trong giới xã giao, nào có hân hạnh làm cho cái loại công tử con nhà danh giá suốt ngày hái hoa – Lôi Ni Khả này “ngưỡng mộ đã lâu”!
“Không dám nhận, anh quá khách khí rồi.”Giọng nói trong trẻo nhưng khuôn mặt cười lạnh lùng vẫn điềm tĩnh như trước, cách dùng từ ngắn gọn giống như nói nhiều sẽ làm tổn thương thanh quản mềm mại của nàng.
Thái độ của nàng làm cho nụ cười mê người của Lôi Ni Khả có phần phai nhạt đi, hắn chưa từng gặp phải tình huống này.
Lúc này từ xa có một tiếng gọi tới…
“Anh Định Phong!” tiếng gọi khàn khàn từ một người đàn ông có khuôn mặt hòa ái.
Hà Định Phong vừa thấy, ngạc nhiên vui mừng không thôi, “Anh Hóa Dân! Về nước khi nào, sao mà không nghe nói gì hết?”
“Hôm qua mới xuống máy bay, lệch múi giờ còn chưa điều chỉnh lại đây, hôm nay liền vội vã đến gặp mọi người đó, ông bạn già.”
Hà Định Phong gật gật đầu, lập tức nhẹ giọng nói với con gái: “Cha và bác Trương của con đã không gặp vài năm rồi, hiếm khi bác ấy về nước, cha đi tán gẫu vài câu, con đợi một lát được không?”
Hà Trì Trì cũng nũng nịu như vẫn còn nhỏ, “Dạ được, nhưng không thể lâu quá nha.”
“Ngoan!” Vuốt mái tóc dài của con gái, Hà Định Phong quay sang Lôi Ni Khả cùng Triệu Hoằng Văn nói: “Các con tuổi trẻ nhiều tâm sự nhưng không được trêu chọc bảo bối của ta.” Lời cảnh cáo nửa thực nửa giả khiến cho hai người đều có chút xấu hổ cười cười.
Trương Hóa Dân tức giận lôi ông bạn cũ đi, “Trì Trì đã là cô gái hai mươi mấy tuổi rồi, nhưng người làm cha như ông hoàn toàn vẫn không tiến bộ chút nào, vẫn là bộ dạng lão gà mái? Ông không sợ bọn nhỏ cười ông à?”
“Có gì buồn cười đâu…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.