Dụ anh vào sâu trong em

Chương 41


Bạn đang đọc Dụ anh vào sâu trong em – Chương 41:

Chương 41
 
Đàm Diệp tự nhiên mà ngồi vào chỗ bên cạnh Ninh Ngôn. Anh đưa cho cô một cái bánh kem, phía trên có một cái sừng thú và một cô công chúa đội vương miện. Đàm Diệp lấy xuống hỏi Ninh Ngôn có muốn đội không, Ninh Ngôn lắc đầu nói không cần.
 
“Cô gái nhỏ rất điềm đạm.” Ba mẹ Đàm Diệp nhìn hành động của anh, “Bình thường Ninh Ngôn thích làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Con bé thích đọc sách.” Hứa Nghi Nhàn cười mỉm trả lời, giọng nói cũng tự tin hơn: “Tiểu thuyết văn xuôi gì cũng đọc.”
 
“Vậy thì giống với sở thích của A Diệp rồi.”
 
Bữa ăn mới trôi qua một nửa, Ninh Thước nhận được một cuộc điện thoại, nói công ty có việc gấp muốn ông phải đến ngay. Hứa Nghi Nhàn nhịn không được nói thầm: “Không phải mới đi công tác trở về sao? Lại phải đi nữa à? Phải nhìn xem đây là trường hợp nào chứ.”
 
“Thật sự ngại quá, tôi phải chạy về công ty ngay.” Ninh Thước tự phạt ba ly rồi nói lời chào tạm biệt.
 
Sau khi ăn xong, Đàm Diệp nói muốn tán gẫu riêng với Ninh Ngôn một chút. Khung cảnh ở hồ vào buổi tối thật sự rất đẹp, nửa tiếng sau còn có một buổi hòa nhạc và cảnh suối phun.
 
Hứa Nghi Nhàn dặn đi dặn lại Đàm Diệp nhất định phải tự mình đưa Ninh Ngôn về nhà, không được muộn quá 11 giờ, lúc này mới lo lắng sốt ruột đồng ý.
 
“Thi không tệ, chúc mừng em.” Ăn cơm xong, lúc này Ninh Mạn mới phục hồi lại tinh thần, giọng điệu chua lòm còn có chút ghen ghét. Cô ta nỗ lực quên đi nói: “Không thể tưởng được em gái của chị cũng rất giỏi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn chị.” Ninh Ngôn nở nụ cười thoải mái nói tiếp: “Em vẫn luôn lấy chị là mục tiêu mà nỗ lực.”
 
“Cái miệng không ngu ngốc chút nào nha.” Ninh Mạn xoa mặt Ninh Ngôn, “Về sớm một chút, đừng để ba lo lắng.”
 
Mấy tháng rồi không gặp được ba. Hôm nay cứ thế lại đi, thật kỳ lạ
 
Gió đêm nhè nhẹ

 
Ninh Ngôn cúi đầu, tay trái bị Đàm Diệp nắm, nhìn từng người đi qua, có bạn bè, có cặp đôi đang yêu nhau, cũng có cả gia đình đang đi chơi.
 
Ninh Ngôn nhìn đứa trẻ đang cầm bóng bay nhiều hơn một chút, Đàm Diệp lấy hai mươi đồng ra mua cho cô một cái. Hình gà con tròn vo màu vàng nhạt, Đàm Diệp cúi người cột lên cổ tay cô.
 
“Chưa từng cột thế này sao?” Lúc Đàm Diệp đứng thẳng người thuận thế hôn lên môi cô, “Khi còn nhỏ chưa từng chơi?”
 
“Chưa…” Ninh Ngôn mất tự nhiên nắm lấy sợi dây bóng bay.
 
Bà ngoại rất tiết kiệm, cô cũng không dám đòi hỏi ba mẹ luôn bận rộn làm việc, cô muốn thì phải nỗ lực học tập mới được. Ngẫu nhiên trên thị trấn có lễ hội, bạn học khác ném bóng bay và búp bê, Ninh Ngôn và bà ngoại sẽ đi nhặt những vật nhỏ mà người khác không cần kia.
 
Tích góp từng chút một rồi đi bán.
 
Đến khi quay về bên ba mẹ thì cô đã lên cấp ba, sớm đã không còn hâm mộ bóng bay trên tay những đứa trẻ khác nữa.
 
“Không vui sao?”
 
Đàm Diệp dẫn Ninh Ngôn đi trên con đường dọc hồ, “Vừa thi được điểm cao, nên vui vẻ mới đúng.”
 
“Cái đề đó…” Trong lòng Ninh Ngôn vẫn luôn có một thắc mắc, cô không dám nhìn Đàm Diệp, “Đề anh ra cho em không khác nhiều so với đề thi chính thức lắm, đây không phải là điểm thật của em”
 
“Em cho răng anh tiêu tiền để mua đề thi chính thức cho em?”
 
Đàm Diệp thấy cô gái nhỏ gật đầu, nhịn không được cười ra tiếng.
 
Tiếng cười của anh trong màn đêm phá lệ rõ ràng, khiến mặt Ninh Ngôn đỏ lên.
 
“Ngôn Ngôn, em quá đề cao anh rồi. Nếu anh có năng lực mua đề thi chính thức cho em thì sao anh lại không trực tiếp mua luôn suất vào đại học? Rồi khi vào Gia Đại, lấy quan hệ của anh tuyển thẳng em vào làm nghiên cứu sinh của mình.”
 

Ninh Ngôn nói không ra lời, Đàm Diệp xoa đầu cô: “Vận may cũng là một loại thực lực.
Nếu em thật sự không nắm được những kiến thức đó thì cho dù đề có giống đúc như vậy, chưa chắc đã đạt được điểm cao”
 
“Em… Thật sự…… Thi tốt như vậy?”
 
Điện thoại của Ninh Ngôn rung lên nãy giờ. Phỏng chừng là giáo viên cũng đã nhìn thấy điểm, các bạn học cũng đã nghe nói, tất cả đều là tin nhắn chúc mừng.
 
“Đúng vậy, Ngôn Ngôn thật sự thi rất tốt. Em nên tìm người chia sẻ niềm vui này.” Đàm Diệp nghiêm túc dạy dỗ.
 
Ninh Ngôn duỗi tay ôm lấy anh, không nói lời nào, đầu vùi vào trong ngực anh cọ cọ.
 
“Cảm ơn anh.” Giọng nói Ninh Ngôn nghẹn ngào, cũng không biết là vì vui hay là đang khóc: “Em thật sự đã nỗ lực làm tốt.”
 
Thời khắc quan trọng như vậy, anh đã ở bên cạnh cô. Lúc này Ninh Ngôn mời phát hiện tay mình đang run, nhưng không có gì phải lo lắng nữa.
 
Thế nhưng cô vẫn không vui.
 
“Nghĩ đến chuyện của ba em?”
 
Đàm Diệp một câu nói trúng, nước mắt mà Ninh Ngôn vẫn luôn kìm nén liền rơi xuống.
 
“Vâng, hôm nay về nhà, ông ấy chỉ hỏi đến tình huống của chị em mà không thèm nói với em nhiều thêm mấy câu. Ông ấy chỉ hỏi em thi được đại học nằm trong top 100 không, còn có…”
 
Thi được điểm cao như vậy, ba chẳng vui một chút nào, một câu chúc mừng cũng không có.
 
Cô nỗ lực như thế. Ông ấy cũng không kiêu ngạo vì cô.
 
Giống như… cô là một người râu ria nào đó.

 
Nhưng cô là con gái ruột của ông ấy mà. Cho dù chia xa mười mấy năm, cho dù ông ấy bận việc như thế nào, cũng nên quan tâm cô một chút chứ?
 
“Ngôn Ngôn, em đã mười tám tuổi, đừng hay khóc như thế.”
 
Ninh Ngôn cũng không muốn khóc, Đàm Diệp nói vậy cô càng tủi thân.
 
Anh lấy khăn giấy ra, cúi xuống lau nước mắt cho cô: “Đầu tiên, trên thế giới này nhiều người như vậy, không để ý nhau cũng là chuyện bình thường. Cho dù người nọ là ba mẹ hay anh chị em của em. Còn nữa…”
 
Đàm Diệp đối mắt với cô: “Em mà khóc, anh sẽ đau lòng.”
 
Ninh Ngôn hít mũi, đầu óc ngơ ngác, còn bị câu cho dù là ba mẹ cũng không nhất định sẽ để ý đến mình của Đàm Diệp làm mất bình tĩnh.
 
Không nói một chút đạo lý nào
 
Những chuyện này rất bình thường.
 
Nhưng anh sẽ đau lòng.
 
Ninh Ngôn nén nước mắt hỏi: “Nhưng nếu nói như vậy…”
 
“Ừ, anh cũng có rất nhiều lúc không để ý tới em.” Giọng nói của Đàm Diệp hòa với bầu trời đêm, nhạt như sương mù, bay xa đến mức không bắt kịp.
 
Anh nói: “Nhưng mà Ngôn Ngôn, em không phải là người khác, em là người anh quan tâm nhất.”
 
Đầu cúi xuống, vương miện công chúa sáng lấp lánh kia được đội lên đầu cô, Ninh Ngôn nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm, rõ ràng là muốn cười, nhưng nước mắt lại cứ trào ra.
 
Ánh sáng rực rỡ lóe lên trong nháy mắt, kèm theo tiếng hoan  hô của mọi người, đài phun từ từ phun nước ra.
 
Cô thấy Đàm Diệp còn đang nói gì đó nhưng cô lại không nghe rõ.
 
Ninh Ngôn cũng nói ba chữ, dù sao anh cũng không nghe rõ.
 

11 giờ đúng, Đàm Diệp đưa Ninh Ngôn về nhà. Anh hình như còn bận việc, chỉ đưa cô đến thang máy liền rời đi
 
“Đêm nay nhớ đi ngủ đúng giờ.” Đàm Diệp dặn dò cô: “8 giờ sáng mai anh sẽ tới đón em đi mua chút đồ phải dùng khi vào đại học. Nếu mai không có tinh thần anh sẽ không tha cho em.”
 
Ninh Ngôn ngoan ngoãn nghe lời. Nửa đêm, lúc đi vệ sinh cô phát hiện mẹ vẫn chưa ngủ, Hứa Nghi Nhàn nói bà đang lo lắng, mắt phải cứ nháy liên tục
 
Hứa Nghi Nhàn gọi điện thoại cho Ninh Mạn, không có ai nhận, gọi điện thoại cho Ninh Thước, cũng không có ai nhận.
 
Hai người đều chưa về nhà.
 
“Ninh Ngôn, con đi ngủ đi.” Hứa Nghi Nhàn thấy Ninh Ngôn rót nước cho mình, càng nhìn càng ấm áp, “Đi ngủ sớm một chút.”
 
……
 
Đàm Diệp đi rất gấp.
 
Anh không về nhà ngay lập tức. Lúc anh đến bệnh viện có trông thấy một con đường được rào lại với cảnh báo tỷ lệ xảy ra tai nạn cao.
 
Ngoài phòng cấp cứu chỉ có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi khóc. Cô ta không ngừng gọi điện thoại cho nhà mẹ đẻ xoay sở tiền bạc.
 
“Trong thẻ này có ba mươi vạn, cộng thêm tiền bảo hiểm y tế của các người, tuyệt đối đủ dùng.”
 
Người phụ nữ kia vui mừng khôn xiết, đang muốn cảm ơn, Đàm Diệp lạnh lùng từ chối..
 
“Tôi có điều kiện.” Anh lấy một bản hợp đồng ra: “Tôi muốn Ninh Thước ngậm miệng không nhắc một chữ đến chuyện này, càng không được để cho vợ và hai cô con gái của ông ta biết được.”
 
Người phụ nữ kia không biết phải làm sao, ánh mắt đề phòng lùi về sau.
 
“Tôi khuyên cô nên ký.”
 
Đàm Diệp khoanh tay lại, mang lại cho người ta cảm giác áp ngột ngạt nặng nề: “Tiền của Ninh Thước đều nằm trong tay vợ ông ta. Bây giờ cô không có tiền, con trai của cô và Ninh Thước sẽ không có cách nào được chữa trị tốt, chắc chắn sẽ bị liệt suốt đời, Ninh Thước lại càng không thể vì cô mà ly hôn với người vợ hiện tại.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.