Dụ anh vào sâu trong em

Chương 40


Bạn đang đọc Dụ anh vào sâu trong em – Chương 40:

Thời điểm ra khỏi trường thi, Ninh Ngôn vẫn đang ngây ngốc. Hứa Nghi Nhàn ở cổng trường chờ cô, nhưng người lái xe là Ninh Mạn
 
“Sao rồi? Thi không tốt à?”
 
Ninh Mạn mới cãi  nhau với Hứa Nghi Nhàn xong, bảo Ninh Ngôn ngồi ở ghế phụ, duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô: “Không sao đâu, thi đại học thôi mà, cũng không phải là thi rớt là hết, quan trọng nhất vẫn là chọn chuyên ngành mày thích…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nói đến chuyện này, trong lòng Ninh Mạn có chút tức giận. Lúc trước cô ta muốn học múa, nhưng ba mẹ nhất định không chịu, một hai mắt cô ta phải học tài chính. Nói là tương lai sau này sẽ tìm được một công việc tốt, có tiền đồ. Cứ mơ hồ như vậy nên bây giờ cô ta vẫn đang là nghiên cứu sinh.
 
“Vâng.” Ninh Ngôn ngơ ngác, nghe vậy liền muốn khóc
 
“Thật sự thi tệ lắm à, cùng lắm thì học lại thôi!” Ninh Mạn đưa khăn giấy cho cô: “Lớn chừng nào rồi, đừng khóc, mặt trông ghê lắm.”
 
“Mạn Mạn, con bớt nói lại đi!” Hứa Nghi Nhàn nghiêm mặt, mở miệng: “Sao lại nói em gái như thế? Không nghĩ đến cảm xúc của nó hả?”
 
Ngoài miệng nói như vậy nhưng Ninh Mạn cũng đã từng trải qua chuyện này, biết rất rõ lúc này Ninh Ngôn thấp thỏm bất an đến nhường nào.
 
“Đừng nghĩ nữa! Chị đưa mày đi ăn đồ ngon!” Ninh Mạn ờm một tiếng, như chịu thua nói: “Mẹ lái xe về nhà trước đi, con đưa Ninh Ngôn đi giải sầu.”
 
Quán cà phê được trang trí rất thoáng mát, trước cửa có một con hồng hạc dùng để trang trí, Ninh Mạn lấy điện thoại ra tự chụp hai tấm, hỏi Ninh Ngôn có muốn chụp không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không ạ.” Ninh Ngôn lắc đầu, chuyên tâm xem thực đơn: “Chị không còn cãi nhau với mẹ nữa chứ?”
 
“Ừ, nhưng bà ấy còn muốn tao lấy Đàm Diệp.” Ninh Mạn trực tiếp kêu món được chọn nhiều nhất: “Mỗi lần tao gọi điện thoại, anh ta không vội thì là trả lời cho có lệ. Còn tao thì như mặt nóng dán mông lạnh ấy, mất mặt chết đi được, mẹ còn ra sức nói anh ta tốt nhường nào. Có tốt hay không thì liên quan gì tới tao chứ?”
 
Ninh Mạn vừa khó chịu vừa bực bội: “Bây giờ cũng chẳng phải là thời phong kiến, còn xem mặt gì chứ, không kết hôn thì chết à? Ngày nào mẹ cũng nói làm mích lòng Đàm gia thì phải làm sao, anh ta cũng không tôn trọng tao mà, sao không nói anh ta làm mích lòng Ninh gia chúng ta chứ?”
 
Ninh Ngôn yên tĩnh gật đầu như gà mổ thóc.
 
“Liệu có phải anh ta cố ý tới tra tấn tao không nhỉ? Một người đàn ông có gia cảnh tốt như vậy, cố ý tới chơi đùa tao, sau đó khiến tao chết tâm gì đó?” Ninh Mạn bày ra vẻ mặt: ‘ ta là cái kỹ nữ, nhưng không phải ngươi.’
 
Mặt Ninh Ngôn trong nháy mắt đỏ lên: “Là vậy sao?”
 
“Dù sao tao cũng hết hy vọng rồi.” Ninh Mạn bày ra vẻ mặt bi thương sâu sắc: “Hừ, Đàm Diệp: Tôi là gỗ vàng, nhưng không phải của anh.”
 
“…”
 
Ninh Ngôn cảm thấy hình ảnh kia hẳn là cực kỹ xuất sắc. Nhưng trong lòng Ninh Ngôn cũng rất thấp thỏm. Đàm Diệp thật sự là cố ý khiến chị gái hết hy vọng sao? Anh tốt như vậy hảo, không oán không thù gì với chị ấy, vốn không cần thiết làm thế mới đúng.
 
Lúc này nhân viên phục vụ bưng cơm mà hai người họ gọi đi đến, đây là phần cuối cùng trong ngày. Nhưng vừa mới đến chỗ rẽ, bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra giữ chặt lại, dường như là nói muốn chụp ảnh trước, sau đó hẵng bưng cho khách.
 
“Mẹ nó, không biết xấu hổ à?”
 
Ninh Mạn nghe vậy, đứng lên đi đến trước mặt cô gái kia mắng, sau đó nói: “Đây là món ăn mà chúng tôi gọi, bản thân đã tới chậm mà còn muốn chụp, nếu trên đường gặp được ảo ảnh thì có phải cô cũng muốn tới gần chụp đúng không?”

 
“Cô nói ai đó!”
 
Tuổi của cô gái kia cũng xấp xỉ Ninh Mạn, nghe thấy những lời đó tức đến phát run, ậm ừ một lúc lâu cũng không nói ra được chữ nào.
 
“Thầy Đàm!” Ả ta tủi thân như muốn đi mách giáo viên.
 
Ninh Ngôn nhanh chóng đi tới xem.
 
Chỉ thấy Đàm Diệp đi ra từ toilet, làm lơ hai người đang cãi nhau và nhân viên phục vụ, cầm lấy bản thảo luận văn được đóng dấu trên bàn, nghiêm túc xem xét, thỉnh thoảng khoanh trong một đoạn.
 
“Đàm Diệp, thật trùng hợp.”
 
Ninh Mạn lập tức hóa đá, giọng dịu dàng lại đi không ít: “Chuyện là như thế nào, em gọi mấy món ăn, cô ta lại cướp đi chụp ảnh. Mọi người đều là học sinh, cần phải có sự văn minh, làm như vậy thật là quá đáng.”
 
Cô gái kia vừa nghe thế, nghi ngờ đánh giá Ninh Mạn vài lần. Không giống như là có quen biết, nhưng thái độ gần gũi này cũng chẳng giống thầy trò.
 
Chẳng lẽ là người yêu? Sao có thể! Thầy Đàm như là một ngọn núi cao trong lòng bọn họ, không thể leo tới nổi, càng không xảy ra chuyện tình yêu thầy trò!
 
“Cô là ai? Là sinh viên khoa tài chính à? Tôi chưa từng thấy cô ở Gia Đại!”
 
Ninh Mạn khựng lại trong nháy mắt, cô nhìn về phía người đàn ông đang xem luận văn: “Đàm Diệp, sinh viên của anh bắt nạt người ta kìa.”
 
“Ờ, cô bưng về trước đi.”
 
Đàm Diệp lẳng lặng lật qua một tờ khác, giọng điệu lạnh lùng, như một vị hiền triết không dính khói lửa nhân gian: “Cái này giống như rác vậy, tôi không nhận rác rưởi, trở về làm lại.”
 
Nói xong liền trực tiếp ném lên trên bàn, nhìn cũng không thèm nhìn hai người một cái: “Ở trường còn có chuyện cần làm, tạm biệt.”
 
Cô gái kia khóc lên, Ninh Ngôn ngây ra.
 
Ninh Mạn cũng choáng váng, Đàm Diệp bảo cô bưng về? Sau đó… Cứ như vậy, tiêu sái rời đi? Đi rồi!
 
Không nói đến chuyện giúp cô giải quyết chuyện này, thấy cô thì cũng nên ngồi xuống nói  vài câu, hoặc là giúp cô thanh toán hóa đơn tỏ vẻ thân thiết chứ!
 
“Đàm Diệp, chúng ta chia tay đi!” Ninh Mạn ước chừng từ hành động ném luận văn một cách tiêu sái của Đàm Diệp, quả quyết đuổi theo nói: “Chia tay! Chúng ta không thích hợp!”
 
Bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia dừng lại, xoay người, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn lạnh lùng như cũ, không có một tia cảm xúc dao động nào.
 
Ninh Mạn cũng tự thấy xấu hổ, mình dường như là một người đàn bà đanh đá gây rối vô cớ.
 
“Chia tay?” Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đàm Diệp trả lời: “Chúng ta có từng ở bên nhau sao? Chẳng qua là ý của bậc bề trên mà thôi.”
 
“Oa!” Ninh Mạn cũng muốn khóc. Nhưng còn may, bên cạnh cô còn có Ninh Ngôn, nắm chặt em gái tìm sự an ủi.
 

“Nhưng anh cũng nói ba mẹ anh rất vừa lòng…”
 
“Ừ, chỉ cần người tôi bằng lòng cưới, ai họ cũng sẽ rất vừa lòng.” Đàm Diệp không để ý nhún vai: “Cô Ninh Mạn, cô làm vậy khiến tôi rất khó xử. Ba mẹ tôi vì hôn sự của tôi mà nhọc lòng đã lâu, cô đột nhiên nói muốn chia tay. Nhưng hai người họ đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ để đến chào hỏi Ninh gia.”
 
Âm cuối hơi thấp, tạo nên một sự áp bách
 
Lưng Ninh Mạn như có kim đâm, cô ta cảm thấy mình tiêu rồi, chọc tới Đàm Diệp thật sự giống như tự tìm đường chết
 
Ở nơi hoàn toàn không thích hợp để nói chuyện chính sự như quán cà phê, đột nhiên gặp phải trường hợp này, Ninh Mạn trở tay kéo Ninh Ngôn ra ngoài: “Không phải anh chỉ cần tìm một người để kết hôn sao? Em gái em cũng có thể mà đúng không?”
 
“Hả?”
 
Ninh Ngôn ngơ ngác mà chớp mắt.
 
Đàm Diệp cười nhẹ một cái, gặp chuyện không sợ hãi mà lên tiếng trả lời: “Có thể, mấy ngày nữa ba mẹ tôi tới cửa cầu hôn, xin chuẩn bị phối hợp.”
 
Dưới tình huống như vậy, chỉ với một câu nói, Ninh Ngôn thành đối tượng thân mật của Đàm Diệp.
 
Hơn nữa Ninh Mạn còn cảm thấy ngàn ân vạn tạ với cô, vô cùng áy náy chắp tay lại xin lỗi: “Thật xin lỗi vì đã bán em đi. Nhưng mà em mới mười tám tuổi, hai mươi tuổi mới có thể kết, anh ta nhất định sẽ chờ không kịp mà nói lời chia tay trước.”
 
“Thật ra em cảm thấy không sao cả…”
 
“À, nhưng còn bạn trai tên Chúc Diệp Thư kia của em.”
 
“Em đã nói hắn không phải là bạn trai của em!” Ninh Ngôn vừa xấu hổ vừa giận dữ.
 
Còn ở trong mắt Ninh Mạn, đây là vì cô ta mà từ bỏ mối tình đầu ngây ngô, cô gái nhỏ đáng thương phải hy sinh tình yêu của mình.
 
Người chị như cô ta đúng thật là xấu xa mà. Ninh Mạn ôm lấy Ninh Ngôn: “Thật tốt quá, may mà còn có em.”
 
“Không có gì.” Trong lòng Ninh Ngôn có một chút chột dạ, mũi cũng hơi chua xót: “Chúng ta là chị em mà.”
 
Về đến nhà, Ninh Mạn kể lại mọi chuyện ở quán cà phê cho Hứa Nghi Nhàn. Hứa Nghi Nhàn thiếu chút nữa đã đánh gãy chân Ninh Mạn.
 
“Nó mới mười tám tuổi thôi đấy! Con để nó làm người yêu của Đàm Diệp? Đây là người sao?”
 
Hứa Nghi Nhàn cảm thấy con gái mình bị làm hại, trong lòng cực kỳ khó chịu, gắt gao bảo vệ Ninh Ngôn: “Chuyện do con làm sai, tự con đi giải quyết đi!”
 
“Còn không phải là do mẹ!” Ninh Mạn cũng biết là mình sai, lẩm bẩm nói: “Xã hội bây giờ rất thoáng, kém mười tuổi thì đã làm sao? Không phải trên tin tức cũng có vụ kém bốn mươi, năm mươi tuổi sao?”
 
“Cho nên đó là trên tin tức! Gièm pha! Mất mặt không!” Hứa Nghi Nhàn lấy điện thoại ra: “Mẹ sẽ bảo ba con về, việc này không nói nữa!”
 
Phải gọi ba về thì thật sự là chuyện lớn hơn trời.

 
Ninh Ngôn túm lấy tay Hứa Nghi Nhàn: “Không sao đâu mẹ, con cảm thấy anh ấy khá tốt.”
 
“Con còn nhỏ như vậy thì biết cái gì! Bị lừa bán cũng không biết! Không được không được, con không thể, mẹ sẽ thay con kiểm tra…”
 
“Mẹ kiểm tra, không phải đã chọn trúng Đàm Diệp sao?” Ninh Mạn nhịn không được mở miệng.
 
Một câu khiến cục diện trở nên bế tắc.
 
Hứa Nghi Nhàn càng nghĩ càng hoảng, Đàm Diệp gọi điện thoại tới.
 
Ngày được chọn gặp mặt là ngày công bố kết quả thi. Anh ngược lại rất có tâm, mượn cái cớ chúc mừng Ninh Ngôn.
 
Nhìn xem, người đàn ông này bảo thủ cỡ nào, làm chuyện gì cũng phải nề nếp, phải có cái cớ, tuyệt đối sẽ không nói chuyện yêu đương.
 
Ninh Mạn hoài nghi Đàm Diệp, có phải người này tới đòi nợ bọn họ hay không. Một giảng viên của Gia Đại như anh, chọn ngày công bố điểm đại học của Ninh Ngôn, chẳng lẽ là cố ý nhục nhã nó, bắt bẻ nó? Huống chi ngày đó hai bên cha mẹ đều có mặt, vậy thì Ninh Ngôn phải làm sao đây?
 
Khu vực nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn Lâm Quan đối diện với cảnh hồ được bao trọn.
 
Ninh Thước vội vàng đi tới, chậc lưỡi với sự xa hoa này. Ông nghe Hứa Nghi Nhàn nói hết tất cả mọi chuyện, hận không thể rèn sắt thành thép mà răn dạy Ninh Mạn: “Đối tượng tốt như vậy, tính tình tiểu thư của con có thể thu lại một chút có được không hả?”
 
“Ba, ba cũng nói con như vậy!” Ninh Mạn tội nghiệp chỉnh váy lại, cảm thấy có lỗi nói: “Dù sao thì con không thích là không thích, khiến Ninh Ngôn phải chịu tủi thân rồi.”
 
“Ninh Ngôn có thể được không?” Ninh Thước lắc đầu: “Thi được bao nhiêu điểm rồi?”
 
“Còn chưa có điểm ạ.”
 
Ninh Ngôn nhỏ giọng nói: “Mấy lần con thi thử đều đặt được điểm khá cao.”
 
Nhưng mà Ninh Thước không nghe lọt tai, điện thoại ông vẫn luôn đổ chuông, công việc cực kỳ bận,
 
Ninh Ngôn nhìn thấy ba mẹ Đàm Diệp, mỉm cười thản nhiên, phong thái khác hẳn người bình thường. Cô nhỏ giọng nói xin chào, hai người họ gật đầu, không nói gì.
 
“Giới thiệu một chút, đây là bạn gái con, Ninh Ngôn.” Đàm Diệp gọn gàng dứt khoát, đứng lên giúp Ninh Ngôn kéo ghế ra: “Đừng lo lắng quá, thả lỏng một chút.”
 
“Hả? À vâng…”
 
Sao có thể thả lỏng được chứ! Nhưng Ninh Ngôn vẫn nhanh chóng nghe theo.
 
Có lẽ là Đàm Diệp đã nói qua với ba mẹ nên hai người cũng không hỏi nhiều.
 
“Ngôn Ngôn vừa mới thi đại học xong đúng không? Còn rất trẻ nhỉ.”
 
Ý tứ này là không hài lòng tuổi của Ninh Ngôn? Mẹ Đàm Diệp cười nói: “Thành tích của cháu thế nào? A Diệp là giảng viên của Gia Đại, đăng ký vào Gia Đại thì sao? Nó cũng có thể thường xuyên chăm sóc cháu.”
 
Xong rồi.
 
Tay của Hứa Nghi Nhàn và Ninh Mạn đều run lên.
 
“Con bé rất muốn đăng ký vào Gia Đại, nhưng cũng muốn…” Ninh Mạn mở miệng nói thay Ninh Ngôn.
 
“Ồ, vậy đến trường học danh giá ở Thủ Đô cũng tốt, dì có một người bạn làm hiệu trưởng ở bên kia, cũng có thể chăm sóc được cho con dâu tương lai.”

 
Hết đường sống.
 
Đây là yêu cầu càng ngày càng cao.
 
“Điểm có chưa?” Ba Đàm Diệp đạt ly rượu xuống, giọng nói trầm ổn cực kỳ giống Đàm Diệp.
 
“8 giờ là có ạ.” Ninh Ngôn nói nhỏ
 
Bây giờ đã hơn 8 giờ. Trang web tra cứu điểm hẳn là bị quá tải rồi. Ninh Ngôn cố gắng vùng vẫy: “Trang web bị quá tải, có lẽ là không vào được.”
 
Hứa Nghi Nhàn và Ninh Mạn nhẹ nhàng thở ra.
 
“Không sao, đọc số báo danh dự thi của cháu đi, A Diệp có thể dùng hệ thống của công ty để kiểm tra thay cho cháu.” Mẹ Đàm Diệp giống như vô ý nói ra: “A Diệp mới đầu tư rất nhiều tiền vào hệ thống này, dùng rất tốt”
 
Chết mất.
 
Ninh Ngôn ngoan ngoãn đọc số báo danh. Ngón tay Đàm Diệp linh hoạt, mở miệng nói: “Có rồi.”
 
Anh không đọc điểm từng môn ra, mà trực tiếp đọc điểm tổng: “722.”
 
Đây là cái khái niệm gì? Nghe giọng điệu không kinh ngạc không vui mừng của Đàm Diệp, có lẽ là rất bình thường.
 
Hứa Nghi Nhàn và Ninh Thước cảm thấy trên mặt không còn chút ánh sáng nào, Ninh Mạn a một tiếng nhảy dựng lên.
 
“Ngôn Ngôn, em giỏi thật đấy!!!”
 
Năm mà Ninh Mạn thi, trạng nguyên toàn tỉnh cũng được từng ấy điểm! Nghe nói bài thi năm nay không khó lắm, nhưng điểm này đã thật sự đã rất cao!
 
“Điểm khối xã hội đứng thứ chín toàn tỉnh.” Đàm Diệp đọc tiếp, ngẩng đầu, nói lời chúc mừng với Ninh Ngôn đang ngây ngốc: “Thi không tệ. Đoán chừng là giảng viên của mấy đại học nổi tiếng đang trên đường muốn tới giành người.”
 
Nội tâm ba mẹ Đàm Diệp phức tạp. Bọn họ nào nghĩ thành tích của cô gái nhỏ này lại tốt như vậy.
 
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu không tốt thì sao có thể vừa ý con trai bọn họ. Tuy rằng là bị ép đi xem mặt, giữa đường lại đổi người, theo tính cách của Đàm Diệp thì vốn đã rất tức giận
 
Nhưng nó lại không, còn tận tâm tận lực mà chuẩn bị chào đón, kéo ghế ra cho con bé, lại chủ động giới thiệu.
 
Đây là…
 
Vừa lòng!
 
Lúc này, hai người bọn họ mới nhìn thẳng vào Ninh Ngôn mười tám tuổi, cô gái nhỏ thi được điểm cao giờ đang rất vui vẻ, nở nụ cười thẹn thùng, trên mặt còn có má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
 
“Em đã đăng ký vào Gia Đại.” Ninh Ngôn ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Điểm này vào Gia Đại có được không ạ?”
 
“Sao lại không được?”
 
Đàm Diệp rốt cuộc cũng nhịn không được, duỗi tay xoa đầu Ninh Ngôn: “Muốn vào trường nào cũng được, em đăng ký vào Gia Đại, còn có chút thiệt thòi đấy.”
 
“Không thiệt thòi, không thiệt thòi ạ.” Ninh Ngôn ngại ngùng nói, “Anh ở chỗ nào thì chỗ đó tốt nhất.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.