Đọc truyện Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai – Chương 30
Nhiệt độ của Bắc Kinh năm đó ngang ngửa với lò lửa thế giới Sudan.
Trong khoảng thời gian làm thực tập sinh, rốt cuộc Dư Thanh cũng được trải nghiệm cuộc sống không được Lục Nhã che chở, cô gần như phải làm mọi việc nặng việc khổ, còn việc liên quan đến chuyên ngành kiến trúc thì chẳng có bao nhiêu, không khác gì cu li chạy vặt.
Cứ đến cuối tuần là mệt đến mức không lết xuống giường nổi.
Cô bạn Trần Thiên Dương cùng phòng cũng không khác gì cô, ngày nào cũng đi bán mỹ phẩm, chưa hết một tháng mà đã đi mòn hai đôi giày cao gót kém chất lượng.
Đến đầu tháng 8, nhiệt độ ở Bắc Kinh mới dần hạ xuống, cả hai đều sụt rất nhiều cân.
Ký túc xá mở máy lạnh 26 27 độ.
Trong lúc ngủ, Dư Thanh mơ màng nghe thấy Trần Thiên Dương đang nói chuyện điện thoại với ai đó, sau đó là một loạt tiếng bước chân rón ra rón rét rồi sột soạt mở cửa.
Một lát sau, cửa lại bị đẩy ra, cô ngọ nguậy chồm ra, nhìn thoáng qua giường dưới
“Mua cơm cho cậu nè.” Trần Thiên Dương nói, “Hai đứa mình ngủ lâu lắm rồi.”
Dư Thanh chậm rãi ngồi dậy trên giường, ôm chăn vào lòng, nhận hộp cơm và đôi đũa từ cô bạn.
Hai cô gái ngồi xếp bằng trên giường, dựa vào tường, vừa ăn vừa tán dóc, ánh chiều tà hắt xuống sàn ngoài ban công.
“Mình mới xuống lầu lấy.” Trong tiếng nhai ngồm ngoàm của Trần Thiên Dương có chút hào hứng, “Anh giao đồ ăn cũng đẹp trai lắm.”
Dư Thanh vừa ăn vừa mỉm cười.
“Sau này phải thường xuyên đặt ở quán này.” Trần Thiên Dương nói.
“Cậu có bạn trai rồi mà?”
Dư Thanh nhớ mấy hôm trước còn thấy họ ở trước cửa ký túc xá anh anh em em khó chia khó lìa, mới có bao lâu đâu mà cô nàng này đã có mới nới cũ.
“Có bạn trai rồi thì sao.” Trần Thiên Dương nói, “Cũng đâu cản mình ngắm trai đẹp được.”
Dư Thanh: “…”
Đang nghỉ hè, trong ký túc xá chỉ còn hai cô ở lại trường, lúc này cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh.
Dư Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, không có quần áo chắn ánh nắng nên ban công rất rộng rãi và ấm áp.
Giống như có ai đó nhẹ nhàng vỗ về vào giấc ngủ.
Cô chợt sững sờ khi nhìn thấy ánh sáng đó, nhớ tới tầng hầm của trường ở thôn Tiểu Lương, trước đây trong những ngày trời xanh trong, sẽ có ánh nắng đẹp đẽ rọi xuống cầu thang.
Trần Thiên Dương ngồi bên cạnh chợt gọi cô, Dư Thanh dần tỉnh dậy khỏi ký ức.
Đến giữa tuần, kỳ thực tập ở công ty kiến trúc sắp kết thúc.
Gần đây Trần Thiên Dương nhận việc làm phục vụ nhà hàng bán thời gian, hôm đó Dư Thanh không cần đi thực tập nên được gọi đến hỗ trợ cho đủ số lượng.
Nhà hàng tổ chức có cưới, việc làm mãi không xuể, hôm đó phục vụ làm 2 tiếng được 50 tệ.
Cô đứng ở cửa ngoài cùng của bữa tiệc.
Vì là lần đầu làm chuyện này nên cô không hiểu gì cả, chỉ ngơ ngác đứng một bên bưng trà rót nước.
Phục vụ nam bưng thức ăn lên, cô đặt từng đĩa xuống bàn.
Trải nghiệm lạ lẫm này làm cô thấy rất thích thú.
Trên sân khấu phía trước, người dẫn chương trình đang kể chuyện cười.
Dư Thanh đang cúi đầu rót thêm nước cho khách, bên tai chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Lúc đó cô sửng sốt một giây, vừa ngước mắt lên thì thấy Trần Bì đang diễn hài độc thoại, động tác cường điệu.
Chàng trai vẫn rất trẻ trung, vẫn là cậu bạn trước đây nói với cô rằng muốn đến Bắc Kinh tung hoành thiên hạ.
Tiệc cưới kết thúc, họ phải ở lại dọn dẹp.
Dư Thanh thay ra bộ đồng phục của nhà hàng rồi ra ngoài cùng Trần Thiên Dương, thấy Trần Bì đã đứng chờ sẵn bên đường nhìn sang đây.
Trần Thiên Dương thức thời đi trước, những chiếc xe buýt lần lượt nối đuôi nhau trên phố.
“Sao cậu đi làm việc này?” Trần Bì đến gần.
“Dù sao cũng rảnh rỗi mà.” Dư Thanh nói, “Cậu cũng làm đấy thôi.”
Trần Bì cười cười, không biết nên nói gì, đứng trước mặt đại tiểu thư thì hệt như con người hoàn toàn khác.
Từ khi thi đại học đến giờ, đã hai năm cả hai không gặp nhau, cũng có lén hỏi thăm tin tức của cô, nhưng trước nay không hề đến làm phiền.
“Cậu biết…”
“Mình không muốn nghe.”
Trần Bì chưa nói hết đã bị cô nhanh chóng ngắt lời, Dư Thanh nhìn sang chỗ khác, không nói gì nữa.
Giọng điệu đó lạnh nhạt là thế, nhưng cũng mang chút ít giận hờn, Trần Bì cũng biết là do bản thân đã giấu nhẹm mọi thứ sau khi Lương Tự xảy ra chuyện.
Hai người chỉ nói vài câu đơn giản rồi tạm biệt nhau.
Nhìn Dư Thanh đi xa, Trần Bì thở dài thườn thượt, câu “Hôm nay thằng nhãi kia ra tù” nghẹn lại trong cổ họng.
Buổi chiều ở Bắc Kinh oi bức vô cùng, Trần Bì bước chậm rãi trên đường lớn về lại trường.
Trời đột nhiên nổi mưa phùn.
Lúc đó Dư Thanh đang ngồi trên xe buýt về trường, trên xe chật chội và ngột ngạt đến mức cô thấy cực kỳ khó chịu, vừa tới trạm tiếp theo thì đổi thành đi bộ.
Mưa nhanh chóng thấm ướt con phố dài, đọng lại trong giày, Dư Thanh chạy đi trú mưa dưới biển báo dừng xe.
Mưa rơi tí tách, chảy xuống tấm nhựa trên đỉnh đầu.
Ô tô lao qua làm nước bắn tung tóe, không thể thấy rõ đường xá cách mấy chục mét phía trước.
Dư Thanh nhìn mưa rơi xuống rồi tạnh dần, đằng xa có một bà cụ ôm cháu trai cúi đầu đi về phía trước, có đôi nam nữ đạp xe trong mưa gió.
Chợt cô nghĩ tới chuyện dầm mưa một trận.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ một bước, được mưa phùn tẩy rửa, chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như thế này.
Trong khoảnh khắc đó, Dư Thanh vô cùng tỉnh táo, cô đi dọc con đường đến chân cầu vượt, có người đang chơi đàn phong cầm.
Là một người đàn ông tuổi trung niên, mặc áo khoác da và giày cổ cao.
Vài học sinh vây quanh xem, Dư Thanh cũng bước sang đó.
Khi người đàn ông đó kết thúc giai điệu, nhóm học sinh cũng giải tán, Dư Thanh đứng ở ngoài cùng, nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay người đàn ông đó.
“Đồng hồ của chú—” Cô vừa lên tiếng thì thấy mình quá đột ngột.
Người đàn ông trung niên đó nhìn thoáng qua Dư Thanh.
Nhưng chưa đợi cô hỏi xong, người đó đã lắc nhẹ cánh tay của mình, kim của chiếc đồng đó đã dừng lại ở một thời gian nào đó, không hề di chuyển.
“Cháu chỉ cái này?” Người đàn ông hỏi lại.
Dường như một chiếc xe phân khối nặng vụt qua trên cầu vượt bên trên, giọng nói đó lẫn vào tiếng mưa, nghe thấy nặng nề hơn.
Người đàn ông đó cười cười, sau đó chỉ lên trên, nói: “Sắp mưa lớn rồi.” Nói xong thì bỏ đi.
Tối đó sau khi về, Dư Thanh ngủ thiếp đi trong cơn nhức đầu.
Nửa đêm cô nói mớ, bị Trần Thiên Dương lay dậy, sờ trán thì thấy nóng hệt như lò than.
Trong cơn mưa tầm tã vào hai ba giờ sáng, cô nằm trên giường bệnh của trường truyền nước biển.
Hành lang ngoài phòng bệnh đen như mực, mưa đổ ầm ầm xuống như muốn đập nơi này thủng một lỗ.
Dư Thanh ngồi dựa vào tường, nhìn ra cửa sổ chưa đóng rèm.
“Ngủ đi Dư Thanh.” Trần Thiên Dương ngồi trên chiếc giường trống bên cạnh, chỉ vào bình nước biển mới gắn vào, “Mình nhìn cho.”
Cô thấy chóng mặt, muốn nói đau đầu, nhưng không nói ra.
“Không ngủ được.” Dư Thanh nói.
“Vậy mình nói chuyện với cậu?” Trần Thiên Dương như nhớ tới gì đó, hỏi, “Cậu bạn hôm thấy ở tiệc cưới là ai thế?” Nhìn Dư Thanh, Trần Thiên Dương như suy nghĩ gì đó, “Trông không giống bạn trai cậu.”
“…” Dư Thanh cười, “Bạn cấp 3.”
“Cậu ấy hài ghê, giống một ngôi sao Hồng Kông nào ấy nhỉ.”
Dư Thanh: “Huỳnh Tử Hoa.”
Không biết sau này có thay đổi không, nhưng chí ít vào lúc này, diễn hài độc thoại là ước mơ của Trần Bì.
Thực ra số người yêu thích loại hình này không tính là ít, nhưng say mê và kiên trì với con đường này lại không nhiều.
Rất nhiều nghệ sĩ đường phố, khi đối mặt với sân khấu không người xem, đã phải cười thật lớn và lấy bản thân ra làm trò đùa để thu hút khán giả.
Có vất vả có tủi hờn, cũng có trớ trêu lẫn cô đơn.
“Bảo sao cứ thấy quen quen.” Trần Thiên Dương lẩm bẩm, “Huỳnh Tử Hoa đóng trong Thám tử lừng danh xem cũng hay.”
Dư Thanh mệt mỏi mỉm cười.
Cô mơ mơ màng màng suốt nửa đêm, cũng không biết ngủ thiếp đi vào lúc nào.
Hôm sau thức dậy, kim trên mu bàn tay đã được tháo ra, trên ly nhựa có tờ giấy dán Trần Thiên Dương viết “Mình phải đi làm, đi trước nhé” cho cô.
Dư Thanh gỡ miếng giấy đó xuống, nhìn vài lần.
Lúc đó khoảng bảy giờ sáng, Dư Thanh đã hạ sốt, định đi ăn sáng.
Vừa ra khỏi phòng y tế của trường, cô chợt nhớ hôm nay phải đến công ty kiến thúc để bàn giao lại công việc kết thúc thực tập, thế là ôm cái bụng rỗng tuếch đi bắt xe buýt.
Công ty ở lầu bốn, không lớn lắm, cũng không mấy nổi tiếng.
Nhưng vì thích những tiêu chí đó nên Dư Thanh mới nộp CV vào đây thực tập vô cùng lao lực.
Thủ tục bàn giao rất nhanh chóng, Dư Thanh in ra mấy trang báo cáo làm cho có lệ, dùng USB lưu lại số liệu và dữ liệu thu thập được ở công trường trong khoảng thời gian qua giao cho nhóm trưởng, xong hết việc thì đã 10 giờ rưỡi.
Cô đeo balo, đi thẳng đến cửa thang máy.
Có lẽ vì đói bụng nên không có tinh thần, Dư Thanh vẫn cứ cúi gằm đầu mà đi.
Cô không để ý phía sau có người dừng chân lại nhìn sang đây, đến tận khi người nọ gọi tên cô, cô mới lề mề ngẩng đầu.
Trương Ngụy Nhiên sải dài bước sang đây.
“Ở đây làm gì thế?”
Trông Dư Thanh hơi nhợt nhạt, Trương Ngụy Nhiên vô thức nhíu mày.
Trên lầu còn có vài công ty nhỏ khác, hai người đứng ở chỗ dễ thấy nên thu hút ánh nhìn của người khác, có người nhận ra đó là nhà thiết kế đường sắt Trương Ngụy Nhiên.
“Không làm gì.” Dư Thanh thấy hơi phiền, đi vòng qua anh, chờ thang máy.
Trương Ngụy Nhiên im lặng một lúc rồi đi đến đứng cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, Lần cuối gặp cô là lúc Tết âm, hai tháng sau đó phải đi công tác với Dư Tằng, bận đến mức không có thời gian liên lạc.
“Dù gì thì em cũng phải gọi tôi một tiếng đàn anh.” Nhìn bóng dáng phản chiếu qua cửa thang máy, Trương Ngụy Nhiên mỉm cười, “Hai chúng ta không đến mức không có gì để nói đâu nhỉ.”
“Tôi có phải là học sinh của Dư Tằng đâu.”
Thấy cái vẻ cúi đầu trông rất ngoan nhưng miệng lại phản bác lại của cô, Trương Ngụy Nhiên mỉm cười.
“Cuối tháng 8 thầy đến Bắc Kinh họp.” Trương Ngụy Nhiên nói, “Tới lúc đó tôi đón em đi chung đến đó.”
Dư Thanh nhàn nhạt liếc một cái: “Còn lâu tôi mới đi.”
“Ok.” Một nhân viên nữ nhìn sang đây với ánh mắt phức tạp không nói rõ, không biết rốt cuộc cô gái này là thần tiên nơi nào mà có thể khiến cho một kiến trúc sư xuất sắc và danh tiếng lẫy lừng đây phải hạ mình như thế.
Trương Ngụy Nhiên hất cằm, “Thang máy đến kìa.”
Dư Thanh không thèm ngẩng đầu, đi thẳng vào trong.
Bên ngoài tòa nhà thường xuyên có xe cộ hối hả qua lại, Dư Thanh bực bội liếc nhìn mặt trời nóng hầm hập trên đỉnh đầu.
Trương Ngụy Nhiên đi theo bước chân nhỏ của cô, nói bằng giọng điệu như đang thương lượng.
“Về trường hả?” Trương Ngụy Nhiên nói, “Tôi chở em về.”
Dư Thanh dừng lại, ngước mắt lên: “Tôi thích ngồi xe buýt.”
Cô nói cực kỳ nghiêm túc và xa cách, sau đó bỏ đi mà không thèm nhìn Trương Ngụy Nhiên thêm một lần nào.
Anh đứng đó một lúc, lắc đầu cười, cái kiểu từ chối thẳng thừng dứt khoát không để lại chút mặt mũi này thực sự rất giống mẹ cô..