Bạn đang đọc Dư Âm – Trần Vị Mãn – Chương 31: Phiên Ngoại 1
Edit by 𝓱𝔂𝓭𝓻𝓪𝓷𝓰𝓮𝓪
Du Âm gặp lại Lý Nhiễm ở một cửa hàng bánh ngọt trên phố khi cô đưa Trình Tễ Minh đi mua bánh, cậu nhóc mập mạp đòi ăn bánh kem nên ngay lập tức sà vào quầy bánh kem trong tiệm. Trong tiệm bánh mở một khúc nhạc nhẹ, không khí đầy hương vị ngọt ngào. Hai người chăm chú lựa bánh nên không nhìn thấy Lý Nhiễm đang đứng sau quầy.
Là Trình Tễ Minh phát hiện ra cô ấy, cậu bé lễ phép chào hỏi, “Cháu chào dì Lý, cháu là Tễ Minh nè.”
Du Âm lúc này mới nhìn thấy Lý Nhiễm, hồi xưa cô ấy là cô gái khóc lóc vì tình, bây giờ thì trên mặt cô nở một nụ cười yếu ớt.
Lý Nhiễm nói với cửa hàng trưởng rồi ra ngoài nói chuyện với họ.
Qua lời Lý Nhiễm, Du Âm biết được cuộc sống hiện nay của cô, cô ấy hiện nay đang làm việc ở đây. Bọn họ không thân nên cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm vài câu rồi rời đi.
Đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Du Âm mới quay đầu nhìn Lý Nhiễm một cái. Cô đang trang trí một cái bánh kem theo yêu cầu của khách, nở nụ cười nhạt, không còn thấy dáng vẻ như trước nữa.
Du Âm chưa đi được bao lâu thì Mục Tuyết đã đến. Một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa hàng, tài xế xuống xe mở cửa, lúc này bà mới dẫm giày cao gót xuống đất.
Cửa hàng trưởng thấy vậy cũng chẳng nói gì, lắc đầu bước vào bếp làm bánh.
Mục Tuyết kéo Lý Nhiễm đang đứng sau quầy ra, Lý Nhiễm cũng chẳng phản kháng gì, mặc bà kéo cô lên xe. Trong cửa hàng không tiện để nói chuyện nhưng cô cũng chẳng muốn rời đi quá lâu, mở miệng nói trước, “Mẹ đừng đến đây tìm con nữa, có chuyện gì thì gọi cho con là được rồi.”
Mục Tuyết hận sắt không thành thép, tức giận nói, “Con còn muốn làm ở chỗ này bao lâu nữa? Nháo đủ rồi thì về nhà đi. Quý Đồng còn đang chờ con ở nhà đó, con tính mặc kệ thằng bé luôn sao?”
“Con nói với thằng bé rồi, chờ con gom đủ tiền lập tức đón thằng bé đi. Bây giờ con được vào làm chính thức, hai tháng nữa sẽ đến đón con trai con.”
Mục Tuyết càng tức hơn, “Gom đủ tiền cái gì hả? Con muốn bao nhiêu thì mẹ cho con bấy nhiêu! Con nghỉ công việc làm mất mặt này đi! Con chỉ cần chăm sóc tốt cho Quý Đồng, Cao gia sẽ đối xử tốt với con thôi!”
Lý Nhiễm lắc đầu, “Con không thấy mất mặt gì cả, tiền con kiếm ra từ sức lao động của mình mà mẹ, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Quý Đồng. Cao gia là Cao gia, con là con, dù họ có đối xử tệ với con thì con cũng không quan tâm.”
“Nhiễm Nhiễm, con không hiểu ý mẹ sao? Con đừng ngốc như thế. Tại sao con lại bắt Quý Đồng chịu khổ với con trong khi nhà họ Cao có thể cho thằng bé những thứ tốt nhất? Con không cần phải thể hiện bản thân làm gì, con nghĩ con làm vậy thì Cao Lãng sẽ để ý đến con sao?” Mục Tuyết kiên trì khuyên nhủ Lý Nhiễm.
“Quý Đồng cũng là con của Cao Lãng, trách nhiệm của anh ta là phải cho Quý Đồng ăn học tới nơi tới chốn, con cũng không ngăn cản. Nhưng năng lực của con có hạn, tiền của con chỉ có thể mua được quần áo hay dẫn thằng bé đi du lịch, đôi lúc thì ở bên cạnh dỗ cho thằng bé vui vẻ. Con trai của con họ Cao, sau này khi thằng bé lớn lên thì phải tự đi bằng đôi chân của mình, con cũng chỉ có thể đứng sau ủng hộ, sẽ không trợ giúp thằng bé được điều gì cả.”
“Con ngu ngốc quá!” Mục Tuyết tức giận, tay vỗ vỗ ngực, “Được rồi, con không muốn nhận tiền của mẹ chứ gì? Cũng không muốn cả ngày ở nhà luôn đúng không? Vậy mẹ tìm cho con công việc tốt hơn công việc con đang làm, con thấy được không? Hay là con muốn mẹ mở cho con một cửa hàng để con làm chủ?”
Lý Nhiễm là con gái cưng của bà, bà nuông chiều con bé từ nhỏ, làm sao có thể cho con bé làm một công việc buôn bán như này được.
Dù sao Mục Tuyết cũng là mẹ cô, vì lo lắng cho cô mà trở nên khổ sở. Cô bình thản nói, “Mẹ, con không muốn cãi lời mẹ, từ nhỏ đến lớn con luôn làm theo những gì mẹ sắp xếp, chưa bao giờ phải chịu khổ bất cứ điều gì. Cũng bởi vì như vậy nên sau khi con lớn lên, chỉ cần gặp một chút sóng gió là con không thể chịu được rồi. Con thấy công việc hiện giờ rất tốt, con có thể từ từ rèn luyện bản thân trở nên dũng cảm hơn. Con không thể mãi mãi như con nít được, mẹ cũng chẳng thể bảo vệ con suốt đời. Trong thời gian này con rút ra được khá nhiều kinh nghiệm, khi gom đủ tiền con sẽ tự mình mở một cửa hàng, tự mình làm chủ. Mẹ đừng lo lắng cho con nữa, con có thể tự lo cho bản thân mình.”
Mục Tuyết cuối cùng cũng được Lý Nhiễm thuyết phục rời đi.
Buổi tối trở về căn phòng cô đã thuê, gọi điện thoại cho Cao Quý Đồng. Cô đã hứa với cậu bé là ngày mai sẽ dẫn cậu đi xem bộ phim yêu thích.
Cậu bé ở bên Cao gia rất vui vẻ, ngoại trừ một điều là cậu nhớ mẹ của mình mà thôi. Nhưng nghe giọng của mẹ, cậu biết mẹ đã vui hơn trước rất nhiều, không còn đụng mặt người đàn ông kia nữa, bởi vì mỗi khi nhìn thấy ông ta xong, mẹ đều cười nhưng trong mắt mẹ toàn là nỗi buồn.
“Dạo này ông cố có khỏe lên chút nào không con?”
Cao lão gia tuổi đã cao, thân thể cũng không còn được như xưa. Mấy hôm trước ông bị cảm phải nằm liệt giường mấy ngày.
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ. Mẹ ơi, con không nói chuyện với mẹ được nữa rồi. Bộ phim con thích sắp chiếu rồi.” Cao Quý Đồng vội vàng nói.
“Được rồi, ngày mai mẹ sẽ đến đón con. Ngủ ngon nhé, Quý Đồng. Xem tivi xong thì nhớ đi ngủ sớm.”
“Dạ, mẹ ngủ ngon nha.”
Cao Quý Đồng cúp điện thoại. Cậu bé đang ngồi ở phòng khách, đột nhiên nghe thấy tiếng xe bên ngoài. Quả nhiên cậu vừa mở tivi lên thì Cao Lãng đã bước vào nhà.
Cậu bé không nhìn anh ta, chuyên tâm ngồi xem tivi.
Cao Lãng nhìn cậu một cái rồi sau đó đi đến phòng Cao lão gia.
Cao lão gia đang nằm trên giường nghỉ ngơi, hộ lý vừa cho ông uống thuốc. Người đàn ông ngày thường hay mắng chửi hắn hôm nay chỉ vì bị cảm mà nằm liệt giường, cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn ông nội với hắn nương tựa nhau mà sống. Bình thường hắn cũng chẳng nghe lời ông nội, nhưng người mà hắn yêu thương nhất chính là ông nội.
“Về rồi sao?” Cao lão gia mở mắt nhìn hắn, giọng nói yếu ớt.
“Dạ, ông nội cảm thấy thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không ạ?”
“Nếu cháu không chọc ông tức giận hai lần thì ông sẽ sống được thêm hai ngày.” Đây là lời mà Cao lão gia hay nói, nhưng tại thời điểm này, Cao Lãng nghe lại thấy khó chịu.
“Ông đừng nói vậy mà, sau này cháu sẽ không chọc ông tức giận nữa.”
Gần đây Cao Lãng không làm ông tức giận nữa. Sau tiệc đính hôn của Ứng Thanh Hề thì hắn như quả bóng xì hơi, chả còn sức lực để làm ầm ĩ nữa.
“Cháu cũng không còn trẻ, hãy quan tâm việc của công ty nhiều hơn nhé. Cái thân già nua này của ông e rằng cũng chẳng thể trụ được lâu đâu. Nếu ông rời đi, người mà ông không yên lòng nhất chính là cháu với Quý Đồng đấy.”
Bọn họ rất ít khi yên lặng cùng nhau nói chuyện như thế này. Ngày thường Cao Lãng hay bị cụ ông mắng nhưng bây giờ hắn chỉ mong rằng ông có thể mắng hắn như ngày thường.
“Ông đừng nói bậy, ông còn phải nhìn thấy Quý Đồng trưởng thành đấy,”
“Quý Đồng là con của cháu, bao lâu nay ông nhọc lòng cũng đủ rồi, cháu còn chê ông chưa đủ mệt nữa sao, đúng là thằng tiểu tử không có lương tâm.”
Cao lão gia càng nói càng trách, cuối cùng sợ chướng mắt hắn nên xua xua tay nói, “Cháu đi đi, đừng bày ra vẻ mặt như ông sắp chết nữa, ông nhìn là phiền lòng.”
Cao Lãng không muốn làm phiền ông nghỉ ngơi nên đóng cửa ra ngoài.
Ở trên cầu thang, Cao Lãng gặp Cao Quý Đồng đang đi lên, hai người đối mặt với nhau, yên lặng nhìn đối phương trong chốc lát rồi lập tức rời đi, bầu không khí có chút gượng ép.
Cao Quý Đồng cảm thấy vận may hôm nay của mình thật là tệ.
Luôn có người nhắc nhở rằng hắn là một người cha, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là một người cha đích thực gì cả. Lúc Cao Quý Đồng được sinh ra, hắn đang du học ở bên Anh. Ba năm sau trở về thì Cao Quý Đồng đã biết đi, luôn túm lấy ống quần của hắn mà kêu “Ba ba.”
Khi hắn còn ở bên Anh, Cao lão gia sẽ thường xuyên gửi ảnh chụp của Cao Quý Đồng đến cho hắn, nhưng hắn chưa bao giờ xem qua. Lúc trở về thì nhìn Cao Quý Đồng như đứa trẻ xa lạ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Khi đó hắn mới hai mươi mốt tuổi.
Cao Lãng biết chuyện này là của người lớn, không nên giận chó đánh mèo lên người con trai, nhưng chính bản thân hắn lại không có cách nào để thân mật với Cao Quý Đồng, chỉ cố gắng không chán ghét cậu bé.
Lúc mới biết nói, Cao Quý Đồng luôn kêu hắn là baba, bây giờ ngẫm lại cũng chẳng nhớ được từ khi nào cậu bé đã không kêu hắn là baba nữa.
Im lặng một lúc, Cao Lãng vẫn lên tiếng trước, “Con đi ngủ à?”
“Ừm.”
Cao Quý Đồng đáp, miệng cậu bé vẫn ngậm chặt lại.
“Mẹ con đâu? Không quan tâm con nữa sao?”
Vừa nói ra hắn đã hối hận. Anh luôn châm chọc mỉa mai khi nói chuyện với Lý Nhiễm, giọng nói luôn mang theo sự tức giận.
Cao Quý Đồng lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi bước lên lầu.
Cao Lãng cảm thấy mệt mỏi, cũng chẳng muốn giải thích, hậm hực bước vào phòng mình.
Mãi đến sau này Cao Lãng mới biết chuyện Lý Nhiễm dọn đi. Hắn rất ít khi về căn nhà kia, về vài lần liên tiếp thì nhà đều trống không. Có lần về lại Cao gia thì thấy Cao Quý Đồng đang ở đây, hỏi ra mới biết Lý Nhiễm dọn khỏi căn nhà kia rồi.
Cao lão gia thở dài nói, “Cũng không nên giữ con bé lại nữa, con bé muốn đi thì cho nó đi. Quý Đồng cũng nói với ông rằng thằng bé muốn mẹ nó tìm được một cuộc sống riêng. Lúc đầu ông vì thằng bé mà bắt hai đứa sống chung với nhau, nhưng bây giờ thằng bé đã muốn như vậy thì ông cũng không muốn quản chuyện của hai đứa nữa. Mỗi người đều có một con đường riêng cho mình, về sau cháu cũng đừng hận con bé Lý Nhiễm kia nữa, coi như vì Quý Đồng, gặp nhau thì xem nhau như người lạ là được.”
Cao Lãng lại không có cảm giác được giải thoát, chỉ là càng hận cô hơn thôi.
Cô ở lại hắn cũng hận, cô rời đi hắn càng hận hơn.
Chỉ khi hận, hắn mới vơi bớt nỗi buồn khi nghĩ đến Ứng Thanh Hề.