Bạn đang đọc Dư Âm – Trần Vị Mãn – Chương 30
Edit by ?????????
Thẩm mẹ không muốn nhớ lại chuyện năm ấy chút nào.
Khi biết chuyện bà chỉ cảm thấy kinh ngạc, chưa kịp để bà tiêu hóa hết tin tức này thì Thẩm Trị đã trở thành đề tài cho mọi người bàn tán.
Trước lời chất vấn của Thẩm Thế Phạn, Thẩm Trị không phủ nhận, chỉ nhấn mạnh là anh sai, không liên quan đến người khác.
Thẩm Thế Phạn nổi trận lôi đình, xem Cao gia như một tấm gương sáng mà dạy bảo. Dù cho Cao gia có phong tỏa tin tức đi chăng nữa thì Cao Lãng vẫn trở thành tâm điểm bàn tán của giới thượng lưu.
Ông chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Trị sẽ giống như Cao Lãng, trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.
Đối mặt với lời quở trách của Thẩm Thế Phạn, Thẩm Trị không nói một lời. Chỉ có điều duy nhất mà anh giữ vững, “Cháu sẽ gánh chịu toàn bộ hậu quả từ những việc cháu đã làm, nhưng ông không thể nào tách bọn cháu ra được, tuyệt đối không thể.”
Những lời này đã hoàn toàn khiến Thẩm Thế Phạn tức giận.
Ông không tin đứa cháu ông yêu thương nhất vì một cô gái mà không màng đến thể diện của ông. Là cháu trai của Thẩm Thế Phạn mà làm chuyện đó với cô bé giúp việc còn chưa đủ tuổi, lỡ truyền ra bên ngoài thì mặt mũi Thẩm gia để đâu bây giờ?
Thẩm mẹ chưa bao giờ hoang mang đến thế, bà chỉ biết bà không thể nhìn con trai mình trưởng thành dưới ánh mắt khinh thường của người khác.
Với Du Âm, bất luận thế nào cô cũng không ở lại được nữa.
Nhưng bà cũng là người nhìn Du Âm lớn lên. Sau khi Du Âm rời đi, Thẩm mẹ bệnh nặng một trận, bà cũng muốn đến xem cô sống có tốt không nhưng lại sợ cô sẽ trách bà nên bà không đến.
Thẩm mẹ hoàn toàn kiệt sức vì khóc, Thẩm Trị đưa bà về phòng nghỉ ngơi. Trước khi rời đi, Thẩm mẹ hỏi, “Mấy năm nay Tiểu Âm sống có tốt không?”
“Cô ấy vui vẻ hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn trước.”
Đây là những điều cô không thể có được khi ở Thẩm gia, mãi đến sau này Thẩm Trị mới hiểu. Mọi chuyện đều có mặt tốt và mặt xấu, nếu không có tám năm xa cách này thì họ sẽ không bao giờ quý trọng nó cả.
Quá khứ đã qua anh không còn quan tâm nữa, điều anh quan tâm bây giờ chỉ có hiện tại và tương lai.
“Tiểu Trị, con cho mẹ một ít thời gian.”
Cho bà một chút thời gian suy nghĩ, để bà có thể đối mặt với cô bé mà bà đã từng làm tổn thương.
—
Kỳ nghỉ Tết dương lịch rất nhanh đã kết thúc, Trình Tễ Minh cũng nôn nóng muốn trở lại trường học. Thẩm cha và Thẩm mẹ đến sân bay tiễn hai người.
Thẩm cha nói, “Ông nội con chắc chưa tiếp nhận chuyện này được đâu, nhưng con cũng đừng để tâm quá, thời gian còn dài, cứ từ từ là được.”
Trong bữa tiệc ở Thẩm gia tối qua, Thẩm Trị đã nói với Thẩm Thế Phạn rằng anh với Du Âm đang ở bên nhau. Thẩm Thế Phạn tức đến nỗi ném vỡ ba cái ly ngay tại chỗ.
Thẩm Trị đương nhiên hiểu ý của cha mình, “Con biết rồi, cảm ơn cha.”
Thẩm cha là người sáng suốt, ông đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Thẩm cha thở dài nói, “Lúc đó thấy các con còn nhỏ, vẫn chưa trưởng thành nên cha cũng không đồng ý cho hai con ở bên nhau. Nhưng bây giờ các con đã trưởng thành và cũng đã hiểu chuyện, lại có duyên phận với nhau thì hai đứa càng phải quý trọng nhau. Tiểu Âm là cô gái tốt, chuyện lần trước cha rất muốn xin lỗi con bé. Nếu con bé nguyện ý thì Tết này nhớ mang con bé về đây nhé.”
Thẩm Trị gật đầu.
Thẩm mẹ nhìn anh như có chuyện muốn nói, nhưng trước sau bà vẫn không nói gì.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, đừng suy nghĩ lung tung gì hết.”
Thẩm Trị chủ động ôm bà một cái để bà yên tâm, anh bằng lòng cho Du Âm và Thẩm mẹ thời gian, ngày tháng còn dài, có một số chuyện không nên nóng lòng làm gì.
—
Thẩm Trị với Trình Tễ Minh chỉ rời đi ba ngày mà Du Âm đã thấy căn nhà hết sức trống trải.
Cô tưởng Thẩm Trị đến tối mới về, ai ngờ chưa đến giữa trưa anh đã mang Trình Tễ Minh quay lại.
“Cô ơi, con về rồi nè!”
Trình Tễ Minh để hành lý ở cửa rồi chạy lên lầu hai, bỏ rơi Thẩm Trị đang đứng ở cửa.
“Sao về sớm thế? Cô tưởng hai chú cháu đến tối mới về đấy.”
Cô chưa chuẩn bị gì cả, vốn dĩ hôm nay định nấu một bàn ăn thịnh soạn nghênh đón bọn họ.
Trình Tễ Minh đảo mắt, cười nói, “Đương nhiên là vì có người nóng lòng đi về để gặp cô mà.”
Thẩm Trị vừa vặn bước vào, Du Âm bị lời nói của Trình Tễ Minh làm ngượng ngùng không dám nhìn anh.
“Hai người đã ăn gì chưa?” Đã qua mười một giờ trưa, muốn nấu cơm thì vẫn kịp.
“Chưa ăn gì hết.”
Cô cầm ví tiền chuẩn bị đi siêu thị, “Vậy hai người nghỉ ngơi đi, em ra siêu thị mua đồ rồi về liền.”
Thẩm Trị ngăn cô lại, “Không cần đâu, anh đặt cơm hộp ăn tạm là được rồi. Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Trình Tễ Minh nhìn tư thế này của bọn họ thì biết ngay mình đang là một cái bóng đèn với công suất siêu lớn, cậu bé biết điều rời đi, “Cháu đi tìm Mộc Mộc chơi đây, khi nào có cơm trưa nhớ gọi cháu về nhé.”
Nói xong thì chạy ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa lại.
Trình Tễ Minh vừa đi, Thẩm Trị đã kéo cô vào lòng. Cuối cùng cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc làm anh nhớ nhung mấy bữa nay. Anh cắn môi cô, có chút tức giận, “Không gọi cho anh một cuộc điện thoại nào, bộ em không nhớ anh hả?”
Thân thể Du Âm mềm nhũn, ôm lấy eo anh, “Không phải, em không dám gọi thôi.”
Sợ gọi cho anh không đúng thời điểm sẽ quấy rầy anh, sợ gọi cho anh xong thì sẽ càng nhớ anh.
Cô cứ vậy mà thành thực nói ra làm anh chỉ có thể dùng hành động để bày tỏ nỗi nhớ cô.
Rất nhanh đã không kiềm chế được, Du Âm kéo kéo quần áo anh, “Tễ Minh vẫn còn đang đợi cơm trưa anh đặt đấy.”
Thẩm Trị ổn định hơi thở, bên ngoài còn một thằng nhóc mập mạp đang đòi ăn nữa.
—
Thẩm Trị truyền đạt ý của Thẩm cha với Thẩm mẹ cho Du Âm nghe. Cô nghe xong thật lâu cũng không nói gì, sau đó nói câu y chang với Thẩm mẹ, “Thẩm Trị, em cần thêm thời gian.”
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, “Không sao, em muốn bao lâu cũng được.”
Mọi chuyện không dễ dàng cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng, tình hình tốt hơn những gì đã suy nghĩ rất nhiều nhưng cô vẫn sợ hãi như cũ.
Cô không còn bình tĩnh như trước. Buổi tối Thẩm Trị thức giấc thì thấy cô đang ngồi một mình ở phòng khách phát ngốc.
Thẩm Trị ngồi xuống bên cạnh, Du Âm chủ động tựa vào lòng anh, cô khó hiểu hỏi, “Tại sao dì Thẩm lại tự trách mình? Rõ ràng là em có lỗi với dì ấy mà.”
Là cô đã phụ kỳ vọng của bà, đưa bà vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Trị dịu dàng ôm cô, đôi lúc hai người họ thật giống nhau.
—
Cuối năm cũng là lúc công việc của Thẩm Trị bận rộn nhất. Anh làm việc hết năng suất, còn đi đi về về giữa thành phố G và thành phố H. Nhưng dù có bận rộn cỡ nào thì anh vẫn dành thời gian để gọi điện cho Du Âm mỗi ngày, còn Du Âm thì ngồi kế bên chỉ Trình Tễ Minh làm bài nên luôn phân tâm khi nói chuyện điện thoại với anh.
Trình Tễ Minh biết Du Âm đang có áp lực chuyện gì đó, cậu tò mò lắm nhưng không dám thể hiện ra.
Thi cuối kỳ xong, cậu bé như ngựa đứt dây cương, chạy nhảy như một chú ngựa hoang. Cuối cùng Thẩm Nhương với Trình Vũ Sơ cũng trở về, họ cùng nhau đến thành phố G đón Trình Tễ Minh.
Trình Vũ Sơ nhớ con trai yêu dấu của mình gần chết, ôm chặt cậu bé không nỡ buông, Thẩm Nhương nở một nụ cười làm lộ ra hàm răng trắng tinh, “Hi, Tiểu Âm. Lâu rồi không gặp.”
Anh đưa cho cô món quà như đã hứa, bên trong là một chiếc vòng tay nạm kim cương hồng, “Viên kim cương này anh đào ở Nam Phi đó, con gái bọn em thích cái này lắm. À, mẹ anh cũng rất thích đấy.”
Đây là món quà mà sau tám năm cô mới nhận được.
“Em nhất định phải nhận đó.” Anh đem hộp quà nhét vào tay Du Âm, cười nói, “Tiểu Âm, chào mừng em về nhà.”
Trái tim của Du Âm nóng lên.
Tính tình Thẩm Nhương hấp tấp, đón Trình Tễ Minh xong thì muốn cả nhà đi du lịch, đợi đến gần Tết thì mới về nhà.
“Cô ơi, cô nhớ phải thường xuyên gọi điện thoại cho con nhé.”
Trình Tễ Minh trở về vòng tay bảo bọc của ba mẹ, thế giới yên tĩnh hoàn toàn khi cậu bé rời đi.
Thẩm Trị đi công tác, cô không nỡ thấy Trình Tễ Minh rời đi, mấy ngày nay bọn họ như hình với bóng nên cô quên mất là thằng bé phải trở về với ba mẹ, cứ nghĩ bọn họ sẽ bên nhau mãi như vậy.
Thẩm Trị gọi điện cho cô, nghe giọng cô là biết ngay cô đang buồn, anh không thể không nói, “Tễ Minh phải về với ba mẹ mà.”