Đọc truyện Đồng Thoại Văn Lang – Chương 33: Hồi sinh
Lúc trông thấy Lạc Cơ nằm cuộn người ấp ủ nỗi đau bị kiềm hãm, Mười Ba đã từng nghĩ, tình yêu chính là khốn cùng của chữ “khốn”.
Một tháng sau, khi rớt xuống cái hố đen không đáy mang tên Ngọc Reo, nó biết mình đã lầm.
Tình yêu nào có khốn? Nó chỉ khiến con người ta đổ đốn trong chính cả sự sinh tồn mà thôi.
Rừng tân lang trắng xóa, lất phất cánh hoa rơi tựa mưa tuyết đầu mùa, cảnh vật như mơ như ảo đưa chân người vào chốn mềm yếu nhất của tâm hồn. Lạc nữ ném cái nhìn mông lung trải khắp rừng hoa, bất chợt dừng lại trên một bóng người đơn lẻ.
Mái tóc đen dài phấp phới trong gió, hòa vào chiến bào đỏ thẫm sắc huyết. Đẹp đến não lòng.
“Nguyễn Tuấn!”
Nàng chạy, ra sức chạy, bàn tay vươn ra như muốn nắm trọn, như lời cầu khẩn, như nỗi nhớ nhung da diết. Song khi vừa chạm đến, đối mắt với nàng lại là một đôi mắt đỏ thẫm.
Bất giác lùi bước.
“Yêu nghiệt!”
Rìu vàng trên tay, chàng rít qua kẽ răng, ánh mắt chứa đầy sát niệm.
“Thứ tội nghiệt như ngươi, từ đầu đã không nên tồn tại trên đời.”
Lưỡi rìu vung lên, Lạc Cơ nhắm nghiền mắt, chỉ nghe một tiếng “choang” vang lên, toàn thân sau đó được gói vào sự ấm áp. Hương rượu đắng nồng thoang thoảng bên mũi, cảm giác quen thuộc ùa về khiến nàng mở mắt, môi khẽ mấp máy. “Vua cha…”
Đôi mắt hiền từ lướt qua mặt nàng, bàn tay ấm áp khẽ chạm vào gò má trắng toát.
“Có vua cha ở đây, yên tâm. Hắn sẽ không thể chạm đến con.”
“Vua cha…” nàng lao vào lòng ông, hai tay bấu víu như chạm vào đấng cứu thế, muốn khóc òa nhưng đã không còn khả năng, đành chỉ biết siết chặt vòng tay.
“Vì ta muốn chính tay mình giết chết yêu nghiệt.”
Lời vừa buông, nàng vẫn chưa kịp phản ứng, cảm giác nóng rát đã lan tỏa nơi ngực, có chất lỏng âm ấm không ngừng chảy xuống, thấm ướt cả một mảng yếm trắng.
Nàng ngã ra nền đất, trân trối nhìn dao găm ngập sâu tận vào tim, thở ra một cái đầy mỏi mệt, mắt khép lại, chẳng còn can đảm ngước nhìn hai kẻ kia lần cuối.
“Tỉnh dậy, Lạc Cơ, chỉ là ảo ảnh, đừng bị nó thao túng. Tỉnh dậy!”
Mắt choàng mở, nàng bật người dậy thở gấp, tay bất giác đưa lên ngực nơi vừa bị đâm.
“Chỉ là ảo ảnh do Ngọc Reo gây ra, đấy không phải thật,” bàn tay đưa lên dịu dàng vén đi chỗ tóc lòa xòa của nàng, đối phương khẽ nói.
Vẫn gương mặt sưởi ấm cõi lòng, vẫn ánh nhìn sâu thẳm khiến tim nàng tan chảy, Nguyễn Tuấn của nàng tay dang rộng ấp ủ nàng vào lòng. Không gian xung quanh bỗng nhiên bừng lên rực rỡ.
“Chàng… sao lại… ở đây?”
“Ta nhảy xuống theo nàng,” chàng bình thản đáp lời, đứng thẳng dậy bế xốc nàng lên tay.
“Sao có thể?”
“Sao không thể?” chàng nhướn mày. “Nàng chẳng phải đã gọi ta cứu nàng sao?”
Mặc kệ lạc nữ vẫn nhìn mình chăm chú, Nguyễn Tuấn cất bước, mắt nhìn quanh đề phòng.
Lúc bấy giờ nàng mới thu lại sự chú ý, đảo mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Cây cao gần chục sào, cành lá um tùm đan xen vào nhau, khu rừng miễn cưỡng được thắp sáng nhờ chút ánh nắng xuyên qua kẽ lá, song cũng đủ để lộ ra vẻ đẹp hoang sơ vô cùng sống động.
Đây là Ngọc Reo? Nơi giam cầm linh hồn quỷ dữ? Xem ra những con quỷ này khi sinh thời đã làm rất nhiều việc thiện, khi mất đi mới được đất trời ban tặng cho thiên đường?!
Hai tay ôm chặt lấy cổ chàng, nàng tựa đầu vào lồng ngực ấm áp, lần đầu tiên kể từ khi mất đi quả tim, chợt nhận ra bản thân vẫn còn có khả năng định nghĩa hai chữ “yên, bình.”
Đi được một lúc, khi băng qua thân cây bắt ngang dòng suối nhỏ, bỗng có con hạc trắng bất ngờ vụt qua. Nguyễn Tuấn phản ứng không kịp, cả hai liền té nhào xuống nước. Cũng may con suối khá cạn, họ sau đó cũng dễ dàng men lên bờ. Chàng bảo nơi đây không thể thi triển pháp lực, thế là đành đi gom củi để hong khô bản thân, lúc về sắn tiện bắt thêm hai con gà rừng.
Lạc Cơ từ lúc mất đi tấm thân bất tử, đã bắt đầu có những nhu cầu của một sinh linh bình thường. Gà nướng vừa đưa đến tay, nàng bèn ra sức ngấu nghiến, cảm giác thức ăn lấp đầy bụng đúng là thoải mái vô cùng. Do dự liếc qua chỗ Nguyễn Tuấn đang ngồi ăn, nàng tự hỏi liệu chàng có phát hiện ra bản thân không còn cảm giác đói hay không. Hoặc… việc ăn đã trở nên quá tầm thường, đến nỗi chính chàng cũng không nhận ra được nữa?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, chàng ngẩng đầu.
Bốn mắt giao nhau một lúc, khóe miệng chàng khẽ nhếch. “Thích sao?”
Trong lòng thiếu nữ đất Lạc, giữa bãi đá khô cằn cỗi, có mạch nước nhỏ bất chợt vỡ òa.
Nàng gật đầu.
“Thích thì làm gì?”
Mạch nước đang từ từ tràn lan, thấm đẫm.
Nguyễn Tuấn đặt con gà xuống, đưa bàn tay ra, mắt dịu dàng khó tả.
“Lại đây.”
Lạc Cơ đứng dậy, bắt đầu bước về phía chàng như bị bỏ bùa.
“A!” nhíu mày, nàng cúi xuống nhìn, hóa ra có một mẩu xương nhỏ đâm vào chân.
“Bị gai đâm sao? Lại đây, ta băng bó cho nàng.”
Rút mấu xương ra khỏi chân ném đi, nàng tiếp tục bước.
“A!”
Lần này, vật cản khiến nàng ngã sấp ra đất, đầu óc hơi quay cuồng, cảnh vật cũng tối đi một sắc.
Ngước đầu lên, Nguyễn Tuấn vẫn ngồi bên kia đốm lửa, tay đưa ra chờ nàng bắt lấy.
“Lạc nữ ngốc nghếch. Không có ta làm sao nàng sống nỗi. Mau, qua đây ta xem vết thương.”
Thấy chàng cau mày, nàng lo chàng sẽ giận, vội vã bò dậy vươn tay ra sau toan gỡ gấu váy khỏi vật ngáng đường. “Em qua ngay, chỉ cần…”
Sững sờ một lúc.
“Nàng sao thế?”
“…”
“Cái gì?”
Không biết tự lúc nào, chàng đã đến đứng cạnh nàng.
“Không, chỉ là…”
Nàng nói quá nhỏ, chàng không nghe được, cuối cùng đành khụy chân ngồi xuống, đầu ghé sát nàng.
“Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là, Nguyễn Tuấn sẽ không bao giờ thấy em ngã mà để mặc như vậy.”
Mắt chàng mở to, chỉ kịp trông thấy vật ngáng chân nàng chính là một cái sọ người nhỏ xíu, truớc khi lồng ngực của mình bị nàng dùng mẩu xương vỡ đâm xuyên qua.
Ánh sáng quanh nàng lập tức tắt ngấm, chiếm hữu thị giác là một màu xám huy hoàng. Bức tranh thanh bình bị xé rách, để lộ ra cảnh rừng âm u, xám xịt, cây cối khô cằn, gốc bật lên khỏi mặt đất, thân vặn vẹo như thể yêu quỷ oằn mình kêu gào.
Và dòi bọ, chúng có ở khắp nơi.
Đây, mới chính là Ngọc Reo, nơi tận cùng sự sống.
Đưa đôi tay run rẩy lên ngang tầm mắt, Lạc Cơ thở ra nặng nhọc, đầu óc quay cuồng trước cảnh tượng lũ dòi đang khoét dần vào da thịt mình, nhầy nhụa và lở loét.
Chớp mắt để chắc rằng bản thân không nằm mơ, đập vào tầm nhìn là một cái hố khá sâu, bên dưới có thứ chất lỏng đỏ thẫm không ngừng vặn vẹo, chốc chốc tại sôi lên, lờ mờ tạo ra những gương mặt dị dạng gớm ghiếc.
“Đừng nhìn nữa! Sẽ bị bọn chúng nuốt mất!” giọng nói the thé của Mười Ba vang lên bên tai. “Lùi lại mau, thật là may, chút nữa thôi mày đã bị chúng nó dẫn dụ xuống đó rồi!”
Như thể vừa bị dội gáo nước lạnh, Lạc Cơ bật người ngã về sau, tay ra sức gạt phăng những sinh vật lúc nhúc đang ăn mòn cơ thể, toàn thân vùng dậy toan bỏ chạy. Song lại bị ngã nhào mà chẳng hiểu nguyên do.
Quay đầu lại, nàng nhận ra đôi chân mình đã bị lũ dòi đục khoét loang lỗ đến tận xương, máu thịt nhuầy nhoét vô cùng kinh tởm.
“Mau hiện nguyên hình đối phó chúng đi! Lũ dòi ma này rất yếu ớt, chẳng qua mày bị bất tỉnh một ngày, bọn chúng mới có cơ hội ăn sâu vào máu thịt, khiến mày sinh ra ảo giác liên tục mà thôi!” Mười Ba vừa nói vừa không ngừng dùng mười đốt xương tay nhỏ xíu gạt lũ dòi ra khỏi đống máu thịt lẫn lộn trên chân nàng.
“Tao không biết biến!” nàng bần thần buông lời, vẫn kinh ngạc vì sao bản thân không hề cảm thấy bất kỳ nỗi đau xác thịt nào, cho dù chân đã thành như vậy…
“Không biết?! Mày làm yêu quái kiểu nào?! Mày còn không biến, đừng nói cơ thể sống của mày sẽ bị chúng ăn hết, ngay cả vật chết như bộ xương khô bốn trăm năm là tao đây bọn chúng cũng sẽ không tha. Biến mau!”
“Tao không biết…”
“Củ lạc, mày…!”
“Tao thật sự không biết. Không sao đâu… chàng nhất định sẽ đến cứu chúng ta…”
Nói rồi, trước mắt lại mơ hồ.
“Con cây yêu ngu ngốc!”
Cái sọ nhỏ xoay vòng vài cái, Mười Ba tức đến run rẩy, rút vội cái xương xường ra đâm mạnh vào cổ thiếu nữ.
Mắt mở to, Lạc Cơ choàng dậy, gập người nôn mửa liên tục, từ trong miệng sau đó liên tiếp tuôn ra hàng ngàn con dòi ma đen đúa.
“Đây là ‘thức ăn’ mà bọn chúng đã nhồi vào bụng mày cả ngày nay. Bọn dòi ma nếu đi vào nội tạng yêu quỷ, thậm chí có thể khiến mày mất đi giác quan, không thể nào phán đoán rõ ràng, liền lạc sâu vào ảo ảnh. Ói đi, chỉ cần không bị chúng thao túng, bản năng của mày sẽ quay trở về! Ói!”
Trận nôn tháo vừa chấm dứt, cảm giác đau đớn đến tê dại đã ồ ạt tràn về từ khắp mọi nơi, đánh vào tâm thức như cơn lũ càn quét bờ đê yếu ớt, đến ngay cả một kẻ đã gần như mất đi cảm xúc như nàng cũng phải ngửa đầu gào thét từng cơn hoang dại.
Nỗi đau đến từ đôi chân bị đục khoét, từ nội tạng lỡ loét, từ da thịt nhuầy nhoét máu tươi đang bị ăn mòn bởi loài dòi bọ. Cả đời Lạc Cơ ngoại trừ lần tự móc tim, chưa bao giờ trải nghiệm loại dày vò xác thịt đau đến độ này. Điều đáng sợ hơn nữa, nàng biết nó sẽ kéo dài, cho đến khi toàn thân nàng bị bọn chúng rỉa sạch.
Trông thấy thiếu nữ trước mặt oằn người lồng lộn đảo lộn trời đất mà vẫn chưa có gì thay đổi, đôi tay nhỏ xíu của Mười Ba ngày càng run lên.
Không thể nào! Đã đau đến nước này, bất cứ con yêu quái nào cho dù yếu ớt đến đâu, cũng đã vì bản năng tự vệ mà lộ ra nguyên hình. Con mộc yêu này sao lại như vậy?! Có lẽ nào…
“Nguyễn Tuấn, cứu em…”
Có lẽ nào, trong tâm trí, ả vẫn còn bướng bỉnh bám víu vào lòng tin với con người này, vì thế không đủ quyết tâm mà biến hình…?
“Ngu ngốc! Tỉnh lại đi! Hắn sẽ không đến cứu mày!”
“Không đúng, chàng sẽ!”
“Đã một ngày một đêm. Nếu thật sự muốn cứu, hắn đã vào được đây từ lâu rồi! Mày còn không hiểu sao? Tản Viên Sơn Thánh muốn kết tội Ma Thị Cao Sơn vốn không thể dựa vào đám tàn tích trên đỉnh Ngọc Lĩnh. Chỉ cần Tản Viên Sơn Hậu trở về thảm hại chừng nào, tội trạng Ma Thị sẽ càng nặng chừng đó. Mày không trở thành thân tàn ma dại, hắn cũng sẽ không vào cứu mày đâu!”
“Mày nói bậy… chàng sẽ không đối xử với tao như thế! Nguyễn Tuấn không phải loại người như vậy…”
Bàn tay xương xẩu tạt ngang mặt khiến nàng đau điếng, con quỷ xương rít lớn.
“Trì độn! Mày nghĩ hắn còn là Nguyễn Tuấn luôn yêu thương mày như ngày xưa sao?! Mày có biết trước khi gặp mày, Tản Viên Sơn Thánh chính nghĩa hào hùng mà muôn dân tôn sùng là một kẻ thế nào không? Mày nghĩ hắn giành lại Ba Vì từ tay Xuy Vưu bằng đạo lý và hoa thơm? Thu phục triều thần bằng tình thương và lòng nhân ái? Từ xưa đến nay đế vương nào tay chẳng nhuốm máu, đó đã sớm trở thành đạo lý muôn thuở. Duy chỉ có những kẻ như tên sơn thần núi Tản kia, đáng sợ đến nỗi khiến người ta quên mất cái đạo lý cơ bản đó, một lòng một dạ tôn hắn làm vị thần thanh cao thánh khiết tay chẳng vấy máu. Buồn cười! Ngày trước hắn rơi vào lưới tình, còn có thể đem cái mạng hèn của mày để vào mắt, hôm nay mày đã mắc lời nguyền tim đá, mày nghĩ chút máu thịt của mày còn giá trị với hắn sao?! Bây giờ còn ngu dốt đến nỗi kiềm hãm khả năng tự vệ của bản thân để chờ hắn đến cứu?! Mày có biết điều đó điên rồ đến độ nào không? Mù quáng tin tưởng vào một người cho đến thời khắc cuối cùng, tin tưởng hắn là người thân của mày, tin hắn vì niệm tình sẽ không làm hại mày, tin tưởng vào thứ tình cảm cơ bản, thuần khiết nhất trên đời này… để rồi… để rồi… hối hận muôn đời!”
Nói đoạn, không kịp để nàng phản ứng, Mười Ba rút liền ba cái xương sườn cắm vào lưng nàng, rạp người nằm sát xuống đất, trước khi xương xẩu tan vào lòng đất còn cố ngẩng mặt buông ra vài lời.
“Tao biết chỉ nói không mày sẽ không tin, chi bằng tao đưa linh hồn mày ra khỏi đây tự xem, xem cho đến cuối cùng là tao quá đa nghi hay mày quá ngu ngốc!”
Mười Ba là địa cốt bốn trăm năm, tuy không đủ sức mạnh để thoát khỏi nơi tà dị như Ngọc Reo, song một khi đã hòa cốt vào đất mẹ, nó có thể tách hồn đi tìm cứu viện, lần này còn rút cả hồn phách của Lạc Cơ theo cùng. Tuy nhiên, thân xác một khi không có hồn phách trụ giữ, sức đối kháng với lũ dòi ma sẽ yếu đi rõ rệt, không quay về kịp lúc thì bản thể sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, mãi mãi biến thành cô hồn phiêu dạt. Lần này hành động như vậy, Mười Ba quả thật đã đến bước đường cùng, đành phải đem tính mạng cả hai ra đánh cược. Nếu như ngoài kia không có câu trả lời mà nó mong muốn, hoặc củ lạc quá ngốc nghếch để giác ngộ vấn đề, con quỷ xương đành tự trách bản thân bạc mệnh một lần nữa mà thôi…
Lạc Cơ lờ mờ ý thức được bản thân đã thoát khỏi cơ thể, lập tức hướng về phía ánh sáng tháo chạy, chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng nhìn thấy đốm lửa lập lòe và vài trại lính bao quanh. Nàng vô cùng vui mừng, bất kể cảm giác sức sống đang dần rút cạn ra khỏi linh hồn mà lao đến trước, miệng không ngừng gào lớn cái tên mình mong nhớ ngày đêm.
Bước chân vừa cách đống lửa vài bước thì bị một bức tường vô hình chặn lại.
“Đừng!” Mười Ba từ trên lưng nói nhỏ. “Vô ích thôi, chúng ta chỉ là những linh hồn, không cách nào vượt qua kết giới của Ngọc Reo, bọn người bên kia cũng không thể nghe thấy chúng ta.”
“Vậy… vậy mày để tao đến đây thì có ích gì chứ? Nếu chàng không thể thấy tao?”
Hất mặt về phía ánh lửa bập bùng, Mười Ba nhỏ giọng.
“Hắn vốn nào có thấy mày, hãy nhìn.”
Lạc Cơ quay lại, mắt đảo khắp một lượt trại lính cùng những sơn binh ngồi quanh đống lửa đang ăn uống no say, bàn tay nắm chặt bất chợt buông lỏng.
“Chàng không đến.”
“Đúng, hắn vốn không cần đến.”
Lúc bấy giờ, ngồi gần kết giới nhất là một lão tướng đầu cọp. Lạc Cơ nhận ra ông chính là Trần Khắc, một trong những sơn tướng Nguyễn Tuấn hết lòng tin tưởng. Tuy chàng không đích thân đến, nhưng lại cho ái tướng đến cứu nàng, có phải nàng vốn nên thỏa mãn rồi chăng…?
“Ông tướng,” một gã sơn binh ngồi gần ghé đầu sát vị tướng đầu cọp nọ, giọng không to không nhỏ. “Con thật không hiểu, chúng ta vì sao phải chờ ở ngoài một ngày một đêm mới được vào cứu người? Kẻ bên trong… dẫu gì cũng là sơn hậu…”
“Thánh ta đã dặn dò như vậy, ắt có huyền cơ, bổn phận chúng ta chỉ cần nghe theo mệnh lệnh.”
“Một ngày một đêm, một yêu tinh bình thường bị rơi vào Ngọc Reo, tuy có thể vẫn còn sống, nhưng cứu ra được cũng sớm tàn phế. Lẽ nào…”
“Ý mày là gì?”
“Lẽ nào… thánh chủ không cần người vợ này nữa?”
“Mày đừng ba hoa,” ông Khắc tuy trách móc thuộc hạ, song trong giọng điệu không tỏ ý phản đối.
“Ông tướng, ông nghĩ xem, mộc yêu đi đến đâu cũng bị thiên hạ nguyền rủa. Thánh chủ anh minh sáng suốt như vậy, đời nào lại giữ một ả tội đồ bên cạnh? Nhưng thân phận mị nương loài người của thị cũng không thể phớt lờ, đành nhân cơ hội trời cho này mà danh chính ngôn thuận loại bỏ thị?”
Như thể bị vạn tiễn xuyên tâm, Lạc Cơ buông lỏng, mặc cho toàn thân đang bị hút về sau với một tốc độ kinh hoàng.
Danh chính ngôn thuận loại bỏ?
Thân là một mộc yêu bị thiên địa rẻ rúng, mày còn có thể trông cậy ai đến cứu?
Nàng mở mắt, cứ nằm im như thế, mặc cho bọn dòi bám đen cả thân thể, mặc nỗi đau xác thịt bao trùm bản thân từ khắc này qua khắc nọ… Quá mệt mỏi để có thể kêu gào, quá lạc lõng để có thể níu lại sự sống. Cứ như vậy, cho đến khi tiếng léo nhéo của con quỷ xương ngày càng nhỏ dần, nàng bất giác nhắm mắt.
Chấm dứt rồi.
…
“Này, thị còn sống hay không?”
Mũi kiếm khẩy nhẹ trên đám thịt máu lẫn lộn, kẻ từng một thời là mỹ nhân tuyệt sắc khắp cả Văn Lang.
“Ra nông nỗi này… tay chân và nội tạng đều bị hủy hoại chỉ còn lồng ngực… tuy còn sống nhưng… có khác gì người chết đâu?”
“Không thể nào, thị là một yêu tinh, chỉ mới một ngày, có lẽ nào bị bọn dòi ma ăn mòn nhanh đến vậy? Hôm trên chiến trường, thị rõ ràng khiến binh lính có ấn tượng khác…!”
Ồn quá.
“Bây giờ làm sao đây ông tướng? Chúng ta đem thị về?”
“Đằng nào tình trạng này cũng không còn cách cứu chữa, để thị sống chỉ vô ích.”
“Vậy… nhưng mà, dẫu gì thánh chủ đã dặn phải đem thị còn sống quay về.”
“Thị là một mộc yêu, lại là hồng nhan họa thủy, giữ lại trong núi chẳng khác nào rước họa về nhà. Nơi này chỉ có chúng ta biết thị còn sống, không bằng nhân cơ hội này giúp thánh chủ diệt trừ hậu hoạn.”
“Việc này…”
“Cầu ông tướng suy tính cho thánh chủ! Thị đáng chết!”
Đáng chết…?
“Đúng thế… mộc yêu sinh ra… vốn đã đáng chết.”
Sinh ra đã đáng chết?
“Thôi được.”
Từ “giết”, sau đó, được gào lên vang vọng khắp rừng.
…
Tiểu đội cứu người của Sơn tướng Trần Khắc hôm đó, một đi không trở lại.
Nếu có người sống sót trở về, những gì mà hắn chứng kiến, hẳn sẽ đi vào những câu chuyện đen tối nhất mà loài người thường đem ra răn đe con trẻ mỗi tối.
Nhưng đáng tiếc, cuộc giải cứu hôm đó, không một ai sống sót.
Ngoài kẻ giết người.
“Ta đáng chết ư?”
Cơ thể thiếu nữ không còn nguyên vẹn, nhuầy nhoét máu tươi lồm cồm bò dậy, đầu vẹo qua một bên, đôi mắt mở to không hờn không giận.
Bàn tay đưa lên rút từng thanh kiếm trên người ra khỏi thân thể lở loét, rệu rã.
“Yêu nghiệt… mày… đến vậy mà vẫn sống?!”
Sinh vật trước mặt họ vặt vẹo, khốn đốn, ngoài đôi mắt trong vẳt đến tĩnh lặng kia, không nhận đâu ra vị sơn hậu ngây ngô tuyệt sắc ngày xưa nữa.
Giữa đám người vẫn còn bàng hoàng, một sơn binh liều mình lao lên dùng lửa thiêu chết quái vật, trong nháy mắt đầu hắn liền bị rớt xuống đất. Máu từ thân thể sơn binh nọ, sau đó, bị mái tóc xanh xuyên qua rút cạn. Những vết thương sâu hoắm trên thân quái vật lập tức biến ảo, từ từ liền lại.
Trần Khắc bị rễ cây trói chặt hai chân tại chỗ, đôi mắt mở to hoảng loạn nhìn sinh vật trước mặt lôi những thuộc hạ tín cẩn của mình ra rút khô máu – chỉ trong vòng một cái chớp mắt, bên tai vẳng lại tiếng xương người rơi lạo rạo xuống đất, vụn vỡ, hoang tàn.
Trước mặt ông, thiếu nữ trần trụi từ từ hạ xuống từ trên cao, hằn rõ trên da thịt trắng muốt không tỳ vết là văn thân chim lạc loang loáng ánh vàng, gương mặt khuynh thành không hề có chút cảm xúc, đóa sen lửa kiều diễm trên trán nở rộ, rạng ngời cả một góc rừng.
Mũi chân như ngọc nhẹ nhàng đáp xuống nền đất đầy máu, thiếu nữ đưa bàn tay lên chỉnh lại cái cổ vặn vẹo. Đôi mắt rỗng hoác xúc cảm lướt ngang những gương mặt co rúm vì sợ của lũ sơn binh, chân bình thản đạp lên lũ dòi đen lúc nhúc xung quanh như giẫm lên lá khô, Tản Viên Sơn Hậu chậm rãi bước đến trước mặt Trần Khắc.
Mặt kề sát mặt, hương hoa cau vấn vít đầy mũi. Âm thanh, lại như từ cõi âm vọng lại.
“Sơn thánh đã lệnh cho ông Khắc đem hậu ta còn sống trở về, ông Khắc lại tự ý muốn đem ta còn thoi thóp giết đi, bất nghĩa với sơn thánh, bất nhân với hậu ta. Ông Khắc nghĩ, ông bất nhân bất nghĩa như vậy, liệu có đáng sống không?”
Trần Khắc run rẩy, đối diện với mỹ nhân xinh đẹp tựa thiên tiên này, đột nhiên cảm thấy nỗi tuyệt vọng cùng cực không ngừng tràn vào tim. Lần đầu tiên sau hơn trăm năm chinh chiến sa trường, trong lòng ông dấy lên nỗi sợ chân thật nhất.
“Hồn tôi tội đáng chết… mong sơn hậu tha cho…”
Thiếu nữ nghiêng đầu, mắt không động.
“Vô nghĩa, đã đáng chết mà còn xin tha?”
Nói rồi tay chụp lấy cái cổ lông lá của Trần Khắc bắt hắn mở miệng, một luồng bụi đen từ trong miệng nữ quỷ liên tiếp tuôn vào thân của gã sơn tướng. Không thể tin được những gì mình đang chứng kiến, đôi mắt Trần Khắc mở to, kinh hãi và tuyệt vọng.
Chẳng bao lâu, thân hình ông căng phồng, cuối cùng nổ tung.
Nữ quỷ cúi xuống nhìn dao găm gã sơn tướng đâm vào bụng mình trước giờ bị diệt, lẳng lặng rút ra.
“Ta đáng chết sao?” nàng ngước đầu, điềm đạm hỏi lũ sơn binh còn sống sót, máu trên bụng không ngừng tuôn trào một cách bất bình thường, lẫn vào màu đỏ huyết là lũ dòi ma đen đúa. Cảnh tượng quỷ dị đến nỗi những người chứng kiến đều rơi vào sự câm lặng khiếp đảm nhất.
Nàng lại mở miệng.
Những kẻ còn sống, trong chớp mắt, đến cả xương cốt cũng không còn. Máu thịt như mưa, rơi xuống thấm đẫm một mảnh rừng, dần dần bị lũ dòi ma quét sạch không còn dấu vết. Thể như nơi này chưa bao giờ có một tiểu đội sơn binh từng tồn tại vậy.
Đôi bàn tay trắng muốt dang ra, Lạc Cơ mắt nhắm lại ngửa mặt lên trời. Lũ dòi theo đó bắt đầu bò lên bao bọc lấy nàng, rúc dần vào da thịt, một hồi sau liền không còn để lại dấu tích, vết thương trên bụng cũng không còn bóng dáng.
Bàn tay mảnh khảnh lún sâu xuống đất lôi lên bộ xương nhỏ, giọng nữ mềm mại như áo lông hạc ngày xuân khẽ khàng vang lên, nhẹ nhàng mà ấm áp.
“Mười Ba, chúng ta về nhà.”