Đồng Thoại Văn Lang

Chương 32: Thân thế


Đọc truyện Đồng Thoại Văn Lang – Chương 32: Thân thế

Hoàng hôn hôm đó, phía Đông Tản Viên xảy ra sự lạ, có luồng hồng quang hắt lên làm sáng rạng cả vòm trời. Tản Viên Sơn Thánh lúc bấy giờ đang cùng sơn hậu của mình chủ trì lễ tang của một trưởng lão ở phía Tây thành Tản. Nhác thấy luồng ánh sáng, chàng liền chau mày, mắt lóe lên chút căm phẫn, đoạn phất áo choàng cưỡi lên lưng hồng hạc bay vụt về hướng đó.

Song, lại không đủ nhanh để Lạc Cơ có thể bỏ lỡ cái tên nghiến qua kẽ răng đầy căm hận. Lang Xuy.

Bàn tay nàng nắm chặt, lập tức phóng lên một con linh điểu gần đó, bám sát đoàn quân hiện cũng đang chật vật đuổi theo sơn thánh của mình.

Lang Xuy… bị phanh thây như vậy, vẫn còn có thể sống sao?

Đút tay vào túi vải bên hông lôi ra cái đầu lâu nhỏ, nàng gấp gáp hỏi. “Mười Ba, có cách nào khiến chúng ta đi nhanh hơn được không? Cứ cái đà này, đừng nói là ta, chàng sẽ bỏ xa cả đám sơn binh của mình mất.”

“Ngươi sợ cái gì chứ? Hắn bây giờ đang mang trái tim của ngươi, chặt chém kiểu nào cũng không chết đâu.”

“Nhưng nếu tim bị móc đi, vẫn có thể chết.”

Thở dài, Mười Ba lắc lắc cái đầu, xương cốt trong túi vải cũng theo đó mà chuyển động lạo rạo. Lát sau, cái thân nhỏ thó lồm lồm bò lên vai nàng, giật lại hộp sọ gắn lên cổ. Cuối cùng, bộ xương nhỏ bò ra sau đuôi con linh điểu xám trắng, bình thản há miệng cắn một cái.

Linh điểu rú lên thảm thiết, đoạn cắm cổ bay vụt về phía trước, không khỏi kéo theo nhiều ánh mắt kinh ngạc từ lũ sơn binh bị bỏ lại phía sau.

Lạc Cơ ra sức la lớn tên chồng, cố gọi chàng quay đầu trở lại. Nàng có ngu ngốc đến mấy, cũng hiểu được việc chàng đang làm là vô cùng nguy hiểm. Vì cớ gì không thể đợi binh lính theo cùng? Không lẽ vị sơn thánh trầm tĩnh, suy nghĩ thấu đáo của nàng cũng có ngày bị hận thù che mắt, hành xử hệt những tên trai làng nông nỗi? Càng đến gần luồng ánh sáng đỏ, con linh điểu nàng cưỡi càng chao đảo không ngừng, cuối cùng rít lên như thể bị tên nhọn xuyên qua, đâm đầu lao xuống mặt đất.

Tiếng hồng hạc rít vang cả một góc rời, lát sau nàng liền cảm thấy toàn thân chưng hửng. Ra là hồng hạc đã báo động cho Nguyễn Tuấn quay lại cứu nàng.

“Nàng theo ta làm gì?” Nguyễn Tuấn giận dữ quát khi kéo nàng ra sau lưng mình.

“Em không thể để chàng một mình với Lang Xuy được.”

“Tại sao?”

“Em không muốn hắn lại hại chàng.”

Cổ họng Nguyễn Tuấn sau đó liền phát ra âm thanh gần như tiếng cười mỉa mai, mắt trong một khắc loang loáng ánh vàng, đồng tử co lại thành hình quả hạnh, tận sâu trong nó – Lạc Cơ bàng hoàng nhận ra – sắc đỏ đang từ từ lan rộng.

“Không một ai có thể moi tim của sơn thần núi Tản mà không phải trả giá. Không một ai.”

Nếu còn có thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài, gương mặt nàng lúc này hẳn đã ngập tràn sợ hãi.

Đây là loại biểu hiện mà một đấng sơn thần từ bi bác ái nên có sao?

Chưa kịp định thần, hồng hạc đã chuyển động theo lệnh chủ nhân, đưa họ lao vào luồng ánh sáng đỏ rực.

Bao bọc xung quanh nàng vẫn là núi non hùng vĩ, song khi cúi đầu nhìn xuống thảm rừng rậm dưới đất, Lạc Cơ vẫn không kiềm được mà thở hắt ra.

Đen, đen và đen. Giữa mảng rừng xanh rì là một hố đen không đáy.

“Đây là gì?”

Sơn thánh mắt hơi nheo, song không hề quay lại nhìn nàng. “Đây là cửa vào thung lũng Ngọc Reo.”

Lạc Cơ bất giác hơi rùng mình. Trong những buổi học trước khi đăng vị sơn hậu, sơn hầu Trung Hiền đã từng kể với nàng, Ngọc Reo chính là nơi giam cầm những linh hồn quỷ dữ của thần giới thời viễn cổ. Yêu quỷ mang yêu khí quá nặng, khi chết đi hồn phách vẫn không tài nào hoàn toàn tan biến, sẽ bị đem phong bế vào Ngọc Reo để tự tiêu tán. Thần Nông thuở xa xưa đã khổ công vác đến khối núi Ngọc Linh để trấn áp, không để cho yêu khí nơi Ngọc Reo thoát ra làm nhiễu loạn thiên hạ. Đến đời Lạc Long Quân yêu ma hoành hành, Ngọc Reo lại một lần nữa lâm vào tình trạng không ổn định, chực chờ rách vỡ. Lạc Long Quân thương cho con cháu loài người, bèn rút gân tay của mình tạo nên thủy mạch kết nối Ngọc Linh với Ba Vì, lợi dụng khí thiêng của dãy núi thánh linh để kiềm chế Ngọc Reo. Sau đó ít lâu, ngài còn mượn sức của Phù Đổng Thiên Vương đắp nên một quả núi trấn yểm phía trên, đặt tên là Ngọc Lĩnh.

Ngọc Lĩnh và Ngọc Linh từ đấy tuy hai đầu ngọn sóng, song lại đồng lòng giữ cho Ngọc Reo muôn đời yên ả. (*)

Nguyễn Tuấn cũng đã một lần nói qua, Ngọc Lĩnh là cấm địa duy nhất trong lãnh thổ Ba Vì khiến chàng kiêng kỵ, dù bản thân cũng chẳng rõ nguyên do. Vì thế suốt bao năm qua, viếng thăm chăm nom các miếu thờ thần linh trên đỉnh Ngọc Lĩnh chỉ có mỗi sơn mẫu. Về sơn thánh, sơn dân rất ít khi thấy chàng ra vào Ngọc Lĩnh, phần lớn trách nhiệm trông nom cửa vào thung lũng Ngọc Rơi đều phó thác cho mẹ mình.

Thế nên, Lạc Cơ tự trấn an mình, dấn thân vào nơi bản thân bấy lâu kiêng dè, việc chàng có thái độ không bình thường cũng là điều dễ hiểu.

Hồng hạc đập cánh bay lên đỉnh núi, nơi có vẻ chính là nguồn cơn của luồng ánh sáng kỳ lạ. Đáp xuống trước sân Miếu Đồn, Lạc Cơ hấp tấp nhảy xuống đất, ra sức chạy theo sau Nguyễn Tuấn, vừa lúc trông thấy chàng nhảy xuống một cái giếng nhỏ nằm lẻ loi ở sân sau miếu thờ.

Nhắm mắt lại để tránh bị ánh sáng làm cho mù lòa, nàng nhảy xuống theo chàng.


Rõ ràng là cảm giác đang rơi, rơi rất nhanh, tưởng chừng khi tiếp đất sẽ lập tức tan thây. Ấy vậy mà khi mũi chân chạm đến mặt đất, nàng lại không hề cảm thấy đau, thậm chí vững vàng đến nỗi khó tin. Từ từ mở mắt, bàn tay nàng nắm lại đặt nơi ngực, hoàn toàn chuẩn bị cho việc đối mặt với thủy thánh Lang Xuy.

Song, ngập tràn thị giác lại là một màu trắng ảo diệu.

Xương cốt chất thành đống, ngổn ngang như chiến địa của âm binh, nhìn kỹ lại dường như không phải xương người. Thiên hạ rộng lớn, những nơi đồng táng của thú vật thời cổ như vầy không thiếu. Đáng kinh ngạc ở đây, chính là muôn vàn chồi nhỏ mọc lên từ đám xương nọ.

Đỏ như máu.

“Mùi của Cốt Hỏa Liên.” Mười Ba từ túi vải chui ra leo lên vai nàng, khẽ lẩm bẩm vào tai. “Không lầm được, loại hoa này mọc đầy ở ma địa. Chắc chắn là Cốt Hỏa Liên.”

“Cốt Hỏa Liên? Sen lửa?” Lạc Cơ bất giác đưa tay chạm lên đóa hoa giữa trán.

“Cốt Hỏa Liên, sen lửa thời thượng cổ, dùng để khắc chế những linh thú thần vật quá lợi hại, không thể đối phó. Chỉ cần có thể thành công ươm trồng nó trên xương cốt một giống loài, liền có thể dùng nó để khắc chết giống loài đó, bất kể đối tượng có mạnh mẽ đến đâu. Loại hoa này rất khó trồng, trăm năm ra hoa một lần, mỗi lần nở chỉ ba đóa, mỗi đóa nở đúng ba canh giờ. Trước giờ ta vốn nghĩ… trên trời dưới đất, thánh quân của ta là kẻ duy nhất đủ tàn nhẫn để trồng ra loại hoa này. Nhưng xem ra có người cũng đã thành công, lại còn ươm trồng chúng trên xương chim lạc. Không ngờ nơi đồng táng của chim lạc thuở xưa lại chính là đỉnh Ngọc Lĩnh, có thể chứng kiến thời khắc lịch sử này, quả là phước đức mấy đời.”

“Vậy thứ ánh sáng kỳ lạ kia là từ loài hoa này mà ra, không phải từ Lang Xuy.”

“Đi theo mấy cái chồi này sẽ đến chỗ nở của ba đóa sen kia, không chừng chồng ngươi ở đấy.”

“Được,” nàng khẽ gật đầu, đoạn quay người tìm kiếm Nguyễn Tuấn.

Đi theo những chồi non đỏ thẫm, bước qua khỏi cái sọ chim to bằng ba cái thạp đồng, mắt nàng chạm đến một thân hình vàng óng đương cúi người hái một trong ba đóa sen lửa, toàn thân hơi sững, nắm lấy Mười Ba nhét lại vô túi.

“Lão rùa già?”

Nàng có thể không nhận ra mặt của lão, cũng không đời nào nhầm lẫn được bộ râu nửa bạc nửa đen kia.

Thần Kim Quy ngẩng đầu nhìn nàng, mắt thoáng chút kinh ngạc, đoạn có vẻ ngộ ra điều gì đó, tự vỗ vào đầu mình, miệng mỉm cười tự trách. “Đúng thật là già rồi lú lẫn, Ngọc Lĩnh xảy ra sự lạ, dĩ nhiên họ sẽ có mặt ở đây.”

“Họ” ở đây, chắc là ám chỉ nàng và Nguyễn Tuấn, Lạc Cơ vừa thầm nghĩ vừa lặng thinh quan sát lão một hồi, đoạn đều đều cất giọng.

“Lão sao lại ở đây?”

“Hái hoa.”

“Để làm gì?”

“Cứu con gái ta.”

Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nàng lại hỏi. “Thanh Giang bị gì sao?”

Cẩn thận đặt đóa sen lửa đỏ rực vào một túi vải màu rượu, lão hơi ngước đầu, chút sắc bạc lướt qua đôi mắt tĩnh lặng. “Bây giờ thì vẫn chưa.”

“Rốt cục, lão là Thần Kim Quy thật hay giả?”

Mày nhíu, Thần Kim Quy hướng sự chú ý hoàn toàn đến thiếu nữ bé nhỏ trước mặt mình, gương mặt đẹp đẽ tựa sen trắng dưới trăng kia, giờ đây chỉ còn sự vô cảm bao trùm.

Và còn đóa sen lửa giữa trán đó.

Xem ra… bi kịch đúng là lại chẳng thể tránh khỏi.

“Sao sơn hậu con lại hỏi ta câu đó?”

“Vì tôi muốn biết kẻ dạy tôi trích máu cứu cha, gián tiếp dẫn dắt câu chuyện đến bi kịch ngày đó, rốt cục có phải là vị thần được vạn dân kính ngưỡng này hay không.”

Mắt lão trầm màu, bả vai chìm xuống một cách vô lực.

“Ta xin lỗi. Ta ước mình có thể làm khác đi. Nhưng ta không thể.”

“Sao lại không?”


“Chưa nói đến đó là điều ta đã hứa với Họa Cảnh, ta của hiện giờ… không thể ngăn cản ta trong quá khứ được. Việc đó sẽ khiến câu chuyện rẽ sang nhiều hướng khác. Và Thanh Giang có thể sẽ vong mạng ở một trong những giả định đó. Ta không thể liều lĩnh tính mạng con gái mình.”

Tuy không thể hiểu nỗi những điều lão vừa nói, song nàng có thể phần nào rút ra kết luận, lão vì mạng của Thanh Giang mà phải đẩy cha mẹ nàng vào con đường cùng, thậm chí bất chấp xâm nhập cấm địa của Ba Vì để hái trộm sen lửa cứu con gái.

Hạ mắt xuống đóa sen nơi tay lão, Lạc Cơ thầm nghĩ. Phải rồi, một người cha, vốn nên là như thế…

Thấy nàng sững ra nhìn vật trong tay mình, Thần Kim Quy có vẻ bất an, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây trước khi Nguyễn Tuấn đến. Lão đã đánh cược hết năm trăm năm ngụp lặn trong cái vòng xoay bi kịch này, cuối cùng cũng tìm ra vật cần tìm, nếu còn không thoát ra, sớm muộn sẽ bị chính cái bóng trong quá khứ của mình nuốt mất.

Lạc Cơ nhìn bóng dáng lão rùa già tan dần vào không khí, trong đầu không hiểu sao lại nhen nhóm một ý nghĩ… gần như là ước vọng.

Phải chi, ừ, phải chi… Hùng Duệ có thể yêu thương con gái chỉ bằng một phần mười vị thần này…

Trước khi hoàn toàn biến mất, gương mặt già cỗi của Thần Kim Quy chứa đầy suy tư, để lại cho nàng mấy chữ.

“Hãy dẫn Nguyễn Tuấn rời khỏi đây, nơi này có những thứ nó không nên…”

Chưa kịp nói hết, toàn thân lão đã chìm vào hư vô, khoảng không nơi lão vừa biến mất có phần méo mó, biến ảo đủ sắc.

“Thuật nghịch thời.”

Giọng nói của Nguyễn Tuấn từ phía sau bất chợt ập đến, sự kinh hãi pha lẫn bàng hoàng trong từng chữ toát ra từ chàng khiến Lạc Cơ có hơi chột dạ, vội quay lại nhìn.

Và quả thật, trên gương mặt rắn rỏi kia là cả một biển trời hoang mang, thể như chàng không dám tin vào những gì mình vừa trông thấy.

“Thuật nghịch thời?” nàng nhỏ giọng hỏi, mắt bám sát thân hình cao lớn đang từ từ tiến về mảng không gian biến ảo đủ màu sắc kia.

Nguyễn Tuấn đưa tay lên như muốn chạm vào dấu tích đó, song vội vã rụt tay về, thần sắc phức tạp.

“Là một loại cấm thuật nghịch chuyển thời gian, cho phép kẻ dùng thuật quay trở về quá khứ. Ta vô tình đọc được một chút ghi chép về loại cổ thuật nghịch thiên này trong một động đá ở phía Tây Nam Hải. Từ sau khi Xương Cuồng dùng thuật nghịch thời xé rách thời gian, không gian, đảo loạn trời đất; Thần Nông đã đem tất cả ghi chép về loại huyền thuật này phá hủy, sau đó còn ra lệnh cấm trên khắp sáu cõi. Tính cho đến nay, các vị cổ thần còn biết sử dụng loại cấm thuật này e chỉ đếm trên đầu ngón tay,” nói đoạn, chàng quay sang nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm trọng. “Kẻ để lại dấu tích này là ai?”

Lạc Cơ chớp mắt. “Là Thần Kim Quy.”

Mắt Nguyễn Tuấn lóe lên trong vài khắc ngắn ngủi, đoạn trầm xuống một màu đen u ám.

“Chẳng trách ta luôn thấy lão khi đến thăm ta và lão ở Phong Châu có gì đó không đồng nhất, song lại không cảm thấy giữa họ từ thần khí đến mùi vị có gì khác nhau. Ra là cùng một người, nhưng ở hai thời điểm khác biệt.”

“Vậy kẻ vừa rồi là…?”

“E rằng chính là Thần Kim Quy dùng thuật nghịch thời quay trở về quá khứ.”

“Thì ra là vậy,” nàng lẩm bẩm. “Giờ thì em mới hiểu những lời lão nói vừa nãy.”

“Vừa nãy? Lão đã nói những gì?”

“Lão nói… lão của hiện giờ không thể ngăn cản lão trong quá khứ được.”

Cặp mày càng nhíu chặt, Nguyễn Tuấn khẽ gật. “Ghi chép trên vách động cũng từng nhắc đến việc này. Kẻ sử dụng thuật nghịch thời để nghịch chuyển thời gian, tuyệt đối không được giao tiếp với bản thân trong quá khứ, nếu không dần dần sẽ bị chính mình nuốt chửng.”

“Nuốt chửng?”

“Là một cách nói của người cổ. Ý rằng kẻ dùng thuật sẽ từ từ bị chính bản thể trong quá khứ vô thức hấp thu, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Ta thật không hiểu nỗi, dùng thuật nghịch thời chính là trái lại đạo trời, tổn hao rất nhiều đạo hạnh, thậm chí phúc đức. Lão ta đã là thần, có việc gì lại làm không được, tội gì phải mạo hiểm như vậy?”

“Lão nói là để hái hoa cứu con gái.”

“Hái hoa?”


Lạc Cơ đột nhiên cảm thấy bất an. Những lời cuối của Thần Kim Quy để lại trước lúc biến mất… chẳng phải bảo nàng nhanh chóng dẫn Nguyễn Tuấn rời khỏi nơi này? Có lẽ nào thứ chàng không nên thấy chính là những đóa sen lửa kia?

“Không có gì, có lẽ em lầm,” Lạc Cơ lắc đầu, người nhích qua một chút che chắn hai đóa sen lửa còn lại. “Dẫu gì nơi này cũng không có Lang Xuy, lại là chốn chàng kiêng kỵ, chúng ta nên về cung thôi. Sơn mẫu mà nghe nói chàng lao vào đây, hẳn sẽ lo lắm.”

Ánh mắt nghi ngờ rớt trên gương mặt không cảm xúc của vợ mình, chàng đưa tay đẩy nhẹ nàng qua một bên, bước đến trước hai đóa hoa đỏ rực.

Nhìn chăm chú.

Lạc Cơ không tài nào trông thấy biểu hiện trên gương mặt chàng, chỉ cảm nhận tấm lưng rộng lớn kia đang vô cùng căng thẳng. Nàng nín thở chờ đợi, dự cảm chết chóc không hiểu sao cứ liên tục réo rắt như lửa gặp gió.

Sau một lúc tưởng chừng như ngàn năm ngủ vùi, Tản Viên Sơn Thánh ngửa mặt cười lớn, giọng cười hoang dại, buông lơi, tưởng chừng như kẻ sở hữu đã sẵn sàng bỏ rơi cả trần thế.

Rồi.

Ánh kim hắt lên, lưỡi rìu bén ngọt chém xuống.

Hai đóa sen đỏ len lỏi qua đám xương tàn từ từ rơi xuống, chạm đến mặt đất thì bốc cháy, kéo theo sau là hai tiếng thét thảm thiết như lời nguyển rủa của oán phụ chết oan, đoạn hóa thành tro bụi, tản ra trong màu trắng bệch bạc.

Lạc Cơ bất giác lùi một bước.

Một rìu nữa giáng xuống, xung quanh cháy lên ngọn lửa xanh rực, nhanh chóng cuốt chửng mọi vật vào sự hủy diệt. Vị sơn thánh núi Tản vẫn đứng đó giữa biển lửa cuồng loạn, sừng sững như một chiến thần địa ngục.

Đang ra sức tàn phá chính địa ngục của bản thân.

Lửa liếm đến chân, nàng choàng tỉnh, vội vã chạy đến kéo tay một Nguyễn Tuấn vẫn còn chìm trong tràng cười điên dại, chật vật tìm đường quay trở lại miệng giếng. Dọc đường ngàn tiếng rít gào không ngừng bám theo sát gót, khói đen mịt mù làm mờ cả tầm nhìn, tê liệt giác quan. Vấp phải một khúc xương, nàng ngã nhào ra đất, liên tục ho sặc, trước mắt ngày càng mông lung, dưỡng khí xung quanh ngày càng rút cạn…

Cảm thấy toàn thân bị nhấc lên, vắt vẻo trên vai người nào đó, rồi chưng hửng. Mãi cho đến khi bị từng cơn gió thốc mạnh vào mặt, nàng mới choàng tỉnh. Đập vào mắt là hố đen sâu không thấy đáy.

“Ngọc Reo…?” khẽ lẩm bẩm, Lạc Cơ lờ mờ nhận ra bản thân đang nằm vắt vẻo ngang lưng hồng hạc, vội vã lồm cồm bò dậy nhìn quanh.

Xa xa, có thể trông thấy đỉnh Ngọc Lĩnh đang chìm trong biển lửa, tang tóc ngập trời, khói đen bao phủ. Chỗ đó, dẫu gì cũng là nơi đồng táng cuối cùng của loài tổ điểu cao quý, vậy mà cuối cùng lại gặp phải kết cục này.

Quay lưng lại với nàng là thân hình cao lớn đang đứng thẳng trên lưng hồng hạc, tóc đen dài tung bay theo từng cái đập cánh mạnh mẽ, áo choàng đỏ phấp phới in lên bầu trời như huyết kỳ của ma vương. Nguyễn Tuấn của nàng… từ lúc nào lại trở nên vô tình như vậy rồi?

Câu hỏi vừa dấy lên trong tâm thức, vẫn chưa kịp thành lời, đáp án đã vội vã hiện ra trước mắt.

“Sơn mẫu, người đi đâu mà lại vội vã như vậy? Tưới hoa?”

Lời buông ra chẳng tìm thấy đâu sự điềm tĩnh thờ ơ thường ngày, ngược lại còn nhuốm đầy mỉa mai châm chọc.

Xuyên qua làn tóc tung bay tán loạn trong gió, Lạc Cơ mơ hồ nhìn thấy toàn thân Ma Thị Cao Sơn và con linh điểu bà cưỡi bị trói chặt trong quầng hào quang vàng rực, quai hàm bà đanh lại, đôi mắt mở to đầy hoang mang. “Nguyễn Tuấn, con… sao lại đến đây?”

“Sao lại không thể? Đây chẳng phải là đất của ta sao?”

“Nhưng… từ nhỏ, con chẳng đã rất sợ…”

Nói đến đây, đôi mắt của Ma Thị bỗng mở to đầy kinh hoàng, ánh nhìn hướng thẳng đến vùng trời ngập ngụa khói đen.

“Đỉnh Ngọc Lĩnh… con… con đã làm gì?!”

“À,” Nguyễn Tuấn nhếch cười, đầu hơi hất nhẹ về phía sau, thái độ bình thản, thể như họ đang bàn về thời tiết. “Đốt sạch nỗi sợ đó.”

Mặt Ma Thị chuyển dần sang đỏ, rồi trắng bệch, miệng lắp bắp.

“Con đã biết?”

“Biết?” khoanh tay lại, chàng nghiêng đầu. “Biết đường đường một đấng sơn mẫu bấy lâu tôn thờ đạo trời như tính mạng, lại đồng táng loài chim thần của tổ tiên, đem giấu nhẹm trên đỉnh núi thiêng để ươm hoa? Hay biết bà bấy lâu cố công nuôi trồng ra loại hoa đó, chính là để sát hại đứa con đầu lòng của mình?”

“Không, ta…”

“Không? Không biết? Không hay? Không ngờ? Ngọc Lĩnh xưa nay chỉ mình bà tui tới, Cốt Hỏa Liên muốn sinh trưởng lại phải cần đến máu tươi hằng năm. Lẽ nào là do bà mộng du vô tình tạo nên chúng? Tôi cứ ngỡ bao năm nay nỗi sợ Ngọc Reo là do sự hèn yếu sâu tận thâm tâm cấu thành, có ngờ nó đã được chính bàn tay mẹ mình gieo trồng nên.”

Lời nói xé gió, xé mây ập đến thân hình đang bị pháp thuật khống chế của sơn mẫu, tuy không gầm thét vang dội núi rừng, song sự u uẩn uất nghẹn trong từng từ thoát ra hờ hững lại khiến người não lòng não ruột. Lạc Cơ bất giác bấu chặt gấu váy, tay kia hơi vươn ra như muốn lôi chàng vào lòng ấp ủ.

Sinh ra đã là bậc thánh thần, mang nặng trên vai là chúng sinh trăm họ, Tản Viên Sơn Thánh vốn chưa từng có cơ hội là một đứa trẻ, cứ ngỡ đã là bi thảm lắm rồi.

Nào ngờ, đến một ngày chợt phát hiện ra, ngay cả cơ hội làm con, vốn là cũng chưa từng sở hữu.

Thấy tình thế nguy kịch, Ma Thị dồn hết sức lực bức phá sự vây hãm của con trai, hào quang tụ thành muôn vàn lưỡi giáo liên tiếp phóng về phía vị chúa Ba Vì. Cốt Hỏa Liên đã không còn, nay Nguyễn Tuấn còn phát hiện ra bà chính là người trồng ra loại hoa đó. Nếu còn không nhân cơ hội diệt luôn cái gai trong mắt này, e rằng tương lai bà và Tuấn Cương sẽ chẳng thể thấy ánh sáng.


Cú va chạm khiến Lạc Cơ chấn động, trượt chân ngã khỏi thân hồng hạc. Một tay còn kịp bám trên dây cương, nàng gồng mình hứng chịu sự chao đảo khi hồng hạc né tránh cơn mưa lao. Cho đến tận thời khắc chỉ mành treo chuông như hiện giờ, cớ gì yêu lực của nàng vẫn không thể phát huy như ngày trước? Đâu mất rồi yêu nữ tộc Mộc đã khiến cho sơn binh núi Tản cúi đầu run sợ?

Mắt hướng về thân hình cao lớn đang lao về phía Ma Thị Cao Sơn, nàng đột nhiên nhận ra đáp án.

Áo choàng đỏ bị xé toạc thành nhiều mảnh nhỏ, đôi cánh vàng nở rộ trên lưng như hoa mặt trời đến hồi tỏa nắng, kim quang bao bọc đến từng sợi đen dài tung bay trong gió, toàn thân toát ra loại sức mạnh tôn quý khiến người thần phục. Đây chính là vị bán thần quyền năng mà chúng dân Văn Lang một lòng thờ kính, tôn vinh, dựa dẫm.

Thì ra… nàng cũng như họ, đã quá quen với việc dựa dẫm vào chàng.

Bàn tay siết cổ Ma Thị đưa lên giữa không trung, mắt sơn thần lóe lên sắc hổ phách huy hoàng, từng lời thoát ra tuy chẳng gầm thét, song lại khiến người bịt tai, nheo mắt.

“Tại sao? Ta đã làm tất cả vì họ Thần Nông, vì Ba Vì, vì bà và Tuấn Cương. Sao lại đối xử với ta như vậy?!”

Mũi lao vàng sượt trúng bả vai, Lạc Cơ suýt nữa đã buông tay, miệng khó nhọc rên rỉ. “Nguyễn Tuấn, cứu em…”

“Bà muốn ngai vị cho con trai của Tuấn Cương, ta chẳng đã đồng ý? Muốn chiếc ghế đế vương toàn Văn Lang cho nó, ta chẳng đã hứa sẽ dâng bằng hai tay? Bà còn không yên tâm, trồng ra loại hoa này để khắc chết ta? Rốt cục, Ma Thị Cao Sơn, ta hỏi bà, bà là gì của ta?”

Móng dài bấu vào bàn tay siết chặt lấy cổ mình, Ma Thị cố sức lắc đầu, mắt nhắm nghiền đầy đau đớn.

“Nói! Nếu không ta sẽ giết thằng con cưng của bà! Nói!”

“Ngươi… không… phải con ta.”

Cuối cùng, mấy chữ rạn vỡ khó nhọc thoát ra, lan vào tâm thức như những mũi kim vô hình, đau đến tê dại.

Bàn tay hơi nới lỏng, Nguyễn Tuấn thẫn ra một lúc, đoạn phá lên cười rũ.

“Ta luôn tưởng rằng bà yêu thương nó hơn ta, là vì thương tiếc nó sinh ra đã tầm thường không mang cốt cách thần thánh, cũng không chấp nhất mà cống hiến hết sức mình xây đắp giang sơn cho mẹ con các người. Vì cái gì?! Vì ta nghĩ chúng ta có chung dòng máu! Vì ta nghĩ bà xem ta là gia đình!”

Giọng cười đột nhiên tắt ngấm, mắt vàng chợt long lên ngọn lửa u ám, sắc đỏ chực chờ tràn lan. Nguyễn Tuấn của thời khắc hiện giờ thật chẳng khác gã thủy thánh khát máu kia là bao.

E rằng, nhập ma chỉ còn cách một hơi thở.

Lạc Cơ dùng hết sức gào thét lời can ngăn. Chàng bình sinh căm ghét yêu quỷ như vậy, nếu trở thành một trong số đó, rồi sẽ hối hận đến độ nào?

Sắc hoàng kim trong đôi mắt sơn thần, trong thoáng chốc như trăng đêm nguyệt thực, dần dần chuyển màu đỏ máu, lực siết trên bàn tay cũng quay lại toàn phần.

Giọng nói, lại vô cùng trầm lắng.

“Cuối cùng, thì ra, cũng chỉ là một hòn đá kê bước để mẹ con các ngươi giẫm lên.”

Lời vừa buông, máu lập tức phun ra từ miệng sơn mẫu, đôi mắt bà long lên sự tuyệt vọng khốn cùng và nỗi căm phẫn khiến người hãi sợ, tay đưa ra như muốn bóp siết lấy cổ kẻ đối diện.

“Đồ vô ơn… ăn cháo đá bát… ngươi… chẳng khác gì người cha súc sinh của ngươi.”

Đuôi mắt Nguyễn Tuấn khẽ giật, tay hơi nới lỏng. “Cha ta? Là ai?”

Khóe môi cong thành một nụ cười khinh miệt, Ma Thị gằn mạnh từng chữ.

“Nếu ngươi đụng đến ta hay Tuấn Cương… đời này… cũng đừng mong biết được cha mẹ mình là ai!”

Trông thấy sự tức giận trên gương mặt Nguyễn Tuấn, bà bật cười rũ rượi. Tiếng cười khiến cho không khí rung chuyển, gió từ đấy cũng nổi lên vần vũ. Nhân lúc kẻ kiềm hãm mình mất tập trung, Ma Thị bất chợt vung tay, một mũi lao phát sáng thế là lầm lũi lao về phía hồng hạc.

Khi Nguyễn Tuấn giật mình quay lại, mũi lao nọ đã xuyên qua tay sơn hậu của chàng. Toàn thân trắng toát sau đó nhanh chóng rơi xuống.

“Lạc Cơ!” lập tức buông Ma Thị ra, Nguyễn Tuấn lao người về phía nàng.

Đến lúc chàng tưởng đã chạm được vào tay nàng, Ngọc Reo lại chuyển động, nuốt trọn nàng vào hố đen u tối.

Để lại cho chàng chỉ hai từ da diết, thảm não.

“Cứu em…”

Quá muộn màng.

______________________________________________

(*) Đỉnh Ngọc Linh là ngọn núi cao thứ hai ở Việt Nam, nơi giáp ranh của ba huyện Nam Trà My (Quảng Nam), Tu Mơ Rông, Đắc Giei (Kon Tum). Ngọc Linh được người dân địa phương cho là nơi có những bí ẩn kỳ lạ, do cho đến tận bây giờ vẫn chưa ai chinh phục được. Ngọc Reo là một thung lũng giáp ranh với chân núi Ngọc Linh. Nơi đây được biết đến bởi khả năng gây ảo giác cho người nhìn, cũng được liệt vào những địa điểm bí ẩn của khách du lịch. (Có thật hay không thì tui không biết, tại chưa đi bao giờ hehe:D)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.