Đọc truyện Đông Phương Thần Thám – Chương 53: Thanh niên nhiệt huyết
Người đàn ông mặt đen tên là Hà Tất này bị thương cũng không nặng, lực bắn của khẩu súng tự chế này không mạnh, độ chính xác cũng không tốt, viên đạn chẳng phải loại hình được chế tạo hàng loạt, rốt cuộc thì vận may của anh ta đúng là không tệ, những mảnh đạn vỡ chỉ bắn trúng dưới xương sườn trái của anh ta. Chẳng qua, vết thương lần trước của anh ta vẫn chưa khỏi hẳn, lần này lại bị bắn trúng, sức khỏe vốn đang yếu nên không thể chịu nổi.
Vạn Vĩnh Khôn đưa người được cứu lần thứ hai này về chỗ ở, vì anh vốn xuất thân là thợ săn nên có kinh nghiệm trong việc xử lý những vết thương như thế này. Vì không muốn gây kinh động tới cảnh sát nên anh đã tự xử lý ổn thỏa cho người này bằng cách băng bó bằng vải sạch. Nhưng đúng là người này mạng lớn, nếu mảnh đạn chếch sang bên phải một chút nữa thì e rằng sẽ mất mạng tại chỗ.
Đoàn người Lý Nhất Đình cũng đã kiểm tra vết thương của anh ta, đều cho rằng không có gì đáng ngại, chờ anh ta tự tỉnh lại là được.
Ngày thứ ba, Hà Tất tỉnh lại, yêu cầu đầu tiên là uống nước, Vạn Vĩnh Khôn đang trông ở bên nên vội vàng bưng cốc nước ở bàn bên cạnh tới. Từ tận đáy lòng, anh rất thưởng thức người này, nhiều năm nay, có thể đây là người đồng lứa duy nhất mà anh thưởng thức. Thế nên mấy ngày mấy đêm này, hầu như anh đều tự mình chăm sóc, lúc này thấy Hà Tất đã không có gì đáng ngại, tảng đá đè nặng trong lòng anh cuối cùng cũng biến mất. Anh nhẹ nhàng nâng đầu Hà Tất lên, từ từ đút nước cho anh ta.
Đối với thanh niên nhiệt huyết như vậy, ngoài thổn thức không thôi thì Vạn Vĩnh Khôn cũng sinh ra tính cảm “tinh tinh tương tích*” với anh ta. Đúng vậy, không phải ai cũng có thể không để ý tới sự an nguy của bản thân để giải cứu người khác. Không phải ai cũng có thể hiểu rõ về giá trị của sinh mạng. Mà những điều này, anh phải đi theo tứ ca, anh Lý rất nhiều năm mới có thể dần dần ngộ ra, tình cảm này không hề thay đổi, anh thật sự thấy cảm động từ tận đáy lòng.
* Tinh tinh tương tích: hàm nghĩa chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau.
Mảnh đạn này có thể chỉ gây đau đớn cho da thịt nhưng cũng hoàn toàn có thể đoạt đi tính mạng của một người trẻ tuổi, huống chi là trong tình trạng vết thương nặng chưa lành, nếu đổi lại là mình thì mình có thể làm được không?
“Hà Tất, chào anh.” Vạn Vĩnh Khôn lộ ra nụ cười trấn an.
Người đang nằm ở trên giường tuy vẫn suy yếu nhưng đã miễn cưỡng nở được một nụ cười, dù trông còn khó coi hơn cả khóc. Nhưng anh ta không quen Vạn Vĩnh Khôn, chỉ cảm thấy người ở trước mắt trông khá quen.
“Anh là…” Giọng nói của anh ta nhỏ như tiếng muỗi, anh ta đang cố gắng nhớ lại, không hiểu sao người này lại biết biệt hiệu của mình: “Tên tôi là Vị Bích, anh biết tôi à?”
“Vị Tất? Tên nghe cũng kỳ lạ đấy. Anh không nhớ chúng ta đã gặp nhau ở cửa hàng cắt tóc sao?” Vạn Vĩnh Khôn cẩn thận nhớ lại, đúng là đã gặp người này ba lần, hai lần người này đều ở trạng thái hôn mê. Lần duy nhất tỉnh táo chính là lần gặp ngẫu nhiên ở cửa hiệu cắt tóc.
Người đàn ông mặt đen lắc đầu: “Tôi không có ấn tượng gì cả. Nhưng cảm ơn anh nhé, là anh đã cứu tôi nhỉ?”
“Tên tôi là Vạn Vĩnh Khôn, anh đừng khách sáo. Tôi thấy mọi người đều gọi anh là Hà Tất, nên cũng gọi theo thôi, họ của anh là gì?” Vạn Vĩnh Khôn có chút bối rối.
Người đàn ông mặt đen bật cười, vẻ mặt có chút khoan khoái: “À, ra là thế. Mấy người đó chỉ thích đặt biệt danh lung tung cho người khác thôi. Thực ra thì họ của tôi là Bách, tên đầy đủ là Bách Vị Bích, Vị ở trong từ Vị Lai (tương lai), Bích trong từ Ngọc Bích. Có thể là do tính cách của tôi khá là cố chấp thế nên mấy bà chị thường xuyên lôi tôi ra trêu chọc, cả ngày nói là Hà Tất, Hà Tất.” Anh ta xuýt xoa một cái, chắc là bị đụng phải vết thương.
Vạn Vĩnh Khôn nhẹ nhàng ấn ngực anh ta một cái, ra hiệu anh ta đừng động đậy nhiều.
“Vết thương trên người anh vẫn còn chưa ổn đâu, tạm thời cứ nằm xuống trước đã. Yên tâm đi, nơi này của tôi rất an toàn, anh có thể yên tâm nghỉ ngơi điều dưỡng. Nhưng tôi thấy kẻ thù của anh hình như không ít thì phải?” Trong đầu Vạn Vĩnh Khôn hiện lên hình ảnh máu me ngày ấy.
“Kẻ thù? Tôi không có kẻ thù gì cả. Tôi mới lên đảo chưa được bao lâu, tôi đi theo đại đội. Anh Khôn, anh làm nghề gì?” Rõ ràng là Bách Vị Bích vẫn còn khá cảnh giác.
Vạn Vĩnh Khôn cười: “Tôi cũng coi như là một nửa cảnh sát, làm thám tử, anh hiểu chưa?”
“Thám tử?” Danh từ này khá xa lạ đối với Bách Vị Bích. Đúng là hiện tại, Trung Quốc không có xưng hô như thế, nhưng nếu nói là có thì đúng là cũng tồn tại: “Anh Khôn, anh không nói đùa đấy chứ, thám tử tư sao?”
Vạn Vĩnh Khôn lắc đầu: “Thám tử Bắc Đình, thôi quên đi, không thể nói rõ chuyện này cho anh nghe trong thời gian ngắn được. Nhưng chúng tôi đều có biên chế chính thức, hiện giờ cũng được coi là nhân viên công tác của nhà nước rồi.”
Tuy Bách Vị Bích cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu: “Vậy thì tốt. Thật ra thì tôi là lính công trình, chỉ là lần trước bị thương nặng nên tạm thời ở lại nơi này. Kẻ thù mà anh nói thật ra hoàn toàn không phải như thế. Tôi chỉ là không thích những kẻ làm xằng làm bậy trên đảo mà thôi.” Anh ta sờ những vết thương vẫn chưa lành trên người, trong giọng nói mang theo một chút tức giận: “Trên đảo còn có rất nhiều người đáng thương, các cô ấy không được làm chủ bản thân mình, luôn phải sống trong sự khuất nhục, nhưng lại không thể thoát khỏi sự khống chế của thế giới ngầm. Đôi lúc, tôi không nhịn được tính tình của mình nên hay nói vài câu đòi lại công bằng. Không ngờ bọn chúng lại tàn nhẫn như vậy, đúng là không thể ngờ mà.”
Một ý nghĩ chợt nảy lên trong lòng Vạn Vĩnh Khôn: “Các thế lực ngầm mà anh nói rốt cuộc là những người nào?”
“Bang HN, anh đã từng nghe nói đến chưa? Thành viên của bọn chúng đều đến từ một tỉnh, đóng quân trên đảo Loan Nguyệt quanh năm, áp bức những người cùng nghề để lũng đoạn thị trường, làm xằng làm bậy. Nói cho cùng thì đều vì tiền cả, nhưng bọn chúng thường trộm giấu vũ khí để khống chế, động một cái là ra tay với người khác, thậm chí chỉ vì những lợi ích nhỏ mà không ngại giết người. Nghe nói tên trùm của bọn chúng còn sở hữu súng đạn, trước đây, tôi còn không tin lắm, nhưng lần này thì coi như tôi đã biết rồi.” Bách Vị Bích ngẫm lại mà vẫn thấy sợ.
“Ý anh là tên vô lại mang theo súng mấy ngày trước chính là người của bang HN?”
Bách Vị Bích gật đầu: “Không chắc chín phần thì cũng phải mười phần, dám dùng súng ống ở đảo Loan Nguyệt như thế, ngoài bọn chúng ra thì tôi không nghĩ ra còn ai khác nữa.”
Vạn Vĩnh Khôn còn muốn biết thêm chút tình hình khác thế nên anh lại dò hỏi: “Có phải còn có thế lực khác hoạt động ở trên đảo không? Anh đã ở trên đảo bao lâu rồi?”
Bách Vị Bích suy nghĩ một chút: “Đã được nửa năm rồi, thế lực khác thì vẫn có, nhưng đều là nhóm nhỏ, thế lực có thể tạo ra động tĩnh lớn thì tôi lại chưa nghe nói đến.” Anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, thám tử các anh đến đảo Loan Nguyệt làm gì thế? Điều tra vụ án à? Tại sao không phái cảnh sát tới đây? Nơi này có rất nhiều vấn đề, trị an cũng không tốt, không hiểu vì sao mà chẳng bao giờ thay đổi được.”
Vạn Vĩnh Khôn vỗ vai anh ta, cười nói: “Nói thật thì chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi, mục đích ban đầu là du lịch.”
Bách Vị Bích ngạc nhiên nói: “Du lịch? À, nơi này đúng là một nơi có danh lam thắng cảnh. Tôi còn tưởng các anh đặc biệt tới đây để điều tra đấy, xem ra là tôi hiểu nhầm.”
Vạn Vĩnh Khôn nói: “Du lịch thì không sai, nhưng nếu có vụ án thì chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức để giải quyết. Hơn nữa, chúng tôi cũng có chút quan hệ hợp tác với cảnh sát, nếu là tình huống cần thiết thì chúng tôi hoàn toàn có thể thông báo cho cảnh sát đến xử lý.”
Cuối cùng thì Bách Vị Bích cũng hiểu được phần nào: “Tình hình trên đảo còn phức tạp hơn các anh nghĩ rất nhiều. Nếu không thì nhiều năm trôi qua như vậy, cảnh sát đã sớm can thiệp rồi. Thật ra, bang HN luôn lắm mưu nhiều kế, mà cũng không nhiều vụ án mạng lắm đâu, những kẻ gây án đều đã sớm bị bắt vào tù rồi. Tôi nghe nói tên trùm trong bang đã đặt ra một quy tắc là có thể chặt tay chặt chân, nhưng không cho phép giết người. Nếu không thì bọn chúng đã sớm bị tiêu diệt hết rồi.”
Vạn Vĩnh Khôn nói với vẻ nghi ngờ: “Theo như lời anh nói thì nơi này chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”
Bách Vị Bích cười khổ: “Nói vậy cũng không phải. Anh thử nghĩ mà xem, nếu như không phải có người cứu tôi thì lần trước, tôi đã phải phơi thây ở đây rồi.” Đến tận lúc này, anh ta vẫn không biết người đã cứu mình đang đứng ngay trước mặt, đương nhiên là Vạn Vĩnh Khôn sẽ không nói thẳng ra.