Đọc truyện Đông Phương Thần Thám – Chương 52: Anh hùng cứu mỹ nhân
Bà chủ lại đi ra ngoài chơi mạt chược, A Mạn hôm nay ngẫu nhiên phát hiện ra một quyển sách hay, bất giác khiến giờ đóng cửa muộn hơn mọi ngày rất nhiều, khi cô định thần lại thì đã gần tám giờ tối, nhưng cô vẫn không chút hoang mang mà quét tước cửa hàng sạch sẽ, sửa sang lại đồ dùng làm việc rồi mới yên tâm mà đóng cửa hàng lại.
Khương Hoa tất nhiên không xuất hiện, ông chủ Kim hôm nay hình như cũng bận rộn đến mức không có thời gian để ý tới cô, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên A Mạn chủ động tăng ca, tất cả mọi người cũng dần tập mãi thành thói quen.
Chẳng qua hôm nay hình như thật sự quá muộn, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng cũng không thấy bóng dáng, trên bầu trời phủ kín mây đen, có dấu hiệu báo trời sắp mưa.
A Mạn ngẩng đầu nhìn không trung trên đỉnh đầu, cũng may là vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một, hai ngôi sao đang lóe sáng. Nhà cô ở khu Nam Hạ Trang, đường xá không tính là xa, nhưng cũng phải bảy, tám cây số, nhưng bình thường cô không có thói quen đi xe điện, cho nên hôm nay vẫn đứng ở trạm xe buýt để chờ đợi như mọi ngày.
Có thể hôm nay phải đợi chuyến xe buýt cuối cùng rồi, cô nghĩ.
Ước chừng hơn hai mươi phút sau, chiếc xe buýt đường bốn mới chậm rãi lái vào trạm, người trên xe không nhiều lắm, chuyến xe cuối ngày luôn như thế, cô lấy ra vé xe buýt nhẹ nhàng quẹt một cái, phát ra một tiếng vang quen thuộc, cô thậm chí không liếc nhìn vào trong xe lấy một cái liền lập tức ngồi xuống ghế đầu dãy, đeo tai nghe để nghe âm nhạc, sau đó tiếp tục đọc sách. Quyển sách này tên là “đảo biệt lập”, là tác phẩm của một nhà văn Internet, viết cực kỳ gần sát với cuộc sống của bản thân cô, cho nên nó khiến cô mê mẩn rất sâu.
Xe buýt chậm rãi chạy trên con đường quen thuộc, tốc độ này khiến cô cảm thấy thoải mái, mặt đường bằng phẳng nên không xóc nảy, không gây ảnh hưởng đến chuyện cô đọc sách. Từ nơi này tới gần nhà mình chỉ có năm trạm, xe buýt lại đi sáu trạm mới dừng, cô mỉm cười, khép quyển sách trên tay lại, tài xế xe buýt thường xuyên bấm sai tiếng báo trạm dừng, hôm nay hiển nhiên cũng không ngoại lệ, rõ ràng mới đi năm trạm mà lại báo sáu lần, cô lập tức nhấc chiếc túi nhỏ của mình lên, nhanh nhẹn xuống xe.
Người xuống xe cùng cô là một người trẻ tuổi, bề ngoài trông khá đẹp trai, cô không để ý đến. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra mình nhầm rồi, sao lại đi quá một trạm chứ? Cô ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn cột mốc đường của trạm xe, hơi nghi hoặc khó hiểu, trạm xe chợ Thâm Tỉnh? Không phải vừa rồi rõ ràng đã báo là phố Lục Viên hay sao, thật là.
Cũng không sao cả, đi bộ trở lại hơn một cây số mà thôi, không sao, coi như tản bộ.
Con đường này không bao giờ có đèn đường, đêm nay càng có vẻ tối mịt, nhưng đường cái rất rộng, hai bên đường cũng có vài cửa hàng nhỏ lẻ loi bật đèn, đi đường gần như không bị ảnh hưởng, cô cất quyển sách trên tay vào trong túi, nhưng không bỏ ống nghe điện thoại đi.
A Mạn đi không nhanh, ven đường còn có không ít người đi lại, phần lớn đều là cư dân bản địa, nhưng lại không thấy có gương mặt nào quen thuộc, ước chừng đi được khoảng nửa cây số, bên tay trái có một con đường hơi nhỏ một ít, cô giơ tay nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, hôm nay thật sự về muộn quá, về nhà chắc sẽ bị mắng.
Cô biết nơi này có một con đường nhỏ nối thẳng đến phố Lục Viên, trước kia cô cũng từng đi, ước chừng ba trăm mét, nhưng vào giờ này thì cô thường không đi vì rất tối. Lúc này, cô hơi do dự, đi qua đường cái rồi lại quay trở lại, vẫn nên sớm về nhà đi, gia đình quản giáo rất nghiêm, mẹ lại thích cằn nhằn càu nhàu.
Cô nhìn xung quanh một cái, phía cuối đường có chiếc ô tô nhỏ đang chậm rãi lái ra bên ngoài, đèn xe không sáng lên cho nên cô có thể rõ ràng nhìn thấy hai người ngồi bên trong, nhưng không nhìn thấy rõ mặt, còn chữ trên thân xe thì cô lại biết… xe tập lái. A Mạn mỉm cười, nhìn chiếc xe con cách mình hơn hai mươi bước đang nghiêng ngả đi qua, hiển nhiên là một người mới tập lái.
Nếu trên đường đã có người thì lá gan của cô cũng lớn hơn, vì thế cô dứt khoát quay đầu trở lại, đi vào con đường nhỏ nối thẳng tới cửa nhà. Chỉ chốc lát sau, ánh đèn của chiếc xe tập lái cũng càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi biến mất không thấy, cả con đường lại chìm vào bóng đêm sâu thẳm.
Ban đầu, cô còn chưa cảm thấy gì, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy trên người hơi lạnh lẽo, không được thoải mái cho lắm, có lẽ là trời tối quá, lờ mờ nhìn không rõ đường đi trước mặt, cô bất giác bước nhanh hơn, đồng thời không quên quay đầu nhìn ra sau lưng mình, một bóng người cũng không có.
Cũng may! Cô nghĩ, lần sau không bao giờ đi đường này nữa, A Mạn bắt đầu chạy chậm.
Đằng trước, dường như cô đã lờ mờ trông thấy ngọn đèn trước cửa nhà, cô hơi chậm lại một chút, nhưng âm nhạc trong ống nghe điện thoại đột nhiên xuất hiện một chút tạp âm, cô nhẹ nhàng đè tai nghe lại, tạp âm vẫn tồn tại, còn trở nên lớn hơn… Không đúng! Tại sao lại là tiếng bước chân?
Còn chưa kịp định thần lại, A Mạn bỗng cảm thấy có một đôi tay đột nhiên từ bên cạnh thò ra, ôm chặt lấy eo của cô, sức lực lại không hề nhỏ. Cô muốn giãy giụa tránh thoát nhưng không hề có hiệu quả, đang muốn thét to ra tiếng nhưng một bàn tay khác đã bịt miệng cô lại, khiến tiếng thét chỉ còn là tiếng ưm ưm.
Sắc mặt A Mạn không khỏi tái nhợt, bởi vì cô đã ngửi được mùi mồ hôi của một gã đàn ông xa lạ, tuy rằng mùi mồ hôi này không gay mũi nhưng vẫn đủ làm người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. Vì thế, cô liều mạng giãy giụa, nhưng mà cả người lại không tự chủ được mà bị hai cánh tay kia kéo ra sau, cuối cùng hai chân cũng cách khỏi mặt đất.
Cô hoảng sợ mà dùng hai tay yếu ớt cạy bàn tay to đang bịt miệng mũi của mình ra, nhưng bàn tay đó giống như kìm sắt vậy, cạy thế nào cũng không ra, giầy của cô nhanh chóng bị rơi mất một cái, cái còn lại cũng sắp rơi ra khỏi bàn chân.
Xong rồi! Gặp phải tên côn đồ cướp bóc, cô quay đầu muốn nhìn rõ mặt người này nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt rất quen thuộc, cuối cùng cô cũng nhớ ra, đây đúng là người trẻ tuổi khá đẹp trai vừa rồi đã cùng cô xuống xe.
Dù có đẹp trai đi nữa nhưng lại làm ra cái trò hoang đường này thì cũng sẽ chẳng còn gì đẹp trai, trong lòng A Mạn lúc này chỉ cảm thấy cực kỳ hoảng loạn, không biết làm sao. Tên này muốn làm gì, hiển nhiên không phải cướp tiền, như vậy thì chỉ có thể là hiếp dâm… Trong cái đầu vốn đơn thuần của A Mạn lập tức xuất hiện vô số suy nghĩ khủng khiếp!
Ai tới cứu tôi với? Ai tới cứu tôi với?…
Cô điên cuồng gào thét trong đầu, miệng lại không thể phát ra âm thanh gì, gã thanh niên nhân cơ hội nhanh chóng kéo cô vào một nơi càng thêm hẻo lánh, hơn nữa còn ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của cô.
Hoàn toàn không thể giãy giụa được, bởi vì sau lưng đã dựa vào vách tường lạnh lẽo, cô đã không còn đường chạy thoát.
“Mày mà còn dám đụng vào tao nữa thì tao sẽ giết chết mày đấy!” Gã thanh niên cuối cùng cũng rống giận, giọng nói trầm trầm mà khàn khàn.
A Mạn vẫn liều mạng giãy giụa, bàn tay bịt miệng cô cuối cùng cũng không kiên nhẫn mà bỏ ra, tay kia thì lại lập tức vung lại, bốp! Một cái tát đầy hung hăng giáng xuống khuôn mặt của cô, khiến cô choáng váng, khóe miệng cũng chảy ra tơ máu, gã thanh niên này căn bản không hề có ý thương hương tiếc ngọc nào.
Cái tay vừa rồi bịt miệng cô lại dùng sức nắm lấy tóc cô, da đầu lập tức trở nên cực kỳ đau đớn, mặt A Mạn cũng bị bắt ngửa đầu lên không trung, lại là một cái tát nữa, bên mặt trái đau rát, lập tức sưng lên.
Ngay trong nháy mắt ấy, A Mạn tuyệt vọng thét chói tai một tiếng cuối cùng: “Cứu với…”
Cái miệng lập tức bị một mảnh vải rách bịt kín, chỉ còn lỗ mũi để thở, hy vọng tan biến, thứ chờ đợi cô chính là ác mộng vô tận và đòn tra tấn của gã thợ săn ác quỷ.
***
Đêm vẫn âm u như trước, ngay cả ngôi sao cuối cùng trên bầu trời cũng trốn vào đám mây, không đành lòng nhìn thứ đáng ghê tởm và khốn khổ trong cuộc sống, mưa phùn chậm rãi bay xuống. Hơi nước lạnh lẽo bao trùm cơ thể càng ngày càng lộ ra và những mảnh quần áo bị xé rách của A Mạn, thấm sâu vào cốt tủy của cô, khiến cô không ngừng rùng mình.
Gã thanh niên đẹp trai tận tình bày ra dục vọng nguyên thủy xấu xí nhất của loài người, điên cuồng mà bắt đầu thực hiện hành vi tội ác của mình.
Xa xôi phía chân trời truyền đến tiếng sấm rền ầm ầm, khiến thế giới này trở nên nóng nảy bất an, một tia chớp nhỏ bé yếu ớt lại giống như quỷ dạ xoa mà cắt ngang bầu trời đêm, nhưng không có cách nào thắp sáng tầng mây đông nghịt và mặt đất tràn ngập tội ác…
Nó thậm chí vẫn còn kém ánh sáng mỏng manh có thể mang hy vọng đến cho A Mạn.
Bởi vì chùm ánh sáng này đã chiếu chính xác vào sườn mặt trắng trẻo dữ tợn của gã thanh niên cùng với cô gái nửa thân trần trắng ngần như con thỏ đang kinh hãi.
Lúc này đến lượt gã thanh niên đẹp trai trở nên kinh ngạc khó hiểu.
Chùm ánh sáng này gần như không hề nhúc nhích, một bóng đen trang nghiêm đứng sau ánh sáng, có vẻ vô cùng cao lớn, vững vàng bình thản giống như núi cao vậy. Gã thanh niên nâng tay trái lên che đi ánh sáng kỳ quái này, híp mắt quan sát kẻ đột nhiên xuất hiện giống như quỷ mỵ kia, tất cả động tác tất nhiên ngừng lại, nhưng sự im lặng này lại làm người ta sợ hãi.
“Ai đó?” Gã thanh niên đẹp trai lên tiếng đầu tiên, mặc dù trong giọng nói còn chứa sự run rẩy.
Người đứng sau ánh sáng không nói gì, không thể nghi ngờ rằng điều này lại càng khiến gã sợ hãi, nhưng bóng đen này rõ ràng là hình người, không có khả năng là ma quỷ hay thiên thần hạ phàm.
Gã thanh niên cuối cùng cũng buông tay đang khống chế A Mạn ra, gã đứng lên và đi về phía bóng đen, tuy rằng rất cẩn thận, nhưng vẫn không quá hoang mang, xem ra có lẽ gã là kẻ tái phạm, gã thò tay vào túi quần đằng trước, lấy ra một thứ vũ khí hiếm có.
Đầu óc A Mạn vẫn mơ hồ, tuy rằng cô đã thoát khỏi sự khống chế, nhưng trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, một người thình lình xuất hiện tuy rằng cho cô một chút hy vọng, nhưng tất cả vẫn còn chưa rõ ràng, thậm chí cô còn chưa nghe thấy có tiếng người nào tới, cô có ý định chạy trốn trong đầu nhưng lại không có dũng khí chạy trốn.
Sau đó, cô nghe được một tiếng vang khủng khiếp, trong bóng đêm, một ánh lửa mang theo khói thuốc súng xuất hiện, sáng ngời mà trong trẻo, đáng sợ nhất chính là tiếng kêu bén nhọn như muốn xé rách không khí ngay sau đó. Sau ánh sáng ấy, bóng đen lập tức ngã xuống đất, chùm tia sáng xuất hiện như thần bị rơi xuống mặt đất, mà trước khi ánh sáng biến mất, một làn khói nhẹ rõ ràng bốc lên từ trong tay gã thanh niên… gã có súng!
Nơi ánh sáng tắt cuối cùng cũng vang lên một tiếng la mỏng manh nhưng tràn ngập tinh thần trọng nghĩa: “Chạy mau! Chạy mau lên…” A Mạn vô lực ở góc tường cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô liều lĩnh dùng chân trần bắt đầu chạy như điên, hơn nữa còn liều mạng kêu to: “Cứu mạng với! Cứu mạng với!” Nhà mình chỉ cách mấy trăm mét nữa, nhưng mấy trăm mét này lại xa xôi như cầu Nại Hà vậy, dường như vĩnh viễn không bao giờ đi đến cuối.
Dưới chân vấp phải một vật cứng, cô ngã sấp xuống đất, nhưng giờ khắc này, A Mạn đã không còn để ý đến cơ thể đau đớn nữa, lập tức đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, cô đã nghe được tiếng bước chân càng lúc càng nhanh phía sau, hiển nhiên là gã thanh niên kia lại đuổi theo.
Mình có thể trốn thoát không? Vừa rồi tại sao không trốn chứ? Cô không còn thời gian để hối hận nữa, hai bàn tay ác độc dơ bẩn và có chút quen thuộc kia lại chạm vào da mình, cô hoàn toàn tuyệt vọng, nước mắt chảy xuống khuôn mặt, làm mờ đi tầm mắt, cô lại ngã sấp xuống đất, dường như đã bỏ cuộc.
Cô cảm thấy có một đôi tay tóm chặt lấy mắt cá chân của mình, kéo cô lại.
Bỗng dưng…
Hai ngọn đèn càng sáng ngời hơn bắn về phía này, sau đó là tiếng động cơ gầm rú rất nhỏ của ô tô vang lên.
Chiếc xe vụng về ban nãy xuất hiện trong tầm nhìn của hai người, đèn ô tô cũng được chuyển từ đèn cốt sang đèn pha, hoàn toàn chiếu sáng góc đường âm u này.
Gã thanh niên nổi giận, lại bóp cò súng, lại một viên đạn bay thẳng về phía ô tô, không đánh trúng bất cứ vật thể gì, ô tô đã đỗ lại cách đó không xa, cửa xe mở ra, một bóng đen nhanh như tia chớp vội vàng chạy đến, gã thanh niên còn đang ngây ngẩn, người tới đã dùng đùi phải mạnh mẽ đá bay vũ khí trong tay gã, khiến gã loạng choạng lùi lại mấy bước.
Người tới không hề chần chừ, nghiêng người về phía trước, dùng một chiêu thức cách đấu khá tiêu chuẩn để kẹp chặt cánh tay trái của gã thanh niên, đồng thời quỳ gối đè ngang hõm chân của gã, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, các khớp xương lập tức bị gãy, gã thanh niên lập tức quỳ rạp xuống đất, bả vai của cánh tay trái bị trật khớp, ngay sau đó, một bàn tay khác quàng qua đầu gã, khóa chặt cổ gã lại.
Gã thanh niên bị khống chế, hơi thở dường như dần dần yếu đi, người tới hơi do dự, tay phải thoáng buông lỏng ra một chút, không ngờ gã thanh niên này lại như một con cá chạch mà nghiêng người trượt ra ngoài, nhào lộn một cái, giãy ra khỏi sự khống chế của anh, lập tức chạy trốn nhanh như con thỏ.
Khi người tới định thần lại, gã thanh niên kia đã chạy xa rất nhiều mét, anh lập tức đuổi theo, một trận phá gió xẹt qua bên tai, người tới theo bản năng đỡ được, một con dao ngắn sắc bén rơi vào tay. Bước chân của anh tạm dừng, gã thanh niên đã ngoặt vào một ngã rẽ khác, người tới không truy đuổi nữa, anh muốn xem tình hình của A Mạn trước.
Ô tô lại khởi động, đuổi theo gã thanh niên đang chạy trốn.
Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng nâng Ninh Hiểu Mạn đang vô lực dưới mặt đất dậy, lúc này, sắc mặt Ninh Hiểu Mạn tái nhợt, hai mắt lại trợn tròn nhìn anh chằm chằm, anh nhanh chóng dịu dàng hỏi: “Cô không sao chứ?… Cô đừng sợ, kẻ bắt cóc đã chạy mất rồi, yên tâm, tôi là cảnh sát.”
A Mạn cuối cùng cũng không run rẩy nữa, hai chữ cảnh sát này giống như viên thuốc cứu hộ hiệu quả siêu tốc vậy, khiến cô hoàn toàn khôi phục lại, dùng hai tay suy yếu túm chặt lấy cánh tay cường tráng của Vạn Vĩnh Khôn, ánh mắt lộ ra cảm xúc mừng rỡ như điên, nhưng nước mắt vẫn ào ào chảy xuống.
Vạn Vĩnh Khôn cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô, cô gái mảnh mai này thật sự khiến anh cực kỳ đau lòng, máu nóng trong người không ngừng sôi trào, anh cũng gắt gao ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy, muốn cho cô một ít an ủi.
Một lúc lâu sau, A Mạn mới phát ra âm thanh giống như mèo kêu vậy: “Cám ơn anh.” Chàng trai khôi ngô mà thân thiết này khiến trong lòng cô cảm thấy kiên cường, nhưng cô vẫn chưa nhận ra Vạn Vĩnh Khôn, thứ nhất là trời rất tối, thứ hai là cô vốn không ấn tượng gì về người này.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, nhà cô ở đâu?” Vạn Vĩnh Khôn bình tĩnh nói.
Lúc này, chiếc xe tập lái vừa rồi đuổi theo đã quay lại và đỗ ở bên cạnh bọn họ, huấn luyện viên Hàn của trường đào tạo lái xe mở cửa đi xuống, ông ấy nhìn hai người.
“Đằng kia còn có một người nữa…” A Mạn suy yếu mà chỉ về phía bóng đen vừa rồi đã ngã xuống đất, cô nhớ lại, người thần bí ấy bị trúng đạn, vẫn đang nằm bất động ở đó.
Vạn Vĩnh Khôn gật đầu nói: “Cô lên xe trước đi… Làm phiền thầy chăm sóc cho cô gái này trước nhé.” Huấn luyện viên Hàn gật đầu, đi đến gần và đỡ A Mạn lên xe.
Nương ngọn đèn ô tô, Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng phát hiện ra người đang nằm dưới mặt đất.
Anh nhẹ nhàng lật người này lại, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Ủa, sao lại là anh ta?