Đọc truyện Đồng Phục Cùng Áo Cưới – Chương 37
Editor: Sam Sam – DĐ LQĐ
Du Thanh Quỳ để điện thoại di động xuống, nằm ngửa trên giường, kinh ngạc nhìn lên trần nhà.
“Làm một em gái mê muội đúng cách, đương nhiên tôi mãi mãi chỉ có một nam thần là Hắc Diệu!”
“Nam thần nhà tôi là kiểu người cao ngạo lạnh lùng yêu thích nghệ thuật mà!”
“Tôi không so đo những chuyện mà cậu làm trước kia, nhưng cậu phải xin lỗi Hắc Diệu nhà tôi, nhất định phải nói lời xin lỗi!”
“Bởi vì Hắc Diệu Đại Đại sẽ xem Weibo của tôi, nên tôi mới phải vắt óc suy tính đến chuyện đăng hình ảnh, để người ấy thấy, để người ấy khen tôi…”
“Đại đại, ngủ ngon!”
“Nam thần QAQ, chào anh, lâu rồi anh không cập nhật Weibo đó…”
“Nam thần nhà tôi không online Weibo một ngày rồi, nhớ anh ấy quá!”
“Hắc Diệu Đại Đại, em yêu anh!”
“…”
Du Thanh Quỳ từ từ vươn tay lên che mặt của mình lại. Trên mặt nóng hừng hực…
“Thật mất thể diện mà…” Trong ban đêm yên tĩnh vang lên giọng nói nức nở của ai đó.
…
Du Thanh Quỳ không thể ngủ được, cho đến khi trời sáng thì bà ngoại gọi cô xuống nhà ăn cơm.
Hôm nay là sinh nhật của cô.
“Tiểu Quỳ, bụng còn đau không? Hôm qua có ngủ được không thế? Tại sao nhìn ỉu xìu buồn bã như vậy?” Lúc ăn sáng, Mễ Doanh Tĩnh sờ lên trán Du Thanh Quỳ.
“Đã hết đau rồi, có thể là do hôm qua ngủ nhiều quá ạ.” Du Thanh Quỳ cười cười, cúi đầu ăn mì Trường Thọ.
“Đúng rồi…” Du Thanh Quỳ để đũa xuống, “Mẹ, bà ngoại, con muốn nuôi một con mèo con.”
“Muốn nuôi mèo sao?” Bà ngoại nhíu mày, “Vậy cháu không được nuôi nửa chừng rồi bỏ mặc nó đó.”
Du Thanh Quỳ gật đầu, “Cháu sẽ chăm thật kỹ!”
“Được rồi.” Mễ Doanh Tĩnh ăn xong đứng lên, “Mẹ sắp đi ra ngoài, buổi tối trở về thì sẽ mua cho con một con. Muốn mèo gì nào?”
Du Thanh Quỳ vội vàng giải thích: “Không cần đâu ạ! Một bạn học trong lớp con có nuôi rất nhiều mèo lang thang, hiện tại nhiều quá nên muốn tìm người nhận nuôi mấy con mèo nhỏ đó. Con muốn ôm một con về.”
“Mèo lang thang sao?” Bà ngoại nhìn không vui lắm.
“Bà ngoại là tốt nhất, bà ngoại…” Du Thanh Quỳ kéo tay của bà ngoại, nhõng nhẽo làm nũng.
“Được rồi được rồi, giống hệt mẹ cháu khi còn bé, lằng nhằng dây dưa làm người ta không chịu được mà! Nhưng nói rồi đó, tự mình nuôi đi, đừng có nuôi nửa chừng rồi ném cho bà giống như mẹ cháu lúc còn bé!”
“Tuân lệnh!” Du Thanh Quỳ lập tức cười vui vẻ.
Mễ Doanh Tĩnh đang đổi giày thì quay đầu lại hỏi: “Bạn học nào vậy? Là nam sinh lần trước sao?”
Du Thanh Quỳ sửng sốt, lời nói đến khóe môi lại vội kéo về, đổi thành: “Không phải ạ! Con tới nhà một bạn học nữ để ôm mèo về! Bạn ấy tên là Lâm Tiểu Ngộ!”
Mễ Doanh Tĩnh “ồ” một tiếng, khom lưng mang giày.
Du Thanh Quỳ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ vừa mới đi thì Du Thanh Quỳ rửa chén giúp bà, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
“Cháu đi mở cửa!” Du Thanh Quỳ lau tay rồi chạy ra, một nhân viên chuyển phát nhanh đứng ở trước cửa nhà. Phía sau anh ta là ba chiếc hộp rất lớn.
“Cái gì vậy?” Bà ngoại đi ra khỏi phòng bếp giúp Du Thanh Quỳ mang mấy chiếc hộp kia vào.
Du Thanh Quỳ cầm dao nhỏ cắt băng keo rồi mở hộp lớn ra.
Là giấy băng dán.
Toàn bộ đều là giấy băng dán, băng dán Hắc Diệu vẽ rồi in ra.
Rốt cuộc cũng gửi mấy cuộn băng dán tới rồi, đúng vào ngày sinh nhật của cô. Du Thanh Quỳ ngồi xổm xuống, cẩn thận chạm vào mấy băng dán ở trong hộp.
…
Du Thanh Quỳ lưỡng lự đứng bên ngoài nhà của Thời Diệu hồi lâu, cũng không dám nhấn vào chiếc chuông cửa.
Cô cúi đầu, nắm điện thoại ở trong tay – là điện thoại của Thời Diệu.
Hay là thôi đi…
Du Thanh Quỳ xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước thì lại dừng lại, cô lắc lắc đầu, sau đó ưỡn ngực. Cô chỉ tới để ôm mèo nhỏ đi thôi mà. Những con mèo không có ai nhận nuôi rất đáng thương. Nếu như những con mèo khác đều có người nhận nuôi mà mèo trắng nhỏ như tuyết kia không có ai cần thì càng đáng thương! Hơn nữa cô còn có thể thừa dịp này trả điện thoại lại cho Thời Diệu…
Tìm bừa một lý do mà mình cho rằng hợp lý, Du Thanh Quỳ đứng trước cửa nhà Thời Diệu một lần nữa, đưa tay lên chuẩn bị nhấn vào chuông cửa. Ngay lúc đầu ngón tay chạm vào chiếc chuông thì cô lại ngập ngừng. Trước mắt thoáng hiện lên hình bóng của Thời Diệu – cậu ta cười nói: “Rốt cuộc cậu cũng biết rồi.”
Du Thanh Quỳ nhíu mày lại thật chặt.
Cười cái gì mà cười chứ!
Cô thu tay lại, lui về phía sau hai bước.
Bỗng nhiên cửa được mở ra, Lâm Tiểu Ngộ kinh ngạc nhìn Du Thanh Quỳ: “Thanh Quỳ, rốt cuộc cậu cũng tới rồi.”
“Cậu, làm sao cậu biết là mình sẽ tới?” Du Thanh Quỳ lặng lẽ nhét điện thoại của Thời Diệu vào trong túi sách.
“Cậu nhỏ nói hôm nay cậu sẽ tới ôm mèo đi.” Lâm Tiểu Ngộ nắm lấy cổ tay của Du Thanh Quỳ, kéo cô vào trong nhà.
Vào nhà, Du Thanh Quỳ len lén đưa mắt nhìn chung quanh, khi không thấy Thời Diệu thì mới nhẹ nhàng thở phào. Cô nói: “Đúng rồi, nhà mình có chút việc nên ôm mèo xong sẽ đi ngay. Có phải nó ở vườn hoa sau nhà không? Mình tới đó ôm nó rồi về!”
“Ôi này, ô, này!” Lâm Tiểu Ngộ ngăn cô lại, “Cậu nhỏ nói cậu thích con mèo nhỏ xíu kia đúng không? Nó không có ở sau nhà đâu, mấy ngày nay nó ở trong phòng cậu nhỏ đó.”
“A…” Du Thanh Quỳ cười khan hai tiếng, “Chuyện này… mình đi không tiện lắm, cậu ôm nó xuống giùm mình được không vậy?”
“Không có gì là không tiện cả, sáng sớm cậu nhỏ đã đi vẽ tranh rồi, hiện tại không có ở trong phòng đâu.”Lâm Tiểu Ngộ kéo Du Thanh Quỳ lên lầu.
Lúc này Du Thanh Quỳ mới yên tâm đi theo Lâm Tiểu Ngộ.
Lâm Tiểu Ngộ đi thẳng vào phòng của Thời Diệu, Du Thanh Quỳ vẫn đứng ở cửa không vào theo. Cô lặng lẽ quan sát gian phòng của cậu. Ấn tượng đầu tiên chính là một màu trắng xóa, tất cả đồ đạc trong phòng cậu ta đều có màu trắng.
“Ở đây nè.” Lâm Tiểu Ngộ mở tấm chăn màu trắng ra, thử thăm dò bằng cách vươn tay lại gần con mèo nhỏ.
Cậu ấy hơi sợ mèo.
“Meo meo!” Bỗng nhiên mèo nhỏ mở mắt, nhanh chóng nhảy xuống giường rồi chạy ra ngoài cửa.
“Đừng chạy mà!” Lâm Tiểu Ngộ vội đuổi theo nó.
Mèo nhỏ chạy trốn quá nhanh, Du Thanh Quỳ đứng ở cửa cũng chẳng phản ứng kịp.
Hai cô gái cùng nhau đuổi theo mèo con, mãi cho tới lúc đuổi tới phòng vẽ tranh của Thời Diệu.
Du Thanh Quỳ đứng ở cửa phòng vẽ, ngẩng đầu nhìn Thời Diệu. Cậu ta ngồi trên một chiếc ghế nhỏ gần cửa sổ sát đất, trước người là một chiếc máy tính được đặt trên bàn tròn, cậu ta đang vẽ tranh. Thời Diệu mang cặp kính mà cô chưa bao giờ thấy qua, chẳng có nụ cười nào xuất hiện trên mặt, cậu ấy mím chặt môi, chăm chú nhìn màn hình. Thái độ lười biếng mất hết, xa lạ giống như là một người khác.
Không, cậu ta không phải Thời Diệu, đó là Hắc Diệu.
Hàng mi cong dày như cánh bướm của Du Thanh Quỳ khẽ run lên.
Lâm Tiểu Ngộ đi về phía trước vài bước, nhưng sau đó thì thu chân lại, ghé sát bên tai Du Thanh Quỳ nói nhỏ: “Lúc cậu nhỏ vẽ tranh thì không cho người khác quấy rầy, nếu không sẽ trở nên rất hung ác!”
Thời Diệp nâng mắt nhìn hai nữ sinh đứng ở cửa, sau đó bình thản thu hồi ánh mắt, nói: “Tiểu Ngộ, chẳng phải bảo cháu ra ngoài gửi đồ sao?”
“À… Cháu đi ngay đây…”
Lâm Tiểu Ngộ nói với Du Thanh Quỳ: “Mình đi gửi đồ giùm cho cậu nhỏ, sẽ trở lại nhanh thôi. Cậu đừng đi vội nhé.”
“Được.” Du Thanh Quỳ đồng ý.
Lâm Tiểu Ngộ chạy xuống cầu thang, cho đến khi dưới lầu vang lên âm thanh đóng cửa của cô ấy thì Du Thanh Quỳ vẫn còn lúng túng đứng ở cửa như cũ.
Thời Diệu liếc mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Nó ở bên cạnh chân tôi.”
“Hả?” Du Thanh Quỳ hồi phục tinh thần, cuối cùng ánh mắt cũng dời khỏi người Thời Diệu, chuyển hướng về phía con mèo nhỏ bên cạnh cậu ta. Mèo con duỗi lưng, cuộn tròn thành một cục ở bên chân cậu ấy.
“A…” Du Thanh Quỳ chậm chạp bước vào phòng vẽ tranh.
Cô từ từ bước từng bước một đến gần Thời Diệu, nhìn thấy cậu ấy không chớp mắt lần nào. Cho tới khi đến bên cạnh cậu, cô ngồi xổm xuống, chạm vào mèo nhỏ thật cẩn thận. Mèo nhỏ mở mắt ra, cũng không thèm liếc nhìn cô cái nào, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.
Du Thanh Quỳ càng cảm thấy lúng túng hơn.
Cô lại cẩn thận sờ đầu mèo nhỏ một lần nữa, mèo con hé mắt liếc cô một cái, sau đó tiếp tục nhắm lại, mặc dù không thân cận nhưng cũng không còn né tránh.
Du Thanh Quỳ khẽ cười, dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm óng trên lưng mèo con. Mềm mại, còn mang theo sự ấm áp dễ chịu nữa.
Cuối cùng Thời Diệu cũng vẽ xong những nét cuối cùng, cậu ta lấy mắt kiếng xuống, nhìn về phía Du Thanh Quỳ rồi hỏi: “Bức tranh này thế nào?”
Du Thanh Quỳ ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, bỗng nhiên chạm phải tròng mắt đen như mực của cậu, ánh sáng trong mắt Du Thanh Quỳ lóe lên một chút, cà lăm trả lời: “Được, rất đẹp.”
Thời Diệu cười: “Cậu cũng không thèm nhìn cơ mà.”
Vẻ mặt Du Thanh Quỳ cứng đờ, cô chậm chạp đứng lên nhìn máy tính của cậu. Chỉ nhìn một cái rồi vội vã cúi đầu không nhìn nữa, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, cô không nhịn được lại ngẩng đầu lên rồi nhìn bức vẽ kia không chớp mắt.
Trong biển rộng xanh thẳm có vô số thú dữ cắn xé tàn sát lẫn nhau, phía trên biển rộng là một hòn đảo nhỏ lơ lửng cô độc, trong một góc của hòn đảo ấy có một trấn nhỏ yên tĩnh. Cả bức họa dùng màu sắc rất đậm, khí thế hào hùng đè nén. Nhưng có một tia sáng xé rách chân trời âm u ấy, chiếu lên người thiếu nữ đứng ở cổng vào của trấn nhỏ, khiến thiếu nữ trở thành hình tượng thu hút ánh mắt nhất của cả bức tranh. Thiếu nữ ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh bạc hà.
Chẳng qua lần này… Không còn thấy bóng lưng thiếu nữ đang ngắm nhìn những ngọn núi trùng trùng điệp điệp ở nơi xa nữa, cô ấy đã quay đầu lại, đôi mắt cong cong, khóe môi nâng lên thành nụ cười dịu dàng.
Nét vẽ của thiếu nữ bạc hà kia chính là gương mặt của Du Thanh Quỳ.
“Meo meo!” Mèo nhỏ chạy vòng quanh bắt lấy đuôi của nó, lỡ chân đạp phải hộp màu đang bị mở ra.
Du Thanh Quỳ vội vàng ngồi xuống xách mèo nhỏ đã bị nhuộm thành màu đỏ lên, cầm khăn giấy lau sạch từng chút cho nó.
Thời Diệu nhìn chăm chú vào chân mày đang nhướng lên của cô, chợt nói: “Du Thanh Quỳ, chúng ta quen nhau đi.”
Cơ thể Du Thanh Quỳ cứng đờ, nhẹ buông tay, mèo nhỏ “phịch” một tiếng ngã xuống đất, nó kêu meo meo hai tiếng kháng nghị với Du Thanh Quỳ. Nhưng cô ấy đang ngẩng đầu nhìn người con trai trước mặt, không nghe được tiếng kêu oan ức của mèo nhỏ kia rồi.
Thời Diệu cúi người xuống, nhìn Du Thanh Quỳ đang ngây người, hỏi lại: “Có được không?”
“Sớm… Yêu sớm là không đúng…” Giọng nói của Du Thanh Quỳ rất nhỏ, còn không bằng tiếng kêu của con mèo bên cạnh. Trong giọng nói ấy lại chứa đựng hốt hoảng, trong hốt hoảng lại mang theo chút ít cố chấp.
Nhìn hàng mày nhỏ xinh đang nhíu chặt lại, Thời Diệu cười nhẹ một tiếng.
“Quên đi.” Cậu cúi người, vuốt vuốt đầu Du Thanh Quỳ: “Vậy tôi chờ cậu đến 18 tuổi.”