Đọc truyện Đồng Phục Cùng Áo Cưới – Chương 36
Editor: voicoi08
Hai nữ cảnh sát tiến lên quan sát điều tra, nhân viên nhà trường thấy vụ việc ngày càng nháo lớn, vội vàng đuổi tất cả học sinh đang đứng xem náo nhiệt về phòng học để chủ nhiệm lớp lên duy trì trật tự. Sau đó lại mời tất cả những người có liên quan đến một phòng họp không dùng để xử lí.
Đối với chuyện này, hai nữ cảnh sát thấy cũng không thể trách, bởi vì có người vẫn đang ở độ tuổi vị thành niên nên cho dù có phạm tội nặng hơn thì cũng chỉ xử lý một cách nhẹ nhàng. Xét thấy người dám hộ của Trang Phi Dương đều ở nước ngoài nên hai nữ cảnh sát cũng chỉ giáo dục cô ta bằng miệng. Cuối cùng là trường học ra mặt xử phạt, để cô ta đến phòng truyền thanh của trường xin lỗi. Đương nhiên ảnh chụp cũng phải tiêu hủy. Cảnh sát xóa bỏ ảnh chụp trong tay Thời Diệu, sau đó mới trả điện thoại về tay cậu.
Hôm nay là thứ sáu, sau khi cảnh sát đi, Mễ Doanh Tĩnh ở lại phòng làm việc nói chuyện với chủ nhiệm lớp của Du Thanh Quỳ, bà để Du Thanh Quỳ về phòng học thu dọn đồ đạc về nhà sớm.
Du Thanh Quỳ đi trong hành lang, nghe thấy tiếng Trang Phi Dương xin lỗi qua phòng truyền thanh của trường, nội dung xin lỗi viết rất tốt, lqd, đáng tiếc giọng điệu mang theo sự lấy lệ, không phải thật lòng muốn xin lỗi.
Lúc Du Thanh Quỳ đi qua từng phòng học, thỉnh thoảng có vài học sinh ngó ra nhìn cô.
Thời Diệu đi theo sau lưng Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ vào phòng học, phòng học vốn đang ầm ĩ bỗng chốc yên tĩnh lại, mỗi đôi mắt đều nhìn Du Thanh Quỳ chằm chằm. Du Thanh Quỳ không để ý đi về chỗ mình, cất từng đồ vật vào balo.
Thời Diệu đứng ở cửa phòng học, không đi vào. Đợi khi Du Thanh Quỳ thu dọn đồ đạc xong đi ra, Thời Diệu lại đi theo cô.
Cuối cùng Du Thanh Quỳ cũng dừng lại, xoay người nhìn Thời Diệu hỏi: “Sao cậu có thể nói như vậy với mẹ tôi chứ? Thôi…..”
Cô xoay người đi xuống tầng, mới bước hai bậc thang lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thời Diệu hỏi: “Thật sự đã xóa bỏ rồi sao?”
Thời Diệu bước vài bước đến trước mặt Du Thanh Quỳ, sau đó nhét di động của anh vào tay cô, nói: “Bây giờ cứ để tạm ở chỗ cậu đi.”
Du Thanh Quỳ sững sờ, cô nhìn Thời Diệu bằng ánh mắt kì lạ.
“Tôi không cần….” Du Thanh Quỳ còn cầm di động Thời Diệu đã lui về phía sau hai bước, không nhận lại. Cậu nói: “Chờ khi nào cậu cảm thấy có thể trả về cho tôi thì trả về.”
Du Thanh Quỳ nhìn điện thoại di động trong tay, trong thời gian ngắn không biết phải làm sao cho tốt.
“À, tôi cũng không rõ là chiếc điện thoại này có lưu ảnh không thùng rác không. Cậu tự kiểm tra album xem nó đã bị cảnh sát xóa hết chưa?” Thời Diệu lùi về phía sau, cả cơ thể đều dựa vào bức tường màu trắng tuyết.
Du Thanh Quỳ nhíu mày nhìn Thời Diệu, sau đó dùng ngón tay trượt một cái lên màn hình.
Có khóa, là đặt mật khẩu khóa.
“YQK.” Thời Diệu nhìn Du Thanh Quỳ cười.
Du Thanh Quỳ hồn nhiên không hề phát hiện ra chuyện gì, cô nhập YQk vào máy, di động mở khóa, làm lộ ảnh màn hình.
Du Thanh Quỳ kinh ngạc nhìn ảnh của cô. Không phải là bức ảnh Trang Phi Dương chụp mà là ảnh Thời Diệu chụp.
—- Trong ánh sáng mờ mờ, cô cầm thịt nướng lên cắn một miếng, híp mắt cười. Đôi mắt cong cong như có ánh sáng phát ra.
Du Thanh Quỳ thong thả chớp mắt, mở mịt nhìn Thời Diệu đứng đối diện: “Ảnh màn hình của cậu là ảnh chụp tôi?”
“Cuối cùng cậu cũng biết.”
Thời Diệu nở nụ cười bất đắc dĩ. Cậu phải nói rõ ràng như vậy thì cô mới biết được…..
Du Thanh Quỳ lại từ từ chớp mắt mấy cái.
Đột nhiên cô cũng hiểu ra rất nhiều chuyện.
“Chụp trộm hình của người khác là không đúng.” Du Thanh Quỳ nhìn thẳng vào mắt Thời Diệu, nghiêm túc nói.
Nụ cười trên môi Thời Diệu cứng lại, cậu ho nhẹ một tiếng nói: “Đúng vậy, là tôi làm sai. Rất xin lỗi.”
Thời Diệu nghiêm túc cúi người xin lỗi.
Du Thanh Quỳ nhìn Thời Diệu, do dự lúc lâu mới nói: “Không nên làm vậy, như này không tốt. Tôi không thích những chuyện lộn xộn linh tinh….”
“Chuyện lộn xộn linh tinh?” Thời Diệu quay đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Du Thanh Quỳ.
Du Thanh Quỳ chậm rãi nắm chặt di động trong tay, nhỏ giọng nói: “Yêu sớm là không đúng….”
Hóa ra yêu sớm là chuyện lộn xộn linh tinh. Qua mấy phút Thời Diệu mới cười nói: “Tôi nghe Tiểu Ngộ nói cậu muốn nuôi một con mèo? Vườn sau nhà tôi có rất nhiều mèo hoang, bây giờ muốn tìm người nhận nuôi chúng, cậu có muốn đến ôm một con về nuôi không?”
Du Thanh Quỳ bỗng nhiên nhớ tới khu vườn sau nhà Thời Diệu có đến hơn bảy mươi con mèo.
“Con mèo nhỏ màu trắng kia còn không?” Du Thanh Quỳ hỏi.
“Vẫn ở đó.”
Du Thanh Quỳ có chút do dự.
“Cậu cứ suy nghĩ từ từ, nếu muốn nuôi thì mai đến nhà tôi ôm về.” Thời Diệu nói giống như rất tùy ý.
“Tiểu Quỳ, về nhà thôi.” Mễ Doanh Tĩnh đứng dưới tầng gọi lên.
“Vâng, con xuống ngay.” Du Thanh Quỳ chạy chậm xuống.
“Này.” Thời Diệu gọi cô lại: “Đêm nay cậu có thể thức đến qua mười hai giờ hãy ngủ được không?”
Du Thanh Quỳ không đáp lại, sao cô phải nghe lời cậu chứ.
Hừ.
…..
Tan học, từng học sinh ra khỏi phòng học. Trang Phi Dương cũng đi ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm. Trên người cô ta đang khoác chiếc áo của thầy giáo, mặt không chút thay đổi đi về phía phòng học.
Thời Diệu nhìn thoáng qua cô ta chỉ cảm thấy chán ghét quay đầu đi.
Trên cửa kính hiện lên hình ảnh Diệp Lệ Học đang nhìn về phía này.
Khóe môi Thời Diệu hơi nhếch lên.
Đột nhiên cậu giữ chặt lấy cánh tay Trang Phi Dương vừa đi qua, kéo cô ta đi theo một hướng khác.
“Cậu làm gì thế hả?” Trang Phi Dương cau mày.
Thời Diệu cúi người cười nói: “Thử xem.”
“Thử cái gì?” Sự nghi ngờ của Trang Phi Dương không được giải đáp. Thời Diệu khom người, cô ta không thể không ngửa ra sau để tránh. Trên lưng chỗ ngang hông cô ta hiện có một khối bầm tím rất to, lúc cô ta hơi ngửa ra sau khẽ đụng phải vết thương, cô ta không thể không nắm chặt lấy áo Thời Diệu để đứng vững.
“không có gì.” Thời Diệu nhìn thoáng qua cửa kính sau lưng Trang Phi Dương, sau đó hài lòng đứng thẳng người dậy, xoay người đi về phía phòng học.
Để lại một mình Trang Phi Dương với vẻ mặt không thể giải thích được.
— từ góc độ của Diệp Lệ Học nhìn xuống, giống như Thời Diệu và Trang Phi Dương đang ôm nhau.
Diệp Lệ Học chửi tục một câu.
Thời Diệu sải bước lên tầng, đuổi theo chủ nhiệm lớp, nói: “Chủ nhiệm, có người tổ chức tan học đánh nhau đó.”
“Thật sao?” Vẻ măt chủ nhiệm hiện rõ sự kinh ngạc.
“Vâng ạ.” Thời Diệu đứng thẳng, hơi hơi nhún vai, sau đó lại quay người xuống lầu.
Thời Diệu đến cửa phòng lớp sáu, cậu đứng ở cửa sau, nói với một bạn học ngồi đối diện ở cửa sổ: “Làm phiền gọi hộ Lục Vũ Toàn ra ngoài với.”
Du Thanh Quỳ đi theo mẹ về nhà, cô cúi đầu, tâm sự nặng nề. Cô nghĩ rằng mẹ cô sẽ hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ngờ mẹ cô không nói lời nào, không hỏi bất cứ chuyện gì. Trên đường đi mẹ còn nhận được hai cuộc điện thoại của nhân viên sửa chữa.
Mễ Doanh Tĩnh đưa Du Thanh Quỳ vào một cửa hàng cháo, mua một phần cháo hạt ý dĩ nấu với táo đỏ, lại đi siêu thị gần đó mua hai túi táo đỏ nhuyễn sền sệt, bà đưa đồ cho Du Thanh Quỳ, nói: “Về nhà để bà ngoại nấu cho con một bát canh gừng, sau đó nằm lên giường ngủ đi. Mẹ không về với con được, hiện tại mẹ phải đến cửa hàng xem công việc sửa chữa đến đâu rồi.”
“A…..” Du Thanh Quỳ nhận đồ trong tay mẹ, “Mẹ…. Mẹ không muốn hỏi con chuyện gì sao?”
“Hỏi cái gì? Không phải chỉ là ghen tị với con vì một đứa con trai thôi sao?” Mễ Doanh Tĩnh nhìn đồng hồ, “A, lần sau gặp chuyện như vậy thì đừng đánh nhau, con đánh không thắng đâu. Có thể gọi điện thoại cho mẹ, hoặc là…. Có thể tìm cậu con trai hôm nay đến giúp con.”
“Mẹ.” Du Thanh Quỳ nhíu mày. “Thật sự con không nói chuyện yêu đương.”
“Mẹ biết rồi.” Mễ Doanh Tĩnh vỗ vỗ vai cô. “Mẹ đi nhé, nếu bụng quá khó chịu thì gọi điện cho mẹ.”
“Mẹ….”
Du Thanh Quỳ nhìn mẹ cô nhanh chóng đi qua đường cái, đi vào trong biển người rồi biến mất không thấy. Cô cúi đầu vỗ vỗ cái túi nhỏ trong túi sách, trong đó là di dộng của Thời Diệu.
Cô cũng không hiểu sao cô lại đem điện thoại di động của mẹ về. Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, lúc xử lí chuyện của Trang Phi Dương thì Du Thanh Quỳ rất tỉnh táo. Nhưng về sau khi Thời Diệu nói câu ‘Tạm thời không phải’ kia, cả ảnh chụp của cô trên màn hình của cậu….
Nghĩ đến màn hình di động của Thời Diệu, Du Thanh Quỳ lại lấy di động ra. Nhập YQK giải mã…..
YQK?
Màn hình điện thoại xuất hiện ảnh chụp, Du Thanh Quỳ lại sững sờ đứng ở đó nghĩ tới YQK….
…..
Cả ngày lăn qua lăn lại, Du Thanh Quỳ về đến nhà lại cảm thấy đau bụng. Cô uống cháo, lại uống một bát canh gừng bà ngoại nấu, sau đó lên giường chùm chăn ngủ.
Cô ngủ một mạch đến khi trời tối, bà ngoại thấy cô ngủ ngon cũng không dám gọi cô dậy ăn cơm tối.
Lúc Du Thanh Quỳ mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, sờ sờ di động, mới phát hiện đang là mười hai giờ đêm.
Du Thanh Quỳ dụi dụi mắt ngồi dậy.
Đột nhiên Du Thanh Quỳ nhớ đến Thời Diệu bảo cô đợi qua mười hai giờ đêm hãy ngủ. Vì sao chứ? Quả thực là không giải thích được.
Du Thanh Quỳ lấy điện thoại di động ra, theo thói quen cô lại lên weibo. Không biết vào ngày đặc biệt này Đại đại nhà cô có đăng bài gì không đây.
Thật sự có.
Bài đăng đúng lúc nửa đêm 0 giờ.
Hắc Diệu: Sinh nhật vui vẻ, thiếu nữ bạc hà của tôi.
Phía dưới là chín tác phẩm.
Hắc Diệu muốn công bố tác phẩm rồi à? Vẫn là thiếu nữ bạc hà sao? Lại còn là chín bức.
Du Thanh Quỳ lập tức tỉnh táo.
Bức tranh thứ nhất: Thiếu nữ bạc hà ngã trên bậc cầu thang, đồ trong túi sách rơi đầy đất, một con thỏ lông lá xù xì đang nằm úp xấp, hai lỗ tai thỏ cũng rũ xuống. Thiếu nữ ngẩng đầu lên, mang theo ý trách móc nhíu mày.
Bức tranh thứ hai: Ánh chiều tà tràn ngập trên sân thể dục, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao cao chạy ở cuối cùng. Ánh nắng chiếu khiến chiếc bóng của cô kéo dài thật dài.
Bức tranh thứ ba: Cô gái mặc bộ váy múa bale đứng giữa sân khấu, hơi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc kéo đàn Vi-ô-lông. Rõ ràng chỉ là một bức tranh, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười của thiếu nữ khiến người ta say lòng.
Bức tranh thứ tư: trong rạp chiếu phim mờ tối, màn hình to phát ra ánh sáng dịu dàng. Thiếu nữ vừa ôm một hộp Popcorn ăn, vừa tập chung nhìn màn hình.
Bức tranh thứ năm: Đó là một vườn hoa và cây cảnh xum xuê , trên tường là cây xanh đang nở hoa khoe sắc. Rất nhiều con mèo nhỏ vây quanh thiếu nữ, thiếu nữ quay đầu lại, ngạc nhiên chỉ về phía trước. Trong mắt cô có một con mèo nhỏ màu trắng.
Bức tranh thứ sáu: Là thời gian giải lao giữa hai giờ học, trong lớp học sinh đang vui đùa ầm ĩ. Thiếu nữ ngồi ở bàn đầu tiên, yên lặng viết chữ. Mái tóc dài xoăn xinh đẹp rũ xuống mặt cô, ngay cả đường cong cũng rất đẹp mắt.
Bức tranh thứ bảy: Thiếu nữ bạc hà tức giận, hai má và hai mắt của cô như đang phập phồng.
Bức tranh thứ tám: trong màn đêm sâu sắc, rất nhiều ánh sao nhấp nháy. Thiếu nữ ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhìn bầu trời đầy sao. Gió thổi bay làn váy dài màu bạc hà của cô.
Bức tranh thứ chín: Vẫn là bầu trời đêm đầy sao đẹp đẽ như vậy, thiếu nữ nghiêng người ngồi trên tảng đá lớn. Cô nghiêng đầu, xung quanh cô có rất nhiều đom đóm bay quanh. Bất kể là ngôi sao trên trời, hay đom đóm đang nhấp nháy ra ánh sáng cũng không sáng ngời bằng đôi mắt của cô.
Du Thanh Quỳ nhanh chóng phóng đại hình ảnh, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt thiếu nữ bạc hà, đây là vẽ cô.
“Thời Diệu….”