[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm

Chương 12


Đọc truyện [Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm – Chương 12

Sau hôm đó, hắn có 1 lần đến thăm Bách Diệp. Cô bị thương nặng ở vai trái, cánh tay phải điều trị mất vài tháng không được cử động. Hắn thấy vô cùng có lỗi với cô, vì hắn cố kéo cô đi ngày đó, vì cô đã đỡ cho hắn 1 mũi tên. Nhưng cô vẫn nở nụ cười thản nhiên, cho qua mọi chuyện:

– Việc muội làm là điều đương nhiên. May mắn cho muội được hoàng thượng coi trọng như người thân, ngài đối với muội vô cùng tốt, vì vậy việc này xin ngài đừng nhắc tới nữa.

– Diệp, muội… ta biết làm gì để báo đáp muội đây?

– Báo đáp thì không cần, chỉ là có chút việc muội xin phiền ngài.

– …

– Người áo xanh đó, người đã lấy thân mình đỡ mũi tên cho ngài, người ấy là ai? Toàn bộ câu chuyện là như thế nào?


– Hắn nhìn cô 1 lúc rồi thở dài. Thả ánh mắt về phía ngoài ô cửa hoa gạo mới đơm bông, hắn cất giọng nhẹ tênh:

– Đó là Triệu An Bình, ẩn vệ thân cận của ta. Chuyện cũng từ rất lâu về trước, khi đó ta chỉ là 1 lục hoàng tử bị người khi dễ. Mẫu hậu ta là cung nữ nhỏ bé, may mắn nhận được 1 đêm sủng ái của phụ hoàng mà mang long thai. Khi ta sinh ra tuy có danh là hoàng tử nhưng lại bị coi nhẹ bởi xuất thân của người. Phụ hoàng vốn rất chung tình với Trâm Anh hoàng hậu lúc đó, họ có với nhau 4 người con là đều là 4 cô công chúa,. Vì 2 người xảy ra tranh chấp mà phụ hoàng đã qua đêm với mẹ ta để khiến cho hoàng hậu phải đau khổ. Sau đó 2 người họ làm lành, tuy mẹ đã có thai và sinh ra 2 hoàng tử là ngũ ca và ta nhưng vẫn bị ghẻ lạnh.

– Sau đó Trâm Anh hoàng hậu lâm bệnh nặng qua đời. Ta còn nhớ phụ hoàng suy sụp trầm trọng, người ngồi cạnh linh cữu của hoàng hậu 7 ngày 7 đêm. Sau đó 1 năm, từ 1 chuyến vi hành người mang theo về 1 người phụ nữ dung mạo giống Trâm Anh hoàng hậu đến 8 phần, phong làm Chiêu Dương hoàng hậu. Thất đệ ra đời nhận được hết vinh hoa phú quý, sủng hạnh của phụ hoàng vì vậy 2 mẹ con họ hô phong hoán vũ trong cung. Phụ hoàng nhiều lần mắt nhắm mắt mở cho qua những tội ác mà họ gây ra với 3 mẹ con chúng ta. Một ngày nọ năm ta 13 tuổi, mẹ ta được phụ hoàng ân chuẩn cho về quê làm tang cho ông ngoại. Nhưng đi theo chúng ta chỉ có vài tên lính cận vệ và 2 thị nữ thân cận của mẹ. Nén nỗi tủi hổ, mẹ dắt chúng ta về quê cũ. Trên đường ta đi có gặp 1 cậu bé ăn mày bị người hiếp đáp, ta đã đứng ra giúp đỡ cậu ta vì thấy được bóng hình ảm đạm cô độc giống ta. Cũng chính nhờ thế mà cậu bé ăn mày đã cứu ta và mẹ thoát chết dưới sự mưu sát của kẻ độc ác. Đáng buồn là ngũ ca phải bỏ mạng lại nơi ấy, mẹ ta suy sụp, sau đó cậu bé nhất quyết đi theo chúng ta. Vậy là 3 người khổ sở hồi cung, may mắn là vẫn còn giữ lại được tính mạng.

– Ta đã thề trước vong linh của ngũ ca sẽ giành lại tất cả, khiến cho những kẻ đó phải trả giá đắt gấp vạn lần những gì dã gây ra cho chúng ta.

– Chính vì vậy ngài không ngừng rèn luyện bản thân, cố gắng gây được sự chú ý của hoàng thượng. Việc ngài xung phong ra trận dẹp loạn đảng phương Bắc cũng là do mục đích đó?- Chúng ta đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi. Bình và ta đã trải qua những năm tháng khó khăn nhất, nên cậu ấy đối với ta không chỉ là cận vệ trung thành mà còn là huynh đệ tình thâm.


– Sau khi đã có được sự tín nhiệm của hoàng thượng, ngài tìm cách gây dựng thế lực của mình bằng cách “ giúp Tướng quốc công tìm lại nữ nhi đã mất tích nhiều năm“. Rồi từ đó được lên làm Thái tử Thanh Phong, thuận nước đẩy thuyền, cùng tiểu thư tướng quốc công tình nồng ý đậm, muốn cùng nhau kết tóc se duyên, rồi nắm chắc sự hậu thuẫn của người có quyền lực lớn trong triều. Bây giờ ngài đã đường đường chính chính là 1 Minh Nhật hoàng đế, quyền khuynh thiên hạ, sẽ không lo đến thế lực khác chống đối sau 1 thời gian nữa cân bằng quyền lực. Cái ngài cần chỉ là thời gian nữa thôi, ta nói có đúng không?

Hắn xoay người nhìn thẳng vào cô, ánh mắt băng lãnh, thật lâu sau không nói gì. Không khí giữa họ hạ thấp xuống đến mức cảm tưởng có thể thấy những mảng sương mỏng lượn lờ trong không trung. Ánh mắt hắn không còn sự ôn hòa như thường ngày, ghim chặt lấy hình ảnh cô gái tái nhợt gầy gò trước mắt. Đối mặt với ánh mắt lợi hại của hắn, lòng cô run rẩy bấn loạn, nhưng cô bức ép bản thân phải kiên cường mạnh mẽ hơn.

– Ta đúng là đã coi nhẹ muội rồi đấy Trắc Bách Diệp. Đúng như những gì muội nói từ đầu tới cuối đều là do ta tính toán hết, từ chuyện gặp Bách Hợp đến việc hỏi cưới nàng. Nhưng khi ta gặp nàng ấy là do bị thất hoàng tử ám toán nên bị dòng nước cuốn đi. Hắn chắc chắn không ngờ được, chính nhờ thế mà ta mới có thể gặp được cơ may trời cho. Còn về chuyện tình cảm với Bách Hợp, ta hoàn toàn thật lòng. Không biết từ bao giờ nhưng ta đã bị vẻ đẹp của nàng chinh phục không chỉ bởi hình thức mà còn là vì tâm hồn thuần khiết như nước của nàng. Còn muội cũng là 1 ngoại lệ của kế hoạch, ta nghĩ muội thông minh như thế sẽ biết người biết nhiều không có kết cục tốt.

Cô vốn chẳng quan tâm đến kế hoạch của hắn, chỉ là vì mục đích của hắn mà Bình đã bị cuốn vào vụ này, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Chàng chắc chắn đã sống rất khổ sở. Cô lại nhớ ngày đó khi chàng cứu cô và Tử Lâm khỏi tay bọn hung đồ, chắc là chàng nhớ lại chuyện cũ nên mới không khoanh tay đứng nhìn. Suy nghĩ việc chàng làm thực chất không hề quan tâm đến mình khiến cô thấy khó chịu. Cô gắng gượng quỳ xuống mặc cho bên vai đau buốt, cúi đầu nói:

– Bách Diệp nguyện ý trung thành với hoàng thượng. Vốn dĩ những điều dân nữ biết chỉ là do đoán mò mà thôi. Điều mà dân nữ muốn biết đó là Bình, chàng có khỏe hay không? Liệu ngài có thể cho phép dân nữ biết được chàng đang ở nơi đâu?


– Muội còn không lo cho bản thân liệu tính mạng còn giữ nổi không?

– Dân nữ biết nếu hoàng thượng muốn thì có thể lấy mạng của dân nữ bất cứ lúc nào. Chỉ mong ngài có thể thành toàn cho dân nữ được ở cạnh Bình lúc này, chăm sóc chàng. Cho dù có phải đánh đổi tính mạng nhỏ nhoi này ta cũng cam lòng.

Hắn lúc này lại khoác lên mình thần thái hào sảng, nâng cô đứng dậy cười nói:

– Bình vẫn ổn, việc trị thương tiến triển rất tốt nên muội không cần lo. Ta đặt sự tin tưởng vào muội nên đừng khiến ta phải thất vọng. Ta rất mong muốn có 1 người như muội làm bạn nên chúng ta hãy thoải mái như trước kia, không cần câu nệ tiểu tiết.

– Tạ ơn hoàng thượng.

– Hmm?

– Cảm ơn Kiện huynh.


– Không có chi!

Tuy là đánh cược tính mạng của mình nhưng cuối cùng cô cùng có được nhừng điều mình muốn biết. Bình còn bị thương, cô phải nhanh chóng hồi phục để thăm chàng. Cô quyết định rồi, mặc kệ người trong lòng chàng là ai, cô vẫn sẽ luôn theo chàng, yêu chàng bất chấp tất cả chỉ cần được ở bên chàng là đủ.

Ngày lành tới, hôn lễ của hoàng đế được diễn ra rất long trọng và khí thế, ngày này là ngày quan trọng nhất gồm lễ Điện nhạn và lễ Thân nghinh. Lễ vật trong lễ Điện nhạn gồm 2 hộp chỉ ngũ sắc, 100 đồng tiền, 2 con ngỗng nhốt trong 2 cái lồng đều có dây đỏ buộc liền nhau chỉ sự thủy chung. Còn 100 đồng và hộp chỉ ngũ sắc tượng trưng cho sự giàu sang thịnh vượng, con đàn, cháu đống. Đoàn rước dâu kèn trống làm cả kinh thành náo nhiệt hơn hẳn thường ngày, cả đoàn đi 1 vòng quanh thành để nhận những lời chúc phúc của nhân dân rồi sau đó mới hướng về phía hoàng cung. Trong lễ Thân nghinh, tân lang đứng chờ đoàn người ở cổng cung, bộ binh phái 300 lính nhung phục cầm cờ quạt, nghi trượng đứng trực phía sau hắn. Lễ phục màu đỏ thêu rồng cưỡi mẫy làm hắn vốn đã nổi bật lại càng thêm phần mị hoặc khó cưỡng. Đoàn kiệu đi đến cổng cung hợp với đám người đứng đón bước vào cổng lớn. Hắn cưỡi con bạch mã đeo bông hoa cưới bằng vải đỏ tươi đi song song bên kiệu của tân nương. Đến điện Cần Chánh, hắn bước xuống ngựa, vén rèm kiệu hoa nắm tay nàng dắt ra ngoài. Sau rất nhiều màn vái lạy, cúng tế và diễu hành, cuối cùng 2 người cũng có không gian riêng trong phòng tân hôn để dự lễ hợp cẩn.

Khắp phòng là không gian yên tĩnh, lúc này màn đêm đã phủ xuống hoàng cung. Trong phòng dán chữ Song Hỷ vàng và đôi câu đối chúc mừng hạnh phúc, rèm thêu đôi long phượng song hỷ thể hiện hy vọng “ đông con đông cháu“. Hắn im lặng ngắm nhìn nàng đang ngồi khép nép trên giường, muốn khắc ghi hình ảnh hạnh phúc này. Nhẹ nhàng bước đến bên, hắn thận trọng vén khăn trùm đầu của nàng. Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều quen thuộc hiện ra, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, môi đỏ mọng mỉm cười, 2 gò má ửng hồng say lòng. Hoàng hậu của hắn quá đẹp, nàng vốn đã sở hữu nhan sắc kinh diễm nay trong lễ phục càng thêm hấp dẫn hắn hơn. Hắn mỉm cười dịu dàng dắt nàng đến bên bàn cùng ăn mâm cỗ Tơ hồng và uống rượu giao bôi hoàn thành nghi lễ Hợp cẩn. Hai người không nói nhiều mà chỉ nhìn vào mắt đối phương như bị xoáy vào cơn lốc tình yêu mà họ sẵn sàng chìm đắm. Có tiếng pháo hoa nổ vang dội trên bầu trời, hắn cùng nàng tiến về giường và 1 đêm mê loạn, đắm say bắt đầu.

Trên mái ngọc lưu ly, 1 bóng người cô độc đứng trong màn đêm nhìn hướng về Phượng Tê cung nơi Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đang hưởng trọn niềm hạnh phúc. Những cảm xúc rối bời bủa vây lấy con tim khiến người đó phải bóp chặt thanh kiếm dài vỏ đen chạm nổi vàng. Người đó cứ đứng nhìn trân trối về nơi kia cho đến khi những đợt pháo hoa tiếp theo nổi lên làm sáng rực cả 1 vùng trời mới chịu lướt đi trên ngững đỉnh tháp bỏ lại đằng sau lớp lớp lầu cao và đình viện xa hoa.

s_spdyqTo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.