[Đồng Nhân] Nữ Hoàng Ai Cập - Kết Cục Của Nữ Chính

Chương 5: Chữa bệnh cứu người


Đọc truyện [Đồng Nhân] Nữ Hoàng Ai Cập – Kết Cục Của Nữ Chính – Chương 5: Chữa bệnh cứu người

Bên ngoài căn nhà là hàng hàng lớp lớp bảo vệ, nhưng bên trong căn nhà thì vô cùng hào nhoáng, sàn nhà thậm chí được ốp bằng đá cẩm thạch xám, các loại sừng tê, ngà voi quý hiếm treo khắp phòng khách.

Tĩnh Tuyết không quan tâm, theo quản gia vào phía trong phòng ngủ chính của người bị bệnh.

– Ông lớn, đây chính là người ở chợ đã đồng ý chữa bệnh.

Người hầu đỡ người được gọi là ông lớn ngồi dậy, trông ông ta nhợt nhạt, ốm yếu. Tĩnh Tuyết lấy ống nghe nhịp tim từ trong balo ra, bảo người đặt ông ta nằm xuống:

– Nhịp tim tăng nhanh. Ông có cảm thấy chóng mặt không? Đầu óc quay cuồng ấy?

Ông lớn gật gật đầu, thở dốc.

– Khó thở? – Tĩnh Tuyết hỏi nhưng giống như cô đang khẳng định. Cô nói với quản gia:

– Đem nước sôi lại đây.

Chờ người hầu cho ông ta uống nước, sau đó đắp khăn ướt lên trán để giảm nhiệt, cô hỏi các triệu chứng của bệnh nhân:

– Quản gia, ông ta thường xuyên bị như vầy chứ?


– Đúng là như vậy, ông lớn đã bị mấy tháng nay rồi. – Quản gia gật đầu.

– Có bị co giật người hay không?

– Khoảng vài ba lần.

– Thường đi tiểu ít?

– .. Vâng. – Quản gia lưỡng lự rồi trả lời. Cô gái này khá là có kiến thức, nhưng tại sao lại hỏi những vấn đề như vậy chứ?

– Nước tiểu có màu đỏ hoặc tối màu phải không? – (do huyết sắc tố Hemoglobin) Tĩnh Tuyết không để tâm đến Hoàng tử Izumin đứng bên cạnh thường xuyên thay đổi sắc mặt một cách trầm trồ, vẫn tiếp tục hỏi về triệu chứng của bệnh nhân. Cô từng có hai năm được thực tập tại bBệnh viện Đại học Bắc Kinh, nói là thực tập nhưng cô cũng đã tham gia và nhiều lần được chọn làm bác sĩ phẫu thuật chính cho những ca mổ khó, kinh nghiệm cũng không ít.

– Tại sao cô biết? – Quản gia trố mắt hỏi, cô gái này tiên đoán như thần vậy.

– Triệu chứng cơ bản thôi, bây giờ ta sẽ đưa cho ông mấy loại thuốc này, mỗi ngày đúng giờ đem thuốc cho ông lớn nhà ông uống. Sau khi uống hết một tháng chỗ thuốc này, sẽ tự động khỏi. – Tĩnh Tuyết lôi ra một cây bút bi, viết lên trên nền giấy Papyrus giờ uống thuốc và các phương pháp cân bằng dinh dưỡng khác.

Quản gia đón nhận, đưa cho ông lớn đang nằm trên giường:

– Thưa ông, đây là phương thuốc, còn bọc màu xanh này là thuốc vị tiểu thư kia vừa đưa.

– Cám ơn cô. – Ông lớn định bụng quỳ xuống tạ ơn, nhưng Tĩnh Tuyết đã đỡ ông ta ngồi về giường:

– Ta không muốn nhận lạy từ bệnh nhân của mình, mời ông ngồi yên cho.

– Sau một tháng, nếu bệnh đã khỏi, thì hãy gửi năm mươi thỏi vàng đến Thebes, gửi cho Tuyết Thần y. – Tĩnh Tuyết không lấy tiền ngay lập tức, mà đợi người bệnh khỏi rồi mới lấy tiền. Nếu ông ta không khỏi, mà cô lại cuỗm tiền mất thì đúng là thất đức, mặc dù cô đã thất đức sẵn rồi.

Thực ra thì mình cũng có lương tâm thầy thuốc đấy chứ. Tĩnh Tuyết đang nghĩ thầm.

– Tĩnh Tuyết, ta thấy cô cũng là một người tốt đấy. – Trên đường lớn trở về nhà trọ, không ai nói chuyện làm không khí có chút quỷ dị, Hoàng tử Izumin mở miệng.

– Đừng gọi tên ta, chúng ta không thân thiết đến mức ấy đâu. – Tĩnh Tuyết trả lời, trong miệng cô đang ngậm một đoạn cỏ gấu.


– Ha ha..

Tên hoàng tử này, cười cái gì chứ?

Ngày hôm sau, đoàn người lại lên đường đi Thebes. Mất ba ngày mới tới nơi, vì căn bản là do Tĩnh Tuyết thích dừng lại giữa đường thăm thú cảnh vật.

– Hoàng tử, Nữ hoàng Asisu đang ở Thebes à?

– Phải, Nữ hoàng Ai Cập luôn ở trong thần điện chính để cầu phúc cho người dân Ai Cập.

– Ồ, nên đi rồi. Cám ơn đã tiếp đãi những ngày qua, ta rất cảm kích. – Tàu vừa cập bến, Tĩnh Tuyết đã nhảy xuống khỏi thuyền, lặp lại lời cảm ơn.

– Tuyết Thần y chẳng lẽ không muốn thăm thú Hittle sao? – Hoàng tử Izumin đứng bên mạn tàu, nhìn cô gái mặc y phục dạ hành màu đỏ chói như những nữ cường nhân đang đứng phía dưới.

– Nhất định sẽ đi. Đến lúc đó, ta sẽ tìm ngươi. – Tĩnh Tuyết mỉm cười, xoay người rời khỏi, Hoàng tử Hittle này, thật đáng để kết giao, nhưng cũng không vô hại như vẻ bề ngoài, nên tránh xa thì hơn.

Qua làng ổ chuột Gosan nhiễm dịch bệnh, cô bắt tay vào chữa bệnh cho người ở đây. Với tài năng không phải chỉ là hư danh ở thế giới hiện đại của mình, Tĩnh Tuyết đã chữa dứt điểm các bệnh truyền nhiễm trong khu ổ chuột.

Một buổi tối, trong lúc xem bệnh cho một người phụ nữ mang thai đang nhiễm bệnh, nghe thấy có tiếng la hét bên ngoài, Tĩnh Tuyết hỏi:

– Đã là ban đêm, tại sao còn ồn ào như vậy?


Người phụ nữ mang thai trả lời:

– Tuyết Thần y, đêm nay bức tượng được Hoàng đế của chúng tôi cho chạm khắc tỉ mỉ được chuyển từ Giza về Thebes.

– Bức tượng? – Không phải các tượng nhân sư hay sao?

– Vâng, đó là bức tượng điêu khắc con gái của Nữ thần sông Nile.

– Con gái của Nữ thần sông Nile? – Chưa nghe bao giờ. Thần thoại Ai Cập cổ không hề nhắc tới con gái của Anuket.

– Cô Carol, cô ấy ứng với lời tiên tri từ rất lâu rồi. – Người phụ nữ mang thai bắt đầu kể chuyện.

– Lời tiên tri viết rằng, có một người con gái tóc vàng, mắt xanh như đại dương tuyệt đẹp sẽ xuất hiện giúp nhân dân Ai Cập mùa màng bội thu, hạnh phúc ấm no.

– Ồ, Carol à? – Tĩnh Tuyết lại nhớ đến con bé Carol từng gây náo loạn tại Bệnh viện Đại học Bắc Kinh, chỉ vì bố cô ta bị thương nhẹ ở đầu ngón chân, trong khi Bệnh viện còn đang thiếu nhân lực cho số lượng người bị thương từ vụ khủng bố ở tòa nhà Trung ương.

Con bé xấc xược, còn dám chỉ trích cô, có giỏi thì nhào vô đánh nhau đi, thắng cô thì cô chữa cho bố cô ta. Lúc đó cô ta không làm gì được toán vệ sĩ đứng canh trước cửa phòng cấp cứu, đành khóc như hoa lê dưới mưa. Một vết thương nho nhỏ ở đầu ngón chân mà cũng làm náo loạn bệnh viện, cũng chẳng thể chết người được. Con bé đó cũng khá xinh xắn, nhưng nhìn thật lu mờ trước vẻ đẹp của Taetae, chứ đừng nói là cô. Trông cô ta như một bông hoa dại đang ra sức tạo ra lòng thương cảm với những người cùng khổ của bệnh viện. Đúng là Bạch Liên Hoa đáng ghê tởm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.