Đọc truyện [Đồng Nhân] Nữ Hoàng Ai Cập – Kết Cục Của Nữ Chính – Chương 4: Cùng đến Ai Cập
– Vẫn chưa nhìn xong à? – Tĩnh Tuyết khinh khỉnh nói, với tay lấy đôi giày cao gót để ở gần đấy, đi vào chân.
– Cô là người Phương Đông? – Hoàng tử Izumin hơi thất thố, bèn hỏi một câu đã biết trước kết quả.
– Phải. Có vấn đề gì sao?
– Không có gì. Chỉ là.. nghe Lucas nói cô sắp đi Ai Cập?
– Đúng.
– Ta cũng đang trên đường đến đó, cô có thể đi cùng.
– Ồ, vậy sao? Ngươi tốt như thế? Ta nghĩ rằng, hoàng tử như ngươi phải sợ hãi với việc gặp người lạ mặt, sợ bị ám sát chứ?
Không chờ Izumin trả lời, cô tiếp tục nói:
– Đất nước chúng ta có câu: “Mỹ nhân như rắn rết.” Ngươi nên cẩn thận với ta thì hơn đấy.
– Ha ha.. – Izumin cười lớn – Từ trước đến giờ, chưa có người phụ nữ nào dám đe dọa ta như vậy. Cô chính là người đầu tiên đấy.
– Đừng nói như thể ta rất thú vị. – Tĩnh Tuyết kéo balo đeo lên lưng, chĩa đầu súng về phía người đối diện:
– Chắc hoàng tử đã nghe về đồ vật này? Nó có thể giết người chỉ trong một chớp mắt.
– Nếu cô đã muốn giết ta, thì hẳn là đã giết từ ban nãy. – Cảm nhận được sự nguy hiểm của đồ vật kỳ lạ, nó toát ra mùi vị của tử vong, Izumin bất giác lùi lại nửa bước.
– Ngươi cũng sợ. – Cất khẩu súng vào balo, Tĩnh Tuyết khẳng định một câu chắc nịch, sau đó bước ra ngoài.
– Tiểu thư, mục đích đến Ai Cập của cô là gì thế? – Đội trưởng đi ngựa bên cạnh, bắt chuyện.
– Du lịch. Ta nghe nói Ai Cập rất đẹp. – Tĩnh Tuyết tùy tiện biện một lý do.
– Hittle cũng đẹp không kém gì Ai Cập, nếu cô có hứng thú, ta sẵn sàng làm người hướng dẫn. – Hoàng tử Izumin nói, hắn rất có hảo cảm với cô gái này. Không tỏ vẻ yếu đuối, nhưng khá là kiêu ngạo, mạnh mẽ. Tựa như một con báo hoang trong rừng sâu không ai dám thuần phục.
– Nhất định rồi, ta rất thích chu du.
Quay đầu sang nhìn cô gái, lại thấy cô bịt kín như bưng, hai mắt dùng vật thể lạ màu đen che khuất. Trên đầu đội mũ đan bằng lá dừa khô trong ốc đảo, quanh người còn bọc kín bằng tấm áo choàng vừa mượn được của đám thị nữ, nhìn thật giống nữ đạo tặc. Trang phục của cô gái này quả thực khiến người ta phải trố mắt nhìn.
– Cô thật kỳ lạ.
– Ta luôn kỳ lạ mà, nếu không tiếp xúc sẽ không hiểu được. – Cô rất ngại phiền phức, nhưng nói chuyện với tên hoàng tử này thì không hiểu sao lại không cảm thấy phiền phức một chút nào.
– Tiếp xúc? – Vốn từ ngữ của cô gái này thật là khó hiểu.
Hắn muốn nói chuyện thêm một chút nữa, nhưng cô gái đã thúc ngựa vọt lên đằng trước, bên miệng còn ngâm nga một giai điệu mà hắn chưa từng nghe qua.
Không ngờ trên đường đến Ai Cập tìm em gái, cũng có thể gặp được giai nhân.
Nghĩ vậy, hắn cũng thúc ngựa vọt lên đằng trước đi song song với cô.
Qua ba ngày, Tĩnh Tuyết cùng đoàn người tìm được khu dân cư, lần đầu tiên xuyên không, tạo cho người ta một cảm giác mới mẻ.
– Bao giờ mới đến Thebes? – Đi trên con đường nhỏ, Tĩnh Tuyết hỏi Izumin.
– Tĩnh Tuyết, chúng ta chỉ cần hai ngày nữa thôi. – Izumin trả lời.
Trước cửa khu chợ, một nam hài đang gõ kẻng, miệng không ngừng nói lớn:
– Có ai hay không? Chỉ cần chữa bệnh được cho ông lớn, nhất định ông lớn sẽ hậu đãi!
– Ồ, chữa bệnh lấy tiền? – Tĩnh Tuyết bịt kín mặt, bước lại gần nam hài.
Izumin đi theo.
– Cậu bé, thưởng bao nhiêu?
Tĩnh Tuyết vừa dứt lời, một số người trong chợ đã chỉ trỏ:
– Lại có người muốn tiền của nhà lão ấy kìa.
– Sao không để lão chết luôn đi nhỉ? Gã cường hào keo kiệt ấy..
– Bệnh của lão ấy không ai cứu được đâu.
Trên đường đi đến nhà “gã cường hào keo kiệt”, Izumin có chút không hiểu nhìn Tĩnh Tuyết:
– Tĩnh Tuyết, cô sẵn sàng chữa bệnh cho một kẻ “cường hào ác bá” à?
– Chuyện hắn là “cường hào ác bá” và chuyện ta chữa bệnh cho hắn là hai chuyện khác nhau. Ta chỉ đang cần tiền thôi. – Có một số người, vì ghen tỵ mà nói kẻ khác bằng những lời khó nghe, thậm chí còn rủa cho họ chết. Nếu họ là người giàu đấy, thì họ sẽ hiểu cảm giác của người bị ghen tỵ là như thế nào thôi. Không phải sinh ra là đã có tất cả, có lúc cần phải tranh giành trên từng sinh mạng.
– Cô chưa bao giờ đứng trên lập trường của người khác mà suy nghĩ. – Izumin nhận xét.
– Ta không phải bọn họ, cần gì phải suy nghĩ cho bọn họ. – Cô lạnh nhạt trả lời.
Bọn họ dừng trước cửa một nhà có tính bảo mật rất cao, gọi là bảo mật rất cao bởi vì cửa nhà được đúng nguyên từ sắt, lại có hàng rào bằng gai, song chắn cửa bằng đồng. Có vẻ chủ nhà rất sợ bị mất trộm. Bỏ qua một số chi tiết khác, Tĩnh Tuyết bước vào trong nhà theo quản gia.
– Tiểu thư, cô cần để lộ mặt, cả người bạn này nữa.
Vì sợ mất trộm không tìm ra thủ phạm, nhất là nếu chúng bịt mặt thì còn nguy hiểm hơn, nên ở trong nhà này, không được phép bịt mặt.
Tĩnh Tuyết tháo khăn trùm đầu, cả khẩu trang che kín mặt cũng tháo xuống. Người làm trong nhà thấy cô gái có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu hổ phách kỳ lạ nhưng không dám nghị luận, cung kính cúi đầu.