Đọc truyện [Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ – Asisư – Chương 30: Vụ án hàm sư tử [2]
Có người từng hỏi ta: “Asisư, ta phát hiện cô thực rất cố chấp, thật ra thì bắt đầu từ lúc nào cô lại trở nên cố chấp như vậy?”
Ta cũng thành thật mà suy nghĩ vấn đề người đó đặt ra. Ừ nhỉ, tại sao ta lại luôn cố chấp như vậy. Phụ vương nói ta cố chấp, Ragashu nói ta cố chấp. Đã không phải lần đầu tiên ta nghe thấy hai từ này, nhưng là bây giờ mới để ý. Rốt cuộc là tại sao?
Cái ta cố chấp nhiều nhất, chính là quan niệm giữa yêu và hận. Ranh giới yêu hận rất mỏng manh, nếu không cẩn thận giẫm phải giáp ranh giữa chúng nó, hậu quả vô cùng khó lường. Tỉ như lúc còn nhỏ, rất dễ để thiện cảm chuyển thành yêu thích, để yêu thích hóa thành tình yêu, để tạm thời trở thành cả đời. Điều này gọi là ngây thơ. Rồi đến khi trưởng thành, rất dễ để yêu thích biến thành thiện cảm, để tình yêu chỉ còn là yêu thích, để cả đời chỉ còn là tạm thời. Điều này gọi là bỏ lỡ.
Ta nghĩ, ba kiếp đã qua của ta, cái ngây thơ dại khờ đó có lẽ là đoạn tình cảm đơn phương với Menfuisư. Còn cái đã bỏ lỡ, chính là đoạn hồi ức với Ragashu chăng?
Cơ mà cũng không phải ta nghĩ, là người đó phân tích cho ta nghe. Người đó nói, thật ra hai chúng ta giống nhau, nhưng cái tôi bỏ lỡ, chính là đã không đối đãi thật tốt với cô ấy vào buổi đầu gặp gỡ. Người đó lại than thở, phải chi khi ấy tôi không dùng tính mạng cô ấy để uy hiếp hắn ta, thì có lẽ bây giờ người đang ở bên cận kề yêu thương bảo hộ cô ấy đã là tôi.
Ta nói: “Anh là một người đàn ông tốt.”
Người đó bảo: “Cô cũng là một cô gái tốt.”
Ta cười, thật ra cả hai đều hiểu, chữ “tốt” này chỉ là an ủi mà thôi. Nếu thật sự là người tốt, thì đã không ngồi đây nói chuyện với nhau rồi. Cả hai đều thầm tính toán làm sao lấy đầu đối phương về làm quà tặng cho người trong lòng vui vẻ, thì làm sao xứng với chữ “tốt” đây.
Người đó, là Izumin.
Hắn muốn lấy đầu ta về báo thù cho vương muội Mitamun, đồng thời lấy lòng cô gái nhỏ Carol Rido đã làm vợ người ta của hắn. Vốn là một nam nhân sáng suốt, nhưng dính tới Carol, quả nhiên đã u mê.
Còn ta, khi đó vẫn nhung nhớ khôn nguôi vương đệ Menfuisư, cũng toan lấy đầu Izumin – kẻ luôn mơ tưởng ngày đêm đến Hoàng phi Carol của y, về để y hả giận.
Hai người bọn ta, đích xác xứng với hai từ “người trong cuộc đều u mê” đấy nhỉ.
Izumin tuốt trường kiếm khỏi vỏ, dùng trường bào màu trắng như tuyết tỉ mỉ lau dọc thân kiếm: “Tôi lau kiếm. Cô nói tiếp cái cô cố chấp nhiều nhất thứ hai đi.”
Ta cười: “Cất kiếm vào đi, anh tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì à, vương tử.”
Izumin tủm tỉm cười, tiếp tục lau kiếm.
Ta theo lời hắn tiếp tục suy nghĩ về cái cố chấp nhiều nhất thứ hai.
Ta nghĩ, cái ta cố nhấp nhiều nhất thứ hai không phải điều gì khác ngoài “cô đơn hay không cô đơn”. Như đã từng nói qua, ta là một người cô đơn, nhưng cũng là một người sợ cô đơn. Lúc nhỏ ta rất dễ cảm thấy cô đơn vì những điều nhỏ bé.Mẫu hậu quên kể chuyện xưa cho ta trước khi ngủ, ta sẽ cô đơn.
Phụ vương bế Menfuisư, để y ngồi trên vai mà không bế ta, ta sẽ cô đơn.
Các vương tôn quý tộc trong lớp cười với Menfuisư, mà không cười với ta, ta cũng sẽ cô đơn.
Có lẽ ta thật sự quá nhạy cảm, là một con người nhỏ nhặt.
Đến khi lớn dần lớn dần, ta lại không cảm thấy cô đơn vì những điều ấy nữa, bởi vì ta đã quen. Nhưng lại càng dễ cảm thấy cô đơn về phương diện tình cảm với những người ta cho là trân trọng họ.
Đầu tiên là Menfuisư.
Nhớ như in khi cả hai đi chơi với nhau, tuy rằng mặt y cười với ta, nhưng phản chiếu trong đôi mắt đen láy của y, không hề có hình bóng của ta…
Kể từ khi phát hiện ra điều đó, ta dần trở nên cố chấp.
Mỗi lần nói chuyện với mẫu hậu, phụ vương hay bất kì ai, ta đều nhìn thẳng vào mắt họ, nhưng đôi lúc ta rất sợ mà dời mắt đi nơi khác không dám nhìn vào.
Ta sợ, sợ rằng một khi nhìn vào, phát hiện trong đó không có ảnh phản chiếu của mình, nhất định sẽ rất buồn. Đó là loại tư vị rất khó miêu tả. Tựa như đối với người ấy, mình không có phân lượng gì. Đó chính là một trong những cố chấp của ta.
Đúng như phụ vương nói, ta quái dị thật.
Vì sao nhất định phải nhạy cảm như vậy.
Khó trách cùng lứa tuổi không được bao nhiêu người thích nói chuyện gần gũi với ta, ngoại trừ khi có việc nhờ vả, khó trách.
…
Giống như hôm nay, ta lại nằm mơ.
Giấc mơ thứ nhất.
Đại điển tế thiên tan hoang, bốn phía hoang cảnh tiêu điều. Bên mé sông Nile, trên đỉnh thần điện, phần mộ vương giả tĩnh mịch. Nam nhân diện hắc y, đầu trùm mũ vải. Gió mang theo hơi thở tang tóc thổi qua, mũ rơi, suối tóc như vẩy mực trượt xuống cổ, rơi trên nền đất, duy chỉ làn da tinh tế là tái nhợt như bị bệnh.
Ta nhìn hắn, tim đau tột độ. Chẳng rõ là thể xác đau hay tâm hồn đau, chỉ cảm thấy không thể chịu đựng thêm một giây nào.
Nháy mắt, hắn lại đi đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng. Khuôn mặt anh tuấn chan chứa vẻ dịu dàng chỉ giành riêng cho người thương mến: “… Asisư.”
Cất lời khẽ khàng, khóe môi hơi cong, trong đêm thâu nở nụ cười vô cùng quyến rũ. Dung mạo tuấn tú khiến người khó lòng nhìn thẳng, nhưng tối tăm nơi đáy mắt lại thâm trầm tới mức nhân tâm rét buốt.
Ta theo tầm mắt hắn cúi đầu nhìn, hóa ra trong lồng ngực ta ghim một thanh kiếm rỉ sét. Ta cười, chỉ chỉ lồng ngực mình, hắn dùng đầu ngón tay lôi mũi kiếm ra, để chĩa vào vị trí trái tim bản thân. Ta nhíu mày, hắn liền mỉm cười ôm chặt ta vào lòng.
Xoẹt một tiếng.
Nháy mắt…
Người đang cầm thanh kiếm ấy, là ta.Người bị kiếm đâm xuyên tâm khảm, là hắn.
Hắn nhướng mi nhìn ta, thốt ra tên hắn bằng tất cả sức lực còn sót lại: “Ragashu.”
Hắn cúi đầu, bờ môi lạnh giá cọ cọ lên môi ta. Như rốt cuộc cũng tìm về được báu vật mình trân trọng yêu thương, nhỏ giọng nói: “Asisư, em là của ta, của một mình ta.”
Thủ thỉ triền miên lại khiến lòng ta lạnh ngắt, Ragashu, Ragashu. Ta hít sâu, dù ý thức cuối cùng cho biết chỉ là mơ, nhưng vẫn không gánh nổi cơn đau trước ngực.
“Thực xin lỗi….”
“Asisư…”
“Dù thế nào, cũng là ta đã phụ ngươi.”
Dứt lời, ta trông thấy bản thân hồn phách ly thể, nhắm mắt xuôi tay.
Thoát khỏi nỗi khổ thể xác, ta lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống.
Giữa đại điện rộng lớn, thân thể ta đã khép mắt, thân xác đóng băng sắp tan rã, mà Ragashu vẫn nghiêm túc ôm ta, dốc hết tình cảm vào một cơ thể lạnh băng.
Em là ai, muốn làm gì, đều không quan trọng.
Em có ý định gì, có bí mật gì, cũng chẳng sao cả.
Cho dù em phản bội ta, giết ta, nhưng tuyệt đối không thể trốn khỏi ta.
Em là của ta, ngay cả cái chết cũng không mang em đi được.
“Đời đời kiếp kiếp…” Ragashu mê muội nói.
Cảnh vật thay đổi, phần mộ tiêu điều trở thành khu ướp xác giành cho hoàng tộc.
Ragashu một thân bạch y phiêu phiêu tuấn lãng, đầu quấn một dải lụa màu trắng. Hắn chắp hai tay sau lưng, bóng lưng cao vời vợi đổ dài trên mặt đá cẩm thạch.
Bên cạnh hắn có một thiếu niên tóc đen mắt đen, tóc xõa ngang vai, khoác áo choàng thêu hoa sen trắng xen lẫn hoạ tiết liệt diễm đỏ rực nở rộ trên ống tay áo.
Thiếu niên hỏi: “Tỷ ấy rất tốt à?”
Ragashu lắc đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm hoa văn cổ xưa trên quan tài vàng.
Thiếu niên nhìn dung mạo như hoa sen được điêu khắc trên cỗ quan tài vàng, trầm ngâm một lát rồi nói: “Tỷ ấy… khờ.”
“Khờ?” Ragashu nhướng mày.
Đoạn, vươn tay ra, dường như muốn chạm vào dung mạo được điêu khắc trên đó, nhưng do dự hồi lâu, lại thu tay về lại.
Hắn nói: “Mọi người đều nói nàng khuynh đảo triều cương, tiếu khán hồng trần. Nhưng có ai biết nàng cũng là một người thê lương nơi cõi trần thế. Còn nhớ bóng dáng kiều mị ấy, ân cần theo ngươi đi tìm cách cứu sống người con gái khác. Nàng uống rượu thật say, mê hoặc nam nhân hết thảy, có khi chỉ để đủ dũng khí cất lên câu hỏi: “Đệ có thích ta không?” Cũng nhớ đôi mắt trong suốt ấy, quan sát những ray rứt khi ta bị đả thương dưới mũi kiếm của ngươi trong trận Kadesh. Nào ai biết nàng nói “sống quá mệt mỏi” là câu giành cho ta, hay cũng cho chính nàng? Một người đã sống mười tám năm trong cô đơn lạnh lẽo, chịu đựng bao đau thương, làm sao đong đếm nổi? Ở bên một kẻ không có mình trong lòng, không hề đáp lại dù mình hy sinh bao nhiêu, nàng biết rõ lắm, nhưng lại không muốn buông tay. Khó lòng minh bạch tình cảm nàng giành cho ngươi, nhưng ta hiểu, tình cảm ấy, lại tinh tế đến độ không thể hình dung bằng hai chữ “tình, ái”.”Hắn xoay người nhìn thẳng thiếu niên, tế kiếm sắc lẽm không biết từ khi nào đã rời vỏ: “Ta… mãi mãi không thể có được trái tim đó. Nhưng ngươi, kẻ khờ mới chính là ngươi. Không những không trân trọng, còn đan tâm vứt bỏ nó, đâm nát, hủy nó đi.”
Thiếu niên sờ nắp quan tài, bước chân lảo đảo, bất giác trên mặt vui buồn không rõ.
Giấc mơ thứ hai.
Không có bối cảnh, chỉ có một đôi mắt.
Ta mơ thấy một đôi mắt hắc bạch phân minh, trắng đen rõ ràng. Đồng tử đen láy sâu thẳm như mặt nước mùa thu, không một tia gợn sóng nhìn vào ta chằm chằm.
Sâu trong đôi mắt đó, là một khoảng đen sâu vô tận. Và như thường lệ, trong đôi mắt đen đó, không hề có hình bóng của ta…
Đôi mắt đó là của Menfuisư.
Mặc dù đang nằm mơ, nhưng ta vẫn ý thức được một điểm duy nhất: hai cái cố chấp nhất của ta xem ra lại xuất hiện rồi.
Tòa cung điện nguy nga chìm trong khói lửa, trên đường đến cửa cung điện, khắp nơi đều nhuốm máu đỏ tươi. Tiếng kêu gào rên rỉ, tiếng khóc lóc bi thương…
Bất cứ nơi nào cũng có thể nghe thấy.
Người thiếu niên lặng lẽ đứng trước đại điện mênh mông, tắm mình dưới ánh tà dương màu đỏ máu, trên hoàng bào Pharaoh đương triều thấm đẫm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt. Ta tay cầm trường kiếm, đánh mắt giao nhau với y, bên khóe miệng thấp thoáng nét cười lạnh lùng, cất bước chạy, hung hăng đâm thẳng tới…
“Menfuisư!!!”
Một tiếng kêu thảm thiết xen lẫn sợ hãi tột cùng vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.
Thị nữ gác đêm và Ari vội vén rèm chạy vào.
Trên chiếc giường gấm sang trọng, bên trong bức màn mỏng, ta không biết đã ngồi dậy từ lúc nào. Mái tóc dài đen nhánh vắt qua vai, đến tiếng hít thở cũng chứa chan sự sợ hãi.
“Điện h…” Ari vừa cất tiếng, bức màn trước mặt đã bị ta vén lên. Sắc mặt ta trắng bệch, duy chỉ có đôi mắt là lạnh lẽo đến rợn người: “Pharaoh em trai ta đâu?”
“Pharaoh?” Thị nữ gác đêm khó hiểu nhìn ta: “Công chúa, Pharaoh là cha của người.”
Ta toan vén chăn bước xuống giường, Ari vội vã giữ ta lại, nhỏ giọng nói: “Điện hạ hồ đồ mất rồi, vương tử đã về lâu rồi mà.”
Đôi tay bất giác trở nên cứng đờ, lúc này ta mới giật mình nhớ lại, Menfuisư quả thực đã trở về từ lâu.
Là một giấc mơ…
Nhưng lại khiến ta sợ hãi đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm tấm lưng.
Còn nhớ xế chiều nay…
Nhìn Menfuisư tay chân đã cứng đờ, ta cũng bị liệu mà cứng ngắc cả người, trầm mặc ngó vẻ mặt Menfuisư không biến đổi trừ đôi mi rũ xuống: “Vương đệ… ta…”
Menfuisư khua nhẹ tay áo choàng, mỉm cười ra chiều đã hiểu: “Có điều lúc vương tỷ đang trị thương, đông người không tiện tịnh dưỡng. Ta xin nghe vương tỷ lui về trước, vương tỷ hãy chóng hồi cung.”Ta chỉ đành gật đầu: “Vậy ta đi trước, vương đệ cũng đã bị hoảng sợ nhiều, hãy sớm về cung an giấc. Ta sẽ đến thăm đệ.”
…
Không lâu sau khi quay về tẩm cung, ngự y tới. Hơn nữa, còn có hai người cực kì quan trọng đi theo ngự y. Ta không ngờ phụ vương cũng đến, mà Menfuisư sau khi nhìn thấy những vết hồng ngân trên tay ta cũng đến, lại còn lẳng lặng mà đến.
Ta khi đó vừa thở dốc mấy hơi, nửa nằm trên sạp mềm trong phòng ngủ, kề sát tay Ruka uống trà thông cổ họng, phân tán chú ý khỏi cánh tay đang đau đến tê tim.
Đột nhiên lé mắt thấy người hầu ngoài cửa đồng loạt quỳ rạp xuống, một bóng áo trắng và áo xanh lam xuất hiện ngoài cửa, ta liền giật cả mình. Lăn từ sạp xuống, tiện thể quỳ luôn, suýt nữa hất đổ chén trà trong tay Ruka, cái eo nhói đau.
“Thần nhi, khấu kiến phụ vương.”
Áo trắng rảo bước qua cửa: “Hoàng nhi, mau đứng dậy, đang bị thương nặng, còn hành lễ làm gì.” Ta vừa định dập đầu tạ ân, một bàn tay đã đặt lên vai, ta chỉ đành gắng sức đứng dậy: “Thần nhi không dám.”
Người bước vào cửa đầu tiên là phụ vương ta, Pharaoh của đế quốc Ai Cập vương triều thứ mười bảy – Nephenmaat.
Khuôn mặt cương nghị, đường nét các góc cạnh nói lên sự anh tuấn của tuổi trẻ. Dù đã trạc ngoại tứ tuần (ngoài bốn mươi tuổi) nhưng thần sắc trên mặt không hề mất đi sự anh minh và quyết đoán.
Ông mặc triều phục liền thân, váy trắng với các dải triều châu lam sắc và trang sức vòng quanh eo. Đuôi mắt kẻ viền xanh lá mạ càng tăng thêm vẻ uy nghiêm. Trong tay là cây phủ việt vàng của Pharaoh, xem ra là mới vừa hạ triều, nghe Menfuisư báo tin liền từ nghị phòng đến thẳng đây.
Menfuisư thì không có gì đặc biệt, phong cách ăn mặc vẫn phong lưu phóng khoáng như ngày thường. Váy trắng vải lanh, để trần thân trên, lộ ra cơ thịt săn chắc dẻo dai. Hông thắt đai xanh bản nhỏ khảm viên bích ngọc to bằng trứng chim bồ câu.
Áo choàng màu lam thêu hoạ tiết cánh sen xen lẫn hoa văn liệt diễm đỏ rực nở rộ trên mép tay áo. Đầu đội mão mãng xà, cổ tay đeo bao vàng ròng, tóc đen mượt mà trượt xuống cổ, vô cùng tuấn mỹ.
Y bước vào sau phụ vương, nhìn thoáng qua cổ và vai ta. Không biết có phải ta nhìn lầm hay không, nhưng nét mặt y có vẻ khá cứng ngắc, âm trầm gật đầu chào.
Phụ vương thì nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt đầy quan tâm, tay vẫn đặt trên vai trái ta: “Hoàng nhi, không cần khách khí như thế.” Ánh mắt đó cũng cực kì tự nhiên quét qua cổ và vai ta, nhìn những vết hồng ngân chi chít dẫu muốn che sao cũng khó mà che được: “Hoàng nhi, đây…”
Ta nuốt nước bọt, nhất thời không biết phải đáp sao. Ruka chợt tiến lên một bước, chắp tay nói: “Khấu kiến Pharaoh, nguyện vương triều Ai Cập vĩnh viễn trường tồn.”
Phụ vương nhướng mày: “Ngươi là?”
Ruka được lệnh bình thân thong thả đứng lên, sáp lại gần bên ta, nở nụ cười ôn hòa:
“Thưa Pharaoh vĩ đại, thần tên Ruka.”
Phụ vương ta, Pharaoh Nephenmaat mỉm cười ra chiều đã hiểu. Người quan sát Ruka một hồi, vỗ vỗ vai hắn, bật cười ha hả: “Ruka, đội trưởng đội cận vệ của Đại công chúa, nghe danh đã lâu. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên thiếu niên xuất chúng.”Ta: “…” phụ vương, không đúng, không phải người nên nổi trận lôi đình, giận tím mặt chỉ thẳng Ruka quát nô lệ hèn mọn sao ngươi dám chạm đến con gái yêu quý của ta, sau đó đày Ruka ra quan ngoại, vĩnh viễn không được quay về kinh thành sao?
Vì sao tươi cười đầy ý vị như vậy, biểu tình đó rõ ràng là không đúng, không thực!
Hơn nữa kẻ đầu sỏ vốn không phải cậu ta!
Menfuisư mỉm cười, nhìn qua ta: “Người bên cạnh vương tỷ cứ thay đổi mãi nhỉ.”
Ta biết y muốn nói cái gì, chính là hết ôm ấp Ragashu lại tới thân cận Ruka, tỷ tỷ quả nhiên là không chịu nổi tịch mịch.
Ta chỉ đành giương mặt dày chống đỡ:
“Vương đệ quá khen.”
Lại nói dao găm nằm trong phần thịt tay phải, mỗi lúc càng đau đớn hơn. Pharaoh cha ta rốt cuộc cũng thấy thương cho sự yếu ớt của ta, nhíu mày nói ra phía sau:
“Ngự y Utah đâu rồi? Còn lề mề gì nữa, mau đến xem vết thương của công chúa!”
Phụ vương à, rõ ràng người lề mề là người, ngự y Utah sao dám tiến lên, sao còn có thể mặt không đổi sắc trách hắn?
Ngự y Utah dè dặt dạ vâng, ôm hòm thuốc run run tiến lên. Pharaoh đã chịu rút bàn tay trên vai ta và Ruka lại, lui về sau để đám đồ đệ của ngự y Utah đem lên một loạt bảy, tám món. Ta được đưa đến ngồi lên ghế cạnh bàn sách, nhìn trân trân mớ chai chai lọ lọ dao kẹp các loại bày đầy trên bàn.
Ngự y Utah cúi người, nheo mắt quan sát tay phải của ta hồi lâu, được nửa ngày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cây dao găm cắm thẳng phân nửa trong thịt ta: “Dao trên tay Trưởng công chúa điện hạ, cần rút.”
Thừa lời, kẻ ngu si nào cũng biết nói phải rút, không rút chẳng lẽ để trong thịt chờ mùa xuân trổ lá mùa hạ đơm bông, mùa thu kết ra mấy cây dao găm con? (bitchy =)))
Lão già ngự y Utah này vậy mà lại là kẻ đứng đầu viện y, ta rất lấy làm lo lắng cho thân thể an khang của Pharaoh cha ta.
Bất quá, ta chỉ đùa một chút cho bớt đau.
Lời của ngự y Utah có hàm ý xin chỉ thị.
Nhưng không phải xin chỉ thị của bản điện hạ. Trong phòng ngủ hiện giờ, không đến lượt bản điện hạ bảo rút hay không.
Pharaoh Nephenmaat ngồi trên ghế dựa, ban ngự khẩu: “Ái khanh, vậy rút đi.”
Ngự y Utah nhận thánh dụ, mới cuốn tay áo lên, để hai đồ đệ vây quanh choàng lên mình một cái yếm trắng, chuyển sang tư thế chuẩn bị rút dao. Giơ lên một cái kẹp bạc nhỏ lóng lánh, lại còn đánh tiếng với ta: “Công chúa điện hạ, bắt đầu rút nhé?”
Ta bất đắc dĩ không biết nói gì khác ngoài:
“Mời rút.”
Ngự y Utah gật đầu, cầm kẹp nhỏ, nhưng vẫn chưa xuống tay: “Công chúa, lúc rút dao tương đối đau đớn, người có thể làm chút chuyện gì đó để phân tâm được không? Tỷ như trò chuyện với ai đó.”
Ta: “…” Ngự y, ngươi thấy trong căn phòng này ta có thể trò chuyện với ai thì tốt? Nephenmaat, Menfuisư, Ruka hay Ari?
Phụ vương nói: “Ái khanh hãy tập trung rút dao, ta sẽ trò chuyện với hoàng nhi.”
Ta chịu đau, còn ráng cười một cái:
“Đa tạ phụ vương.”
Ngự y Utah bắt đầu dùng kéo cắt tay áo của ta, ta yếu ớt cười, nói tiếp: “Chuyện nhỏ như hôm nay lại kinh động đến phụ vương, thần nhi thật lo lắng lắm.”
Phụ vương đáp: “Sao lại là chuyện nhỏ, hoàng nhi bị thương nặng là chuyện lớn, ta nên đích thân đến xem tình hình.”
Lớp vải quanh dao găm bị dính máu khô lại, bết chặt vào trong da, lúc lột xuống đau rát như bị bỏng. Ta nói: “Phụ vương quá lời rồi, chỉ bị thương da thịt tí xíu thôi.”
Có lẽ lớp vải đã được lột xuống hết, ngự y Utah ấn lớp thịt quanh dao, khóe miệng phụ vương hàm ẩn vẻ cười: “Hoàng nhi quá khiêm nhường rồi, hoàng nhi là trụ cột thần điện mai sau. Hôm nay sau khi phong lưu xong, rời khỏi biệt cung, nắm tay mỹ thiếu niên hồi cung. Còn tiện đường cứu vương đệ Menfuisư khỏi một dao, vừa dũng cảm lại vừa đảm, không ai sánh bằng.”
Dao trong thịt di chuyển, ta cắn răng, hít khí lạnh đáp: “Tình cờ thôi. Phụ vương, thần nhi nghĩ mấy tên thích khách đó có lai lịch, cần phải thẩm tra kĩ càng.”
Phụ vương khép hờ hai mắt: “Ừ, việc đã giao cho Thẩm án hình sự lo liệu, Imhotep làm việc, ta luôn rất an tâm.” Lại giương mắt lên nhìn ta: “Helia tướng quân đã đến thăm hoàng nhi chưa?”
Ta có chút mờ mịt: “Ơ ơ, sao Helia tướng quân lại phải đến thăm thần nhi ạ?”
Menfuisư phức tạp liếc ta: “Vương tỷ ngươi không biết thật hay giả ngốc vậy?”
Ta: “…” nhất định phải móc một câu rồi mới giải đáp thắc mắc sao, thói quen này thật sự không nên kéo dài lâu a vương đệ.
Phụ vương hô người dâng trà, trách móc nhìn Menfuisư một cái, rồi nhìn ngự y Utah đang dừng tay để hóng hớt: “Ái khanh.”
Ta: “…” Mấy người rốt cuộc là làm sao ._.
******
– End chap 28.
– Đăng chap muộn, tại lỡ hứa 24 25 tặng quà chap nên độ dài không dài lắm nhé, có 4003 từ thôi ạ :))) Ráng tiêu hóa dùm em :)) Để đủ thành ý tạ tội, yêm xin nấu nước sôi tự ngắt một cọng lông 😂😂
Bonus tiểu kịch trường:
Asisư: “Bệ hạ, nghe nói tập này anh đóng cảnh kinh dị, còn có tung hint đam mẽo.”
Ragashu: “Kẻ nào đồn bậy. Trong tim trẫm chỉ có hình bóng của Hoàng phi em. Mau nói trẫm biết kẻ đó là ai, trẫm sai người vặt lông trực tiếp nó! Là ai?!”
Asisư: “… Thần thiếp nói.”
Ruka: “Thuộc hạ không đồng mưu, chủ tử. Thuộc hạ cũng không ủng hộ nữ nhân của chủ tử làm hủ nữ. Thuộc hạ cũng không cố tình đem kịch bản giấc mơ thứ nhất cho nữ nhân của chủ tử xem đâu.”
Menfuisư: “…” mấy người xàm đủ chưa?
******
Kết: chap sau soái Min tổng thụ lên sàn, buổi tối dui dẻ nhé các cú đêm 😘😘😘