Đọc truyện [Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ – Asisư – Chương 29: Vụ án hàm sư tử [1][H+]
“Ragashu!”
Ta dồn toàn bộ lực vào lòng bàn chân, tận lực đình chỉ cước bộ. Hiềm nỗi sức lực của Ragashu quá lớn, vừa cưỡng ép dùng lực để thắng lại, cả cơ thể liền theo quán tính nhào về phía trước. Giờ phút ấy không cần nghĩ nhiều, tự hiểu a thôi rồi chuẩn bị đâm đầu vào cột nhà a, bèn lấy hai tay chụp mặt lại, thức thời nhắm mắt.
Ầm một tiếng, quả nhiên vững vàng rơi vào trong một vòng tay rộng lớn. Trán ta đập cái bịch vào vòm ngực người nọ, va chạm mạnh mẽ đến mức khiến đầu ta rung lên từng hồi, dẫu đã lấy hai tay bảo vệ mặt mà tầm mắt vẫn xóc nảy xóc nảy, rồi nhòe mất một mảng. Ấy vậy mà người nọ vẫn lưng thẳng như tùng bách, vững như Thái Sơn, chỉ than khẽ một tiếng rồi trở tay ôm ta.
Gáy bị người nọ một phát bắt lấy, ngón trỏ và ngón cái thô bạo kẹp cằm ta, bức ta ngẩng mặt nhìn lên. Trí óc ta mơ hồ loạn lên cả, cảnh sắc trước mắt rối thành một màu. Mất một lúc lâu mới ổn định lại được.
Kết quả đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt cứng rắn mà lạnh lùng, giảo hoạt mà tuấn mỹ vô song của Ragashu. Đuôi mắt chim ưng sắc bén từ từ híp lại, ấn đường xám đen, hiển nhiên tâm tình rất u ám.
Toan nhấc tay chống lên ngực hắn mưu đồ thoát ly, ngược lại bị hắn hừ lạnh kiềm cặp chặt hơn. Cổ tay và cẳng tay bị bẻ ngược chiều nên âm ỉ nhói, đến nước này ta cũng phải đầu hàng, bất lực thở dài:
“Hầy…”
Hắn nhìn ta, không nói một lời.
Cứ vậy nhìn mãi, nhìn mãi, nhìn chằm chặp không chớp lấy một lần mãi, nhìn đến khi ta tưởng mình đã bị đôi mắt ai đó cho đông cứng thành tượng đá luôn rồi, mới nghe tiếng hắn chậm rãi vang lên: “Asisư… thật ra em không sợ tôi tí nào, đúng không?”
Ta chột dạ buông rũ mi mắt.
Ragashu không nhận được câu trả lời, im lặng một lát, rồi cúi thấp đầu, hơi thở nóng rực phả lên mặt ta: “Em chột dạ.”
Một mùi hương nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi, ta kinh ngạc nắm cổ áo Ragashu, áp mặt tới, hít vào một hơi sâu. Quả nhiên mùi rượu tràn vào khoang mũi, đánh bật khứu giác. Lúc nãy đứng không sát như vậy nên không nghe ra mùi lạ, giờ thì có thể giải thích những hành động đột ngột cường hãn của Ragashu. Ta nhíu mày:
“Anh uống rượu.”
“Ừ.” Ragashu nhướng mày, bàn tay to lớn luồn xuống dưới mò mẫm, chẳng mấy chốc đã tìm được tay ta, dễ dàng một tay bao phủ. Nói đoạn, tiếp tục cúi thấp hơn, ghé vào vành tai ta, trầm giọng: “Vậy thì sao?”
Ta linh cảm giọng nói của Ragashu có chút khác thường, giương mắt lên nhìn thử.
Quả nhiên đôi mắt luôn điềm tĩnh hằng ngày lúc này lại có vẻ thâm thúy, phảng phất mang theo nguy hiểm. Ta biết điều đó có nghĩa là gì, vội vàng tránh ra, giờ vẫn còn nhớ như in kiếp trước mỗi khi hắn không vui đến tẩm cung tìm ta nhắc ta làm nhiệm vụ của thê tử, cũng là ánh mắt này.”Không phải anh tính…”
Mấy âm cuối còn chưa kịp nói nốt, đã bị ép nuốt vào lại trong cuống họng. Ta giãy giụa muốn hét lên, đã bị hắn nhanh tay đè gáy lại, kéo vào lòng, nụ hôn vốn dừng lại bên khóe môi nháy mắt thay đổi chủ ý.
Đầu lưỡi lão luyện lướt qua khe hở giữa hai cánh môi khiêu khích, ta mím chặt môi, nó liền ngang ngược tách hai cánh môi ta ra, xâm nhập khoang miệng. Nụ hôn này vừa vội vàng vừa nhiệt liệt, không chừa lại cho ta chút cơ hội phản kháng nào, thậm chí còn có thể nghe được ma sát giữa bốn phiến môi và tiếng nước dâm mỹ.
Đầu lưỡi bị quấn lấy, triền miên không dứt, càng hôn càng sâu. Người nào đó hiển nhiên đã không còn nhịn được. Xúc cảm lạnh lẽo khi da thịt tiếp xúc với không khí truyền đến đại não, bàn tay sạm vết chai do luyện kiếm quanh năm kia đã luồn vào vạt áo sau lưng, bắt đầu vuốt ve. Ta thở gấp một tiếng, hơi nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Ragashu: “Còn… có người…”
Hắn đặt ta ngồi lên lan can hành lang, tay vẫn giữ ta sát vào người, liếm liếm lên môi ta rồi mới bắt đầu trượt xuống, chậm rãi hôn lên cổ. Hơi thở nóng rực, thanh âm từ tính dụ hoặc: “Đừng sợ, không có ai đâu.”
Ta nghiến răng, muốn hét lên, làm sao không có ai được, anh tưởng tôi mù à!
Nhưng vừa lấy can đảm quay đầu, kết quả bốn phía xung quanh thật sự không một bóng người. Hô hấp Ragashu dần trở nên dồn dập, hắn tăng thêm lực đạo trên cánh tay đang giữ lấy gáy của ta, khiến ta ngửa đầu lên để hắn mút hôn nơi cổ, sau đó cắn vành tai của ta, trầm giọng cười: “Từ lúc hai ta ôm nhau, đều đã tản đi hết cả rồi.”
Ta tức nổ đom đóm mắt, lại chả còn sức lực để chửi người, chỉ có thể yếu ớt nhíu mày, đẩy Ragashu ra. Hắn lùi về sau một chút, nhanh tay kéo vạt áo sau lưng ta xuống hết, lộ ra xương quai xanh thon gầy.
Ta hoảng hồn, hắn lại thuận tiện nắm cổ chân ta kéo một cái, khiến ta chới với nằm ngửa ra lan can, sau đó lập tức đè lên.
Vật cứng rắn qua lớp vải mềm mại vẫn cảm giác được kích thước cùng nóng bỏng đáng sợ. Nơi tư mật bị ma sát, mơ hồ nóng dần lên. Ta nhịn không được, rên rỉ một tiếng.
Ragashu thấp giọng cười khẽ, giữ lấy cằm ta, để hai người đối diện với nhau.
Hắn thở hổn hển, đôi con ngươi màu cẩm thạch bị lửa dục thiêu đốt đến dần đổi sậm màu, hơi thở nóng cháy lần nữa phả lên mặt ta: “Em yêu, chúng ta làm đi.”
Vừa nói hắn vừa xoa nắn khắp nơi, dù gì cũng từng là vợ chồng, bàn tay không an phận nhanh chóng tìm được các điểm mẫn cảm trên người ta, liên tục kích thích. Ta thở gấp, rất xúc động muốn đưa tay lên bóp chết Ragashu. Ngặt nỗi hai tay đều bị hắn chế trụ đặt trên đỉnh đầu, chỉ có thể yếu ớt cắn cắn cánh môi, nói: “… Cút.”
Ragashu khàn giọng cười: “Dục cự còn nghênh.” Dứt lời, cũng không cho ta cơ hội mở miệng phản bác, cúi đầu liền hôn. Đầu lưỡi tỉ mỉ liếm qua từng một khu vực trong khoang miệng ta, cực kì thân thiết.
Ta cảm thấy thân thể nóng đến bức bối, dẫu sao cũng đang vào thời kì quan trọng nhất của tuổi trẻ, hiển nhiên không chịu nổi sự khiêu khích của người đàn ông này.Ta có chút hỗn loạn, thậm chí tự nhiên không rõ bản thân mình đang ở đâu, cũng không biết đến tột cùng thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong kí ức của ta, dường như ta chỉ mới cùng người trước mắt lặng lẽ chia lìa, ngay sau đó cả hai lại đến nơi này.
Ta cảm thấy… bản thân giờ đây như đang nằm mơ. Mơ thấy sông núi trùng điệp, nhoáng cái băng qua hằng hà sa số những con sông, dừng trên dãy hành lang uốn khúc của vương cung Babylon.
Còn nhớ rõ lúc đó là hoàng hôn, ánh mặt trời nhuộm đỏ khoảng thiên không, leo lắt hắt vào dãy hành lang tối om.
Sau màn kích tình triền miên, ta ôm cổ người nọ, rải những nụ hôn vụn vặt lên mặt hắn, thỏ thẻ nói: “Bệ hạ, thiếp muốn chuyển đến biệt cung ở một thời gian.”
Ta vừa dứt lời, khuôn mặt người nọ liền mờ ảo trong bức màn tranh tối tranh sáng.
Sau ngày đó, ta thật sự chuyển khỏi vương cung, ra ngoài biệt cung ở.
Người nọ đến thăm, ngó thấy giấy thông hành trên bàn trong phòng ngủ, im lặng một lát, nói: “Asisư, nàng đang trốn tránh, trốn tránh tình cảm của bản thân.”
Ta im lặng không nói, người nọ đứng nhìn thêm lát rồi xoay người đi ra ngoài. Cuối cùng, lúc đóng cửa, ta mới nhàn nhạt hỏi:
“Ragashu, đến khi ta chết… Ngươi sẽ suy nghĩ lại chứ?”
Ragashu không đáp, bởi vì những lời đó hắn không nghe được. Ta không nhận đươc câu trả lời, bởi vì sau hôm đó, táng thân nơi sông Nile. Hoàng hôn bên hành lang ngày hôm đó, là lần cuối cùng ta và hắn thân mật với nhau, cũng là lần đầu tiên ta chủ động ngỏ ý cùng hắn triền miên dây dưa…
Ragashu hôn thật lâu mới chịu rời khỏi môi ta, sợi chỉ bạc đong đưa qua lại giữa bốn cánh môi, thập phần mờ ám. Đôi mắt vốn dĩ ôn hòa nay trở nên sâu thẳm, đôi môi dán lên môi ta hơi mở ra, thanh âm phát ta bao hàm ý vị tình dục bị gợi lên mà có chút không rõ: “Thân ái, nói thử xem, tôi là ai?”
Ta nằm ngửa trong lòng hắn, cố gắng hô hấp, chỉ có thể trả lời đứt quãng:
“Ragashu… cầm thú… cút…”
Ragashu vẽ một vòng tròn quanh đóa hoa trước ngực ta, mê muội hôn lên: “A, rốt cuộc nhận ra vi phu thì tốt rồi. Ngoan ngoan, cho thê tử một phần thưởng nhé.”
Cùng lúc đó, bàn tay hắn càng lúc càng xuống thấp, từ thắt lưng dò xét thẳng vào. Tiểu y bị hắn kéo ra, thăm dò xuống phía dưới. Ta cảm giác ngón tay hắn lạnh buốt, nhưng chỗ bị mò lại giống như lửa thiêu bứt rứt khó nhịn. Mặt ta nóng như lửa đốt, lại lo có người nhìn thấy, lôi kéo cổ áo hắn, xin tha. Ragashu cười đầy tà ý, đầu lưỡi trượt qua xương quai xanh tinh tế, rải dấu hôn không ngừng:
“Gọi phu quân đi, gọi một tiếng sẽ tha nàng.”
Ta ngửa đầu ra sau, không khỏi mở lớn miệng để hô hấp. Cảm giác này quá mức kích thích, không ngừng trùng kích từng một giác quan, khoái cảm như sóng triều lan tràn khắp cơ thể, che mờ lý trí của ta.
“Phu, phu quân… ưm, tha… ta…”
Ragashu ngược lại nhận thấy cánh tay bấu trên vai mình tăng thêm lực đạo, biết ta sắp đến cực hạn, ngón tay linh động bên dưới càng thêm ra sức lấy lòng.Ta cảm thấy trước mắt tựa hồ nhòe đi một mảng, ngay sau đó, thân thể liền trở nên mềm nhũn vô lực. Ta thở dồn, đầu óc mê man trống rỗng. Ragashu hôn hôn môi ta, nhẹ nở nụ cười: “Nga, mùi vị không tệ.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau mới có sức mở miệng: “Nếu không phải anh điên rồi, thì chính là tôi đang nằm mơ… a …” còn chưa nói xong, đau đớn đã dâng lên từ đằng sau khiến ta nhíu mày.
Ragashu tiếp tục cười cười, hơi thở phả ra nóng đến kinh người: “Nhìn xem, em yêu à, em vẫn biết đau, chứng tỏ em hoàn toàn không phải đang nằm mơ. Yên tâm.”
Ta mở to đôi mắt phủ đầy hơi nước, trừng Ragashu: “Vậy chính là anh điên rồi!”
Ragashu gật đầu, cho thêm một ngón tay vào khuếch trương: “Thân ái, em nói rất đúng, lời nào cũng chí lí, tôi tán thành…” vừa dứt lời, hắn liền rút ngón tay ra, dùng sức đâm dục vọng của mình thẳng vào, rên rỉ một tiếng rồi mới nói tiếp: “Nếu không phải tôi yêu em đến điên rồi, thì làm thể nào cả mạng cũng không cần được. Hại tôi ra nông nỗi như vậy, em phải chịu trách nhiệm giúp tôi xoa dịu nỗi đau.”
Ta thét lớn một tiếng, ngẩng đầu lên, đã không còn nghe được Ragashu vừa nói cái gì nữa. Hít sâu một hơi: “Rút ra, rút ra ngay lập tức! Đau quá… a… đi ra ngoài!”
Ragashu hôn lên môi ta, nói sẽ tận lực, sau đó lập tức bắt đầu luận động.
Ta thở càng lúc càng dồn dập, cào lồng ngực hắn, đứt quãng nói: “Tôi… tôi thật sự là… ưm… kiếp trước thiếu nợ anh…”
Ragashu hôn lên mi tâm của ta, khàn giọng cười: “Thật không biết là ai mắc nợ ai… Bất quá, cũng đều như nhau, đời này chúng ta nhất định bị buộc lại cùng một chỗ, cũng chẳng có gì là không tốt.”
“Tốt cái đầu anh… tôi…” Ta còn chưa nói hết, những lời còn lại liền đã bị nghẹn trong cổ họng, bởi vì Ragashu đã thô bạo đâm thẳng vào nơi sâu nhất, khiến ta không khỏi rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào rên rỉ ra tiếng: “A, nhẹ một chút…”
“Ai bảo em luôn nói những thứ tôi không muốn nghe…” Ragashu hổn hển trả lời. Kỳ thực, ta hiểu hắn đã không còn khống chế được lực đạo của mình nữa rồi, chỉ có thể cúi người hôn lên môi ta, sau đó để mặc cho bản thân bị tình dục nuốt chửng.
“Ngoan, thả lỏng.”
“Ưm, không được, ta chịu không nổi…”
“Nghe lời, thả lỏng một chút.”
“Ragashu… tha cho ta… ưm… a…”
Ragashu chậm rãi giảm bớt tốc độ ra vào, nâng mặt ta lên, dịu dàng hôn xuống, nụ hôn an ủi thần kinh căng thẳng của ta.
Thân thể không nghe lý trí khuyên can lại càng lúc càng nóng, không còn cách nào khác, ta đành phải đưa tay ôm lấy cổ hắn, đè xuống căng thẳng và đau đớn như bị xuyên qua, thả lỏng nhiệt liệt đáp lại.
Nhất thời, dãy hành lang uốn khúc trống vắng không bóng người liên tục vang lên những tiếng động mập mờ. Hai chúng ta nồng nhiệt như chưa từng trải qua thống khổ và tuyệt vọng, chưa từng phải đối mặt với sinh ly tử biệt của kiếp trước.Ta không phải đệ nhất công chúa Ai Cập Asisư điên cuồng yêu đệ đệ mình. Để rồi khi định mệnh của đời y xuất hiện, tình cảm ấp ủ mười mấy năm không được đáp lại hóa thành vừa yêu vừa hận, khi thành Nữ vương rồi lại đồng mưu cùng ngoại bang hòng bán nước vì hận thù cá nhân.
Nam nhân này cũng không phải thái tử Babylon Ragashu tay nhuộm đỏ máu tươi của huynh đệ ruột thịt, một đêm thanh trừ toàn bộ phần tử cung biến, gây nên Sự biến cổng thành Isơta rồi lên ngôi vua.
Tựa như bất quá chỉ là một cặp vợ chồng bình thường như bao cặp vợ chồng khác, yêu nhau lấy nhau, không thì theo lời mai mối, thuận lòng cha mẹ, hợp ý thì gả hợp duyên thì cưới. Ngày ngày đồng áng, đêm về đắp chung chăn nằm chung gối, tâm sự với nhau về những điều vui buồn trong cuộc sống, hoặc lớn lao một tí thì vụ mùa năm nay thế nào, bội thu hay thất thu.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, sinh một đứa con, cả nhà ba người sớm tối quây quần.
Như vậy… không phải sẽ rất vui vẻ sao?
Ta khó nhọc nâng mí mắt nặng trĩu vì đau đớn do hạ thể mang lại, nặn ra một nụ cười.
Thế nhưng, tất cả đều là giả dối.
Ta nghĩ.
Lúc đầu là vậy, về sau, cũng là như vậy.
Vì trong lòng đều có nỗi niềm không thể triệt tiêu, nên mới tìm đến nhau, giúp nhau giải tỏa. Nhưng suy cho cùng, những buổi đêm say đắm ấy, cũng vì thân phận và lập trường hai bên mới khiến tình sự giữa hai người mang thêm hương vị quyết tuyệt. Càng kịch liệt thì càng thấy tuyệt vọng, tựa như bị hãm trong vũng bùn, càng lún càng sâu.
Thực ra, có một chuyện ta chưa bao giờ nói với Ragashu. Cái ngày mà ta trở về Ai Cập sau ba ngày hồi môn, ngày mà ta ở nhà trọ lôi kéo hắn uống rượu sau đó khóc lóc kể lể đủ chuyện trên trời dưới đất ấy.
Ngày đó thật ra không chỉ một mình ta say, không biết Ragashu có biết ta đã biết hay không, nhưng đêm đó, hắn đã say…
Ta ôm hắn mè nheo, nói Menfuisư đáng ghét thế nào. Đồng thời hắn cũng mê muội hôn hôn khắp xương quai xanh của ta, nỉ non tên của một người con gái.
Isơta.
“Isơta” hóa ra không phải tên vốn có của cổng chính thành Babylon, trước đây nó tên là “Sitdacta”. “Isơta” được Ragashu ra lệnh đặt tên lại sau Sự biến cổng thành Sitdacta, thành ra Sử kí Babylon mới soạn lại là Sự biến cổng thành Isơta.
Nghe các cung nữ già kể, hồi xưa khi đại đế Ragashu vẫn còn làm Thái tử, có một Thái tử phi tên Isơta. Nàng rất xinh đẹp.
Hai người ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, người hầu phục vụ trong vương cung đều cho rằng mai sau khi Ragashu lên ngôi, công nương Isơta nhất định sẽ trở thành Hoàng phi. Nhưng là không ai ngờ, trong Sự biến cổng thành Sitdacta, công nương Isơta đã chết dưới loạn đao.
Cũng không rõ tân đế thương tâm thể nào, chỉ biết sau tang lễ người vợ xấu số, tân đế tự giam mình trong thư phòng bảy ngày bảy đêm. Sau bảy ngày bảy đêm, bất ngờ ra một đạo sắc chỉ: hỏa thiêu toàn bộ di vật còn sót lại của công nương Isơta, từ nay ai dám nhắc đến tên này, tru di cửu tộc!Nhưng là… cần người ngoài đoán sao?
Biểu hiện rầm rộ như vậy, ai mà không biết tình cảm của hắn giành cho vợ quá cố sâu đậm cỡ nào.
Chính vì vậy, Ragashu thời gian đó vẫn chưa quên được hình bóng hồng nhan cũ, mà ta thời gian đó bị triều thần hắt hủi buộc phải hòa thân gả xa xứ.
Hai tâm hồn đồng thời đầy thương tích, vô tình tìm được sự đồng điệu. Mặc kệ ban ngày cười nói với nhau là vì giao dịch, khi màn đêm buông xuống, chỉ còn lại hai cơ thể trần trụi xoa dịu an ủi lẫn nhau.
Ta đã từng nghĩ rất nhiều lần, rằng nếu thân phận hai chúng ta không trớ trêu như vậy, không phải một mối quan hệ giao dịch tạm bợ ta mua ngươi bán, thì chúng ta có thể yêu nhau, đến với nhau, tạo ra một gia đình, bình thản cả đời như những người bình thường khác cũng không tệ.
Chỉ tiếc, điều đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Ta khép hờ mắt, chỉ là… ảo tưởng…
Ragashu phát tiết trong cơ thể ta, siết chặt lấy ta không buông. Làn môi đột nhiên đau đớn một trận, ta mở cặp mắt khép hờ ra, lại thấy Ragashu vẫn còn chuyển động trên thân ta, thanh âm có phần nặng nề:
“Chuyên tâm một chút.”
Có vị mằn mặn chảy vào khoang miệng, lần này hắn cắn không nhẹ, ta vội vàng thu hồi tâm tư. Hiềm nỗi vừa chuyên tâm, cảm giác bứt rứt khó nén lại từng đợt từng đợt đánh úp lại. Ta nhịn không được nữa:
“Ragashu, ta chịu không nổi.”
Ragashu là một người dày dạn kinh nghiệm trong chuyện phòng the, dưới sự dẫn dắt của hắn, rõ ràng hạ thể đã dần thôi không còn đau đớn như bị xuyên thủng.
Chỉ là, chỉ là ta không hiểu tại sao…
Trái tim đột nhiên râm ran nhói từng hồi.
Nghẹn ức, khó thể thở nổi, giống như bị bàn tay ai dùng sức hung hăng bóp chặt.
Tiếng Ragashu từ đỉnh đầu truyền xuống, một tiếng lại một tiếng, vẫn ôn nhu dịu dàng như nước, nhưng giờ phút này, ta dường như cảm giác được oán hận:
“Nàng chịu không nổi, nàng mà cũng có lúc chịu không nổi sao. Không phải bất cứ lúc nào, nàng cũng tìm kiếm đường thoát ly khỏi ta sao. Không phải nàng giỏi nhất là tự chịu đựng một mình à. Ngoan, bảo bối, phát huy khả năng tự chịu đựng không ai bì được của nàng cho vi phu xem nào.”
Lời hắn nói câu trước câu sau bất thường, xen lẫn tức giận cùng chua chát, động tác càng thêm kịch liệt. Ta thật sự chịu không nổi, không quản hắn là đại đế kiếp trước hay thái tử kiếp này nữa. Không ngừng nện nắm đấm vào ngực hắn, nghẹn ngào ra tiếng: “Bệ hạ, ngài tha cho thần thiếp, thần thiếp thật sự chịu không nổi.”
Nước mắt không tự chủ được từ khóe mắt chảy xuống. Ragashu chậm rãi ngừng động tác, vuốt ve khóe mắt ta, giữa chừng động tác bỗng nhiên lại tăng mạnh, tuấn nhan âm trầm lạnh lùng, thanh âm ngược lại mơ hồ khổ sở: “Nàng làm sao chịu không nổi, đến ta nàng còn không để vào mắt kia mà!”Rốt cuộc nhẫn nhịn đến cực hạn, ta không muốn Ragashu nhìn thấy vẻ mặt lúc này của mình, lấy hai tay che mặt, gào khóc:
“Ta chỉ muốn an ổn sống đến cuối đời thôi, có gì không đúng chứ! Ta chỉ muốn tìm một nam nhân cùng ta trải qua những tháng ngày êm đềm, như vậy có gì không đúng chứ! Ngươi là hoàng đế một nước trong tương lai, trên gánh trách nhiệm hoàng thất, dưới gánh niềm tin của nhân dân, ngươi có thể buông bỏ sao! Ta đã không thể bỏ xuống Ai Cập, ngươi há chẳng lẽ có thể bỏ xuống Babylon sao? Không cần tự huyễn hoặc bản thân, vốn dĩ hai chúng ta không cùng một thế giới. Ngươi có thể tay ôm người này lòng nghĩ tới người khác, nhưng ta không thể. Ta không thể vừa ôm ngươi vừa nghĩ tới người khác được!”
Ragashu đình chỉ động tác, một cỗ nhiệt lưu nóng hổi vọt vào thân thể ta.
Ta hít một hơi sâu, Ragashu đã rời khỏi người ta.
Hắn một tay ôm ta lên, một tay cởi ngoại bào trên người bọc cơ thể ta lại. Ngoại bào rộng lớn, vừa vặn che kín hết thân thể ta.
Ta kéo một mảnh áo trong của ngoại bào, che mặt mình lại, nghiêng đầu chôn mặt vào trong, khuất đi tầm nhìn của bản thân, thành ra không nhìn thấy mặt Ragashu. Chỉ nghe hắn im một hồi, rồi buông một tiếng thở dài rất nhẹ rất khẽ.
Ta ở trong vòng tay của Ragashu, dưới lớp vải bọc, cuộn tròn người, bỗng thương tâm không kiềm chế được.
Từ nhỏ mẫu hậu đã nói với ta, đừng khóc a, bé con, khóc không có tác dụng gì, đã không khiến người khác đồng tình, lại còn khiến người ta phiền chán. Đừng khóc a, mỗi lần sắp khóc ra, hãy cắn chặt răng chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng, con sẽ không khóc nữa! Từ nhỏ ta đã nhớ rõ lời mẫu hậu nói với ta, nên ta rất ít khóc, cho dù ngã sấp xuống đất, ngã đến đầu gối rách máu chảy, ta chẳng qua chỉ vỗ vỗ bùn đất trên người, đứng dậy, không khóc, trước giờ đều không khóc. Thế nhưng, hôm nay nước mắt lại không thể ngừng, cứ như muốn chảy khô nước mắt của cả cuộc đời này.
Dưới lưng được bàn tay to lớn đỡ lấy, dịu dàng dỗ dành. Ta cắn răng, cố nuốt nước mắt vào lại bên trong: “Menfuisư đã là một quá khứ quá đau, ta không muốn mình lại có thêm một cái lịch sử đau buồn nữa!”
Một khoảng im lặng thật lâu.
Bên hành lang, dãy phong linh bằng bạc vẫn như cũ đung đưa theo gió.
Chuông đồng chuông bạc va vào nhau hòa nên những âm thanh trong trẻo chạm đến đáy lòng.
Màn sa trắng thuần phấp phới trong gió, hương biển mằn mặn từ sông Nile thổi vào, ngây ngất tất cả tâm hồn.
Đôi bàn tay đang ôm ta siết chặt, cố định ta trong vòng tay: “Asisư…” qua lớp vải tìm được vị trí vành tai ta, hôn lên, khẽ nói: “Chào em, Asisư. Tôi tên Ragashu, rất hân hạnh được quen biết em.”
Ta giật mình, chỉ nghe Ragashu tiếp tục nói, ngữ khí có chút run rẩy: “Asisư, tôi yêu em, chúng ta hãy cùng một chỗ đi…”
Ta: “Ragashu, anh…”
Ragashu kéo đầu ta lại, để mặt ta úp vào vòm ngực vững chãi của hắn, nói: “Đừng vội trả lời, suy nghĩ cho kĩ. Lần tới khi tôi đến Ai Cập thăm em theo ước hẹn của chúng ta tại Memphis, khi đó hẵng trả lời. Tới lúc đó, dù em quyết định ra sao, tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của em.”Ước hẹn tại Memphis, là đêm xem lễ hội rối nước Hanatusilim. Theo như ước hẹn, năm ta mười chín Ragashu sẽ đến đón ta. Ý tứ chính là hắn cho ta bốn năm để suy nghĩ kĩ. Nghĩ kĩ, rồi đến lúc đó nếu buông xuống tất cả được, thì theo hắn rời đi.
Ragashu nhìn ta một cái:
“Em vẫn rất thông minh như xưa.”
Ta nhất thời không biết đối đáp sao, năm xưa ta vạn kiếp bất phục như thế, có điểm nào giống một người thông minh vậy?
Nói đoạn, hắn lại hôn lên trán ta, rồi hôn xuống mí mắt, hôn khô từng giọt nước mắt đong đầy nơi khóe mi. Sau cùng tầm mắt dán lên những dấu hôn xanh xanh tím tím rải rác trên xương quai xanh của ta:
“Có đau lắm không?”
Ta yếu ớt cắn cánh môi, không cần dùng gương soi cũng thừa biết bộ dáng mình hiện tại thảm hại tới cỡ nào: “Anh đoán đi.”
Ragashu chôn đầu vào hõm cổ ta, dụi dụi:
“Xin lỗi, làm đau em rồi.”
Ta bất mãn: “Làm rồi xin lỗi là xong hả, nếu biết trước sẽ làm đau tôi thì từ đầu đừng nên làm như vậy chứ. Ban ngày ban mặt tuyên dâm, túng dục hại thân! Túng dục hại thân! Anh làm tôi thất vọng quá!”
Ragashu câu câu khóe môi, nở nụ cười trừ, kéo kín áo bào lại, che mặt ta đi.
Xoay người ôm ta đang trong cái bọc đi về phía phòng ngủ, phân phó người dưới chuẩn bị nước tắm và y phục sạch sẽ.
Xong xuôi, hắn ôm ta đi vào dục trì.
Trước lót xuống sàn đá cẩm thạch một tấm khăn bông lớn, rồi cẩn thận đặt ta nằm lên đó. Da thịt tiếp xúc với sàn nhà lạnh buốt không khỏi lập cập một trận, ta cứng ngắc nằm ngửa, hai mắt nhìn thẳng trần nhà:
“Ra ngoài đi, tôi tự tắm được.”
Ragashu đang cởi y phục, nghe ta nói vậy thì cười tà: “Em đang bị thương, làm sao tự tắm được. Hay là em muốn gọi người dưới vào giúp em tắm rửa. Nga, không sợ dấu vết hoan ái bị người ta nhìn thấy sao.”
Ta sẵng giọng, suýt thì nổi đóa: “Làm ơn nói chuyện có lương tâm chút đi. Thái tử gia, mấy cái dấu này nói không phải do anh cố ý để lại, đánh chết tôi cũng không tin.”
Kiện y phục cuối cùng trên người rơi xuống sàn, Ragashu quấn quanh hông một cái khăn tắm, cả người bán lõa thể đi về phía chỗ ta đang nằm trơ ra như khúc gỗ:
“Thân ái, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy. Nhất là miệng em được cái rất tài tình, cái xấu linh cái tốt không thấy linh. May là ở đây không có ai cầm gậy, bằng không em khẳng định bị đánh chết rồi.”
Ta: “…”
Ý của hắn chính là: Ha ha, cố ý đó, thì sao?
“Ngoan, nghe này. Những thứ còn ở bên trong nếu không lấy ra, lỡ xảy ra chuyện, em lúc đó lại sống chết với tôi thì…”
Một tay Ragashu nâng đầu ta lên, tay còn lại đỡ trọng lượng cơ thể ta, bế ta xuống hồ nước. Ta vẫn là không kiềm chế được tâm lí giãy dụa một tí, da thịt cả hai đang dán dính vào nhau, kết quả liền cảm giác được một vật cứng rắn đâm vào bụng dưới.Ta: “…”
Ragashu đặt ta nửa ngồi nửa nằm trên đùi hắn, một tay ôm ta, tay kia tự mình an ủi. Đôi mắt chim ưng sắc bén sáng như sao đêm nhìn ta chằm chằm, dục vọng nguyên thủy của nam nhân khó có thể che giấu:
“Nếu em không muốn tôi làm em lần nữa ngay tại đây, thì ngoan ngoãn đi.”
Ta thật sự khóc không ra nước mắt.
Nhưng may mắn là Ragashu rất giữ lời, ngoại trừ giữa chừng nổi thú tính bắt ta dùng tay giúp hắn, về sau thật sự không cưỡng ép ta tiếp tục “túng dục hại thân”.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, hắn ôm ta đến phòng ngủ.
Mệt mỏi gần nửa ngày, chẳng mấy chốc ta đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc tỉnh dậy, đã là xế chiều.
Cánh cửa phòng ngủ bị người gõ hai cái, giọng Ari từ sau cửa truyền vào: “Điện hạ, thời gian đã đến, phải hồi cung rồi ạ.”
Ta uể oải dựng người ngồi dậy, liếc mắt sang chỗ trống bên cạnh, không thấy bóng dáng, Ragashu có lẽ đã trở lại hành cung giành cho khách quý của Pharaoh.
Vén chăn, bước xuống giường, mặc dù tư thế có phần hơi gượng gạo, nhưng do đã bôi thuốc nên không còn cảm giác như bị xé rách lúc ban đầu. Ta chậm rãi bước đến ngồi trước gương đồng, để Ari tùy ý cầm lược chải thẳng mớ tóc rối, lấy một cây kẹp cố định đuôi tóc, trang điểm sơ qua, đánh chút son và má hồng, sau cùng hầu hạ ta thay một bộ y phục khác để hồi cung.
Lúc xuất cung ta không mang theo nhiều người, thành thử hồi cung cũng không gây chú ý. Ta yên vị ngồi trên xe lạc đà, Ruka giao phu xe điều khiển, rồi vén rèm xe lên, vào hành lễ với ta, xong ngồi xuống, hỏi:
“Điện hạ, giới thượng lưu váy trắng ngỏ ý đến đâu rồi ạ? Mọi việc suôn sẻ không?”
Ta nói: “Chưa gặp.”
Ruka ngạc nhiên: “Sao lại chưa gặp ạ? Thần đã thông báo họ đến nghị phòng chờ điện hạ rồi mà. Họ dám không đến sao?”
“Hẹn lại lần sau.” Ta khoát tay, nhắm mắt dưỡng thần: “Sẵn sai người tới tặng lễ, nói thành ý lần sau ta sẽ biểu đạt cho.”
Ari biết sự tình yên phận ngồi một bên.
Ruka không biết sự tình ra làm sao liền trợn to mắt hạnh, thần sắc có phần kích động: “Vậy là… do điện hạ để bọn họ leo cây sao ạ? Người đã làm vậy ư?”
Ta ừm một tiếng.
Ruka đần mặt ngay tức khắc.
Dọa người hơn, cậu ta bỗng nhiên há to miệng hét lên, ánh mắt nhìn ta mang theo sùng bái vô hạn: “Điên hạ uy vũ quá! Điện hạ uy vũ không chỗ nào chê, thần gai mắt tụi đó lâu rồi, ngu mà cứ khoái tỏ ra nguy hiểm. Điện hạ cho leo cây hay lắm, tuyệt!”
Ta: “…” đường về não không giống nhau có phải là để hình dung tình cảnh này không.
Ầm ầm, lịch kịch, xe lạc đà đột nhiên rung lăc nhè nhẹ, rồi vững vàng tiếp đất.
Ta nhìn Ari, Ari hiểu ý, hỏi:
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Người tùy tùng ngoài xe thưa: “Bẩm công chúa, đường phía trước bị chặn lại, không biết vì lí do gì, đã phái người đi tìm hiểu.”Người nghe ngóng tin tức nhanh chóng quay trở về, bẩm báo: “Bẩm công chúa điện hạ, kiệu Nhị vương tử đang chắn đằng trước, hình như có người cáo trạng kêu oan, ngăn cản kiệu Nhị vương tử, cả đường đều bị chặn kín cả rồi.”
Ta lập tức xốc mành xe lên: “Có chuyện đến mức như thế này sao? Ta đi xem.”
Đường II Saluzo ở kinh thành Thebes có thể coi là con đường tương đối rộng rãi.
Rất nhiều quan viên thượng triều hạ triều đều đi qua con đường này, thỉnh thoảng Pharaoh hay vương công quý tộc sống trong cung ra ngoài lễ bái cũng hay đi qua đây, chủ yếu bởi nó thông thoáng. Nghi trượng của Pharaoh và thành viên hoàng thất dù nhất tề xếp loạt trên đường cũng còn rộng chán, không phải chen chúc.
Nhưng sau khi xe lạc đà của ta đỗ lại thì thấy phía trước là một đám đông nghịt, già có trẻ có, nam nữ có đủ, toàn là đầu người bách tính. Một con đường vốn rộng thế mà lại bị nghiêm kín, nước chảy không thông.
Tiếng đám đông bàn tán rất ồn, bên trong, thị vệ của Nhị vương tử đang quát ngăn những người không liên quan đừng chen chúc nhau, cách xa kiệu vương tử. Còn có tiếng khóc thé lé muốn rách phổi át những âm thanh trên, có lẽ là của người kêu oan.
Ta đi vào trong đám đông, Ruka đi trước dạt đường hô: “Đại trưởng công chúa điện hạ ở đây, người không phận sự mau tránh đường!”
Âm thanh huyên náo của đám đông hạ xuống, mở ra một con đường.
Ta đi về phía trước, thấy Menfuisư đang đứng trước kiệu lớn bằng vàng ròng sáu người khiên. Khoảng đất trống trước mặt y có hai ba người nam nữ đang quỳ, đầu tóc rối bù, quần áo rách mướp, khóc lóc vật vã, đau đớn thuật lại oan tình.
“… Vương tử điện hạ, một nhà sáu mạng của chúng tôi, oan sâu như biển ~ cha già của tiểu dân còn đang nằm trong lao, mạng như mành chỉ treo chuông, vương tử điện hạ nhất định phải làm chủ giải oan cho tiểu dân ~~ quan trấn thủ Thebes coi mạng người như cỏ rác, thiên lí bất dung!”
Gã đứng đầu tiến về phía trước vài bước, giơ một cuộn gì đó trong tay lên đỉnh đầu:
“Vương tử điện hạ, đây là đơn kiện của tiểu dân, xin vương tử điện hạ nhận lấy, giải oan cho nhà chúng tôi!”
Ta hỏi nhỏ Ruka:
“Đó là giấy Papyrus đúng không?”
Ruka nheo mắt nhìn nhìn, đáp: “Đúng ạ.”
Ta gật đầu.
Trán của gã bị dập ra máu, chảy xuống khuôn mặt dơ hầy, tay nâng một cuộn giấy loang lổ vết đỏ, có lẽ là huyết thư.
Ta không dằn được, bảo: “Mỗi ngày giờ Tỵ, kiệu của phủ tể tướng Imhotep sẽ đi qua đường III Saluzo, ông ta chưởng quản thẩm vấn hình sự. Ngươi ở đây kêu oan với Nhị vương tử, không bằng nhanh chân chạy qua đường III Saluzo, chặn kiệu Imhotep.”
Gã ta run rẩy ngẩng đầu lên.
Menfuisư hơi nghiêng đầu, khom người:
“Vương tỷ.”Ta vội vàng bảo: “Nhị đệ không cần đa lễ, cứ tiếp tục đi, ta tình cờ đi ngang qua đây, nhất thời thấy hiếu kỳ nên vào xem.”
Ta đi đến đứng bên cạnh Menfuisư, Menfuisư nói với người nọ: “Những điều công chúa nói là sát với tình hình thực tế. Ngươi đưa đơn kiện cho ta, không bằng đến gặp tể tướng Imhotep. Oan tình của ngươi, ta đã nắm được đại khái, sau khi Thẩm vấn hình sự thụ án, ta nhất định lưu ý án này, đốc thúc thẩm tra lưu ý kĩ càng.”
Ánh mắt gã bỗng trở nên thê lương, lạnh lùng nói: “Lẽ nào vương tử điện hạ định coi như không thấy oan tình bực này! Coi hạng tiểu dân qua loa cho có lệ, trơ mắt nhìn con dân của Pharaoh dưới gầm trời cuối đất bị quan tham ức hiếp, mặc cho bọn quan lại bẩn thỉu tàn sát dân lành!”
Ta nói: “Hồ đồ! Bảo ngươi đến Thẩm vấn hình sự không phải là qua loa chiếu lệ, phải biết trong triều làm việc đều theo quy củ. Vương tử giúp Pharaoh phân ưu sự vụ triều đình, tuy nửa số quan lại, quan trấn thủ và Thẩm vấn hình sự do y quản lí, nhưng chỉ chịu trách nhiệm đôn đốc, chứ không tự mình tra án. Nếu giờ vương tử nhận đơn kiện của ngươi, ngày mai vào triều đơn kiện chuyển cho quan tổng binh, rồi quan tổng binh mới giao cho Thẩm vấn hình sự, rồi lại phải chuyển qua tay mấy vị quan, không chừng còn phải viết thêm hai ba cái công văn, hai ba cái quan ấn đóng mộc. Nhanh nhất cũng phải tới ngày kia hoặc ngày kia nữa, oan án của ngươi mới được chờ xét xử. Mà ngươi nói hiện giờ cha ngươi đang ở trong lao, sinh mạng như mành chỉ treo chuông, kéo dài thêm một ngày là càng tăng thêm phần nguy hiểm. Không bằng bây giờ ngay khi giờ Tỵ chưa qua, nhanh chóng đến đường III Saluzo cản Imhotep lại. Ông ta nhận đơn, vương tử nói một câu nhờ quan tâm đến án này. Chậm nhất là chiều mai, Thẩm vấn hình sự sẽ bắt đầu thẩm tra oan án cho ngươi.”
Gã ta kinh ngạc nhìn ta và Menfuisư, lát sau dập mạnh đầu: “Đại ơn đại đức này, tiểu dân suốt đời không quên.” Gã hơi ngẩng lên, cảm kích nhìn ta: “Tiểu dân nghe vương tử gọi quý nhân đây là công chúa, không biết là vị công chúa nào?”
Không tranh thủ thời gian mà chặn kiệu Imhotep, ở đây hỏi phong hàm bản điện hạ làm chi? Hơn nữa, Ai Cập ngoài ta còn có vị công chúa nào khác à? Là vị nào thế?
Menfuisư nói: “Vị này là công chúa Asisư.”
Gã lại kinh ngạc nhìn ta, mắt lóe lên, dập mạnh đầu thêm chập nữa: “Đa tạ công chúa điện hạ! Đa tạ công chúa điện hạ!”
Cặp nam nữ phía sau cũng dập đầu.
Dập xong, gã vẫn còn chưa chịu đi nhanh, lại tiến thêm hai ba bước, giơ cuộn huyết thư lên: “Giờ tiểu dân sẽ đến đường III Saluzo ngay, nhưng xin nhờ vương tử coi đơn kiện của tiểu dân, cầu xin vương tử nhất định phải giải oan cho tiểu dân!”
Menfuisư gật đầu, nói: “Được.” rồi nhấc chân tiến về phía gã.
Bỗng dưng ta thấy hơi kỳ, oan cáo trạng ta đã thấy không ít. Theo lý thì với oan án lớn, những người cần giải oan thường khóc lóc vô cùng thê lương. Nhưng gã này lại có vẻ trầm tĩnh quá mức, không lập tức guồng chân phóng nhanh đến đường III Saluzo, mà lại lần khân ở đây, không sợ làm lỡ giờ chẳng kịp chặn đường Imhotep.Không lẽ nghĩ đã có ta và Menfuisư biết án này rồi, nắm chắc lật được án chăng?
Menfuisư đã khom người tiếp nhận huyết thư, nhưng gã ta vẫn cúi đầu quỳ: “Vương tử, tiểu dân đã cho rằng, ngài không giống những kẻ khác, là một vị điện hạ tốt.”
Tay cầm huyết thư của gã bỗng giật giật.
Ta kinh hoàng, không kịp suy nghĩ đã nhào tới kéo Menfuisư, hét to: “Lui ra sau!”
Trong tích tắc, một vật nháng lạnh ngay dưới hai con mắt của ta nhắm đâm vào thẳng vào ngực trái của Menfuisư. Ta chỉ kịp vươn tay đến bảo vệ y, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt roẹt đứt vải vóc, đâm vào tay phải của ta, tựa như đã chạm đến cốt tủy.
Xung quanh lập tức nháo nhào, ta không nghĩ được gì cả, Menfuisư được ta bảo vệ chặt chẽ, nhưng không biết có bị thương chỗ nào không, liên tục hỏi một tràng:
“Menfuisư! Nhị đệ, ngươi có sao không? Nhị đệ, nhị đệ! Em trai, mau trả lời ta!”
Menfuisư trở tay đỡ người ta, thở dài:
“Vương tỷ, ta không sao.”
Ruka cũng lật đật chạy tới, tiếp lấy ta từ Menfuisư, không vui góp ý: “Điện hạ, thân thủ người nhanh nhẹn như thế làm gì. Về sau gặp mấy vụ như này, phản ứng chậm một chút sẽ an toàn hơn đó. Người đứng tại chỗ, những việc khác cứ để thần lo.”
Ta: “…”
Menfuisư: “…”
Thích khách huynh: “…”
Ruka một tay cẩn thận ôm ta mà không động đến vết đâm, tay kia một kiếm chém bay cánh tay của thích khách huynh: “Đồ bẩn thỉu! Sao ngươi dám động đến nữ nhân của chủ… ấy, động chủ tử của ta hả!”
Thích khách huynh thảm thiết ôm tay á á!
Ba người kêu oan ban nãy đã bị thị vệ trói gô lại, áp xuống đất, gã dẫn đầu cũng chính là thích khách huynh vừa giãy dụa vừa la lên: “Menfuisư! Ngươi dám cấu kết với ả gian tà này làm chuyện xấu! Uổng công ngươi là Pharaoh tương lai, đất nước này sớm muộn cũng suy tàn thôi!”
Nực cười!
Ta nhìn gã từ đầu xuống chân một lượt, nói: “Bản điện hạ không phải ngày nào cũng đi qua đây, hôm nay mới tình cờ qua. Không lẽ ngươi có thể tính đến từng bước một, thủ sẵn con dao từ trước?”
Thích khách huynh lại giãy dụa, máu từ tay trái lênh láng, nhưng không thoát nổi.
Ta nhíu mày, lại tiếp: “Không cần giả bộ, ai sai khiến ngươi, vì sao lại muốn ám sát vương tử, trong Thẩm vấn hình sự, ắt sẽ có người chờ ngươi khai.” Quay sang thị vệ, phẩy tay hai cái: “Lôi xuống dưới.”
Ari thấy máu me này nọ đã hết, vội vã đỡ ta phụ Ruka, lẹ mắt nhanh mồm nói:
“Điện hạ thật quá anh minh, loại tép riu như hắn sao có thể qua mắt được người?”
Ari, em có thấy giả tạo không, riêng ta thì thấy hơi bị giả tạo đấy. Ta méo mặt cười khiêm tốn: “Còn có Nhị vương tử ở đây, em nịnh hót ta không sợ bị chê cười hả.”
Thần sắc trên mặt Menfuisư phức tạp.
Thấy ta cười, y nói: “Vương tỷ trên người đang bị thương, nên nhanh chóng mời ngự y băng bó thì hơn. Bằng không nguy hiểm.”
Ruka gật đầu: “Điện hạ, máu rất quý giá.”
Ta cười cười: “Nhưng mà, nhị đệ mới nãy có lẽ bị giật mình nên hơi bị choáng rồi, dao còn găm trong thịt ta, đệ có kêu người đến băng bó, cũng không băng được đâu.”
Cuối cùng Menfuisư cũng chịu mỉm cười: “Ta cuống hết cả lên, không chỉ choáng váng, mà còn ngây ngẩn hết cả người.”
Người hầu của ta đã cho mấy người đi gọi ngự y, mấy người bên Menfuisư thì đỡ ta đi đến xe lạc đà. Menfuisư cùng ta đi, đến trước xe, ta bảo: “Nhị đệ về tẩm cung nghỉ ngơi trước đi, ta không có gì đáng ngại. Dao ngắn, chỉ bị đâm vào thịt thôi, đệ thấy dưới tay ta vẫn còn cử động được. Về đến cung ngự y rút ra, đắp thuốc rồi băng bó lại. Chừng chưa quá mười ngày thì sẽ khỏi thôi, vết thương vặt vãnh thôi ấy mà.”
Menfuisư nhìn tay áo thấm máu của ta, nhíu mày: “Câu này của vương tỷ là khách khí thôi…” đột nhiên như nhìn thấy gì đó, con ngươi đen láy co rút lại.
Ta theo tầm mắt y cúi đầu xem thử.
Hóa ra… là dấu hôn…
******
– End chap 27.
– Đủ hack não chưa hỉ 😆😆😆 mà thực ra có hack méo, từ từ mới có sau a :)) cơ mà chap 7574 từ, riêng phần xuân cung đồ H+ chiếm hết 4000 từ đó, quào 😲😲.