Đọc truyện [Đồng Nhân Naruto] Cánh Sen – Chương 7
Trở lại thời điểm 3 ngày trước, thời điểm Hasu giao chiến với 3 tên mặt nạ áo choàng tại khu đất trống trong khu rừng:
Một sự thật rõ ràng, dù có là thiên tài tới đâu thì cô cũng vẫn chỉ là một
cô bé 6 tuổi, mới chỉ bắt đầu luyện tập trong một thời gian ngắn không
thể chống trả lại được ba người đàn ông khỏe mạnh, lại là những ninja
hàng đầu. Cô biết rõ, bọn họ còn chưa chiến đấu hết sức mình, nếu như
lúc này có Sasuke và Naruto ở đây ba người bọn cô cũng không có một tia
cơ hội phản kích nào. Trận chiến này không thể kéo dài, càng kéo dài cô
càng bất lợi. Linh cơ chợt lóe, Hasu tung người quay tròn trên không
trung phi ba thanh kunai có gắn bùa nổ về phía ba tên mặt nạ rồi nhảy
vào trong rừng.
Đặt chân vào rừng khuất mắt ba người kia, Hasu lập tức kết ấn:
– Kage Bunshin no jutsu (Ảnh phân thân thuật)
Một phân thân giống y hệt Hasu xuất hiện, tiếp tục chạy trốn đánh lạc hướng ba người kia, còn bản thân Hasu thật sự lại dùng thuật biến hình.
– Henge no jutsu. (Biến hình)
Biến mình thành một cái cây nhỏ, cải trang che dấu tung tích ba người kia.
Những thuật tưởng như đơn giản, nhưng khi được áp dụng và sử dụng thuần
thục thì vẫn luôn hiệu quả, giống như tình hình hiện tại Hasu đã thành
công đánh lừa ba ninja cao thủ hơn mình. Chờ khi xác định phân thân của
mình đã dẫn ba người kia chạy đi xa Hasu nhanh nhẹn hành động để lại tín hiệu cho Naruto và Sasuke, cô biết chắc chắn hai người họ sẽ tìm mình,
nếu không có tin tức gì họ nhất định sẽ rất lo lắng. Qua giao chiến và
nhận thức trang phục của ba tên mặt nạ, Hasu nhận ra bọn họ là ANBU của
làng Lá, rất có khả năng là người của lão già đó. Nếu như đối với Sasuke lão ta còn phải kiêng dè vì Itachi niichan vẫn luôn nhìn chằm chằm lão, nhưng còn cô – chỉ là một nhóc con không còn ai nương tựa, thì chẳng có nguyên cớ gì khiến lão phải buông tha. Cũng phải thôi, nếu cô là lão
thì cô cũng sẽ hành động vậy, bởi nếu hiện tại lão không ám sát được cô
thì tương lai của lão chắc chắn chỉ là một màu u tối.
Lúc này về
làng tuyệt đối không an toàn, đâu đâu cũng có tai mắt của lão, đã xảy ra sơ suất một lần, hẳn lần sau lão sẽ không để lộ sơ hở cho cô có cơ hội
trốn thoát, tạm thời tốt nhất nên tránh đi.
Trời dần tối, Hasu
phát hiện ra một hang động kỳ lạ trong núi, có lẽ đêm nay cô phải nghỉ
tạm tại đây rồi. Chuẩn bị bước chân vào hang động, Hasu chợt cảm thấy
thân hình mình mệt mỏi rã rời. Thì ra là phân thân của cô bị ba người
kia bắt đi lúc này đã được giải, diễn biến mọi chuyện mà phân thân của
mình đã trải qua Hasu thu lại được hết. Cô cười khẩy:
– Quả nhiên là lão. Lão lại còn muốn lấy đi đôi mắt Sharingan của mình? Mơ tưởng!
Hasu tiếp tục bước chân vào hang, nhìn hang động sâu hun hút bên trong cô
cảnh giác tiến sâu vào thám hiểm. Bên trong là một mảnh bóng tối, không
nhìn rõ Hasu đốt lửa lên que đuốc cầm trên tay, hang động dần sáng lên,
có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật. Hang động này khá lớn đủ để người lớn
đi qua, nó có hình ống sâu hút vào bên trong, bề mặt lồi lõm, có thể
nhận ra nơi này được hình thành bởi những dòng chảy nham thạch từ hàng
ngàn năm trước. Đi được khoảng 100m hang động bỗng rẽ sang một lối khác, trên trần và vách hang động phía xa đột nhiên phát sáng giống như bầu
trời đầy sao. Hai mắt Hasu tỏa sáng:
– Oa!!!! (Hasu thốt lên!) Giống y như dải ngân hà vậy!
Hang động này rộng hơn lúc ban đầu, trước mắt Hasu là một hồ nước xanh thẳm. Có thể nhìn thấy rõ hơn những điểm sáng trên vách hang là những con đom đóm, ánh sáng dìu dịu, và những ấu trùng sản sinh ra những giọt nhầy
buông xuống như những dải pha lê tuyệt đẹp.
Hasu sung sướng hét lên.
-[Aaaaaaaaaaa!!!!]
Giọng cô vang dội lại.
– [Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!]
Giọng cô cười thích thú, là một cô gái ai chẳng thích nhìn cái đẹp, ai chẳng
thích có những giây phút nên thơ, lãng mạn? Hasu cũng không ngoại lệ,
sống trong thế giới công nghệ hiện đại hơn hai mươi năm, cô nào có cơ
hội chứng kiến cảnh tượng đẹp như vậy. Thật nhớ tới những ngày tháng xa
xôi cô và Shisui niichan cùng lên núi ngắm sao. Ôi cái thú vui của hai
người nó mới tao nhã làm sao, thật đúng là tác phong của những con người quý tộc mà. Hasu mỉm cười nhớ lại.
Xung quanh Hasu là những ánh
sáng lấp lánh kỳ diệu, những con đom đóm như cảm nhận được điều gì đó,
chúng bay tới vây quanh người Hasu tạo thành hình xoắn ốc trải dài từ
dưới mặt đất lên đến tận nóc hang động. Chưa bao giờ Hasu nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy trong đời. Cô thích thú đưa tay ra hứng, khóe môi cong lên không ngừng lại được. Nhìn Hasu lúc này tinh khiết, tỏa sáng
như một thiên thần có cánh!
******
– Một cánh, hai cánh, ba cánh,…
Hasu thích thú dứt từng cánh hoa, những cánh sen trắng ngần như những chiếc
thuyền nhỏ là là trôi theo dòng nước. Dưới chân cảm thấy buồn buồn, nhột nhột cô cúi đầu xuống.
Ôi! Chú chó tí hon có bộ lông xù trắng
tinh như một quả bóng, đôi mắt sẫm màu hình quả hạnh mở lớn có vẻ trông vô cùng thông minh lanh lợi. Cái đuôi xù uốn cong quẫy quẫy, miệng ngậm một đóa sen trắng hếch lên như muốn nói:
“Hoa đẹp tặng chị gái xinh đẹp, đáng yêu nè!”
Hasu cười vang, ôm chú chó vào lòng nhìn xung quanh, đoán chắc đây là quà của Shisui niichan!
– Niichan, em biết là anh rồi nhé!
Nể tình cún con nè em tha thứ cho anh đấy! Anh ra đây đi!
– Niichan!!! Shisui niichan!!!!….
Trên ngọn cây gần đó Shisui một bên mắt bị thương không thể mở, con mắt còn
lại đau đớn nhìn Hasu. Anh thật rất muốn bước ra ôm nhóc con vào lòng
lúc này.
“Hasu, em là nụ sen trắng trong sáng và thuần khiết,
chính là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Anh muốn thay ba mẹ chứng
kiến em trưởng thành. Nhưng… tha thứ cho anh trai của em nhé.
Anh tin em gái anh sẽ kiên cường, mạnh mẽ vượt qua khó khăn, lớn lên sẽ trở thành một nàng thiếu nữ thiện lương, xinh đẹp. Thật sự quá lời cho
thằng em rể tương lai của anh rồi. (Lúc này anh vẫn còn tâm trạng tính
toán em rể tương lai. +.=))
Hasu, giữ mãi nụ cười như lúc này nhé! Shisui yêu Hasu!”
Rồi anh biến mất ngay sau đó!
Hasu giống như nghe thấy những tâm sự trong lòng lúc này của Shisui, gương
mặt chợt trở nên bàng hoàng, hoảng hốt. Cố ngừng tiếng gọi nhìn ngó xung quanh, nhưng không thấy anh đâu. Cô xị mặt xuống, mấy ngày nay anh hay
đi sớm về trễ, ngày nào Hasu cũng ngồi đợi cửa, nhưng đêm nào cô cũng
ngủ quên mất. Chỉ đến sáng ngày hôm sau tỉnh dậy thấy mình nằm ở trên
giường Hasu mới biết đêm qua niichan có về nhà.
Nhấc chân vào trong nhà, không biết nghĩ thế nào Hasu lại quay người đi về hướng thác Nakano. Đổi môi dẩu lên lẩm bẩm:
– Niichan không chịu về với Hasu, Hasu bỏ nhà đi cho anh coi! Hừ!…
Hừ!… Hasu giận Shisui rồi. Shisui niichan phải mang về cho Hasu 1 bó
sen thật to, thì Hasu mới tha thứ cơ.
Gật gật đầu suy nghĩ.
– Ukm…!!! Mà không được, niichan giỏi như thế mỗi bó hoa thì dễ quá rồi.
Đúng rồi! Shisui phải cõng Hasu đi vòng quanh làng nữa mới được. Nhất
định thế!
Vừa đi vừa nghĩ không để ý tới Shisui niichan nữa, chẳng mấy chốc Hasu đã gần tới dòng thác.
….
Mắt trừng lớn, Hasu không thể tin vào những gì mình vừa đang thấy. Shisui
niichan hai mắt đẫm máu, từng dòng từng dòng tràn ra theo khóe mắt, anh
cứ bước lùi dần về phía sau rồi rơi thẳng xuống vực.
Hasu ngây
ra, không thể thốt lên được lời nào. Đôi chân bé nhỏ lao nhanh về phía
bờ vực. Nhưng đôi chân cô nhỏ quá, không thể nào đuổi kịp anh. Chân vấp
ngã, Hasu không khóc không kêu đau, cứ để thứ nước đỏ tươi chảy dài
xuống mắt, cánh tay, mắt cá chân đau nhói, Hasu lại đứng lên chạy tiếp.
Cô phải thấy anh, phải bắt anh về nằm ôm cô kể truyện, anh phải dẫn cô
đi hái sen, cõng cô đi chơi quanh làng, cùng cô lên núi ngắm sao,….
Hasu cứ vấp ngã, lại đứng lên,… vấp ngã, đứng lên…
“Sao đường
hôm nay dài thế!!! Niichan! Anh quay lại đi! Hasu đau lắm. Chân Hasu
đau, tay Hasu đau, nhưng sao cả tim Hasu cũng đau nữa,… Tại sao nó đau thế?… Hasu không biết. Shisui nói cho Hasu đi! Mỗi lần Hasu đau,
Shisui cũng ôm Hasu thổi vù vù…. Giờ Shisui đâu rồi…”
*******
Nếu như có ai đó nhìn thấy Hasu lúc này, hẳn sẽ nhận ra điều gì đó bất
thường. Đôi mắt cô bé vô thần tiến về phía dòng thác Nakano, khuôn mặt
vặn vẹo giống như phải trải qua một nỗi đau nào đó cực kỳ khủng khiếp.
Giống như thế giới này đã lấy đi tất cả của cô. Những đàn đom đóm, trong hang động Hasu tiến vào khi chạng vạng tối, lúc này biến mất vô tung vô tích giống như chưa từng xuất hiện.