Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 9: 9
Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.
CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.
Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.
Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…
————
Chap 9
Hồ Lục ngồi trong Tàng Thư các cùng với Lam Khải Nhân đọc sách. Khải Nhân lật từng trang sách chăm chú đọc. Hồ Lục lật lật, thoáng cái đã đọc xong cuốn sách mà chán nản để một bên. Khải Nhân ngừng đọc, hướng ánh mắt về phía người đang cảm thấy nhàm chán kia cất giọng.
-Hồ Lục, ngươi có thể đọc chuyên chú một chút không a?
Hồ Lục ai oán nhìn về phía Khải Nhân.
-Ta chính là đọc rất nghiêm túc mà.
Hồ Lục nhìn nhìn Khải Nhân, vẻ mặt ngây thơ “Ta đâu có làm gì sai a?”
Khải Nhân bất lực thở dài, trầm ngâm vài giây rồi nói:
-Nếu ngươi đọc xong rồi thì đọc lại cho ta nghe xem?
Chính là không ngờ Hồ Lục cứ thế đọc vanh vách lên cho y nghe. Khải Nhân nghe y lại lật sách xem lại. Ừm…không sai một chỗ nào. Y thực sự cả kinh. Hồ Lục cư nhiên lại giỏi như vậy! Khải Nhân tán thưởng nhìn Hồ Lục.
Hồ Lục nhận được sự tán thưởng của y, cười. Hai mắt sáng lên nhìn Khải Nhân.
-Khải Nhân…Chúng ta ra ngoài chơi một chút đi nga…
-Vẫn là để ta đọc xong cuốn sách này đã.
Hồ Lục nghe Khải Nhân nói vậy, có chút ỉu xìu nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng bình thường gật đầu. Khải Nhân lại chăm chú đọc sách. Hồ Lục tiến đến chỗ bên cạnh y, chống tay xuống bàn nhìn y.
Thật đẹp a~ Khải Nhân thực là đẹp!
Chính là nhìn y một lúc, hai mắt Hồ Lục mơ màng, lim dim ngủ mất. Nghe tiếng va chạm nhẹ, Khải Nhân rời trang sách dịu dàng nhìn người bên cạnh đang nằm ngủ, mỗi khẽ nở nụ cười, xoa nhẹ mái tóc Hồ Lục. Cảm xúc mềm mịn truyền tới đôi bàn tay y. Tóc Hồ Lục thệt mềm. Những lọn tóc đen bóng dài xuôn mượt vờn quanh tay.
-Ừm…Khải Nhân…
Khải Nhân nghe Hồ Lục gọi tên mình tưởng y tỉnh dậy giụt tay lại. Hồ Lục đảo người, nắm lấy bàn tay y, miệng khẽ nỉ non.
-Khải Nhân…ngươi thực đẹp…
Khải Nhân đỏ mặt. Không biết là đang mơ cái gì? Tự nhiên nói ta thật đẹp là sao? Khải Nhân, tâm bấn loạn suy nghĩ. Nhớ lại lời Hồ Lục nói lại nhận ra bản thân cảm thấy thỏa mãn…hạnh phúc…Mình rốt cuộc là đang nghĩ vẩn vơ cái gì chứ ?
——–
Trong khoảng thời gian ở đây, Hồ Lục nhanh chóng kết thêm được rất nhiều bạn mới. Môn sinh các gia tộc đều khá thích trò chuyện cùng Hồ Lục, nhanh chóng vây xung quanh y thành một nhóm. Mặc dù phần lớn thời gian, Hồ Lục chính là cái đuôi nhỏ theo sau Lam Khải Nhân a.
-Trường Trạch! Phong Miên! – Hồ Lục vui vẻ gọi.
Hai người kia đồng loạt xoay người đối với Hồ Lục vui vẻ chào hỏi. Hồ Lục nhanh chóng tiến đến trò chuyện cùng họ. Ba người họ khá là hợp cạ . Phong Miên và Trường Trạch hiểu rõ có thời gian chạy đến chơi cùng với bọn họ ắt Khải Nhân đi đâu rồi.
Một nữ tử xinh đẹp, kiều mị tiến đến.
-Ngụy đại ca. Phong Miên ca.
Hồ Lục nhìn nữ tử mới đến. Cô nương này quả thật trông cũng thật xinh đẹp. Nước da trắng, môi đỏ, giọng nói thanh thoát, dáng người cũng thật đẹp. Sau đó Hồ Lục liên tưởng đến Vô Lạc tỷ tỷ cùng mẫu thân của mình rồi rút ra kết luận. Người này khí chất, nhan sắc không có bằng mẹ hắn cùng sư tỷ a nhưng cũng là một hương y mĩ nhân. Nhưng mà so với Khải Nhân, vẫn còn kém xa đi.
Nếu như Tàng Sắc tán nhân biết được Hồ Lục đang nghĩ cái gì, cô nhất định sẽ táng thẳng vào khuôn mặt của Hồ Lục. Cái thứ u mê vợ!!!
-Hồ Lục công tử nghe danh đã lâu giờ mới gặp a. – Tàng Sắc tán nhân mỉm cười nói.
Hồ Lục mỉm cười đáp lại. Trò chuyện một hồi chính là nữ nhân này cũng thật thú vị a! Khiến hắn nhớ một chút đến Vô Lạc sư tỷ kia của hắn a!
Khải Nhân cùng với anh trai đi xử lí một chút sự vụ, y vừa nhìn liền bắt gặp Hồ Lục đang cùng một nữ tử xinh đẹp trò chuyện hết sức vui vẻ, bên cạnh còn có Giang Phong Miên cùng Ngụy Trường Trạch, khẽ nhíu mày một chút. Thanh Hành Quân nhìn đệ đệ mình rồi lại nhìn về phía kia mỉm cười nói:
-Hồ Lục quả là người gặp người thích. Nhanh như vậy đã kết thêm được nhiều bằng hữu.
Khải Nhân nhìn nhìn một chút rồi tiếp tục bước đi. Hồ Lục quả thật rất được mọi người yêu thích a. Lúc hắn cùng mình nói chuyện liệu có cảm thấy nhàm chán hay không ? Không hiểu sao Khải Nhân cảm thấy có một chút khó chịu trong lòng.
-Khải Nhân! – Hồ Lục nhìn thấy y liền vẫy tay hô lớn, muốn Khải Nhân để ý tới mình.
Khải Nhân nhìn Hồ Lục vẫy tay gọi mình, hai hàng lông mày giãn ra. Thanh Hành Quân cười thầm thấp giọng nói:
-Đệ đi cùng với Hồ Lục đi. Huynh đi trước.
Khải Nhân gật đầu rồi bước tới chỗ Hồ Lục, khuôn mặt vẫn thanh lãnh như thường nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy dịu dàng, nhắc nhở Hồ Lục nhưng giọng lại không mang theo hàm ý trách cứ:
-Vân Thâm Bất Tri xứ cấm làm ồn.
Hồ Lục gật đầu, cười cười ra vẻ biết lỗi.
Tàng Sắc tán nhân, nữ tử này thế mà lại vây xung quanh Khải Nhân của hắn bắt chuyện khiến cho Hồ Lục bỗng cảm thấy nữ nhân này thật chướng mắt.
-Lam nhị công tử a. Quả nhiên danh bất hư truyền thật đẹp trai a.
Ngụy Trường Trạch và Giang Phong Miên đứng ở một bên đành cười trừ nhìn nữ tử.
-Lam nhị công tử cùng Hồ Lục thật thân thiết a~
Cuối cùng là cả 5 người hợp thành một nhóm nói chuyện. Khải Nhân căn bản không nói gì nhiều chỉ khi cần thì đáp lại, nếu là Hồ Lục nói y sẽ đáp lại nhiều hơn còn nếu là ba người còn lại thì chính là từ 2 đến 5 từ, 5 từ đã chính là dài nhất.
Ngụy Trường Trạch, Giang Phong Miên, Tàng Sắc tán nhân cảm thấy bọn họ đang bị ăn cẩu lương.
Bộ dáng chó con phe phẩy đuôi của Hồ Lục bên cạnh Khải Nhân là thế nào?
Rõ ràng là nhiều lúc hai người đang nói chuyện với nhau đấy có biết không hả?
Cho dù thế nào thì nhờ có Hồ Lục làm cầu nối mà bọn họ có thể trò chuyện được với một cái cục băng quy tắc của Lam gia. Nói chính ra, Tàng Sắc tán nhân chính là không kiêng nể trời đất chọc Khải Nhân.
-Aiza, nhiều lúc cảm thấy hai người như phu thê ý nhỉ.
Ngụy Trường Trạch cười trừ nói:
-Muội đừng trêu đùa nữa.
Tàng Sắc tán nhân cười hì hì liếc mắt về phía Hồ Lục. Rõ ràng là đang thỏa mãn.
Khải Nhân lạnh lùng phun hai chữ :”Vô vị!”. Lạnh lùng đu lên trước, Hồ Lục vội vã đi theo.
Tàng Sắc tán nhân lại được dịp cười lớn:
-Rõ ràng là nói trúng tim đen.
Giang Phong Miên nhẹ giọng nói:
-Được rồi đừng đùa nữa. Cẩn thận, y lại phạt muội chép gia quy. Lần trước muội trêu chọc y đã bị chép ba lần gia quy rồi không nhớ sao?
Lần trước chính là trong lúc Khải Nhân đang cùng Hồ Lục thưởng trà, trò chuyện cùng với Phong Miên. Tàng Sắc tán nhân lén trốn ra ngoài mua ít điểm tâm ngọt ăn trong giờ học. Đang ăn liền bị Khải Nhân phát hiện, Lam lão tiên sinh liền phạt cô.
Cô đưa bánh cho Khải Nhân y lại không lấy liền mở miệng trêu đùa:
-Lam nhị công tử. Ngươi không ăn sao? Hay ta gọi Hồ Lục tới đút ngươi ăn nha~
Khải Nhân tức giận nhìn cô:
-Tàng Sắc tán nhân!
Nghĩ đến, cô liền cười lớn nói:
-Ai kêu biểu hiện của Khải Nhân huynh trông lại đáng yêu như vậy? Muội chính là muốn trêu chọc hắn nhiều một chút a!