[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 10: 10


Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 10: 10

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…

————

 Lam Khải Nhân lạnh lùng trước giờ vốn chẳng cùng ai thân thiết mấy, nay lại vì Hồ Lục mà có thêm bằng hữu khiến Thanh Hành Quân hết sức vui vẻ. Thanh Hành Quân chính là thúc giục y đi chơi nhiều một chút, Khải Nhân thực sự hết nói nổi. 

 Khải Nhân hiếm có thời gian nhìn ngắm hoa rơi thưởng trà thế này…Rõ ràng nhìn khung cảnh đẹp, ly trà thơm phức, không khí thanh bình nhưng cảm thấy không vui, thiếu thiếu a! Hay là đi đến Tàng Thư các đọc sách, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Khải Nhân suy nghĩ rồi vẫn không đi. Không hiểu sao, lại không có tâm trạng đến đó đọc sách. 

Không biết Hồ Lục đang làm cái gì nhỉ ? Khải Nhân đưa ly trà lên miệng âm thầm suy nghĩ.

Bình thường, Khải Nhân chỉ cần ngẩng mặt liền thấy Hồ Lục, xoay đi xoay lại liền nhìn thấy y ve vởn xung quanh, vô ý liếc mắt sẽ ngay lập tức liền thấy…Hôm nay thế nào lại liền như một cái bóng mất hút. Không có Hồ Lục làm cầu dẫn, Khải Nhân cũng không có đi tụ tập với đám người Phong Miên nói chuyện. 

Đang suy nghĩ, một bàn tay đặt lên vai y, giọng nói vui vẻ vang lên. 

-Lam nhị công tử nha~ Ngươi thế nào ở đây uống trà một mình vậy?

Không cần nhìn, Khải Nhân biết rõ là ai. Người không có mặt mũi, tùy ý phe phởn đằng sau ngoài vị Tàng Sắc tán nhân còn có thể là ai sao? 

Khải Nhân có chút ghét bỏ, hất tay cô ra. Tàng Sắc tán nhân bị hất tay ra, vẻ mặt vui vẻ vẫn không thay đổi, tùy ý ngồi xuống đối diện Khải Nhân, tiện tay rót ly trà uống.

 -Trà này mới thật thơm a!

Lam Khải Nhân thần sắc không đổi, không thèm nhìn cô. Chính là nội tâm lại có chút không vừa ý. Hừm, trà Hồ Lục mua tặng y đương nhiên thơm ngon. [ Rõ ràng là đang ghen (¬‿¬)]


Tàng Sắc tán nhân không để ý tới bộ mặt lạnh nhạt của Khải Nhân, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, giọng nói thanh thoát.

-Như thế nào lại không thấy Hồ Lục bên cạnh ngươi. Không phải bình thường hai người dính nhau lắm mà.

Khải Nhân nhìn Tàng Sắc tán nhân, khuôn mặt dường như lộ ra mấy vạch hắc tuyến, nhìn nàng với ánh mắt như nhìn một thứ kì dị khiến cho Tàng Sắc tán nhân cũng hơi rụt người lại. Y lạnh lùng nói hai chữ:

 -Vô vị!

Tàng Sắc tán nhân: “…”

Giang Phong Miên cùng Ngụy Trường Trạch từ xa đi đến không khỏi ôm đầu thở dài. Tàng Sắc tán nhân sao mỗi ngày lại thích trêu chọc vị này a! Bọn hắn thực sự cũng mệt mỏi lắm a!

-Khải Nhân huynh đừng để  ý. Muội ấy có chút trẻ con.  – Giang Phong Miên đi đến, giọng nói trầm ổn, hướng Khải Nhân mà nói, trong nội tâm sớm cầu người này đừng có sinh khí a. 

Khải Nhân không nói gì, chỉ cầm ly trà lên uống. Giang Phong Miên nhìn về phía Tàng Sắc tán nhân trách cứ, cô khẽ cười hì hì cho qua chuyện. Nhìn nàng, Giang Phong Miên cũng thở dài bất lực. 

-Ngụy đại ca. Phong Miên huynh.

Hai người họ cùng ngồi xuống bàn trà. Giang Phong Miên nhìn cảnh sắc xung quanh, mỉm cười:

-Cảnh ở Vân Thâm thật đẹp.

Giang Phong Miên là con trai độc nhất, thông minh trầm ổn, là người kế vị của Giang gia nên lễ nghi cách ăn nói khỏi phải bàn. Ngụy Trường Trạch đi theo Phong Miên, là cánh tay phải, huynh đệ tốt của y, biết làm thế nào cho phải, tùy ý có chừng mực. Nói đi nói lại, trong cả ba người Khải Nhân đều tán thưởng tuy nhiên y chính có chút chướng mắt Tàng Sắc tán nhân a. Quá tùy ý, nhiều lúc không đem gia quy để trong mắt. [ Ngụy Vô Tiện: …]

Giang Phong Miên cùng với Khải Nhân trò chuyện. Ngụy Trường Trạch cùng với Tàng Sắc tán nhân nói chuyện với  nhau. 

Còn hiện tại vị Hồ Lục đang trốn ở trong phòng của mình.

-Sư tỷ. Cha, mẹ. Ca ca.


Miếng ngọc bội phát sáng. Một nữ tử vận tử y, tóc được vấn cao, khí chất mạnh mẽ. Bên cạnh nữ tử là một nam nhân cao to mặc lục y, ánh mắt băng lãnh, khí chất vương giả nhẹ nhàng lướt qua cả căn phòng, ngữ khí mạnh mẽ :

 -Đệ định khi mới về? – Nam nhân đang nói này chính là ca ca của Hồ Lục.

Một nữ nhân đã gần trăm tuổi, cực kỳ đẹp, dáng vẻ hiền hậu, đầu cài trâm phượng vàng lấp lánh. Nữ nhân mặc áo choàng vàng kim lấp lánh thêu hoa tinh xảo, cử chỉ đều lộ ra vẻ cao quý. Bà chính là hoàng hậu của Thiên Hành Quốc, mẫu thân của Hồ Lục.

-Con đừng có dọa em con sợ a?- Bà nhìn Hồ Lục dịu dàng nói. – Khi nào con định trở về a?

Hồ Lục gãi gãi tóc, hơi run run nhìn ba vị phụ huynh nói:

-Con cũng không biết nữa ạ. Chắc một thời gian nữa.

Hồ Lục nói xong không dám nhìn ba người a. Thực sự là sợ lắm a! Không chừng ca ca muốn đập mình một trận rồi hu hu

Phụ thân Hồ Lục nhìn y, thở dài:

-Con thích ở đây thì cứ ở đây chơi một thời gian cũng được nhưng không được trễ nãi việc tu luyện cũng đừng có quên con là nhị hoàng tử của Thiên Hành Quốc.

Ông nghe con trai nói xong cũng hơi tức giận nhưng nhìn vẻ mặt sợ sệt của nhi tử, lại thêm ánh nhìn của thê tử đành thở dài nói vậy. 

Cha mẹ chấp nhận nhưng ca ca lạnh lùng lớn giọng:

-Hồ nháo! Không biết là thế nào!

Hồ Lục sợ hãi co rụt người lại. Vô Lạc nhìn sư đệ cười, vỗ vai Hồ Nhất  khuyên nhủ:

-Huynh bình tĩnh lại a!


Hồ Nhất  hừ lạnh nhìn đệ đệ vô dụng của mình, muốn đánh nó vài phát chỉ tiếc đây chỉ là ảo bản thể hiện ra để nói chuyện. Vô Lạc cười cười nhìn Hồ Lục, ánh mắt đảo quanh ý vị thâm trường nói:

 -Đệ ở đây chắc cũng vui lắm nhỉ có khi không muốn về luôn a~

Vừa nói xong, Hồ Lục ngước mặt đã nhìn ngay ánh mắt muốn giết người của ca ca nhà mình.

-Ách…nương cha, ca ca, sư tỷ…sư phụ đâu a?

-Sư phụ đang bế quan. Người cũng thực nhớ đệ lắm! – Vô Lạc nói.

Hồ Lục liền cảm thấy có một chút tội lỗi.

-Đệ ở đây không bị người ta ức hiếp chứ?

Hồ Lục lắc đầu. Ca ca dù rất đáng sợ nhưng chính là vì lo cho hắn. Nhớ hồi trước, thân thể hắn yếu kém cũng là ca ca đem bảo hộ tuy suốt ngày mắng hắn vô dụng nhưng mà thật ra luôn đem thứ tốt nhất đến cho hắn. Cha nương cũng đều hi vọng hắn sống một đời thoải mái, vui vẻ bởi vậy nên cuối cùng vẫn để hắn tùy ý nhưng đương nhiên dưới tầm mắt bọn họ. Hồ Lục ở đây, bọn họ không đến được,  trong lòng không tránh khỏi lo lắng.

May mắn nơi này thực lực của Hồ Lục có thể coi khá mạnh rồi.

Hồ Lục ngồi nói chuyện kể mấy sự tình cuộc sống sinh hoạt cho cha nương cùng ca ca nghe, nhắc đến Khải Nhân ngữ khí liền vui vẻ sinh động hơn hẳn. 

Trong đại điện, viên ngọc bội tắt dần. Vị hoàng đế người người sùng bài- cha Hồ Lục thở dài.

-Lục nhi ở đấy xem ra rất vui  vẻ. Cũng tốt.

Nương của Hồ Lục- Liễu Thanh Tuyết nhớ đến nhi tử mỉm cười dịu dàng, nhẹ vuốt lưng phu quân:

 -Thiếp thấy Hồ Lục ở đó cũng tốt. Thằng bé ở đấy vui vẻ như vậy bất quá đồ ăn ở Lam gia kia…Lục nhi không biết chính là ăn có no không?

Cả ba người cùng thở dài. Hồ Lục ở đó tránh xa nơi quyền thế, không trói buộc với thân phận hoàng tử thoải mái cùng người khác vui đùa. 

Thân thể của Hồ Lục năm sáu tuổi bị người ta hạ độc nên trở nên yếu ớt may mắn có sư phụ cứu nếu không e đã chết. Thân phận là hoàng tử cho dù có ca ca bảo vệ cũng phải gắng sức mà rèn luyện không để người khác dè bỉu, cũng không thể tùy tiện vui đùa. Bản thân Hồ Lục mang trong mình một dòng máu đặc biệt, cũng là lý do khiến cho y bị Hắc ma tộc để ý.

-Hắc ma tộc dạo này đã bắt đầu trỗi dậy, con lo lắng sắp tới không mấy yên bình. Sư phụ cũng vì chuyện này mà lo lắng. – Vô Lạc nhìn ba người nói.


Hồ Nhất lạnh lùng:

-Hừ. Một đám không biết điều.

Phụ thân nhíu mày suy nghĩ:

 -Biên giới gần Linh Lung quốc cũng có biến. Con để ý nhiều hơn.

Hồ Nhất tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu.

Cuối cùng Hồ Lục lạc sang thế giới khác lại là điều tốt.  Vô Lạc nhìn bầu trời, nhìn cảnh sắc yên bình thở dài:

 -Mọi chuyện sau này không biết thế nào?

Lúc nói chuyện với Hồ Lục, cô cảm thấy có một nguồn năng lượng kì lạ trong phòng của Hồ Lục là do ảo giác hay thực sự có gì đó. Tốt nhất tối nay phải hỏi thử xem nó có cảm nhận được vật gì đặc biệt không? Không biết nguồn năng lượng này tốt cho Hồ Lục hay không? Vô Lạc không có nói là vì sợ mọi người lo lắng.

———

 Chap này tự nhiên viết dài ghê á!

Sư phụ của Hồ Lục là bạn tốt của cha mẹ Hồ Lục. Vô Lạc được cha mẹ Hồ Lục coi như con ruột đối đãi. Còn ca ca của Hồ Lục không nhận sư phụ của Hồ Lục làm sư phụ. Hồ Nhất được cha chỉ điểm, học trực tiếp một mình, khó hiểu sẽ đi tìm người lĩnh giáo. Hồ Lục thân thể từ nhỏ bị bệnh được sư phụ điều tức thân thể, võ công pháp thuật cũng là sư phụ chỉ dạy cho. Ngoài ra theo ca ca luyện tập huấn luyện.

Hồ Lục: Huấn luyện với ca ca và cha thực sự là địa ngục nhân gian mà! _T . T_  Ta mới là không có ngu đi tìm chết a !

Hồ Nhất: Hồ Lục!!!

———-

Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha~ Hi vọng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của mình. Truyện còn nhiều thiếu sót, có gì mong các bạn chỉ dẫn thêm cho mình nha ^3^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.