Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 34: 33
Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.
CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.
Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.
Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…
——-
-Hồ thúc… -Giang Trừng khẽ gọi.
Hồ Lục tiến lại, nụ cười dịu dàng:
-Có chuyện gì sao?
Giang Trừng hơi ấp úng vẫn chưa biết mở lời như thế nào. Không lẽ hỏi trực tiếp ? Cứ cảm giác thế không ổn. Giang Trừng bấn loạn.
Hồ Lục nhìn Giang Trừng đang bối rối, liền nói trước:
-Chuyện lúc nãy, cảm ơn.
Giang Trừng a lên một tiếng chưa hiểu gì, nhìn nụ cười của Hồ Lục mới nhớ ra là Hồ thúc đang cảm ơn chuyện gì. Giang Trừng suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Hồ thúc…người yêu thúc phụ?
Hồ Lục dường như suy nghĩ điều gì đó rồi mỉm cười nói:
-Đúng, rất yêu.
Không hiểu sao lúc này, Giang Trừng cảm thấy nụ cười của Hồ Lục thực sự quá đẹp. Bỗng dưng, một ký ức nhỏ lóe lên trong đầu Giang Trừng…
-Hồ thúc, chúng ta đã từng gặp nhau phải không? Khi con 3 tuổi.
Hồ Lục có vẻ ngạc nhiên nhìn Giang Trừng rồi nở nụ cười, tay khẽ xoa đầu Giang Trừng.
Giang Trừng nhớ năm 3 tuổi đã gặp được một nam nhân cực kì xinh đẹp.
Nam nhân ấy từng nói muốn gặp một người nhưng không dám gặp…
Người đó chắc chắn là thúc phụ rồi! Giang Trừng ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Hồ Lục, hai mắt tràn đầy tin tưởng nói:
-Hồ thúc, con nhất định sẽ ủng hộ người
Nhìn thái độ nhiệt tình của Giang Trừng, Hồ Lục mỉm cười. Đứa trẻ này đáng yêu thật… Bộ dạng này giống như bộ dáng năm đó của Giang Trừng.
Hồ Lục đã luôn quay trở lại thế giới này rất nhiều nhưng chưa từng dám đi gặp người kia, chỉ nhìn thì xa là đủ rồi. Luôn âm thầm nhìn một chút rồi lại rời đi.
Giang Trừng năm ba tuổi theo cha đến Lam gia. Trong lúc mải chơi đùa, Giang Trừng mới đi lạc rồi gặp ca ca áo trắng. Vị ca ca đấy vô cùng đẹp, cũng vô cùng dịu dàng. Vị ca ca đưa Giang Trừng trở lại chỗ cũ rồi biến mất. Lúc đấy còn nhỏ, Giang Trừng tưởng như gặp được tiên hạ phàm, vui vẻ kể cho phụ thân nghe.
Nhiều năm trôi qua, kí ức sớm chìm vào quên lãng.
Giang Trừng nhớ lại, ngạc nhiên nói:
-Thì ra người luôn trở lại xem thúc phụ sao?
Hồ Lục mỉm cười. Chỉ là muốn nhìn xem y sống có tốt không…Sau đó Hồ Lục cũng không dám quay lại xem nữa. Chiến tranh bùng nổ, Hắc Ma tộc quay lại. Suốt quãng thời gian đó, Hồ Lục từng muốn buông bỏ. Thực sự rất mệt mỏi…
Khải Nhân là người đã cứu hắn. Bởi vì có Khải Nhân, nụ cười của y đã cứu rỗi hắn.
Những lúc cảm thấy như muốn điên cuồng giết đi tất cả, hình ảnh Khải Nhân bỗng lại hiện lên, nụ cười dịu dàng của y, dáng vẻ y chép gia quy Lam thị.
Hai người trò chuyện được một lúc thì Giang Trừng nhận được truyền âm. Có vẻ như Vân Mộng có việc gấp, Giang Trừng tạm biệt Hồ Lục rồi đi tìm Lam Hi Thần. Haiz, nếu không báo cho Hi Thần, y sẽ lại lo lắng trở về Vân Mộng tìm hắn mất. Lam Hi Thần càng ngày càng dính người.
Miệng Giang Trừng khẽ cong lên. Như thế thật ra lại rất đáng yêu.
Hồ Lục nhìn Giang Trừng với ánh mắt ôn nhu, khóe môi cong nhẹ.
Sau khi Hi Thần rời đi, Lam Khải Nhân ngồi trong phòng suy nghĩ luyên thuyên một lúc rồi muốn đi tìm Hồ Lục. Lúc này tâm trí của Khải Nhân chỉ xoay quanh Hồ Lục. Lang thang đi tìm người ta rồi bắt gặp Hồ Lục nhìn Giang Trừng với ánh mắt dịu dàng, còn khẽ cười. Không hiểu sao Khải Nhân cảm thấy ngứa mắt.
Hồ Lục sẽ không phải có tình ý gì với cháu dâu mình chứ! Không thể nào đâu?! Chắc chắn không thể!
Hồ Lục, ngươi là đồ yêu nghiệt! Hồ Lục luôn rất đẹp trước nay chưa từng thay đổi, nếu như trước đây Hồ Lục cười khiến cho người ta yêu thích, thì bây giờ Hồ Lục chỉ cần cong nhẹ khóe môi cũng khiến cho người ta thất thần! Nghĩ đến bộ dáng Giang Trừng lần trước gặp Hồ Lục cũng thất thần, nháy mắt lửa giận lại bùng lên.
Chết! Mình lại đang suy nghĩ gì thế này? Bao nhiêu tuổi rồi sao lại có thể như đứa con nít!
-Hồ Lục. – Khải Nhân cất tiếng gọi.
Định tiến bước về phía người kia nhưng bỗng nhiên khựng lại. Tự nhiên lại cảm thấy buồn, cảm giác đau đớn như sắp chia ly trào dâng trong lồng ngực.
Mình làm sao thế này?
Nước mắt lăn nhẹ trên má, Khải Nhân lau nước mắt… Sao tự nhiên lại khóc thế này? Tại sao? Dù cách nhau một khoảng rất gần thế nhưng tại sao lại giống như âm dương tử biệt… Hình ảnh Hồ Lục thân đầy máu nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ thoáng qua tâm trí Khải Nhân.
Không! Đau quá!
-Khải Nhân, ngươi làm sao vậy? Khải Nhân… – Hồ Lục tràn đầy lo lắng không ngừng nói.
Khải Nhân nhìn Hồ Lục trước mặt, nước mắt không ngừng rơi. Hồ Lục lo lắng lau nước mắt không ngừng hỏi han.
Rõ ràng ngươi đang đứng trước mặt, đang lau nước mắt cho ta. Nhưng tại sao lại cảm thấy chúng ta xa cách muôn trùng.
-Khải Nhân, đừng khóc. Có chuyện gì sao?
Khải Nhân bỗng ôm chầm lấy Hồ Lục.
-Ngươi…sẽ không sao cả đúng không? Ngươi sẽ không biến mất nữa đúng không? Hồ Lục. – Khải Nhân không biết tại sao mình lại nói những lời này nữa. Nó cứ tự tuôn ra.
Hồ Lục có chút bàng hoàng không hiểu tại sao. Thấy người trong lòng không ngừng run rẩy, Hồ Lục vươn tay vỗ lưng y, dịu dàng nói:
-Ừ. Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ cố. Nhất định.
Tự nhiên Khải Nhân lại sợ hãi như thế, có khi nào là y nhớ lại điều gì đó rồi không?
——–
Bởi vì bản thân Hồ Lục biết hắn có thể không sống được bao lâu, cũng không thể ở bên Khải Nhân cả đời nên hắn chỉ nói sẽ cố gắng… Trên thế giới này không có gì là chắc chắn cả? Yêu nhau nhưng không có nghĩa sẽ ở bên nhau cả đời… Bởi vậy nên bây giờ chỉ có thể cố gắng từng giây từng phút.