Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 33: 32
Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.
CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.
Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.
Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…
——-
Chap 32
Khải Nhân cảm thấy dị trạng…
Khải Nhân kéo chăn lên, lùi về sau, triệt để che ngang người, hai ánh mắt hoang mang.
Hồ Lục lo sợ không thôi, mở lời:
-Khải Nhân, ngươi có nhận ra ta là ai không ?
Ta không có mất trí nhớ a! Khải Nhân biết Hồ Lục có lẽ thấy y hoảng sợ tưởng y mất trí.
-Ta không có mất trí nhớ. – Khải Nhân khô khan nói một câu như vậy.
Hồ Lục hiện lên vẻ vui mừng, rồi lại lo lắng hỏi:
-Khải Nhân, ngươi cảm thấy thân thể có chỗ nào không ổn không?
Nói xong, Hồ Lục vươn tay định xem xét nhưng Khải Nhân tránh né.Thấy Khải Nhân kháng cự, Hồ Lục đành thu tay về, có chút không biết làm gì chỉ có thể lo lắng nhìn Khải Nhân.
Khải Nhân nhận ra Hồ Lục có thoáng buồn nhưng mà không dám nói. Khải Nhân có cảm giác Hồ Lục sẽ hiểu lầm… Ta không có ghét bỏ, tránh né gì ngươi cả. Khải Nhân rất muốn nói nhưng nghĩ đến thân thể mình hiện tại, nhịn xuống.
-Không sao, ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút. – Khải Nhân nói, nhấn mạnh hai chữ yên tĩnh.
Lời y nói ý rõ ràng muốn đuổi người đi. Dù biết rõ Hồ Lục có thể hiểu lầm suy nghĩ lung tung nhưng Khải Nhân không biết phải làm gì nữa cả.
Hồ Lục ôn nhu mỉm cười nói:
-Có chuyện gì phải nói với ta ngay. Ta đi ra ngoài lấy ít cháo cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi đi.
Hồ Lục rót một ly nước rồi đặt lên bàn cho Khải Nhân, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Khải Nhân nhìn nụ cười ôn nhu của Hồ Lục, tim vừa cảm thấy ấm áp vừa cảm thấy xót xa. Khải Nhân cảm động sự bao dung của Hồ Lục. Chỉ cần là điều y muốn làm, con người kia luôn có thể bao dung hết tất cả…
Thôi tí nữa rồi đi an ủi hắn sau vậy. Khải Nhân bỏ chăn ra, xuống giường chạy nhanh vào phòng tắm tẩy rửa.
Hồ Lục bưng bát cháo đến cũng là lúc Khải Nhân vừa mới tắm xong, đang ngồi trên giường.
-Khải Nhân, ăn chút cháo này.
Bát cháo nóng hổi đặt trên bàn, hương thơm nức mũi. Khải Nhân khẽ gật đầu gật đầu. Vừa mới tắm xong nên tóc vẫn còn ướt, từng giọt rơi xuống sàn. Hồ Lục nhìn Khải Nhân cười nhẹ, mở tủ lấy khăn.
Hồ Lục trùm khăn lên đầu Khải Nhân, cười cười nói:
-Lau khô tóc nếu không sẽ bị cảm đó.
Khải Nhân vươn hai tay giữ lấy cái khăn, tay kia đè lên tay Hồ Lục mà tay còn lại thì chạm vào sợi vải. Nháy mắt, Khải Nhân cảm thấy có cái gì đó không đúng. Cảm giác như thiếu thiếu…
Hồ Lục vội thu tay về khiến Khải Nhân hơi bất ngờ, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ lo sợ khó xử nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười ôn nhu, dịu dàng nói:
-Ngươi lau khô tóc rồi ăn cháo đi, lát nữa ta quay lại.
Hồ Lục ra khỏi cửa thở phào một hơi. Lúc nãy suýt chút nữa bị phát hiện. Hồ Lục nhìn hai bàn tay của mình trong không trung. Lúc Khải Nhân sắp tỉnh dậy sợ y lo lắng nên Hồ Lục tạo ra ảo ảnh bàn tay của mình nhờ vậy nên Khải Nhân và mọi người không biết được Hồ Lục mất một tay.
Giang Trừng lúc thấy Hồ Lục hôn Khải Nhân thì vô cùng hoang mang nên không để ý tới một cánh tay của Hồ Lục đã mất.
Hồ Lục chua chát cười. Không biết là giấu được bao lâu đây. Nhưng không sao cả chỉ cần Khải Nhân an toàn mọi thứ đều đáng giá…
Nên đi thôi. Hi Thần chắc cũng sắp đến xem Khải Nhân rồi.
Khải Nhân lau khô tóc xong, ngồi xuống bàn ăn cháo. Kì thực y cũng có hơi đói rồi.
Cháo thơm quá!
Một muỗng cháo, toàn thân cảm thấy ấm hẳn lên. Cháo vừa thơm, ăn lại rất vừa miệng.
Không hiểu sao, cháo hôm nay lại ngon hơn bình thường nhỉ ?
Cốc cốc…
-Vào đi. – Khải Nhân đặt thìa xuống.
Lam Hi Thần đi vào, thấy thúc phụ nhà mình đã tỉnh dậy nhẹ nhõm hẳn. Hồ thúc vừa mới báo tin cho hắn cùng Vãn Ngâm biết. Lam Hi Thần lo lắng, tới xem thúc phụ thế nào còn Vãn Ngâm thì ở lại nói chuyện với Hồ thúc
-Thúc phụ tỉnh rồi. Người cảm thấy thế nào rồi ?
Lam Hi Thần vui vẻ nói:
-Tốt rồi, giờ người nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chuyện tông môn để chúng con lo.
Lam Hi Thần không biết nghĩ đến chuyện gì, mỉm cười nói tiếp:
-Hồ Lục thúc lo lắng cho người lắm, ngày đêm túc trực chăm sóc. Người tỉnh liền vội vàng đi nấu cháo cho người.
Lam Khải Nhân nghe xong có chút sững sờ, hỏi lại :
-Con nói cháo này…là y nấu?
Lam Hi Thần gật đầu. Khải Nhân mỉm cười nhẹ như có như không. Tâm tràn đầy sự ấm áp. Cháo này là do hắn tự tay nấu. Bản thân y cũng không biết là Hồ Lục có thể nấu ăn.
-Hồ Lục thúc đem người để vào trong tâm.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng nói, Khải Nhân nhìn đứa cháu của mình. Lời ẩn ý như vậy quá rõ ràng rồi đi. Khải Nhân không biết nói làm sao, trầm tư suy nghĩ.
Lam Hi Thần không nói gì nữa, đứng dậy xin phép thúc phụ trở về xử lí công chuyện.
Lam Khải Nhân nhớ đến Lam Hi Thần từng đứng trước mặt y cương quyết nói:
-Thúc phụ, con tâm duyệt Vãn Ngâm. Cả đời cũng chỉ tâm duyệt Vãn Ngâm.
Hồ Lục đem y để vào tâm? Lời nói này của Hi Thần lại như một mũi dao đập vào bức tường thành mỏng manh của hai người họ.
Giữa hai ta luôn có một màn chắn…Ta sợ mà ngươi cũng sợ…Bởi vậy cho đến tận bây giờ, quan hệ hai người vẫn mông lung như vậy.
Trong lúc y hôn mê, y đã mơ một giấc mơ…
Y nhìn thấy một nam nhân cùng với Hồ Lục, hai người họ tình đầu ý hợp, ở bên cạnh nhau. Hồ Lục dịu dàng với người đó như thế nào, cùng với người đó ôm hôn như thế nào…
Rồi Hồ Lục ôm thân xác người đó đau khổ thế nào, tuyệt vọng gào thét.
Nước mắt y không ngừng chảy ra. Tim cũng đau đến nghẹt thở. Muốn chạy đến ôm hắn nhưng không thể.
Trong giây phút gần như Hồ Lục tan biến để cứu người kia, y không kiềm được phá tan tất cả, chạy đến, với lấy bóng hình đang dần phai nhạt…
Giây phút tiếp theo, khi sắp nắm được tay của Hồ Lục thì y lại xuất hiện trong một cung điện lộng lẫy. Bởi vì đang cố với theo Hồ Lục nên ngã vào lòng một nam nhân nọ.
Ngẩng mặt lên thì lại chính là Hồ Lục.
Hồ Lục lúc này lại quá dụ người… Áo trễ để lộ ra lồng ngực cùng xương quai xanh, tóc dài xuôn nhẹ, đôi môi đỏ, ánh mắt như hút hồn…
Một phút giây lơ đễnh nhìn ngắm, Hồ Lục liền cúi xuống hôn lấy Khải Nhân.
Lúc tỉnh dậy, trước mặt lại là Hồ Lục khiến Khải Nhân giật mình lùi xa ba thước…sợ hắn sẽ hôn, cũng bởi vì nhận ra thân thể có phản ứng…
Lam Hi Thần đã nhận ra ánh mắt Hồ Lục nhìn thúc phụ nhà mình rất quen. Đến khi nhìn thấy Hồ Lục thúc lo lắng cho thúc phụ liền chắc chắn. Ánh mắt của Hồ Lục chính là ánh mắt mà bản thân nhìn Vãn Ngâm cho nên sao có thể không nhận ra? Mà thúc phụ đối với Hồ Lục thúc cũng là tâm tư như vậy…
—–
[Hay mình cho Khải Nhân công nhỉ…bỗng dưng muốn lật kèo…]