[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 27: 26


Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 27: 26

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…

——-

Chap 26 

 Mới sáng thức dậy, Khải Nhân mở cửa, bước chân ra khỏi phòng của mình, đi qua khuôn viên. Thế rồi đập vào mắt Khải Nhân là hình ảnh cháu trai yêu quý Lam Vong Cơ của ông cùng với vị vô sỉ, chuyên phạm gia quy Ngụy Vô Tiện đang hôn nhau. Lam Khải Nhân quay mặt đi, xoa mắt, tiếp tục hướng về phía trước. 

Vờ như không nhìn thấy gì. Phải vờ như không nhìn thấy gì…Phải vờ như không nhìn thấy gì!

Lam Khải Nhân nội tâm thầm nhủ rằng mình không nhìn thấy gì cả, bình tĩnh hướng về phía trước mà đi. 

Lam Khải Nhân đi xử lí công vụ, khẽ mở cửa thư phòng công vụ thì nhìn thấy Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đang ngồi cùng nhau, xử lí công vụ. Hai người vừa nói chuyện, cười đùa. Lam Khải Nhân nhìn cũng cảm thấy yên bình. Nhìn cháu trai cùng cháu dâu hài hòa hạnh phúc xử lí công vụ, khóe miệng Khải Nhân khẽ cong. 

Lam Hi Thần luôn ôn hòa mỉm cười chỉ là ẩn sau nụ cười đó mấy ai biết thực lòng đang nghĩ thế nào? Nhìn thấy nụ cười vô tư, vô ưu vô lo của Hi Thần, Lam Khải Nhân thầm cảm thấy vui thay cho đứa cháu. 

Lam Khải Nhân đóng cửa, đi ra ngoài. Trên đường đi, Khải Nhân nhìn những môn sinh khuôn mặt tươi vui, tà áo trắng phất phơ làm việc của mình. Cứ đi rồi không biết lúc nào, Khải Nhân đã đi đến chỗ cây hoa mai nơi y và Hồ Lục hay ngồi ngắm cảnh cùng với nhau. 

Nhớ trước đây, Hồ Lục rất hay ngồi trên cây hoa này, bộ dáng bất cần đời, vô ưu vô lo. Khải Nhân nhớ rõ y hay cùng Hồ Lục đến đây như thế nào. Y nhớ rõ Hồ Lục đã cho y thấy những cảnh sắc đẹp đẽ đến nhường nào, những câu chuyện thú vị thu hút bất kì ai…

Nhớ rõ cả hình ảnh Hồ Lục mặc y phục Lam gia nhẹ nhàng hát vu vơ bài hát nào đó dưới gốc cây. Từng cánh hoa rơi phác lên khuôn mặt  mạo tự thiên tiên của hắn.

Ngẩn ngơ suy nghĩ, Khải Nhân không để ý đến Hồ Lục đã đứng bên cạnh mình.


-Khải Nhân.

Giật mình, Khải Nhân suýt ngã  may mà giữ thăng bằng đứng thẳng kịp. 

-Hồ Lục… 

Hồ Lục cười, nhớ đến ký ức vui vẻ hồi trước, đáy lòng cảm thấy ngập tràn ấm áp. Hồ Lục ngồi xuống dưới cây hoa mai, nhắm mắt hít thở không khí rồi vui thích nói:

-Nơi này vẫn đẹp như vậy. 

Khải Nhân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hồ Lục mới cười nói:

-Khải Nhân, ngươi còn đứng đó làm gì a?

Khải Nhân không nhúc nhích, mắt cứ nhìn mặt đất. A, vụ tối qua y vẫn còn ngại mà. Trời ơi. Tự nhiên Hồ Lục từ đâu xuất hiện như ma vậy.

Hồ Lục không thấy Khải Nhân đáp lại, khóe miệng cong lên, ánh mắt như có âm mưu. Hồ Lục mỉm cười đầy toan tính, kéo Khải Nhân xuống. Khải Nhân bị kéo xuống, bất ngờ không biết làm gì mất thăng bằng cư thế ngã vào lòng Hồ Lục. Không những thế, môi y còn lỡ sượt qua môi của Hồ Lục.

Khải Nhân đỏ bừng mặt. Hồ Lục cười lớn.

Khải Nhân đánh Hồ Lục một cái, xoay người ngồi sang bên cạnh, chỉnh chỉnh y phục, mạt ngạch. Khải Nhân rõ ràng tức giận, trách mắng:

-Ngươi làm cái gì vậy chứ ?

Hồ Lục tỏ vẻ ngây thơ, ánh mắt ủy khuất, giọng bình ổn nhưng lại mang theo chút ý vị ủy khuất:

-Nga, ta chỉ muốn ngồi ngắm cảnh cùng với ngươi thôi.

Khải Nhân quyết định không thèm để ý đến Hồ Lục. Bao nhiêu năm rồi, y vẫn không thể tức giận quá lâu với Hồ Lục được a! Dung nhan quá đẹp quả nhiên là thứ hại người. Bản thân cũng không hiểu nổi sao lại dễ mềm lòng với hắn như vậy được.

Bất giác bàn tay được ai đó bao bọc. Hồ Lục nắm lấy bàn tay Khải Nhân khẽ nâng lên. 

-Tay của ngươi lúc nào cũng mềm mại như vậy. Da cũng trắng nữa…

Khải Nhân nhìn ai đó, hắn đang mải mê ngắm tay mình. Khải Nhân có vẻ hơi bất mãn nói:

-Rõ ràng ngươi còn trắng hơn cả ta…đẹp hơn cả ta.

Hồ Lục vả mặt vô cùng không đồng ý, kháng ngự nói:

-Rõ ràng là Khải Nhân đẹp hơn ta nhiều mà. Da của ngươi còn trắng hơn cả sương tuyết…Mắt của ngươi giống như viên ngọc thanh khiết. 

Khải Nhân hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng đáp lại:

-Ờ còn ngươi thì đẹp đến khinh vân xuất tụ, bàn bàn nhập họa, kinh tài tuyệt diễm. Phong thái thiên tiên như hoa trên trời, trăng trong nước. Khiến người ta say mê…

Hồ Lục và Khải Nhân cùng nhau cười. 

[ Thúc phụ, người có để ý rằng hai người đang nắm tay nhau không mà tranh cãi về nhan sắc vậy? ]


Hồ Lục bỗng nhiên nghĩ lại câu nói, ánh mắt đầy dụ hoặc, môi khẽ nhếch, yêu nghiệt nói:

-Ngươi nói ta đẹp khiến cho người ta say mê. Vậy Khải Nhân có say mê ta không a?

Khuôn mặt đẹp, ánh mắt lại khêu gợi thực sự khiến cho Khải Nhân say mê mà đơ ra một chút.

Khải Nhân bị hỏi vậy không biết phải trả lời sao chỉ có thể cúi mặt xuống. Á á lúc nãy vô tình đem lời trong lòng nói ra. Biết nói làm sao bây giờ?

Hồ Lục thở dài, chỉ định trêu chọc một chút ai ngờ lại thu được một thành quả ngoài ý muốn:

-Có… – Khải Nhân nói thực lí nhí, khuôn mặt cúi gầm.

Hồ Lục nghe được kinh hỉ nhìn Khải Nhân, giọng nói không giấu nổi sự vui mừng.

-Khải Nhân vừa nói có sao?

Khải Nhân búng trán Hồ Lục nói:

-Có nhiều ngươi mê ngươi lắm a.

Hồ Lục nhìn trời, bâng quơ nói:

-Nhưng mà ta lại chỉ cần một mình ngươi say mê ta thôi a…

Khải Nhân đảo mắt, trong lòng dâng lên một cảm xúc vui sướng kì lạ. Chút hạnh phúc đang có chỉ là không biết kéo dài được bao lâu?

——-

Nhiếp gia.

Lam Cảnh Nghi cầm quạt đến trả cho vị Nhiếp đạo. Sau đó vị Nhiếp đạo liền giữ Cảnh Nghi ở lại đi chơi cùng a. Từ đó Cảnh Nghi rất hay đi chơi cùng với Nhiếp tông chủ để lại thế giới hai người cho Tư Truy cùng Kim Lăng.

Cảnh Nghi vui thích đi chơi cùng với Nhiếp Hoài Tang mà không biết mình sắp rơi vào bẫy.

-Nhiếp tông chủ, mấy cái này ngài cho ta hết hả?


Nhiếp Hoài Tang nhẹ nhàng phất quạt gật đầu. Cảnh Nghi vui sướng nở nụ cười tươi:

-Ngài thật tốt.

Nhiếp Hoài Tang nhìn một bàn mỹ thực, hai mắt lóe sáng, nước miếng muồn trào dâng.

-Nhiếp tông chủ, ngài đãi ta ăn hết sao.

Nhiếp Hoài Tang mỉm cười:

-Đây là ta cố ý kêu người làm cho ngươi đó a.

Cảnh Nghi cười tươi.

-Ngài thật tốt a!

Quanh năm suốt tháng được ai đó bao ăn bao ở cuối cùng Cảnh Nghi mới thấu hiểu cái giá phải trả. Ở đời không ai cho ai cái gì hết đó!

————

Một chút chuyện ngoài lề:

Sáng lướt face bỗng nhìn thấy thúc phụ. Tôi kiểu: Oh my god!

Thúc phụ của tui đâu mất rồi huhu [ T . T]. Là ai đã đoạt xá người đi rồi! 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.