[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 26: 25


Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 26: 25


Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…

——-

Chap 25

Cơn gió nhẹ lay động những cánh hoa. Cơn gió đêm thanh mát thổi đến. Khải Nhân vẫn đang ôm lấy Hồ Lục, ân cần dịu dàng như đang ôm một bảo vật trân quý. Khuôn mặt Khải Nhân dịu dàng đến lạ. Nếu như hai vị Cô Tô song bích mà nhìn thấy chắc cũng sẽ hết hồn mất. Lam thúc phụ của bọn họ sẽ có một khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt ôn nhu và nụ cười xinh đẹp đến nhường đấy.

Khải Nhân sờ trán Hồ Lục. Nhiệt độ trên người Hồ Lục bình ổn. Khải Nhân thở phào nhẹ nhõm. Hồ Lục…ngươi không sao hết, thật tốt. 

Bàn tay Khải Nhân bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy, Khải Nhân ngạc nhiên mở mắt ra mà nhìn. Nam nhân trong lòng mỉm cười xinh đẹp, nắm lấy bàn tay Khải Nhân, khẽ gọi tên y.

Tim Khải Nhân thịch một phát. Người này cứ như là một ly rượu độc vậy.

-Ngươi tỉnh rồi? 

-Ừ.

-Trong người còn cảm thấy không ổn chỗ nào không? 

Hồ Lục mỉm cười tinh nghịch, cầm lấy tay Khải Nhân đặt lên vị trí tim của mình.

-Chỗ này không ổn này?

Khải Nhân cảm nhận được nhịp tim, khuôn mặt đỏ lên, vội rụt tay lại, lắp bắp nói:

-Không ổn thì chữa đi.

Hồ Lục cười lớn rồi trầm mắt xuống, lơ đễnh nhìn. Khải Nhân xoay mặt tính đỡ Hồ Lục ngồi dậy thì Hồ Lục liền ngước mắt. Đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn Khải Nhân, nhìn một cách say mê. Hồ Lục cất tiếng:

-Chính là vô phương cứu chữa…Nhiều năm trôi qua như vậy vẫn không thể nào chữa được.

Tầm mắt giao hòa, tim chung một nhịp. Hồ Lục chống tay, vươn người lên. Khải Nhân đỏ mặt, không biết làm gì. Từng chút một, khuôn mặt Hồ Lục ngày càng kề sát mặt y. Một chút nữa, một chút nữa hai người đã hôn nhau. 

Nhưng mà không có gì xảy ra cả…

Lúc hai người sắp hôn nhau, Hồ Lục dừng lại. 

-Khải Nhân…ngươi có nhiều nếp nhăn nhỉ?

….

Không khí trầm xuống. Khải Nhân nhìn Hồ Lục. Ánh mắt Hồ Lục rất ngây thơ chớp chớp.

Khải Nhân  không chút lưu tình trực tiếp đẩy người ra.

Hồ Lục bị đẩy ra, ai oán kêu lên một tiếng, nhìn Khải Nhân với ánh mắt như thiếu nữ bị tổn thương sâu sắc nói:


-Sao nỡ làm như vậy với người ta a? Người ta vừa mới ốm dậy mà.

Khải Nhân lúc này đã đứng dậy, liếc ánh mắt sắc lẻm, lạnh lùng nói:

-Ổn rồi thì đứng dậy đi. Đại nam tử giả vờ yếu đuối cái gì? 

Hồ Lục lấy tay khẽ che khuôn mặt, làm bộ tổn thương sâu sắc. Khải Nhân lạnh mặt. Nội tâm gào thét. Ngươi giả bộ cái gì ? Làm như ta cướp mất trinh tiết của ngươi không bằng. 

-Hồ Lục!!!

Hồ Lục thấy Khải Nhân tức giận liền lập tức ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh. 

Thực sự là không thể nào giận nổi mà. 

-Hồ Lục, ngươi muốn đọc sách hoặc đi đâu thì tùy, ta có việc đi trước.

Khải Nhân nói xong, liền xoay người ly khai. Vạt áo trắng tung bay nhẹ nhàng. Nam nhân thành thục, uy nghiêm đi về phía cửa. Cánh cửa dần đóng lại, vạt áo ấy cũng biến mất trong tầm mắt Hồ Lục.

Hồ Lục nằm ngã xoài ra sàn nhà. Đưa bàn tay lên che mắt, cười khổ một tiếng.

Lúc nãy mình vừa làm cái gì? Vừa làm cái gì cơ chứ! Suýt chút nữa là không cầm lòng được hôn Khải Nhân rồi. Không thể cứ thế này…Nếu cứ như vậy sẽ không thể nào rời đi…

Mình và Khải Nhân là hai thế giới cách biệt…

Mình là đang khao khát cái gì chứ !

Tình cảm này là không thể…không thể… Ai cũng có thể quên đi quá khứ trước đây chỉ có mình là không. Mày không thể. Hồ Lục! Mày phải tỉnh táo lại! Mày muốn ác mộng kia quay về ư. Mày đã hại quá nhiều người rồi. 


Không thể…không thể kéo cả người ấy vào vũng bùn này một lần nữa.

Đôi mắt Hồ Lục ươn ướt. Lúc nhìn thấy bốn đứa trẻ kia, hắn đã khao khát muốn được bắt đầu lại, khao khát được y chấp nhận lại một lần nữa…Chính là một phút giây yên bình, hắn lại quên điều tồi tệ hắn đã gây ra…

Ngoài cửa, Lam Khải Nhân vừa bước ra, khuôn mặt trầm ổn nghiêm nghị biến mất. Khải Nhân dựa vào tường, ôm lấy bản thân mình.

Trái tim trong lồng ngực tại sao lại đập một cách mãnh liệt đến thế?

Tại sao khi Hồ Lục không hôn lại cảm thấy mất mát đến thế?

Tại sao? Khải Nhân…Tỉnh lại. Mình rốt cuộc đang trầm mê vào thứ gì thế này?

Khải Nhân ngước lên trời. Mặt trăng tỏa ánh sáng dịu dàng. Âm thanh tiếng bước chân của môn sinh, tiếng trò chuyện, đọc sách thoang thoảng trong gió. Khải Nhân hít sâu, bình ổn. Khuôn mặt nghiêm nghị.

Lam gia cần người chăm lo.

Lam Hi Thần luôn lo sự vụ rất tốt. Thế nhưng Hi Thần đã kết hôn với Giang Trừng. Sự vụ của Lam gia cũng không ít, của Giang gia lại càng nhiều. Khải Nhân không muốn cháu của mình mệt mỏi đến vậy. Cũng phải để cho cháu trai cùng cháu dâu có thời gian hưởng không khí hai người, đi đây đó.

Lam Vong Cơ sau khi huynh trưởng thành thân thì cũng trở về phụ giúp nhưng nói chung vẫn một lòng hướng Vô Tiện. Haiz, quanh năm suốt tháng vây quanh Ngụy Vô Tiện.  Thật ra đối với y mà nói, Vong Cơ vẫn luôn là đứa cháu y yêu thương. Muốn nó được hạnh phúc. Cũng muốn nó được vui vẻ. Bởi vậy không muốn Vong Cơ phải bị trói buộc như vậy.

Lam Khải Nhân thở dài. Phải chọn ra người kế vị, rồi còn chú tâm đào tạo nữa.

Hai con người, mỗi người đều có nỗi lòng riêng, cũng đều âm thầm giữ trong lòng.

———-

Một diễn biến nhỏ khác….

-Vãn Ngâm a~ Vãn Ngâm~

-Lam Hi Thần! Ngươi cút xa ra cho ta!!! – Giang Trừng ôm chăn gào thét mắng Lam đại với khuôn mặt phe phởn đang tiến bước về phía mình.

-Vãn Ngâm… – Lam Hi Thần làm vẻ mặt cún con. Khuôn mặt khiến người ta tiếc thương.


Giang Trừng một mực ôm chăn gào thét:

-Ngươi cách xa ta ra. Đêm nay đừng hòng đụng vào người taaaaa.

Phía đằng xa ở trên bàn chính là một quyển thoại bản đặc sắc H về tình yêu của Giang Trừng và Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần với lực tay thần thánh sớm chốc đã giữ chặt lấy Giang Trừng. Giang Trừng lườm Hi Thần, ánh mắt tỏ rõ ý tức giận.

-Lam Hi Thần…Ngươi mau buông ta ra.

Lam Hi Thần, ánh mắt say mê đậm sắc tình dục liếm môi nói:

-A Trừng…ngươi thật đẹp a!

Lam Hi Thần nhẹ nhàng tháo y phục lỏng lẻo trên người Giang Trừng, liếm mút từng chỗ. Giang Trừng khẽ rên rỉ. Trong lòng, gào thét chửi bới Lam Hi Thần đang tinh trùng thượng não cùng với vị Vô Tiện.

Súc sinh Ngụy Vô Tiện! Lão tử phải chém chết ngươi! Dám đưa cho hắn cái quyển sách quỷ quái gì chứ! Còn dám lừa Hi Thần uống rượu a.

Ngụy Vô Tiện nằm trong lồng ngực Lam Vong Cơ hắt xì một cái. Kì lạ, ai lại nhắc đến mình ta? Lam Vong Cơ sợ Vô Tiện bị lạnh, liền ôm hắn thật chặt. Ngụy Vô Tiện cười tươi:

-Lam nhị ca a. Thật ấm.

Hai nam nhân hài hòa ôm nhau ngắm trăng.

Nguyên tác là Ngụy Vô Tiện đưa cho Giang Trừng thoại bản lừa Giang Trừng đọc. Lam Hi Thần sau khi xử lí một ít công vụ thì gặp Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, mới nói chuyện. Vô Tiện vô tình rót nhầm rượu cho Hi Thần uống. Giang Trừng ở trong phòng đọc thoại bản tức giận mà ném ra ngoài đúng lúc Hi Thần có hơi rượu về. Lam Hi Thần đọc được thoại bản. Giang Trừng vừa đi thay quần áo đi ra, y phục có chút tùy ý [đồ bình thường để nghỉ ngơi] thì nhìn thấy Hi Thần đang đọc cuốn thoại bản liền giựt lại.

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng. Giang Trừng lúc này xõa tóc, khuôn mặt hơi đỏ, đôi mắt hạnh xinh đẹp. Y phục khẽ trễ. Lam Hi Thần nhớ tới thoại bản, si mê nhìn A Trừng:

-A Trừng là muốn giống như thoại bản a…

Cuối cùng cớ sự là như trên :>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.