Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 22: 21
Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.
CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.
Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.
Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…
——
Chap 21
Hồ Lục rời khỏi đôi môi Khải Nhân, nhìn khuôn mặt y đang đỏ bừng, khẽ cười. Khải Nhân thấy Hồ Lục cười, khuôn mặt càng đỏ, khẽ rụt người như muốn chạy trốn. Hồ Lục cười, ôm lấy Khải Nhân khẽ nói:
-Khải Nhân…Khải Nhân a…Thực sự thích ngươi quá đi mất!
Khải Nhân không nói gì để mặc cho Hồ Lục ôm, đôi môi khẽ cong lên. Đáy lòng Khải Nhân ngập tràn niềm vui. Người mình thích cũng thích lại mình sao có thể không hạnh phúc chứ! Khải Nhân lo lắng nghĩ nam yêu nam có thể sao? Khải Nhân băn khoăn, nội tâm cũng không ngừng sợ hãi. Những lúc Hồ Lục hôn mê, Khải Nhân ở bên cạnh lo lắng, sợ hãi. Có lẽ ca ca biết nên lúc đó mới nói với y…
“Khải Nhân, ta mong cả đời đệ đều được hạnh phúc, phụ thân và mẫu thân cũng mong như vậy. Cho nên nếu đệ yêu một người thì nhất định giữ chặt người đó, bất kể thế nào ta cũng luôn ủng hộ đệ.”
Hồ Lục cứ thế ôm Khải Nhân, khẽ gọi tên y. Mà Khải Nhân ngoan ngoãn nằm trong lòng Hồ Lục ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khải Nhân ngủ, khóe môi khẽ cười. Có vẻ như đang mơ một giấc mơ rất đẹp. Hồ Lục ngắm nhìn khuôn mặt Khải Nhân, nhẹ vuốt mái tóc, khuôn mặt hắn. Hồ Lục vuốt rất nhẹ nhàng như đang chạm vào một vật trân quý dễ vợ vậy. Không hiểu sao sâu trong đôi mắt hắn lại ánh lên một tia bi thương nhàn nhạt…
Bóng đen nằm trên nền đất khẽ cựa quậy mình rồi đứng dậy. Nó thè lưỡi dài liếm vết máu. Miệng nó cười. Tên Hắc Ma tộc huýt một tiếng. Những con sói mình đen nhe răng nanh đi tới. Tên Hắc Ma tộc vuốt ve sủng vật của mình khẽ cười.
-Hừ, ngươi thật chậm trễ. – Một nữ nhân kiều diễm từ trong lỗ đen đi ra. Nữ nhân đôi mắt đỏ như máu, đôi môi đỏ, mặc một chiếc váy đỏ chót xẻ ngang để lộ đôi chân dài. Đằng sau lưng nữ nhân ấy là một đôi cánh to dài đen giống như cánh của dơi.
Tên Hắc Ma tộc kia nhìn yêu nữ hừ lạnh:
-Mị Mị, cô đừng tưởng được tộc trưởng sủng ái thì lên mặt.
Yêu nữ Mị Mị kia dậm chân, hất cằm kiêu ngạo nói:
-Lang à, chút tài mọn của ngươi thì làm được cái gì? Hứ, tộc trưởng nghĩ gì mà lại để ngươi làm nhiệm vụ này chứ!
Lang nhìn Mị Mị, nhe răng cười, chớp mắt kề sát cổ cô, lươi thè ra liếm quanh cổ cô nói:
-Cô đoán xem!
Mị Mị ghét bỏ nhìn Lang. Ả quay mặt đi. Ả đáng lẽ mới là người được truyền thừa thuật cải tử. Nhưng tên xấu xí khốn khiếp này lại là người được truyền thừa. Ả không cam tâm. Vì lí gì, tộc trưởng lại luôn ưu tiên tên xấu xí này. Nhiệm vụ của bọn họ là bắt được Nhị hoàng tử Hồ Lục về.
Tại Lam gia, Tàng Sắc tán nhân, Trường Trạch, Phong Miên vẫn đang dưỡng thương. Chuyện của bọn họ đương nhiên đã truyền về nhà. Phong Miên và Trường Trạch dưỡng thương xong có lẽ sẽ về Liên Hoa Ổ, Tàng Sắc về cùng họ.
Nghe tin Hồ Lục tỉnh, ba người họ đi đến gặp Hồ Lục. Đi đến nơi đã thấy Hồ Lục cùng Khải Nhân từ trong phòng đi ra. Khải Nhân đi trước có vẻ giận dỗi mà Hồ Lục thì đi theo sau dỗ dành. Nói thế nào nhỉ trông họ như một cặp vợ chồng mới cưới giận dỗi nhau ý!
Chuyện là sáng nay, Khải Nhân tỉnh dậy thấy Hồ Lục đang sờ cằm mình còn hỏi râu của y đâu rồi. Khải Nhân nhớ ra đen mặt giận dỗi Hồ Lục luôn. Hồ Lục không hiểu gì đi theo sau dỗ dành người yêu cho hết giận a.
-Khải Nhân…Hồ Lục…ờ…chào buổi sáng… – Phong Miên nhìn hai người có chút ngắc ngứ nói.
Khải Nhân đen mặt thiếu điều muốn chui xuống đất trốn đi cho rồi còn Hồ Lục ngây thơ thản nhiên chào bọn họ. Khải Nhân đứng sau Hồ Lục đang âm thầm tự vả nát mặt mình, ánh mắt nhìn về phía Hồ Lục có mấy phần rét lạnh khiến Hồ Lục run người không hiểu mình đã làm sai chuyện gì.
[Nhiều khi thấy con trai mình ngốc ghê. :> Nhưng mà Hồ Lục thiệt ra chỉ ngây ngốc thế này khi ở cạnh những người Hồ Lục yêu thương thôi ~ ]
Đang vui vẻ trêu đùa nói chuyện thì một môn sinh Lam gia lo lắng chạy đến.
-Lam sư huynh, không ổn rồi?
Lam Khải Nhân nhìn môn sinh hốt hoảng, hồng hộc chạy đến. Môn sinh kia gấp gáp nói:
-Lam…thúc…trúng độc rồi…hôn mê chưa tỉnh.
Lam Khải Nhân nghe xong vội vã đi đến tư thất của cha. Đi đến đã thấy Thanh Hành Quân cùng y sư đứng đó, vẻ mặt khó coi. Cha của Khải Nhân không biết trúng phải độc gì mà khắp thân nổi lên những vết đen, hôn mê, nhịp tim cũng dần giảm. Những vết đen khắp người ông dần dần thối rữa. Khuôn mặt ông đau đớn nhắm nghiền dường như đang mơ một cơn ác mộng. Hồ Lục theo đến nhìn thấy sững người.
Đó là độc của Hắc Ma tộc! Bọn chúng… bọn chúng vậy mà đã nhắm đến Lam gia rồi!
-Ca ca, phụ thân làm sao vậy?
Y sư thở dài lắc đầu. Loại độc này chưa từng thấy bao giờ. Ngay cả ông cố gắng cũng không có cách nào trị ngược lại càng làm cho bệnh nặng thêm.
Khải Nhân nhìn y sư và ca ca lắc đầu thở dài. Đôi mắt kìm nước mắt nhìn về phía phụ thân. Hồ Lục bỗng lên tiếng:
-Để ta giúp xem sao?
Hồ Lục vừa lên tiếng, mọi người liền tập trung nhìn. Hồ Lục bước đến bắt mạch sau đó truyền pháp lực vào thăm dò. Ánh sáng màu xanh nhẹ nhàng tỏa ra mang đến không khí trong mát. Hồ Lục lấy ra một số loại thảo dược, hoa kì lạ biến thành những đốm sáng đi vào trong người của ông, đốm đen trên người ông dần biến mất. Khải Nhân vui mừng nhìn. Mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên nhìn Hồ Lục.
-Hiện tại, ta mới có thể làm chậm quá trình thối rữa, cũng chỉ làm chậm được quá trình thôi. Thực sự xin lỗi.
Hồ Lục đứng dậy buồn bã nói.
Thanh Hành Quân vỗ vai Hồ Lục.
-Vậy là tốt rồi. Cũng không phải lỗi của đệ.
Hồ Lục buồn bã nói:
-Là lỗi của đệ…Nếu không vì đệ…
Khải Nhân đi đến bên nắm lấy tay Hồ Lục nhìn thẳng vào mắt y đang định nói thì có môn sinh chạy vào kêu có một đoàn yêu thú đi đến Lam gia dẫn đầu là một một nữ nhân ngoài ra một số môn sinh đều đang bắt đầu bị giống như Lam lão tiên sinh. Hồ Lục nghe xong tay nắm chặt, thần khí thay đổi. Phong Linh xuất hiện. Hồ Lục nắm thanh kiếm lạnh lùng nói:
-Xin lỗi, việc của ta liên lụy đến mọi người…
Khải Nhân nắm chặt tay Hồ Lục, ánh mắt tràn đầy âu lo nói:
-Ý ngươi là sao hả? Hồ Lục, ngươi định làm gì?
-Bọn chúng đến là do ta…
Hồ Lục nói thế rồi gạt tay Khải Nhân ra định đi ra ngoài một mình xử lí hết đám Hắc Ma tộc kia!
-Định làm gì! Bọn chúng đông như thế, định làm gì! Một mình xử lí hết bọn chúng! Làm nổi à!
Một giọng nữ băng lãnh truyền đến. Hồ Lục dừng cước bộ, nghiêng đầu nói hai tiếng Vô Lạc. Một nữ tử xuất hiện, cầm cây quạt trắng.
Hồ Lục nhìn nữ tử lắp bắp hai tiếng:
-Sư…sư tỷ.
Hồ Lục ngạc nhiên nói:
-Sao tỷ ở đây?
-Ta không đến để đệ ngông cuồng đâm đầu vào chỗ chết hả? Đệ biết mục đích của chúng là gì còn dám ngông cuồng một mình đi đến đấu à! – Nữ tử lớn tiếng, giận dữ trách mắng Hồ Lục.
Hồ Lục hơi cúi đầu nói:
-Là lỗi của ta…Nếu không phải vì ta đâu nhiều người gặp nguy hiểm như vậy…
Vô Lạc nhìn Hồ Lục thầm cảm thán đồ ngốc. Cô thở dài nói:
-Ta dựng kết giới rồi, bọn chúng bị giam ở ngoài. Có lẽ cầm cự được 3 đến 4 ngày, người dân ven trấn ta cũng đưa đi sơ tán rồi. Trong lúc này lo mà suy nghĩ đối sách đi!
Một nữ tữ thần bí bỗng nhiên xuất hiện tại Lam gia, thậm chí còn điêu luyện sơ tán người dân dựng lên kết giới không khỏi khiến mọi người xung quanh tò mò. Thanh Hành Quân nhìn cô nương bỗng hành lễ nói:
-Có phải…người là thánh nữ của Hạc Thành Hồ Thị…
Thanh Hành Quân từng nhớ trong điển tích Lam gia có nhắc đến người sáng lập ra Hạc Thành Hồ Thị là thánh nữ. Không nhiều ai được diện kiến cô, là một nữ nhân phi thường bí ẩn, tuổi tác của cô không ai rõ. Cô là ân nhân của Lam gia, là người đã cứu hai vị gia chủ của Lam gia trước đây. Trong tất cả thế gia tu tiên thì Lam gia và Hồ thị là có quan hệ giao hảo tốt nhất.
Vô Lạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Thanh Hành Quân mừng rỡ.
-Cầu xin người có thể cứu phụ thân.
Khải Nhân nhìn cô gái kia. Cô gái kia thực trẻ tuổi lại là thánh nữ của Hạc Thành Hồ thị.
-Không chữa được. Trừ khi tìm được chủ của độc này mới có thể giải. Hiện tại ta cũng chỉ có thể đảo ngược và kìm hãm quá trình phát độc nhưng muốn triệt để thì phải tìm được người hạ độc mới có thể giải. – Vô Lạc liếc nhìn nam nhân nói.
-Không sai. Không sai a~ – Giọng nữ yêu kiều vang khắp tòa nhà. – Aiza đây không phải là Vô Lạc đây sao còn có nhị hoàng tử Hồ Lục a. Muốn giải độc chắc người biết làm gì rồi a~ Nhị hoàng tử Hồ Lục ~ Ta chờ tin tốt của các vị
Hồ Lục nắm bàn tay, kích động. Nếu không phải tại vì hắn mọi người cũng sẽ không vướng vào rắc rối này! Là tại hắn!
-Nhị hoàng tử? – Tàng Sắc tán nhân nãy giờ không nói gì khó hiểu hỏi.
Khải Nhân cũng nhìn Hồ Lục.
Hồ Lục nhìn về phía Vô Lạc nhận được cái gật đầy chấp thuận của cô liền nhìn Khải Nhân nhẹ nhàng nói:
-Ta có chuyện này phải nói với ngươi…