Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 20: 19
Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.
CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.
Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.
Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…
——
Chap 19
Ngụy Trường Trạch men theo con đường hoa đi về phía trước. Mỗi bước, mỗi bước đi, Trường Trạch lại nhớ đến ký ức vui vẻ trong mộng cảnh kia, khóe môi kéo lên một nụ cười bi thương nhàn nhạt. Có những thứ mãi mãi chỉ là khát vọng, mãi mãi không thể chạm đến…
Ánh sáng lóe lên phía cuối con đường, Trường Trạch lấy tay che mắt cho bớt chói. Bỗng bên tai vang lên giọng nói dịu dàng.
“Trường Trạch, ngươi bị thương ta sẽ đau lòng.”
“Trường Trạch, chúng ta đã làm phu thê bao nhiêu năm rồi…”
Hai mắt Trường Trạch ươn ướt.
Trường Trạch dần mở mắt ra đã thấy mình ở trong một căn chòi nhỏ. Trường Trạch đưa tay lên lau nước mắt, hít một hơi thật sâu bày ra khuôn mặt như bình thường. Khải Nhân nằm trên phản. Trường Trạch lại gần xem.
Khải Nhân hình như đang ngủ? Có khi nào vẫn chưa thoát khỏi mộng cảnh?
-Trường Trạch!
Tàng Sắc tán nhân vừa vặn thoát ra khỏi mộng cảnh nhìn thấy Trường Trạch thì vui vẻ gọi. Trường Trạch quay người lại gật đầu với cô. Tàng Sắc tán nhân nhìn Trường Trạch, huynh ấy hôm nay có vẻ không tốt.
Trường Trạch đứng im một chỗ. Trường Trạch luôn coi Tàng Sắc như muội muội mà đối đãi chỉ là giờ nhìn Tàng Sắc tán nhân, trái tim Trường Trạch sẽ cảm thấy nhói đau. Suốt thời gian qua, anh có ghen tị chứ, ghen tị với cô rất nhiều…
Ánh sáng lóe lên, Phong Miên bước ra, vẻ mặt có vẻ hơi buồn bã, ngẩng mặt lên nhìn thấy hai người liền nở nụ cười nhẹ nói:
-Tốt quá, mọi người đều không có sao hết.
Phong Miên đi đến chỗ Trường Trạch, vỗ vai nói:
-Làm sao vậy? Trông có vẻ không vui?
Trường Trạch nhìn Phong Miên, khẽ đưa bàn tay lên vuốt tóc Phong Miên. Phong Miên hơi sững người một chút. Trường Trạch cười nói:
-Không sao…Huynh thế nào?
-Ừm, cũng ổn.
Tàng Sắc tán nhân nở ra một nụ cười vui vẻ , vỗ vai lấy hai người.
Khải Nhân nhíu mày, bắt đầu tỉnh. Y ôm đầu, ngồi dậy. Nhớ đến sự việc trong mộng cảnh, Khải Nhân đỏ mặt nhìn xung quanh thì chỉ thấy ba người kia mới hỏi:
-Hồ Lục đâu?
Trường Trạch cất tiếng đáp lại:
-Ta đến đây thấy ngươi nằm một mình, Hồ Lục hình như còn chưa có ra.
Khải Nhân gật đầu. May quá, sự kiện đó chắc chỉ là một giấc mơ. Chỉ là giấc mơ này thật chân thực. Khải Nhân sờ nhẹ lên môi mình.
Hồ Lục bước ra, nhanh chóng tới chỗ Khải Nhân lo lắng hỏi:
-Khải Nhân, ngươi có ổn không?
Khải Nhân tránh né ánh mắt Hồ Lục. Sau chuyện đó, Khải Nhân thực sự không dám đối mặt với Hồ Lục. Mình thế mà lại đối với Hồ Lục có tâm tư như vậy! Đáng chết!
-Ừm…ta không sao.
Hồ Lục vươn tay ra muốn đỡ Khải Nhân dậy nhưng y gạt tay Hồ Lục tự mình đứng dậy. Hồ Lục buông tay, lòng khẽ trầm xuống, không nói gì cả. Khải Nhân ghét bỏ hắn a!
Sau sự kiện đó, họ trở về Lam gia. Không một ai hé răng về chuyện này. Khải Nhân đem chuyện thị trấn nói cho cha và ca ca nghe để sau này không phái người đi đến thị trấn đó nữa, sau này cũng lưu truyền lại cho hậu thế. Nơi đó trong tương lai dần trở thành một cấm địa.
Mỗi người bọn họ sau khi trở về đều thay đổi rất nhiều…
Khải Nhân tránh né Hồ Lục, Hồ Lục vờ như không biết thuận theo Khải Nhân nhưng thật ra tâm Hồ Lục rất khổ sở. Hắn đã không còn nhiều thời gian nữa rồi…
Khải Nhân tự mình chép phạt gia quy, lại cầu xin Thanh Hành Quân phạt mình một giới roi cũng cầu xin ca ca đừng nói cho Hồ Lục biết.
—-
Thiên Hành Quốc.
Hồ Nhất lạnh lùng quét ngang, một nhát liền đem đám yêu ma quật ngã. Ánh mắt lạnh lùng, y phục giáp đen, cầm cây thương như một tu la chém giết, đem đám yêu ma cùng thích khác giết sạch.
Vô Lạc nhíu mày, phi đến, giữ Hồ Nhất lại. Hồ Nhất nhìn Vô Lạc cực kỳ tức giận, hiện rõ vẻ “mau buông ta ra”.
-Đủ rồi, Hồ Nhất. – Vô Lạc kiên định nói, không chút sợ hãi nhìn thẳng mặt Hồ Nhất.
Hồ Nhất hừ một tiếng, lạnh lùng xoay người đi. Vô Lạc thở dài, thần sắc ngưng trọng nhìn Hồ Nhất rồi lại nhìn đống xác chết la liệt bên dưới. Vô Lạc lấy đàn ra, đánh một khúc Thanh Hoa. Âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo vang lên, những ánh sáng nhỏ bay lên bầu trời.
Hồ Nhất nghe tiếng nhạc, phần nào bình tĩnh, ngồi một bên.
Liễu Thanh Tuyết cùng với Hồ Vương Lãnh [cha mẹ Hồ Lục] nghe thấy điệu nhạc, chắp tay nhẹ niệm chú rồi nhìn những đốm sáng kia. Thanh Thủy đại nhân đi ra nhìn thở dài.
Vô Lạc đánh đàn xong, đi đến chỗ Hồ Nhất nhẹ giọng khuyên bảo:
-Huynh đi nghỉ ngơi đi. Chuyện ở biên giới để muội lo cho.
Hồ Nhất trừng mắt tỏ vẻ không đồng ý. Hồ Vương Lãnh đi ra nghiêm giọng nói:
-Vô Lạc nói đúng, Hồ Nhất con nghỉ ngơi đi. Dạo gần đây, con lao lực nhiều rồi.
Hồ Nhất muốn nói nhưng nhìn ánh mắt của cha biết chắc ngài sẽ không đồng ý đành thuận theo. Đám Hắc Ma tộc này cấu kết với hai nước bên cạnh lại giám xông vào cung ám sát. Hừ! Chán sống.
-Hồ Nhất, muội biết huynh lo lắng cho Hồ Lục nhưng huynh đang làm quá sức đó!
Năm Hồ Lục bị mất khống chế, Hồ Nhất cùng Thanh Thủy kịp thời đi tới khống chế. Vì cứu Hồ Lục nên bị ma khí cùng hận ý của Hồ Lục ảnh hưởng. Hồ Nhất không ngừng phấn đấu mạnh mẽ với mong muốn bảo vệ cho em trai. Trong những ngày này, Hồ Nhất sát phạt không biết bao nhiêu. Vô Lạc lo lắng Hồ Nhất sẽ bị tâm ma khống chế.
Ai cũng hiểu lần này là nhằm vào Hồ Lục nhưng bọn chúng không biết Hồ Lục bị đưa sang thế giới khác.
————
Hồ Lục ngồi trên cậy, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Bàn tay cầm vòng hình bán nguyệt màu đỏ, nắm thật chặt. Suốt bao nhiêu năm qua, hắn luôn nằm trong cái vòng bảo vệ ấy, không hề hay biết gì cả? Tất cả mọi người đều biết…cha, mẹ, ca ca, sư phụ, sư tỷ…Không một ai nói cho hắn hay biết.
Sau khi từ trấn trở về, Hồ Lục đã liên lạc với sư tỷ, sư phụ, cha và mẹ hỏi về nam nhân trong giấc mộng kia. Cha, mẹ và sư phụ đều vô cùng bất ngờ nhìn hắn. Sư phụ lộ ra thần sắc bi thương nhàn nhạt còn cha hắn thì thở dài nói:
-Hồ Lục…Thật ra ta có một người anh trai. Người đó cũng chính là thúc thúc của con. Thúc thúc của con là một người vô cùng tài giỏi, là người ta ngưỡng mộ nhất. Người được người ta gọi là Hắc Vũ ma thần.
Hồ Lục không thể tin nổi nhìn cha mình. Vô Lạc và Hồ Nhất nghe xong cũng sửng sốt.
Hắc Vũ ma thần! Kẻ gây ra đại thảm họa cách đây 50 năm trước. Sinh linh đồ thán.
Hồ Vương Lãnh thở dài, ưu tư nói:
-Hồ Lục…con thật ra là người kế thừa sức mạnh của thúc thúc con…Thúc thúc con có năng lực rất mạnh, một trong số đó là lấy đi sinh mệnh và khống chế Hắc ma tộc. Bởi vì thúc thúc con quá mạnh…tốt nên mới bị lợi dụng…
-Hồ Lục…Hắc Ma tộc nhắm đến con cũng bởi vì chuyện đó… – Mẫu thân ai oán nói.
Hồ Lục trầm tư một lúc. Nội tâm không ngừng xao động rồi như nghĩ đến điều gì ngẩng mặt lên nói:
-Mọi người vẫn ổn chứ? Ở nhà có chuyện gì không?
Vô Lạc cất tiếng, cười nói:
-Yên tâm đi. Không có chuyện gì đâu…Đệ ở đây phải cẩn thận. Tỷ nghĩ hai thế giới có liên kết với nhau. Việc đệ mơ thấy giấc mơ cũng như tìm thấy vòng cổ đó là minh chứng. Hồ Lục từ giờ phải cẩn thận.
Cha mẹ Hồ Lục nghe Vô Lạc nói cũng gật đầu khuyên bảo. Bọn họ quả thật không nghĩ đến mà. Ở nơi đây cũng không hẳn an toàn.
Hồ Lục gật đầu.
Hồ Vương Lãnh mỉm cười nhìn con trai nói:
-Hồ Lục…Con biết không? Thúc thúc của con là người anh trai mà cha yêu thương nhất. Nếu không phải vì huynh ấy quá tốt thì…Haiz, Hồ Lục, con phải nhớ đừng dễ dàng tin tưởng một ai đó, cũng đừng quá tốt.
Bà nội của Hồ Lục là công chúa của ma tộc. Năm đó ma và nhân sau nhiều năm chiến tranh thì kết thành một mối giao hòa bởi vì Hắc ma tộc. Hắc ma tộc là một tộc thuộc ma tộc . Hắc ma tộc là tộc vô cùng quỷ dị, đáng sợ đến các ma tộc khác cũng sợ hãi. Hắc ma tộc khống chế, hút hồn, hóa thi, không tiếc rẻ ăn thịt đồng loại tuy nhiên số lượng Hắc ma tộc ít nên bị liên hiệp ma tộc và nhân tộc đánh bại. Bà nội của Hồ Lục- công chúa ma tộc và ông nội Hồ Lục- thái tử nhân tộc là người đề nghị hình thành liên minh sau đó họ kết hôn. Bởi lí do đó nên thúc thúc của Hồ Lục sinh ra sở hữu phần lớn sức mạnh của ma tộc .
“Năm ấy thúc thúc con gặp phải thích khách được một cô gái cứu không ngờ rằng cô gái đó là người của Hắc ma tộc. Cô ta phối hợp cùng một nhánh của gia tộc cho rằng thúc thúc con là kẻ đã giết hại ông nội con. Năm đó thúc thúc con bị vạn thần chê bai còn bị cô gái đó lừa ngã xuống Vực Tử Hồn 5 năm. Cuối cùng nhiều chuyện huynh ấy hắc hóa trở thành Hắc ma thần nhưng chưa từng có ý định làm hại ta. Cuối cùng huynh ấy lại vì cứu bọn ta mà thực hiện giao kết với ác quỷ, bị phản phệ hóa điên…
Cuối cùng…”
Hồ Vương Lãnh nói, từng câu từng chữ đến cuối ngừng lại chưa kịp nói thì Hồ Lục cất tiếng:
-Sư phụ…là người đã giết thúc thúc đúng không…
Hồ Vương Lãnh gật đầu. Vô Lạc quay sang nhìn sư phụ. Ông ấy cho dù không thể hiện gì trên khuôn mặt nhưng tay đã nắm chặt miếng ngọc bội. Vô Lạc còn nhớ cô và Hồ Lục đã từng tìm thấy một bức họa nam nhân, nam nhân ấy bị che mặt nhưng ngọc bội nam nhân ấy đeo giống y hệt ngọc bội của sư phụ. Hồ Lục còn nhỏ không nghĩ gì nhiều nhưng Vô Lạc thì hiểu ra điều gì đó.
Ngày 5/2 mỗi năm sư phụ sẽ đàn một khúc ” Say” ở vườn hoa đào, sẽ bày rượu, mặc y phục đỏ.
Ngày 10/3 mỗi năm sư phụ sẽ đàn một khúc “Duy nhất” ở trong hậu điện bị cấm đến. Mỗi lần đàn xong sư phụ đều ở trong đó thật lâu…
Ngày 25/12 mỗi năm, sư phụ sẽ đem xuống bếp tự hầm canh, làm bánh đi đến ngôi mộ vô danh đàn một khúc “Vấn”.
Vô Lạc tiến đến gần sư phụ khẽ đụng nhẹ tay mỉm cười nhẹ. Người quay sang nhìn Vô Lạc, khẽ lỏng tay, nhíu mày tỏ vẻ trách cứ…
—
-Hồ Lục…
Hồ Lục nghe thấy giọng Khải Nhân liền nhảy từ trên cây xuống nhìn y nói:
-Có chuyện gì sao?
Khải Nhân dạo này tránh né Hồ Lục nhưng rồi nhận ra dường như Hồ Lục ngày càng ngày càng xa cách. Thế rồi, y không thấy Hồ Lục lên nghe giảng, đôi khi đi qua những chỗ quen thuộc cũng không thấy hắn. Hồ Lục cũng không ở cùng đám người Phong Miên thậm chí còn không ở trong phòng. Khải Nhân lo lắng cuối cùng vẫn là đi tìm Hồ Lục…
Bất luận thế nào cũng không thể cứ tránh Hồ Lục mãi hơn nữa y thực sự rất lo.
-Dạo này ngươi…ngươi không lên lớp. Ngươi bệnh sao. Khí sắc ngươi có vẻ không tốt… – Khải Nhân cúi đầu chậm rãi nói, không dám ngẩng mặt lên nhìn Hồ Lục.
-Không có gì. Chỉ là ta có chút chuyện thôi. Ta cứ tưởng huynh tránh ta mãi chứ…
Khải Nhân không nói gì. Hồ Lục xoay người định rời đi. Khải Nhân nhìn vạt áo tung bay, sợ…sợ hãi. Sợ hắn đi rồi sẽ đi mãi. Khải Nhân vươn tay giữ Hồ Lục lại, hai mắt như sắp khóc.
Hồ Lục bị Khải Nhân giữ lại, quay mặt lại nhìn Khải Nhân có chút khó hiểu.
Khải Nhân buột miệng nói:
-Đừng đi…
Hồ Lục sững người nhìn Khải Nhân. Khải Nhân nói xong cũng đỏ mặt, bàn tay có chút run.
Trời ơi, mình đang làm cái gì vậy nè! Khải Nhân thấy Hồ Lục không nói gì chính là run sợ muốn chết nhưng cố gắng không thể hiện gì ra khuôn mặt. Tay vẫn giữ chặt tay Hồ Lục.
Hồ Lục bỗng cười nhẹ khiến Khải Nhân ngơ ngẩn rồi kéo Khải Nhân vào lòng.
———-
Mùng 8/3 vui vẻ nha. Chúc các cô ngày càng xinh đẹp nè. <3