[Đồng Nhân] [Ma Đạo Tổ Sư] Những Chuyện Chưa Kể

Chương 9: [Đồng nhân]Ma Đạo Tổ Sư- Nhật kí mạch ngạch (1)


Đọc truyện [Đồng Nhân] [Ma Đạo Tổ Sư] Những Chuyện Chưa Kể – Chương 9: [Đồng nhân]Ma Đạo Tổ Sư- Nhật kí mạch ngạch (1)

*Mạch ngạch Lam gia

*Thật ra cũng cần nói nhiều.

*Huynh đệ khác cũng cần chia sẻ nha.

********____________**********

Ngày X, tháng X, năm X.

Ta là mạch ngạch hay nói đúng hơn là băng buộc trán của người Lam gia

Ta có bề ngoài vô cùng dài, lại được làm bằng chất liệu rất tốt, bên trên lại thêu nhiều họa tiết vân mây, vì vậy khi có gió thổi qua trông rất bồng bềnh đầy khí chất.

Tự hào là thế nhưng ta cũng có nỗi khổ riêng của mình.

Ờ thì thật ra nói chính xác hơn là sau khi Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ kết thành đạo lữ.

Tối nào cũng vậy ngày nào cũng thế, sau khi câu nói thần thánh “Mỗi ngày là mỗi ngày” của Vong Cơ mặt liệt trong lòng ta, ta cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.

Thanh tâm quả dục cái gì chứ!

Quân tử đoan chính cái gì chứ!

Thật lừa người mà.

———**********————-

Ngày XX, tháng XX, năm XX


– “Lam Trạm ta muốn ăn cải trắng ~~~”

-“Lam Trạm, Hàm Quang Quân, Lam nhị ca ca, ngươi nới lỏng ra một chút,…..ta…không được”

-“Vong Cơ, phía dưới thật nhột,…..nhanh….mau cởi…….”

…….

Không nằm thì đứng, không trói thì buộc, nói cách khác mỗi buổi tối cứ đem ta quấn chặt lên tay Ngụy Vô Tiện, dây dưa lôi kéo khiến ta thật muốn nói: “!$%#$%$!^&*()_{L:M>!#$%^*xxxooo…..”

Cao thêm một bật nữa là đem ta buộc vào hạ thân của hắn, không cho hắn tiết ra, rồi sau đó….. thôi dù sao cũng là chuyện của bọn họ, không nên nói nhiều.

Thật ra ta vẫn cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn hơn so với Tị Trần huynh, lư hương phát đại chiêu và thế là ta đã có thêm một kiến thức mới, Tị Trần uy danh gần xa cũng có thể làm vật tình thú.

Tị Trần:…….

Mạch ngạch: Không sao, ta cũng có cùng cảm giác với huynh.

Tị Trần:…….

Mạch ngạch: Chúng ta đã được định từ khi sinh ra sẽ trở thành như vậy, có trách hãy trách định mệnh.

Tị Trần:…….

Mạch Ngạch: Tiết tháo rơi đầy đất rồi, huynh cũng nên chấp nhận sư thật này đi.

Tị Trần: Những ngày thơ bé nay còn đâu????????

————–*************————-

Ngày XXO, tháng XXO, năm XXO.

Thật ra tình thù cũng có nhiều loại.

Và ta cùng Tị Trần huynh là một ví dụ điển hình.

Tị Trần hết rút ra rồi cắm vào, ta thì hết trói lại trói, chỉ có Trần Tình huynh là thỏa mãn đứng nhìn bọn ta mỗi ngày đều phải làm việc.

Trần Tình:…..Nhìn…..

Mạch Ngạch: Cứ tận hưởng những ngày cuối cùng đi.

Tị Trần: Có cần ta truyền lại kinh nghiệm lần đầu cho không?

Trần Tình:……

Mạch Ngạch: Hình như huynh chưa từng bị đem ra làm vật thí nghiệm nhỉ?

Tị Trần: Có lẽ là do nhỏ quá, không thỏa mãn được chăng????

Trần Tình:………Các ngươi câm hết cho ta!!!!!


Ngụy Anh rảnh rỗi nằm bò trên giường, tay phải rất phô trương mà lật qua lật lại một quyển Long Dương, trong lòng thầm đắc ý.

Một lát sau như hạ quyết tâm, hắn mới đứng dậy, nhanh chóng đem cuốn long dương giấu đi rồi ngồi chờ Vong Cơ trở về.

Đúng giờ, Lam Vong Cơ trên tay bưng một hộp cơm tiến vào trong, chỉ thấy Ngụy Anh đang nằm trên giường cười hì hì, mạch ngạch ta cảm thấy rất là có vấn đề rồi. Dù sao bản thân ta co dãn cũng rất tốt, hơn nữa đã có nhiều kinh nghiệm vậy nên cũng chẳng lo.

Quả nhiên Lam Vong Cơ hướng hắn đến gần, Ngụy Vô Tiện liền từ trên giường nhảy xuống, vô cùng nhanh nhẹn mà vòng lên người Lam Vong Cơ, quấn chặt lấy y, mạnh mẽ hôn lên.

Lam Vong Cơ”???”

Tay Ngụy Vô Tiện cũng không nhàn rỗi, vòng lên đầu y tháo ta xuống, rồi nhanh như cắt đem ta trói chặt tay y lại.

Lam Vong Cơ: “….”

Oh lần này người bị trói là Lam Vong Cơ à???? Thật đúng là %^&()()*(&*&[email protected]@ x 1000000!!!

Xong xuôi, hắn mới từ người Lam Vong Cơ trường xuống, mạnh mẽ đem y ấn xuống cái ghế bên cạnh rồi nhảy lên đùi y ngồi, trong tay là Trần Tình.

Tị Trần: Ta nói rồi mà không nghe, chậc ngươi không có kinh nghiệm lần đầu là không xong rồi Trần Tình huynh.

Mạch Ngạch: Thôi xong, huynh hết “Trong trắng” rồi, sau này cùng bọn ta nhặt tiết tháo đi.

Trần Tình: La hét ỏm tỏi……..

Ngụy Vô Tiện rất tự nhiên mà ngồi lên Lam Vong Cơ, còn đem hai chân mình quấn chặt lên hông y, Trần Tình xoay vòng trên tay, nghé vào tai y nói giong ngã ngớn:” A Hàm Quan Quân hôm nay ngươi là người của ta rồi”

Lam Vong Cơ:”….”

Hắn cười cười, đem Trần Tình nâng cằm y lên, ép buộc y nhìn thẳng vào mình. “Ai Thật tình mấy bữa nay ta đau eo muốn chết, ngươi có nghĩ chúng ta nên hoán đổi một tư thế mới hay không?”

Ngụy Vô Tiện vẫn cười, Trần Tình tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, lướt qua cái ngực trắng như tuyết của y, trượt dài xuống cơ bụng rồi sau đó đem Trần Tình tại bộ vị mà trêu chọc.

Tị Trần: Thú Nhún

Mạch Ngạch: Thú nhún + 1


Trần Tình: Ta không muốn!!!!!! (Tiếp tục la hét)

….

“Hàm Quang Quân, ngươi có nghe tiếng gì không?”

“Không nghe”

Chuyện sau đó, tất nhiên là nên kéo rèm, Trần Tình huynh cũng nên học hỏi chút đi.

…..

Tị Trần: Huynh ấy đã được khai sáng rồi

Mạch Ngạch: Hy vọng huynh ấy có thể vượt qua chướng ngại tâm lí này.

Tị Trần: Mà chúng ta vẫn còn một người cần học hỏi đấy.

Mạch Ngạch: Ai???

Tị Trần: Đàn Vong Cơ!

Đàn Vong Cơ:……

Đàn Vong Cơ: Không đời nào!!!!!!

Ti Trần: Đã là người một nhà, có “Phúc” Phải cần hưởng chứ sao ^^

————-END————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.