[Đồng Nhân] [Ma Đạo Tổ Sư] Những Chuyện Chưa Kể

Chương 8: [Đồng nhân][Vong Tiện]Ma Đạo Tổ Sư-Một ly rượu Ricard (4)


Đọc truyện [Đồng Nhân] [Ma Đạo Tổ Sư] Những Chuyện Chưa Kể – Chương 8: [Đồng nhân][Vong Tiện]Ma Đạo Tổ Sư-Một ly rượu Ricard (4)

Đêm qua là đêm qua….

Thỉnh thoảng Lam Trạm luôn cảm thấy bản thân như đang chờ đợi một người, lần đầu gặp mặt là trên một bức tường cao, người đó cũng chẳng có gì nổi bật ngoại trừ nụ cười bừng sáng của một kẻ chẳng biết buồn là gì, đôi môi mỏng nhếch lên tựa hồ như đang nói cái gì đó.

Nói cái gì nhỉ?

Một đoạn giấc mơ rời rạc chẳng có mở đầu cũng chẳng có kết thúc.

Dù gì đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Ánh sáng của bình minh đột ngột ập lên đôi mắt của anh như một bàn tay kéo anh ra khỏi giấc mộng, hàng lông mi dài khẽ nhíu lại rồi từ từ mở mắt, Lam Trạm lúc này mới bừng tỉnh, anh nhanh chóng cựa mình ngồi dậy nhìn quanh. Trong một thoáng ngắn ngũi, Lam Trạm như mơ hồ thấy được, người trong giấc mơ của mình đang đứng trước cửa sổ, dáng người đã trông qua nhiều lần đang chìm trong ánh sáng của bình minh.

Là cậu sao?

“Anh tỉnh rồi à?”

/Lam Trạm nhìn ta, mau nhìn ta/

Anh hơi nhíu mày, dư âm của ly rượu đáng ghét kia vẫn còn nhưng nhiều hơn vẫn là tác dụng của viên thuốc mà cậu ta điên cuồng đưa nó vào trong miệng anh. Nghĩ đến đó Lam Trạm thoáng ngây người nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm thường ngày.

“Chuyện đêm hôm qua anh có nhớ không?” Cậu ta mĩm cười hỏi anh, vẫn là khuôn mặt cợt ngã cười đùa trong quán bar, tuy nói vậy nhưng Lam Trạm vẫn có thể thấy được ánh mắt đầy dò xét của cậu ta đang chiếu lên câu trả lời của mình.

Thật sự đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì Lam Trạm một chút cũng không nhớ nổi, nhưng dựa theo phán đoán cùng những hành động “Không ra thể thống” gì thì anh đại khái cũng đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra rồi.

Dù gì anh cũng là người cực kì thông minh, hơn nữa lại được giáo dưỡng nghiêm khắc ngay từ nhỏ, vì vậy đối với những loại chuyện này Lam Trạm trông có vẻ rất bình tĩnh.


Lam Trạm lạnh lùng nhìn người trước mặt, ánh mắt đạm sắc lưu ly nhìn thẳng cậu ta không có chút gợn sóng nào, nói:” Cậu muốn gì?”

Cậu ta vẫn cười, dường như đã đoán trước được mọi việc, vì vậy chỉ bình thản nhún vai.

“Cũng không có gì nhiều, thật ra chỉ muốn kiếm lợi cho bản thân thôi?”

“Tiền?”

“Tất nhiên rồi và kèm theo điều kiện”

“Cậu nghĩ cậu là ai mà có tư cách đặt điều kiện với tôi”. Lam Trạm lạnh lùng nói.

“Thật ra cũng không có gì to tát cho lắm, giúp tôi một chút thì anh cũng chẳng mất tí thịt nào đâu?

“Từ chối!!!”

Cậu hướng anh cười tươi, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia tinh quái.

“Vậy có cái này tôi muốn cho anh xem”

Nói rồi cậu đứng dậy, bước nhanh tới bàn, lấy lên một cái đĩa cứng.

“Chậc thật ra tôi đã ghi hình hết lại rồi, anh đẹp trai thật đó, không nhờ lên màn ảnh lại đẹp như thế, đừng lo góc quay rất sắc nét, tui phòng hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ, sao nào muốn xem không?”

Chưa đợi anh trả lời, cậu đã đứng dậy.

Lam Trạm im lặng, ánh mắt lạnh như băng của anh ghim chặt vào người cậu, nói như vậy xem ra cậu ta cũng không thực sự đùa giỡn, anh đoán chắc trong cái đĩa cứng kia là mấy cái hình không được hay ho cho lắm. Vì vậy không nghĩ ngợi nhiều Lam Trạm đã từ chối, tại sao anh phải xem mấy cái thứ kia chứ? Nhàm chán.

“Cậu muốn làm gì?”

“Thì đem nó cho người vợ tương lai kia của anh xem thôi, thật muốn coi thử biểu hiện của cô ấy như thế nào” Cậu ta tươi cười nhìn Lam Trạm.

“Cậu nghĩ cậu đang dọa ai?” Lam Trạm lạnh lùng nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên.

Cậu ta không nói gì chỉ im lặng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt ấy dường như muốn nhìn thấu tâm tư bên trong anh?

“Vì sao lại chán ghét tôi như vậy?”

Lam Trạm hơi giật mình, không hề nghĩ đến cậu ta sẽ hỏi như vậy.

“Vì tôi không bằng Lô Tâm hay sao?”

Cậu bật cười chua chát, không phải cười anh mà là cười chính bản thân mình.


Lại một khoảng không gian trầm mặc.

Một câu nói đơn giản như vậy, nghe như chẳng có ý nghĩa gì nhưng lại khiến lòng anh dậy sóng, Lam Trạm vẫn nhìn chằm chằm người kia, khuôn mặt cậu ta có chút thẫn thờ, giọng nói mờ nhạt, như đã tìm kiếm cái gì đó rất lâu, cuối cùng vẫn khiến tim anh đập chậm một nhịp.

“Điều kiện của cậu là gì?”

Khẽ thờ dài, lại môt lần nữa Lam Trạm đáp ứng, anh không biết tại sao mình phải làm vậy, có lẽ cũng giống như lúc anh và cậu ta hợp tấu bản nhạc kia.

Cậu ta hơi ngớ người, dường như không tinh anh bỗng nhiên đáp ứng. Anh không nghe người đứng sau mình nói gì, chợt một vòng tay chợt ôm anh. Cả khuôn mặt cậu ta vùi sát vào lưng anh.

“Tiền!! Tất nhiên là tôi muốn, nhưng không phải tất cả. Tôi muốn anh tiêu tiền cho tôi, như đối với người yêu của anh.”

Người yêu?!

Anh muốn quay lại, nhưng người nọ kiên quyết ôm chặt lấy anh.

“Trong 10 ngày, chúng ta sẽ đổi xử với nhau như tình nhân.”

Lam Trạm cảm thấy gương mặt đang tựa sát trên lưng anh dường như hơi nóng lên.

“Cậu muốn chúng ta đóng kịch?”

Lại một tiếng thở dài.

“Cũng không hẳn, vở kịch này, chỉ diễn cho tôi xem thôi.”

…….

Hôm nay là ngày đầu tiên hẹn hò của Lam Trạm.

Anh dựa lưng trên cái xe Ford của mình, chuyện ở công ty từ trước tới nay đều có người khác thay anh xử lí, anh chỉ việc fox rồi gữi đi hoặc có mặt trong những buổi họp quan trọng là được.


Sáng nay trên điện thoại Lam Trạm nhận được tin nhắn, tên tiêu đề là “Di Lăng Lão Tổ”, nội dung cũng ngắn gọn: Đến đón tôi lúc 8h30, hôm nay là ngày hẹn đầu tiên của chúng ta đấy.

Chuyện từ ngày hôm đó đến nay cũng được ba ngày rồi, và những gì anh biết chỉ gói gọn trong vài dòng: Tên củ cậu ta là Ngụy Vô Tiện, gia đình: Không biết, nghề nghiệp: Hiện đang là một desiger ở một công ty nào đó. Đó là tất cả nhưng gì Lam Trạm biết về cậu và anh phải coi người có lí lịch chẳng rõ ràng này thành người tình của mình trong vòng 10 ngày.

“Chào buổi sáng, anh đúng giờ thật đó.”

Ngụy Vô Tiện hớn hở chạy xuống, ánh mắt Lam Trạm dừng trên người cậu ta một chút, quần jean áo sơ mi đen, áo khoát có mũ. Bây giờ trông cậu ta khác hẳn với vẽ ngoài lẳng lơ kì dị trong quán bar, nhìn đã có chút giống với sinh viên đại học. Mà cậu ta thích đồ đen nhỉ? Lúc đầu gặp Lam Trạm cũng có ấn tượng như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng, nó khá hợp với cậu ta, cũng dễ nhìn đầy chứ.

Ngụy Vô Tiện nhìn phớt qua Lam Trạm, bật cười: “Sao nào, rất đẹp đúng không?”

Lam Trạm không thèm trả lời cậu ta, quay mặt đi, tuy vậy nhưng khóe môi lại hơi cong lên một chút.

“Cậu muốn đi đâu?”

Ngụy Vô Tiện nheo mắt nhìn Lam Trạm, không trả lời, sau đó cậu ta moki71 thốt lên:”Anh đinh mặt bộ đồ này đi á?”

Vì Lam Trạm được gia giáo rất nghiêm ngay từ nhỏ nên vấn đề trang phục của anh cũng rất nghiêm túc, vậy nên anh hay xuất hiện trước mặt mọi người với bộ âu phục gọn gàng lịch lãm, Ngụy Vô Tiện bĩu môi ngay lập tức bảo Lam Trạm đi thay đồ.

Và giờ thì Lam Trạm đang ngồi trong một chiếc xe không rõ ràng nhưng anh chắc chắn rằng nó rất rẽ tiền và đã có tuổi, hơn 20 phút cãi nói chuyện, Lam Trạm cảm thấy người này còn dai hơn đĩa, cậu ta lãi nhãi từ đầu tới cuối và quàng cho anh một bộ trang phục thật bụi với quần bò và áo len không tay mặc ngoài sơ mi trắng, vì Lam Trạm không dùng keo vuốt tóc nên tóc anh luôn mềm và đen nhánh. Vậy mà cậu ta lại đánh bết nó lên rồi mới thõa mãn gật đầu. Với lí do quần áo của Lam Trạm không hợp với cái xe không biết là từ thập niên nào đó của cậu ta. Vì vậy nên Ngụy Vô Tiện mặc sức nhào nặn để trông Lam Trạm bụi bặm hết sức có thể.

Nhưng điều này là không được vì cái mặt của anh vốn không hợp chút nào.

Thế là Ngụy Vô Tiện lại lầm bầm với anh.

Và giờ thì hai người đang ra biển.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.