Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 46: Ông kẹ
– Đúng vậy, chủ hồn đã liên kết với các sinh vật hắc ám, vậy thì chúng ta hoàn toàn có
thể liên hệ với các sinh vật thiện lương, thậm chí là cả phe
trung lập nữa – Tom nói khi nghe Minh kể lại sự việc trong rừng
cấm
– Phe trung lập sao?
– Ừ, đại loại như là người lùn, yêu tinh…
– Nếu vậy ta chỉ e nó sẽ diễn biến thành một trận đại chiến toàn thế giới mất – Minh trầm ngâm
– Nhất định phải thế, không phải chúng ta dự định lật đổ cả
bộ pháp thuật, vén bức màn đưa thế giới phù thủy hòa nhập
vào xã hội sao? Đó là một cuộc cách mạng, và có cuộc cách
mạng nào mà không đổ máu chứ.
– Ừm, ta cần suy nghĩ thêm đã.
Đúng lúc này, một con cú màu đen và một con cú màu xám tha
một cái hộp màu đen đến trước mặt Minh và Tom. Tom rút hai
đồng Galeon ném cho chúng, còn Minh thì tò mò mở hộp ra xem.
Trong hộp là hai chiếc điện thoại di động đời mới, cùng một
lá thư của Jame, trong thư hắn viết
“Chủ nhân, chúng ta vừa mới qua một mạng lưới đánh thuê và rất nhiều thông tin, tìm được tổ chức phù thủy đã từng cộng tác
với chính phủ Xô Viết trước năm 1991 và mời bọn họ về đây, và thật may mắn là bọn họ đã tìm được phương pháp để sóng vô
tuyến có thể xuyên qua bức màn ma thuật của Hogwart. Hai bộ
điện thoại này đã được cài đặt để liên lạc với đảo Celt qua
vệ tinh, và có thể đồng bộ với máy tính của ngài. Ngoài ra
còn có một việc nữa”
Minh mỉm cười, Jame hành động quả thật rất nhanh. Nó lập tức
lấy laptop ra, đồng bộ điện thoại rồi bắt đầu quay số
Rất nhanh, Jame xuất hiện trên màn hình, cười toe toét nói
– Ông chủ, thế nào, sản phẩm lần này khiến ngài vừa ý chứ –
rồi nhìn thấy Tom ở phía xa, Jame vẫy tay – Hello Tom, về trường cũ cảm giác thế nào
– Cũng không tệ – Tom trả lời nhàn nhạt
– Ông chủ, ngài nhìn đây
Jame bê laptop đi ra khỏi phòng, Minh lúc này mới để ý, trên đảo Celt xuất hiện rất nhiều công trình kỳ lạ bằng kim loại hoặc
bằng đá, và cả hòn đảo biến thành từng khu vực theo các vòng tròn đồng tâm, với trung tâm là biệt thự của Jame (giờ đã
thành của Minh)
– Đây là có chuyện gì vậy Jame?
– Đó là do chiếc hộp – Jame hưng phấn trả lời – khi chúng tôi
mở hộp ra thì cả hòn đảo biến thành như vậy. Ngoài ra, bên
dưới hòn đảo còn xuất hiện một hệ thống máy móc, mà theo
trung tâm chỉ huy thì hoàn toàn có thể di chuyển được. Tức là cả hòn đảo của chúng ta đã biến thành một chiến thuyền di
động. Mấy lão khoa học gia và phù thủy mừng điên rồi. Nhưng có mấy khu vực bị cấm, chỉ có ngài mới có thể ra vào.
Minh và Tom đều trố mắt ngạc nhiên, chỉ một chiếc hộp nhỏ như
vậy mà có thể xuất hiện biến cố như thế, ai cũng không tin
được.
– Khoan đã, Jame, Trung tâm chỉ huy là cái gì? – Minh bắt được vấn đề, lập tức đưa ra nghi vấn
“Xin chào, Ngọc Minh, xin chào, Tom, chúng ta lại gặp lại” – Một âm thanh đầy từ tính vang lên, một cô gái xuất hiện trên màn
hình
– Atlantis? – Minh hô lên
“Vâng, chính là tôi. Tôi chính là trung tâm chỉ huy của toàn bộ
văn minh Atlantis truyền thừa, à, giờ gọi là đảo Celt”
– Được rồi, cô phối hợp với Jame và người trên đảo tiến hành
nghiên cứu Gien thật cẩn thận, và phải chú ý bảo mật, đề
phòng bị tiết lộ. Tạm thời chúng ta không có ý định cùng thế giới tuyên chiến!
“Vâng, thưa ngài!” Atlantis trả lời
Tắt liên lạc, Minh nhìn Tom, cười khổ
– Kế hoạch của chúng ta lại tiếp tục phải chỉnh sửa.
– Đúng vậy – Tom trầm ngâm – kỳ nghỉ đông chúng ta sẽ trở về
đảo Celt một chuyến rồi sẽ tiến hành lên kế hoạch lại một
lần nữa.
Tối hôm đó, Minh lại trình bày lại bài giảng của nó trong lớp Muggle học ở phòng sinh hoạt chung, ban đầu chỉ có Malfoy, Tom,
Pansy và hai tên ngốc Goyle và Crabbe nghe giảng, sau đó dần dần
một số học sinh nhà Slytherin cũng tỏ ra hứng thú, ngồi nghe,
thỉnh thoảng còn đưa ra thắc mắc, về vũ khí, chiến thuật…
Quả là thế giới nào thì thứ thu hút trẻ em nhất cũng là chủ nghĩa anh hùng, những trận chiến và vũ khí. Minh mỉm cười,
bước đầu kế hoạch thành công.
Mấy ngày sau, Minh nhận được thư mời từ Percy, huynh trưởng
Gryffindor cùng hai vị huynh trưởng nhà Hufflefull và nhà
Ravenclaw, đề nghị Minh có thể trình bày lại bài giảng trong
nhà sinh hoạt chung của họ. Tất nhiên là Minh đồng ý rồi…
Ngày thứ Năm, nhà Slytherin và nhà Gryffindor lại gặp nhau trong
tiết học Độc dược, lúc này không khí tuy vẫn còn một chút
gượng gạo, nhưng không còn đối đầu chan chát như trước. Hermione
cùng Pansy bắt đầu thử trao đổi về sự khác biệt giữa hai thế
giới, Malfoy cũng cố thử làm hòa với Harry và Ron, kết quả
thất bại sau khi Ron “nhỡ chân” dẫm vào chân Malfoy khi nó trào
phúng về việc nhà Weasley trúng sổ xố. Nhưng dù sao đó cũng
là một khởi đầu tốt đẹp
Giáo sư Snape tiến vào lớp với một cái đầu sáng bóng, đầy
dầu mỡ. Có vẻ mấy chai dầu gội đầu không hề làm cho tóc của
giáo sư khá khẩm hơn chút nào. Thấy không khí có vẻ khác lạ,
thầy Snape khẽ liếc Minh một cái, rồi nói
– Hôm nay, trước khi ta dạy cho các trò cách chế tạo dung dịch
Co rút, ta xin giới thiệu trợ giảng của ta, trò Tom Riddle
Marvolo, học sinh năm thứ năm.
Cả đám nhà Slytherin vỗ tay như sấm, nhiều cô nàng Gryffindor
cũng cuồng nhiệt vỗ tay, mắt biến hình thành những trái tim
màu hồng (Minh lại chui vào góc đếm kiến “Hắn là chúa tể hắc ám, và hắn đẹp trai…nhưng có vẻ hắn là gay mà” – Tom:….
(đầu đầy hắc tuyến))
Tom rất tận tình chỉ bảo cho đám nhóc, nhắc nhở Neville về
việc giảm bớt lượng nguyên liệu phải cho vào nồi thuốc, bởi
thế, không giống thầy Snape với cái mặt cứng ngắc, Tom rất
được đám nhóc cả hai nhà tôn sùng và kính trọng.
Buổi chiều Thứ Sáu là tiết học mà Ngọc Minh hằng trông ngóng, tiết phòng chống nghệ thuật hắc ám của thầy giáo người sói
Lupin. Minh đã dặn đám nhóc nhà Slytherin là tiết này thực
hành là chủ yếu, không cần đến sách vở, vì thế đám Malfoy,
Pansy… đều tay không bắt địch, đi học mà không mang sách vở.
Quả thật là như thế, khi thầy Lupin bước vào lớp và đặt cái
cặp tồi tàn của thầy lên bàn, thấy lũ nhóc đang sẵn sàng lâm
trận (Phản ứng từ vụ yêu tinh của tên lừa đảo Lockhart) thì
thầy vờ tỏ ra rất khó chịu
– Các trò làm gì vậy? Tại sao lại cất hết sách vở như thế kia? Ai là người chủ trương việc này?
– Thưa giáo sư, là em ạ – Ngọc Minh mỉm cười bước lên
– À, là trò hả – Thầy Lupin cau mặt, rồi đột nhiên khẽ nở nụ
cười – thưởng cho nhà Slytherin 10 điểm. Hôm nay là bài học thực hành. – thầy Lupin nói – các trò không cần gì ngoài cây đũa
phép đâu. Tốt lắm, mời các trò theo tôi
Bọn học trò hơi bối rối nhưng mà thích thú đứng dậy đi theo giáo sư
Lupin ra khỏi phòng học . Thầy Lupin dẫn đám học trò đi xuống hành lang
thứ hai và dừng lại, ngay bên ngoài cửa phòng hội đồng giáo viên. Thầy
Lupin mở cửa rồi đứng qua một bên nói: “Mời vào bên trong”
Giáo sư vẫy tay ra hiệu cho cả lớp đi về phía cuối phòng:
“Thôi, bắt đầu .”
Cuối phòng không có gì cả ngoại trừ một cái tủ áo cũ mà các giáo sư
thường cất những tấm áo chùng dự trữ . Khi giáo sư Lupin bước đến đứng
cạnh bên cái tủ áo thì cái tủ bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, dộng bức tường
ầm ầm . Vài đứa học trò nhảy lùi lại cảnh giác . Giáo sư Lupin bèn bình
thản nói:
“Chẳng có gì đáng sợ cả . Trong đó có một Ông Kẹ .”
Hầu hết lũ học trò đều cảm thấy đó chính là cái đáng sợ . Malfoy nhìn
thầy Lupin với ánh mắt chỉ còn có hãi hùng, và Goyle thì nhìn cái nắm
đấm cửa tủ đang kêu lách cách với vẻ lo lắng bồn chồn . Giáo sư Lupin
giảng giải:
“Mấy Ông Kẹ khoái những nơi đóng kín tối tăm, như tủ quần áo, gầm
giường, chạn tủ dưới gầm chậu rửa bát … Có một lần tôi bắt gặp một Ông Kẹ trú ngụ ngay trong một cái đồng hồ đứng cổ lỗ sĩ . Ông Kẹ này mới
dọn vô đây vào trưa ngày hôm qua, và tôi đã xin phép ông Hiệu trưởng yêu cầu các giáo viên cứ để mặc nó ở đó để cho học sinh năm thứ ba có dịp
thực tập . Vậy câu hỏi đầu tiên mà các trò phải tự hỏi là: Ông Kẹ là gì
?”
Ngọc Minh mỉm cười, giơ tay nói:
“Đó là một con ma thay hình đổi dạng . Nó có thể đội lốt bất cứ cái gì mà nó tưởng làm cho chúng ta sợ nhứt .”
Giáo sư Lupin nói:
“Đúng lắm . Tôi cũng không thể nào giải thích rõ ràng hơn trò Minh đây được .”
Giáo sư Lupin nói tiếp:
“Như thế khi Ông Kẹ còn ngồi trong bóng tối, nó chưa mang một hình dạng
nào hết . Nó chưa biết cái nào sẽ hù dọa được người ở bên ngoài cánh cửa . Chưa có ai từng được biết một Ông Kẹ thì trông như thế nào khi nó ở
một mình . Nhưng khi tôi thả nó ra khỏi tủ thì nó lập tức trở thành bất
cứ cái gì mà mỗi chúng ta sợ nhứt . Nhưng điều này cũng có nghĩa
là chúng ta có một thuận lợi lớn lao so với ông kẹ trước khi
chúng ta bắt đầu, các trò có biết là gì không? Trò Malfoy?”
“Chúng ta có nhiều người, ông Kẹ sẽ không biết chọn ai để đội
lốt dọa nạt” Không hổ là xuất thân quý tộc, Malfoy lập tức
tìm ra vấn đề
“Chính xác! Luôn luôn nên có nhiều người khi xử lý Ông Kẹ . Con ma đội
lốt sẽ bối rối . Nó nên đội lốt gì, một cái xác không đầu hay một con
sên ăn thịt sống ? Có một lần tôi thấy một Ông Kẹ phạm chính cái sai lầm đó: toan hù dọa hai người cùng một lúc và tự biến mình thành một nửa
con sên. Không đến nỗi ghê lắm . Bùa chú để giải tà Ông Kẹ đơn giản
thôi. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh của ý chí . Các trò biết không,
cái thực sự chấm dứt một Ông Kẹ là một trận cười . Điều các trò cần làm
là buộc nó mang một hình dạng mà các trò thấy tức cười. Chúng ta sẽ thực tập câu thần chú trước, không cần dùng đến cây đũa phép . Các trò hãy
nói theo tôi… riddikulus!” (Riddikulus có nghĩa là
kì-cà-kì-cục)
Cả lớp đồng thanh lập lại: “Riddikulus!” Giáo sư Lupin nói: “Tốt lắm!
Rất tốt . Nhưng tôi e là mình chỉ vừa thực tập xong phần dễ làm . Các
trò nên biết là chỉ mỗi cái từ đó thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm . Tôi
cần một người xung phong”
Chẳng đứa nào dám giơ tay. Đúng là một đám nhát cáy. Minh vừa định xung phong thì Goyle đã giơ tay
“Em, thưa giáo sư!!!”
Minh ngạc nhiên nhìn sang, và thấy Malfoy đang nháy mắt với nó.
Minh khẽ mỉm cười, nhân vật phụ chính là để cho những lúc này đây.
“Trò tên gì?”
“Goyle, thưa giáo sư!”
“Điều gì làm trò sợ nhất”
“Một con rồng đuôi gai Hungary với cái miệng đỏ lòm” – Goyle rùng mình liếc sang Minh
“Chà chà” Thầy Lupin chặc lưỡi “Thật đáng sợ, thế trò có nghĩ điều gì làm nó đỡ ghê rợn không?”
“Con rồng đó ôm hành tây xông cho chảy nước mắt” Goyle trả lời
không cần nghĩ. Có vẻ ấn tượng của nó đối với con rồng –
Ngọc Minh quá sâu nặng (Mời đọc lại chương 15)
Ha ha, cả lớp cười vang. Thầy Lupin cũng khẽ mỉm cười, nói
“Tốt lắm, vậy xin mời trò tiến lên, sẵn sàng đũa phép, các
trò khác nghĩ đến thứ trò sợ nhất, và điều mà làm nó trở
lên buồn cười”
Giáo sư Lupin hỏi:
“Các trò đã sẵn sàng chưa?”