Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 45: Nhà cách mạng? ta sao?
Tiết tiếp theo nhà Slytherin
và nhà Gryffindor cùng học chung với nhau môn chăm sóc sinh vật
huyền bí. Trước giờ học Ngọc Minh lén lút xuất hiện cạnh cái chòi của lão Hagrid, ném quyển sách hay cắn cho lão, nói như
quát
– Ta đã nói gì với bác hả bác Hagrid? Bác muốn gặp rắc rối
với những quyển sách cứ chăm chăm cắn tay học sinh này hay sao?
Nếu có học sinh gặp rắc rối thì làm sao?
– Ta… ta nghĩ… nó thú vị… – Lão Hagrid lúng túng nói
– Ta xin bác đấy, đừng đem thẩm mỹ của bác áp đặt cho đám học trò. Chẳng ai ngoài bác cảm thấy thú vị với những thứ nguy
hiểm này đâu. Đừng nghĩ ai cũng da dày thịt béo như bác
– Thế… thế giờ phải làm sao?
– Năm nay tiền lương của bác dùng để bù trừ cho tiền sách, thu gom lại và bán hạ giá về nơi sản xuất
– Không thể, chúng dễ thương thế cơ mà – Lão Hagrid giãy dụa nói
Crack!!! Tiếng Ngọc Minh bẻ các đốt ngón tay vang lên rõ ràng. Lão Hagrid sợ hãi ngồi xuống, giọng thỏa hiệp
– Được rồi, được rồi. Ta đồng ý!
– Bác chuẩn bị sử dụng sinh vật gì làm tài liệu giảng dạy
– Bằng… bằng mã… – Hagrid ấp úng
Rầm!!! Lão Hagrid bay thẳng về phía sau đập vào bức tường gỗ. Con chó Fang tinh khôn thấy cảnh này lập tức cúp đuôi chạy ra
khỏi căn chòi. Cái gì? Anh dũng cứu chủ. Đừng đùa, ta cũng
không phải tử xà Basilisk. Cho dù là tử xà Basilisk, các người
nghĩ ta có thể đấu được kẻ thừa kế của Slytherin sao. Con chó
Fang nghĩ như thế.
– Bác có não không vậy? Bác có biết Bằng mã là ma pháp sinh
vật không? Bác có biết chúng có tính công kích hay không? Bác
cho rằng những học sinh năm ba đều có thể chống lại móng vuốt
và mỏ của Bằng mã hay sao?
– Ta… ta… tưởng rằng…
– Tưởng, lại tưởng. Chuyện con Fluffy năm thứ nhất, con nhện
Aragorn mấy chục năm trước bác còn chưa hiểu ra sao hả? Học sinh ở đây còn nhỏ, trên cơ bản là không có lực chiến đấu, không
phải là da dày thịt béo như bác.
– Vậy… phải làm sao?
– Hôm nay bác dẫn đám nhỏ đi men theo đường nhỏ vòng quanh khu
vực bên ngoài của rừng cấm, gặp sinh vật thần kỳ nào thì nói cho các học sinh tên của chúng, đặc tính, năng lực. Buổi sau
học về Ngựa một sừng, ta sẽ nói Nhóc đến làm mẫu.
– Được.
– Tiện thể nói luôn, từ nay về sau, học cái gì, học như thế
nào ta sẽ thông báo với bác, cho đến khi bác hiểu sinh vật nào có thể để cho bọn trẻ làm quen thì ta sẽ giao trả việc biên
soạn giáo trình cho bác – Minh kiên quyết nói
Lão Hagrid đành phải gật đầu đồng ý. Minh trở về trường dùng bữa trưa rồi chuẩn bị cho giờ học buổi chiều. Sao? Bạn hỏi
tôi có gì phải chuẩn bị á. Thì… nó chuẩn bị để trốn vào
rừng cấm. Đã lâu rồi chưa gặp Andrean và Nhóc mà. Giờ có lẽ
ngoài lão Hagrid và thầy Lupin, có thêm một người nữa coi rừng
cấm như là nhà của mình, đó chính là người thừa kế (giả
mạo) của Slytherin, Phan Ngọc Minh.
Sau bữa ăn trưa, cả đám học trò đi xuống dốc cỏ để đến căn
chòi của lão Hagrid. Ngọc Minh nhận thấy Hermione và Ron không
thèm nói chuyện với nhau, chắc là do sự cố trong lớp tiên tri
đây mà. Vừa thấy đám nhà Slytherin, Hermione đã chạy lại, cùng
Ngọc minh trao đổi về lớp học Muggle học
– Minh, hôm nay cậu giảng bài thật là lôi cuốn à nha. Như một giáo sư thực thụ vậy. – Hermione nói.
Minh còn chưa trả lời thì Pansy đã hỏi chen vào
– Minh giảng bài sao? Ở đâu, lúc nào?
– Ở lớp Muggle học, Minh nói về lịch sử chiến tranh của Muggle
và so sánh nó với phù thủy. Như lời Minh nói thì cuộc chiến
của Phù thủy quả là đơn điệu và lạc hậu
Bên cạnh Minh, Malfoy và Pansy trơ mắt ra nhìn nó, không ngờ một
Slytherin, thậm chí còn là người thừa kế của Slytherin mà lại
nghiêng về phía Muggle như vậy, lại còn công khai nữa chứ. Pansy
nói
– Thật tò mò muốn biết anh giảng bài ra sao. Đáng tiếc không kịp để đăng ký thêm vào lớp Muggle học rồi
Minh mỉm cười, nói
– Nếu em thích tối anh sẽ giảng lại ở phòng Sinh hoạt chung. Cũng không có gì quá phức tạp mà
– Thật chứ? – Pansy và Malfoy hỏi
– Thật!
Cuối cùng thì cũng đến nhà của lão Hagrid. Lão Hagrid nhìn
những quyển sách bị trói, dán băng dính, bỏ vào túi hay nhốt
trong lồng với một vẻ đau xót, nói
– Các trò không ai mở được sách ra sao, chỉ cần … – lão đang
định nói chỉ cần vuốt ve gáy sách, nhưng nhìn thấy Minh lườm
mình, lão run nhẹ một cái, run rẩy nói – … thôi, bỏ đi, các
trò có thể giao chúng lại cho ta, khi kết thúc năm học ta sẽ
trả cho các trò tiền sách năm nay.
Đám học trò reo lên, vui sướng đem đống sách trút cho lão
Hagrid. Thú thực, chả ai muốn giữ những quyển sách với những
cái răng sắc nhọn cứ nhăm nhe cắn lại chủ nhân như thế cả.
Lão Hagrid dắt đám nhỏ đi vòng quanh rìa ngoài của rừng cấm,
bắt đầu giới thiệu các sinh vật trên đường đi: “Đầu tiên là
vong mã, các trò đều là học sinh năm thứ ba rồi, cỗ xe lúc
khai giảng mà các trò ngồi chính là do vong mã kéo… Đương
nhiên là các trò nhìn không thấy chúng, chỉ có người nào gặp
qua tử vong mới có thể nhìn thấy vong mã… Bọn chúng rất xinh đẹp, bộ lông đen tuyền trong suốt, mặc dù có người nói bọn
chúng là điềm xấu… À, giáo sư Trelawney chắc chắn sẽ nói
vậy, các trò đừng nói cho bả là ta nói qua vụ này trong giờ
học, nếu không nhất định bả sẽ chạy tới và cho ta vài lời
tiên đoán tử vong…”
Dần dần, lão Hagrid quên mất sự lúng túng và cảm giác tự ti,
nói thao thao bất tuyệt về các loài động vật huyền bí gặp
trên đường, thậm chí là cả những loài khác nữa, đôi khi còn
chen vào vài câu dí dỏm, hài hước, chọc cho lũ nhóc cười khanh khách. Lão Hagrid hiểu rất rõ các loại sinh vật, phương thức
nói chuyện lại khác hẳn với các giáo sư khác trong trường,
lúc nào cũng nghiêm khắc và trang trọng, bởi vậy đám học sinh
có thể hiểu rõ các sinh vật hơn, tiếp thu bài giảng nhanh hơn,
thậm chí còn hiểu rõ cả một số thói quen nhỏ của các loại
sinh vật mà sách không hề nói đến.
Đợi khi lão Hagrid cho đám nhóc chia làm nhiều nhóm nhỏ đi dạo
xung quanh khu vực an toàn, Ngọc Minh lén lén lùi lại, lùi lại, rồi chạy biến vào rừng cấm. Đợi khi khuất mắt khỏi đám trẻ, hắn mới vận khinh công, chạy biến vào rừng, đến thẳng cái
hang của Nhóc và Andrean.
– Hỏa tinh thật sáng, và các vì sao thì chỉ lối cho chúng ta
rằng một bóng đen sắp trỗi dậy… – Bruce lẩm bẩm, hắn là một con nhân mã có bộ lông màu hạt dẻ, cái đuôi rất tàn tệ và
đặc biệt là bộ móng vô cùng cáu bẩn
– Anh Bruce, ta không cho rằng ban ngày anh có thể nhìn thấy Hỏa
tinh sáng đâu – Ngọc Minh lên tiếng trêu đùa con nhân mã lẩm cẩm, hay lải nhải một mình này
– À, thì ra là ác-mộng-của-rừng-cấm. Ngươi làm gì ở đây vậy – Bruce nhìn thấy Minh thì cười nói.
Thực ra đám nhân mã này cũng không quá kiêu ngạo lắm đâu, chẳng qua bất đồng chủng tộc, bất đồng nhân sinh quan mà thôi. Minh
đã kết bạn với Andrean, tộc trưởng của tộc nhân mã, cũng là
bạn với đám nhân mã rồi, nên đám nhân mã cũng trở nên thân
thiện hơn với Minh. Minh cũng không mất nhiều thời gian với Bruce gàn dỡ, vẫy tay với nó rồi đi về phía hang của Andrean.
Nhìn thấy Minh, Nhóc hí lên một tiếng rồi chạy lại, lè cái
lưỡi ẩm ướt của nó mà liếm liếm bàn tay Minh. Minh khẽ cười,
vuốt vuốt bộ lông óng mượt của Nhóc và lấy ra mấy bó thảo
dược ném cho nó, rồi đi về phía Andrean. Cô nàng nhân mã đang
dùng phấn vẽ lên tường một bức tranh, những lửa, chiến đấu cơ, trực thăng, xe tăng… giao đấu cùng người khổng lồ, người sói, phù thủy cưỡi chổi. Ngọc Minh đứng trên một ngọn đồi, sau lưng nó là những người lính, nhân mã và khá nhiều sinh vật huyền
bí khác
– Xin chào, Andrean!
– Xin chào, Ngọc Minh, hay, còn có thể nói là Nhà Cách Mạng!
– Nhà Cách Mạng, ta sao?
– Đúng vậy. Đêm qua ta đã mơ thấy như thế này đây – Andrean chỉ
vào bức tranh nàng vừa vẽ, nói – rất nhiều người chết, rất
nhiều lửa cháy. Cần thiết sao hả Minh
Andrean mở to đôi mắt nhìn hắn, như chờ đợi một câu trả lời. Minh trầm tư một lúc rồi kiên quyết gật đầu
– Cần thiết, Andrean ạ. Vì một thế giới Muggle và phù thủy
không kỳ thị lẫn nhau, vì một thế giới mà nhân mã và các sinh vật có trí khôn có thể đi lại ngoài đường. Vì một thế giới
như vậy nên một cuộc cách mạng là không thể tránh khỏi. Nhưng
ta không ép em và các bạn nhân mã của em, hay bất cứ sinh vật
nào tham gia vào cuộc Cách Mạng này. Ta tin tưởng chiến thắng,
nhưng tất nhiên máu sẽ phải đổ, và ta sẽ rất đau lòng nếu bất kỳ người thân nào ngã xuống
– Ngọc Minh …
Andrean tiến đến, ôm lấy Ngọc Minh. Má ơi, đầu của Minh đặt vào đúng giữa hai bầu ngực của cô nàng, một mùi thơm và cảm giác mềm mại như nhung bao trùm lấy hắn, làm Minh thật sự rất muốn cắn một cái…
Nhưng Minh còn chưa kịp thực hiện ý nghĩ điên rồ ấy (Thử đi,
rồi coi chừng cô nàng sẽ cho ngươi một cú đá hậu giữa mẹt –
lời tác giả) thì Andrean đã buông cậu ra, lùi lại và khuỵu
chân xuống
– Vì lí tưởng của anh, vì một ngày như anh mong muốn, ta, Nữ
vương Andrean Lily Vialietia, con gái của Saint Margaret Lily và Caen Masenlan Tia, cùng toàn tộc của ta nguyện trung thành với ngài, cùng ngài ký minh ước cổ xưa nhất và bất khả bội. Chỉ cần
ngài Ngọc Minh lên tiếng, toàn tộc nhân mã chúng ta sẽ mặc áo
giáp, cầm cung nỏ, vũ khí chiến đấu bên cạnh ngài.
– Andrean, việc này…
Ngọc Minh còn đang sửng sốt thì một quả cầu màu xanh đã xuất
hiện ở giữa hai người. Ngọc Minh thở dài, lời thề cổ xưa ký
kết bằng linh hồn, nếu từ chối người ký kết sẽ bị tổn
thương, hắn đành phải nghiêm trang nói
– Ta, Phan Ngọc Minh, chấp nhận lời nguyện trung thành của nàng, Andrean, đồng thời cùng nàng ký kết minh ước, từ nay chúng ta
vĩnh viễn là đồng minh.
Lời thề được thành lập, Minh và Andrean lại có thêm một mối
dây liên hệ thần bí. Minh rút đũa phép, chuẩn bị xóa bức vẽ
kia đi thì Andrean đã mỉm cười, vẫy tay một cái. Một luồng sức mạnh kỳ lạ khiến cho nhũ đá mọc nhanh hơn, như trải qua cả
vạn năm, chẳng mấy chốc một bức tường đá mới đã che kín đi
vị trí của bức vẽ kia. Andrean giải thích
– Chúng ta đã vẽ ra những lời tiên tri là không thể xóa đi, nhưng che đậy nó đi thì được.
Minh gật gù hiểu rõ, xem ra các sinh vật huyền bí cũng không
hề đơn giản à nha. Ngồi thêm một lúc, Minh giao cho Andrean thêm
mấy quyển sách, lần này là sách chuyên sâu hơn một chút về
thế giới con người, cùng với một số loại sách tranh khác. Hắn cũng giao cho nàng một ít thảo dược làm đồ ăn cho Nhóc, rồi
tạm biệt hai người trở về lâu đài. Lần này hắn ngoài ý muốn
thu được một minh hữu mới, làm cho kế hoạch của Minh và Tom
phải sửa đổi đôi chút, Minh cần phải bàn bạc lại cùng Tom kỹ
càng và chi tiết hơn.