[Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 27: Pin ma lực


Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 27: Pin ma lực

“Tom, ngươi biết thế giới Muggle có một thứ gọi là Pin không?”

“Không biết” – Tom thành thật trả lời. Có vẻ hắn ghét cay ghét đắng những gì liên quan đến Mugge

“Đó là một thứ dùng để tích trữ năng lượng…” Minh giải thích cho Tom, thậm chí còn vẽ hình minh họa

“rồi sao?” Tom hỏi

“Ta nghĩ có thể thử chế tạo một thứ như là pin đó, dùng để
chứa đựng năng lượng, pháo lép (và cả Muggle nữa – Minh thầm
nghĩ) có thể lợi dụng năng lượng đó để sử dụng ma pháp thay
cho tự thân”

Nhưng cụ thể làm sao thì 2 tên còn cần nghiên cứu thêm. Dù sao
ma lực không phải là điện năng. Minh đem giả thiết, phương thức
vận hành viết vào quyển nhật ký, Tom cũng tỏ ra hứng thú, đưa ra rất nhiều loại tài liệu để Minh thử nghiệm điều chế, thử
xem liệu có thể đem ma lực chứa đựng hay không. Cuối cùng, sau
nhiều lần thí nghiệm, Tom và Minh đã điều chế được một loại
nước phép, trong quá trình điều chế Minh còn đi tìm thầy Snape, dùng 1 lọ Gỉ mắt của Bằng mã để nhờ bậc thầy Độc dược
giúp đỡ. Đem tài liệu nhúng vào loại nước thuốc này, ngâm nửa ngày là có thể chứa đựng ma lực, nhưng ma lực nhiều ít thế
nào thì lại phụ thuộc vào phẩm chất của tài liệu, mà quý
trọng tài liệu… có gì có thể so với sừng, răng nanh và móng vuốt của rồng đây. Minh lần lượt dùng 1 mẩu nhỏ của sừng,
răng nanh và móng vuốt của nó để chế tạo 3 viên pin ma lực lần lượt chứa đựng được 10 lần, 8 lần và 4 lần phóng ra lời
nguyền “SECTUMSEMPRA”

Vấn đề tiếp theo là ma lực tồn vào rồi nhưng… làm sao để lôi ra dùng đây? Minh và Tom loay hoay mãi mà vẫn không thể làm sao
được. Vãi luyện.

“Có lẽ chúng ta nên nghiên cứu nguyên lí của đũa phép” – Tom viết

“Tại sao?”

“Chúng ta có thể đem thứ này, cái thứ ngươi gọi là pin ma lực, chế tạo thành 1 cây đũa phép cỡ nhỏ”

“Ý kiến hay, ngay ngày mai chúng ta bắt tay vào làm”

“Đồng ý!”


Mấy ngày tiếp đó, Minh vùi mình trong thư viện, tìm đọc những
quyển sách liên quan đến nguyên lí hoạt động của đũa phép. Từ
đó cậu biết được đũa phép giống như là thấu kính giúp phóng
đại ma lực của phù thủy vậy. Tuy rằng thế giới phù thủy cũng có những phù thủy có thể phóng ra ma pháp mà không cần đũa
phép, như thầy Dumbledore, Voldemort, thậm chí là cả Quirell năm
nhất nữa. Nhưng tất nhiên việc sử dụng ma pháp mà không có đũa phép yêu cầu ma lực cực kỳ cao, đại bộ phận phù thủy là
không thể nào thực hiện đấy, cho dù có thể thì cũng chỉ là 1 số ma pháp nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Minh càng đọc sách lại càng hứng thú rồi, hiện tại hắn ngoài thời gian lên lớp và huấn luyện Quidditch ra, đầu óc toàn bộ
tập trung vào nghiên cứu và chế tạo đũa phép, thậm chí có
thể nói là quên ăn quên ngủ.

Cuối cùng thì nghiên cứu của Minh và Tom đã có chút thành
quả. Đũa phép phải phù hợp với người sử dụng, có thể nói
là đũa phép phải thuần phục với chủ nhân của nó, thì mới có thể sử dụng ma pháp. Như vậy nếu ngay từ khi chế tạo đã ép
đũa phép phải thuần phục với chủ nhân tương lai của nó thì
sao? Minh thử dùng máu của chính mình hòa vào nước thuốc, sau
đó đem tài liệu nhúng vào, rồi luyện chế, quả nhiên sau khi
chế xong Minh và tài liệu có một chút gì đó liên hệ. Đây phải chăng là lấy máu nhận chủ – Minh nghĩ.

Đột phá được bước trọng yếu này, Minh rốt cuộc cũng chế tạo
được một vật thay thế cho đũa phép, đó là 1 cái nhẫn, dù nó
hơi… xấu xí và thô kệch. Minh dùng móng vuốt rồng mài kỹ,
sau đó chạm rỗng, đem nó nhúng vào nước thuốc, rồi dùng gỗ
tử sam tuốt thành sợi, buộc xung quanh Nhẫn, để gia tăng độ
khống chế. Sau đó Minh rút đũa phép, phủ lên nhẫn một lời
nguyền chống mài mòn, rồi đeo nhẫn vào tay. Quả nhiên Minh có
cảm giác giống như lúc sử dụng đũa phép. Minh cất đũa phép
vào túi, chỉ tay vào 1 tấm bia thử nghiệm, quát

“SECTUMSEMPRA!!!”

Một tia sáng lóe lên từ mặt nhẫn, rồi sau đó lời nguyền rủa
được phóng ra. Tốc độ chậm hơn dùng đũa phép à nha. Minh thầm
nghĩ


“Đừng có được voi đòi tiên. Như vậy là tạm rồi” – Tom viết

“Ừ, cảm ơn ngươi Tom. Thử nghĩ xem, việc này sẽ làm cho bao nhiêu pháo lép có thể sử dụng phép thuật đây”

“Đừng vội mừng!” Tom tạt nước “Ngươi đừng quên nguyên liệu quá khó tìm, sản xuất hàng loạt là không thể”

“Ừ nhỉ, chúng ta vẫn cần thí nghiệm tiếp” Minh viết

——–

Minh đến nhờ thầy Snape tìm cách lấy cho nó 1 ít máu của thầy Filch, tuy không hiểu Minh muốn làm gì, nhưng thầy Snape vẫn
đồng ý giúp đỡ nó. Minh dùng máu của Filch chế tạo 1 viên pin
ma lực, lần này dùng tài liệu thấp hơn, sừng kỳ lân, chỉ có
thể phóng ra 3 lần nguyền rủa cắt sâu vĩnh viễn. Sau đó hắn
lại chế cho Filch 1 cây đũa phép, chỉ có điều đoạn cuối hắn
tạo ra 1 cái rãnh đồng bộ, dùng để đặt pin ma lực. Như vậy
Filch cũng có thể sử dụng đũa phép.

Khi Filch nhận được cây đũa phép, hơn nữa phóng ra ma pháp rửa
sạch hoàn toàn hay phục hồi như cũ, nhìn ánh sáng lóe lên, ma
pháp hoạt động, bộ dạng của hắn Ngọc minh không thể nào quên
được. Mọi người có thể tưởng tượng một người mù hàng chục
năm đột nhiên sáng mắt, 1 người bị tật nguyền đột nhiên đi
được, bộ dáng của họ như thế nào thì bộ dáng của Filch lúc
này cũng thế. Filch cố nén xúc động muốn khóc (Tên này mà
quệt nước mắt nước mũi vào áo chùng của mình thế nào mình
cũng sút hắn bay – Minh nghĩ) kêu lên

– Ngọc Minh, ta… ta… – hắn không nói lên lời

Minh cười, vỗ vỗ vai Filch, rồi quay trở lại phòng ngủ. Thế
giới ma pháp thật là kỳ bí, cũng thật là cường đại. Minh
nghĩ đến ma pháp của Lily Potter, dùng để bảo vệ Harry Potter
mà khiến Voldemort ra đi zĩnh ziễn, hay ma pháp mà Voldemort dùng để sống lại… tất cả đều vô cùng cuốn hút đối với nó.


———-

Hôm sau, Filch gửi cho Minh 1 túi to đùng, đó là những gì hắn
tịch thu được suốt hàng chục năm nay. Quả thật là trong đó có
khá nhiều thứ có ích, một vài đạo cụ ma pháp, một loạt ghi
chép, nhưng quan trọng hơn, thứ này Minh có thể đem giao cho
phòng nghiên cứu thử nghiên cứu xem thế nào

Sự kiện tập kích lúc lễ hội Ma trở thành chủ đề bàn tán xôn xao của trường học. Người thừa kế của Slytherin là ai, phòng
chứa bí mật ở đâu, nó có tồn tại hay không… những thứ đó
lúc này trở thành vô số những suy đoán của mọi người. Malfoy
trở thành kẻ có khả năng nhất, nhưng Minh biết chắc nó không
phải. Rốt cuộc là ai nhỉ.

2 tuần vừa rồi bận nghiên cứu chế tạo đũa phép, Minh không có
thời gian dành cho 3 cô gái, hôm nay hắn muốn hẹn Thy đi chèo
thuyền 1 vòng, nhưng nàng lại nói nàng bận đi thư viện. Trông
dáng vẻ gầy yếu của Thy, Minh cảm thấy lòng có chút đau xót

Một ngày nọ, khi Minh đang thả lỏng trong phòng sinh hoạt chung
của nhà Slytherin thì Flint đi vào, dán lên bảng thông báo 1 cái thông cáo mới, nội dung như sau

“Từ hôm nay, tất cả học sinh nhà Slytherin nhất định phải bảo
trì hai người trở lên, ở bất kỳ thời điểm nào, không được
phép một mình”

– Như vậy là sao huynh trưởng Flint? – Minh khó chịu nói – Như vậy ta không có không gian riêng tư sao?

– Khi sự kiện tập kích lễ Hallowen xảy ra, có tất cả 11 người
vắng mặt, năm nhất Vương Minh Thy, năm 2 Ngọc Minh, Grunt, Alluve… Tất cả các ngươi đều có khả năng là người thừa kế

– Nếu người thừa kế không ở học viện này thì sao? – Minh hỏi

– Không thể nào… – tất cả rắn con đều sợ hãi kêu lên. Nếu
người thừa kế không ở học viện này, thật sự là rất mất mặt
rồi

———

Như vậy, mấy ngày liền Minh cho dù đi vào phòng thí nghiệm
cũng phải xách Malfoy đi theo, sau đó ném nó ở đấy để nghiên
cứu, thật sự là vô cùng vướng tay vướng chân.


Nhưng rồi trận đấu Quidditch đầu tiên của nó đã đến, cũng làm
Minh vơi đi chút bực bội vì bị quản thúc bởi cái thông cáo
chết tiệt của Flint. Hôm nọ, nó bảo Malfoy viết thư cho bố nó,
nói bố nó đem con gia tinh Dobby của nhà nó xích lại cho chặt,
đừng để nó gây chuyện. Malfoy không rõ tại sao Minh nói vậy,
nhưng cũng đồng ý viết thư. Tuy có lỗi với fan hâm mộ cuồng
tín của Harry này, nhưng Minh không muốn trận đấu đầu tiên của
nó bị con gia tinh này phá hủy

Malfoy tỏ ra rất hồi hộp, Minh cũng vậy. Bị vạn người soi mói
cảm giác như thế nào? Thật sự là rất … rất khó nói rồi.
Minh hít 1 hơi, cố lấy lại bình tĩnh.

Flint cổ động đội bằng 1 bài diễn văn dài ngoằng, vô cùng khô
khan. Sau đó, cả đám Slytherin bay ra sân, tiếng la ó vang lên,
tiếng vỗ tay, tiếng kêu gào ầm ĩ. Minh cảm giác được gió thổi qua áo choàng của nó, vuốt ve mái tóc của nó

Khi tiếng còi vang lên, Minh lập tức lao lên, lượn vòng qua mấy
cái rổ, ném trái Quaffe vào gôn của đội Gryffindor.

Vèo, một trái Bludge đánh về phía nó, Minh ngả người ra, tránh được nó trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người. Nó lập tức
phóng lên, tóm lấy 1 trái Quaffe khác và lại 1 lần nữa ghi
bàn.

Lúc này, cả Geogre và Fred đã chú ý tới Minh, hai thằng liên
tục đánh những trái Bludge về phía nó. Minh ngã người, xoay
người, thậm chí nó còn đem chổi lao vút xuống, rồi khi sắp đâm vào mặt đất thì kéo cán chổi vụt lên, khiến hai trái Bludge
đang đuổi theo nó đâm sầm xuống đất, mắc kẹt vào sân thi đấu
mất mấy phút. Minh biết Malfoy không thể nào là đối thủ của
Harry, nên muốn thắng, đội của nó phải dẫn trước đội của Harry 160 điểm trở lên.

Minh liên tục, liên tục thay đổi tư thế, lượn vòng qua các cây
cột, lừa gạt thủ quân của đội Gryffindor, và … ghi bàn.

Cứ thế, đến khi Harry bắt được trái Snitch, kết thúc trận đấu, thì tỷ số là 230-220, phần thắng sít sao cho Slytherin.

Tiếng hoan hô vỡ òa từ phía khán đài nhà Slytherin, thậm chí
là nhà Hufflepeff và nhà Ravenclaw cũng đứng dậy vỗ tay.

Nhưng Slytherin vui với chiến thắng không lâu như họ tưởng, vì
ngay hôm sau, lại có người bị tấn công. Lần này là cậu bé năm
nhất nhà Gryffindor tên là Colin, người mà thường xuyên đuổi theo Harry với cái máy ảnh trong tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.