Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Phù Thủy Hàng Đầu – Chương 13: Chiếc gương ảo ảnh
Minh về đến trường, chui ngay về phòng của nó, tắm rửa sạch sẽ thơm tho. Cả phòng sinh
hoạt chung của nhà Slytherin chả có ai cả, tất cả đều về nhà
nghỉ lễ hết cả. Cũng đúng, với đám nhóc xuất thân quý tộc
đó, ngày lễ này không chỉ là nghỉ ngơi, mà còn là cơ hội giao tiếp trong giới thượng lưu, quý tộc nữa.
Thật là nhàm chán quá đi. Minh thầm than thở. Đột nhiên nó
muốn thử biến hình. Minh tập trung vào hình dáng của Nhóc, và trong đầu cứ tụng đi tụng lại một câu “Mình muốn biến thành
kỳ Lân, mình muốn biến thành Kỳ Lân”
Khi mở mắt ra thì Minh thấy đôi tay nó đầy lông, và xương tay
thì dần dần dài ra, các ngón tay bị thụt vào trong lòng bàn
tay, rồi thì thay vào đó là một cái móng guốc. Cảm giác khi
xương và lông mọc ra… thật ngứa ngáy, khó chịu
Xương hàm dài ra, từ trên trán, có một cái gì đó chọc thủng
xương xọ, vươn ra mãi. Minh có thể cảm thấy nó, vướng víu, có
chút ngứa ngứa, cảm giác giống như là… răng… hay móng tay
vậy. Cột sống duỗi dài ra, xương đùi sụm xuống, khiến Minh
không thể nào đứng thẳng được nữa. Hai mắt kéo gần lại, và
đuôi mọc ra từ xương cụt. Bộ quần áo chùng của phù thủy rách
tung tóe, rơi rụng trên mặt đất. Cũng may vì đoán được tình
huống này, Minh đã chuẩn bị vài bộ sơ cua đề phòng.
Minh bản năng
nghĩ. Đây là suy nghĩ của ngựa một sừng nếu ở đây chăng?
Minh lại nghĩ.
Kiểm tra một chút cơ thể, Minh phát hiện chân khí có thể vận
hành, và nó có thể tụ ở sừng, hoặc tứ chi. Củ lạc giòn tan. Vậy thì mình chắc hẳn sẽ là con Kỳ Lân đầu tiên có võ mất – Minh cười khổ
Chiếc nhẫn chứa vật lúc này biến thành 1 vệt màu vàng trên
móng guốc. Thật may mắn à nha, nó không bị rơi ra, nếu mỗi lần biến thân mà lại rơi ra thì mệt đấy
Minh phe phẩy đuôi, ngẩng cao đầu, kiêu hãnh bước đi trong phòng
sinh hoạt của nhà Slytherin. Đột nhiên mắt nó sáng lên, Minh nhớ ra, trong nhà này có 2 sinh vật khủng bố có thể thu hoạch
gien: Tử xà Basilisk và Phượng hoàng Fawkes. Tử xà thì chưa đến lúc, nhưng Fawkes Minh nhất định phải tìm cách thu hoạch Gien
của nó mới được
Chơi bời 1 lúc, Minh cẩn thận biến trở lại, chả may mà bị quá 2 giờ thì… hic… nó cũng không muốn biến thành Nhóc vĩnh
viễn đâu.
———-
Vào sáng sớm ngày giáng sinh, Minh tỉnh dậy với 1 đống quà nho nhỏ đủ loại ở ngay dưới chân giường. Đầu tiên là quà của…
củ lạc giòn tan… Sáng thế thần…
“Chúc mừng giáng sinh. Năm nhất ở Hogwart thế nào? Vui vẻ chứ? Thằng Long nó đang quậy tung thế giới của Animorph kìa. Hy vọng cháu không thua kém nó. ;)”
Tò mò mở món quà ra, nó sẽ là cái gì nhỉ? Minh rất tò mò đấy
Mở hết lớp giấy bóng gói quà ra, trong đó là một tấm áo lung linh, trong suốt, màu xám bạc, mềm mại như nước. Minh lắp
bắp…
Phía dưới cái hộp quà còn có 1 dòng chữ
“Ngạc nhiên chưa? Cháu đoán đúng rồi, nó là áo tàng hình đấy. Chắc cháu cũng không muốn vì 1 tấm áo tàng hình mà ảnh
hưởng đến tình bạn với nhân vật chính chứ hả. Ha ha”
Minh rất cảm động. Quả thật nó đã từng có ý nghĩ tìm cách
chôm, lừa gạt, trấn lột áo tàng hình của Harry, vì nó rất
thiết thực đấy. Nhưng ông thần làm thế này đã làm cho nó sâu
sắc cảm động. Đây là một sự quan tâm, giống như của thân nhân
vậy
Harry tặng cho Minh một hộp kẹo sô cô la ếch nhái, Ron tặng nó
một bộ cờ phù thủy, Malfoy tặng nó một quyển sách Ma pháp,
hai tên ô sin của hắn thì tặng Minh một con chó bông… Tụi bay
xác định rồi – Minh âm thầm nhủ – cho dù là Malfoy bắt tặng
quà thì cũng không thể tặng ta món đồ chơi con nít này chứ.
Hermione tặng hắn một quyển sách, với nàng thì lúc nào cũng
sách, sách và sách… thật sự khủng bố. Pansy tặng hắn một
quyền “Hành vi Quý tộc – 100 điều ghi nhớ”. Lão Hagrid tặng
hắn… một hộp kẹo cứng như đá, Minh lập tức đem nó đặt trên
mặt đất, dùng ma pháp hủy diệt nhân đạo. Ăn thứ này có mà
khìn.
Minh cũng tặng quà lại cho cả bọn, Harry là một quyển “Bách
khoa toàn thư thế giới ma pháp”, Ron một bộ áo chùng mới,
Hermione, tất nhiên, 1 quyển sách “Cách chế nước thuốc”, tặng
Malfoy 1 cái đồng hồ ma pháp, còn Pansy, con chó bông coi như là
phế vật tận dụng đi à nha. Ngoài ra, nó còn tặng cho lão
Hagrid một cái tượng rồng bằng đá rất đẹp. Còn có mấy lọ
nước gội đầu tặng giáo sư Snape… Hy vọng thầy gội đầu cho
hết dầu… Còn ai nữa nhỉ, giáo sư Mc Gonnagall được tặng 1 bộ
đồ uống trà bằng gốm sứ, giáo sư Dumbledore được tặng 1 hộp
kem đánh răng với lời chúc “Thưa thầy Hiệu trưởng, ăn và uống
nhiều Sô Cô La mà không đánh răng thì rất dễ sâu răng đấy ạ”
Tất nhiên, hắn cũng không quên quà cho Nhóc và Andrean. Nhóc
được tặng 1 bó dược thảo ngon lành (đối với nó cũng chỉ có
thứ đó là hấp dẫn) còn Andrean, nó gửi tặng cô nàng một bộ
sách truyện của Muggle (Hy vọng nàng biết chứ)
———
Bữa tiệc giáng sinh rất hoành tráng hàng trăm con gà tây quay béo
ngậy; hàng núi thịt nướng và khoai tây nướng; hàng đĩa xúc xích mỡ màng; rồi những mâm đậu bơ tú hụ; lại có những chiếc thuyền chở khẳm nước sốt thịt béo ngậy, nước sốt dâu thơm bùi. Dọc theo bàn ăn, cứ cách chừng
một thước lại có cả một đụn pháo phù thủy. Những cây pháo tuyệt vời này
hoàn toàn khác với những thứ pháo loàng xoàng của dân Muggle với mấy món đồ chơi vặt vãnh bằng nhựa và vài cái mũ bằng giấy ọp ẹp bên trong. Nó
nổ, nhưng không phải chỉ”bùm”một cái, mà thành một tiếng to như tiếng
đại bác và tỏa ra một làn khói xanh dầy đặc như mây; rồi từ trong ruột pháo lộ ra một cái nón hải quân với nhiều thật nhiều những chú chuột
bạch-chuột sống hẳn hoi nhé! Mấy con chuột bạch đã chạy mất ngay sau khi pháo nổ, và bây giờ có khả năng tụi nó đã biến thành bữa tiệc Giáng
sinh cho Bà Norris – con mèo của thầy giám thị Filch.
Phía trên dãy bàn cao dành cho các giáo viên, cụ Dumbledore đang gạ đổi
cái nón phù thủy chóp nhọn để lấy một cái nơ hoa, và cụ vui vẻ cười hinh hích khi nghe câu chuyện tiếu lâm mà giáo sư Flitwick vừa đọc cho cụ.
Bánh kem Giáng sinh được dọn ra ngay sau món gà tây. Gương mặt lão
Hagrid, càng lúc càng đỏ nhừ, vậy mà lão vẫn gọi thêm rượu. Rồi lão hôn
lên má giáo sư McGonagall, hai má giáo sư liền ửng hồng e thẹn và giáo
sư cười khúc khích, chiếc nón chóp nhọn lệch hẳn qua một bên.
Đến tối, Minh đến bên cạnh bà béo và ngồi đợi. Thật lâu, thật lâu sau, nó nghe thấy tiếng Bà Béo quát hỏi “Ai đấy”
Đây rồi, Harry, nhân vật chính của chúng ta đã bắt đầu phá luật đây (mi còn phá luật trước nó)
“Hey, Harry” Minh gọi
– Minh, cậu làm gì ở đây?
– Đợi 1 tên để cùng phá luật – Minh nheo nheo mắt cười
Và rồi Minh cùng Harry cùng trùm áo tàng hình, đến thư viện
và dù Minh đã cố để ý, nhưng chỉ một phút lơ là, nhân vật
chính của chúng ta đã mở ra một quyển sách, và nó rít lên đau đớn, xé tan màn đêm. Kết quả là cả hai đứa cắm đầu chạy
trốn, đến khi bị thầy Snape và giám thị Flink bao vây. Hai đứa
lùi, lùi, mở một cánh cửa và lẻn vào đó.
Ngọc Minh nhìn xung quanh, đánh giá căn phòng. Căn phòng giống như
mọt lớp học bỏ hoang. Lờ mờ bóng bàn ghế dồn đống để sát tường, và có cả một cái thùng rác úp ngược xuống. Nhưng dựa vào bức tường đối diện hai
đứa nó là một vật trông không có vẻ gì là đồ đạc của căn phòng này.
Trông nó như một đồ vật được người ta đẩy vô chỉ để trống đường đi.
Đó là một tấm gương khổng lồ, cao đụng tràn nhà, khung bằng vàng chạm
khắc, đặt trên hai cái chân có vuốt. Một dòng chữ khắc phía trên gương:
ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI. [(Đây chỉ là câu viết ngược lộn xộn của: “I show not your face but your heart’s desire.” Câu này có thể dịch rồi đảo ngược, sẽ thành ra như sau: “Tim trong muốn ước điều
soi mà mặt gương soi không tôi”.)].
Minh rất tò mò, nó không biết cái gương này sẽ chỉ điều gì
về nó, rốt cuộc trong tim nó ước muốn điều gì. Bên cạnh nó,
Harry Potter đang khóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Minh
biết Harry nhìn thấy gì, gia đình nó, người nhà nó…
Minh nhìn vào gương. Trong gương, nó biến thành 1 con rồng đuôi
gai dữ tợn, phun ra từng quả cầu lửa, nó đánh bại Voldemort,
trở thành pháp sư vĩ đại… nhưng rồi tất cả hình ảnh mờ đi,
nó chính là nó, đơn giản, mặc cái áo choàng màu đen đấy, đang nhìn chăm chăm ngược lại
– Minh, đó là gia đình của tớ. Cậu thấy không. Bố tớ đấy, mẹ tớ kìa, người nhà của tớ…
Harry thì thào nói, nó nắm tay áo của Minh, đầy xúc động
– Bình tĩnh, Harry – Minh lập tức tỉnh lại – bình tĩnh nào. Đây là chiếc gương ảo ảnh, nó có thể cho ta nhìn thấy chính xác cái
điều ước ao tha thiết nhất trong tim, không hơn không kém. Như trường
hợp của cậu, Harry ạ, cậu chưa từng biết gia đình mình, nên cậu nhìn thấy những người thân đứng quanh cậu trong gương. khác. Tấm gương này, dù vậy, không hề mang lại cho ta kiến thức hay một sự thật nào cả. Có
người từng lãng phí cả cuộc đời ngồi trước nó, bị những gì họ thấy trong gương làm cho mê muội, hoặc phát điên lên, chỉ tại không hiểu rằng ảo
ảnh có nghĩa là không thực. Không thể nào thành hiện thực. Hiểu hông?
Harry gật đầu, rồi lại lắc đầu. Minh mỉm cười nói
– Không sao, đi về thôi
Nhìn thấy Harry còn luyến tiếc nhìn vào gương, Minh thở dài nói
– Thôi nào Harry, chúng ta đang sống trong một thế giới thực,
chứ không phải là cảnh trong mơ. Dù sao, họ – nó khó khăn nói – cũng đã đến một nơi khác rồi, không phải sao
Harry nghẹn ngào
– Mình thật sự rất nhớ họ
Minh trầm ngâm, ở thế giới kia, mình cũng còn người nhà, mình cũng nhớ họ, nhưng… thôi, bỏ qua. Minh nói
– Thôi nào, có một câu tục ngữ như thế này “The past is history,
the future is a mystery, but today is a gift, so that today also called
present” (Quá khứ là lịch sử, tương lai là điều bí ẩn, nhưng
hôm nay là một món quà). Đi thôi nào. Cậu còn bọn tớ cơ mà
Harry khẽ gật đầu, rồi hỏi
– Này Minh, cậu nhìn thấy gì trong gương vậy?
– Tớ thấy chính tớ, như tớ đang ở trước mặt cậu – Minh nhún vai nói
————-
– Thật là một đứa bé hạnh phúc – Ngay khi hai đứa bước ra khỏi phòng, thầy Dumbledore bước ra từ trong chỗ tối, khẽ mỉm cười
nói như vậy