Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca – Chương 55: Chiến đấu
Đứng ở trong thang máy, Ngu Đạt nhìn chằm chằm hàng rào của cửa thang máy, thần kinh trở nên căng thẳng, đầu của cậu có chút mênh mông, tốc độ di động của máu bắt đầu nhanh hơn, tim đập cũng trở nên nhanh hơn.
“Cậu phải nhớ kỹ,” Moody nhìn phía trước, bất quá con mắt phép của hắn lại hướng sang bên cạnh nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu, ” ý chí của cậu nhất định phải kiên định, đây là không phải là cuộc chiến ngươi chết thì ta sống, chỉ cần cậu đứng ở chỗ này chính là chiến hữu của chúng ta, không cần kéo chân của bất luận kẻ nào, chúng ta là một đoàn đội, đôi khi phía sau lưng chiến hữu liền giao cho cậu bảo hộ, ”
Trong lòng bàn tay của Ngu Đạt bắt đầu có mồ hôi, cậu sát sát lòng bàn tay, chặt chẽ nắm chặt cây đũa phép cũ kia, trả lời một tiếng: “Được! Ta nhất định sẽ không kéo chân bất luận người nào!”
“Thực tốt! Làm tốt chuẩn bị chiến đấu!” Moody quát một tiếng.
Thang máy đã tới cục thần bí, trong thang máy vang lên thanh âm báo hiệu.
Hàng rào rầm một tiếng mở ra, Moody dựng thẳng lên đũa phép liền xông ra ngoài.
Bị Moody cảnh tỉnh, Ngu Đạt vẫn luôn bị vây vào trạng thái khẩn trương cuối cùng đã bình tĩnh lại đem cột trạng thái máu của mọi người mở ra. Cậu còn tận lực đem lượng máu của địch nhân cũng biểu hiện ra.
Khi ở trong phó bản, những người chịu trách nhiệm phụ trợ cùng MT thường xuyên mở ra những bảng như vậy để thuận tiện cho việc trị liệu.
Khi mở ra chức năng như vậy, trừ bỏ tên nhân vật ra, trên đầu bọn họ sẽ xuất hiện một hàng biểu thị lượng máu cùng lượng phép thuật của bọn họ. Nếu đối phương là đội hữu, như vậy là màu xanh lục, nếu đối phương là địch nhân thì là màu đỏ như máu.
Ngu Đạtsau khi mở ra công năng này, lúc này mới phát giác ra một biến hóa phi thường ngoài ý muốn của cậu.
Phía dưới kí hiệu cái đầu của cậu, ở bên trái còn xuất hiện bốn cái đầu khác.
Ngu Đạt trong lòng cả kinh. Đây không phải là thanh công cụ chỉ xuất hiện khi ở bên trong một tổ đội nào đó ở trong trò chơi sao? Bốn người kia chính là những đội hữu cùng đội của cậu.
Thậm chí không chỉ là như thế, Ngu Đạt còn tại cột tin tức nhìn đến một văn tự của hệ thống gợi ý cậu đã gia nhập đoàn đội của Moody.
Ngu Đạt kinh ngạc không thôi, căn bản là không biết đây là có chuyện gì.
Sau đó cậu thực nhanh nghĩ đến, vừa rồi Moody đối với cậu nói bọn họ là một cái đoàn đội bọn họ là chiến hữu. Chẳng lẽ câu này được hệ thống trò chơi phán định đây là một lời mời tổ đội sao?
Moody là làm đoàn đội lãnh tụ mời cậu, trong phán định của hệ thống, lần này thành viên Hội Phượng Hoàng đi vào bộ phép thuật ngoài cậu ra, đều lấy NPC thân phận tự nhiên bị phân chia trở thành một cái đoàn đội.
Vừa nãy cậu nói đúng, vì thế hệ thống liền đem cậu gia nhập Moody đoàn đội.
Ngu Đạt vừa mừng vừa sợ, lập tức mở ra trang đoàn đội, quả nhiên ở trên phát hiện càng nhiều tên thành viên hội Phượng Hoàng!
“Quá tuyệt vời!” Ngu Đạt cao hứng cực kỳ, nếu tổ đội có thể sử dụng, như vậy có rất nhiều kỹ năng quần thể thêm huyết có thể sử dụng.
Ngu Đạt thuần thục đem kí hiệu của từng thành viên đoàn đội điều chỉnh đến vị trí cậu quen, làm nó bán trong suốt bay ở trong tầm mắt thuận lợi cho việc cậu có thể tùy thời quan sát lượng máu của người khác.
Thời gian đã không kịp để cho Ngu Đạt nghiên cứu dưới sự đưa đẩy nào của duyên phận gây ra công năng tổ đội, Ngu Đạt đã thấy máu của đội hữu đang giảm xuống rất lớn, trị số phép thuật cũng đang giảm.
Hiện tại đã không thể nói là đội hữu, Moody nói, bọn họ bây giờ là chiến hữu đem phía sau lưng giao cho cậu!
Ngu Đạt ánh mắt kiên định, chạy tới phương hướng chỉ thị địa điểm của đội hữu trên bản đồ thu nhỏ trước mặt.
Nhìn bản đồ nhỏ, Ngu Đạt không chút do dự xuyên qua hành lang màu đen thật dài, đi tới một căn phòng hình tròn, trong phòng này có mười hai cái cửa.
“Là cái nào?” Ngu Đạt lo lắng nhìn những cái cửa đó.
Mười hai cái cửa giống nhau như đúc.
Ngu Đạt ý thức được cái gì, cậu nhìn thoáng qua bản đồ nhỏ, điều chỉnh một chút phương vị của chính mình, đẩy ra cái cửa có nhiều chấm tròn nhất, đi vào.
Nơi này biên hiển nhiên trải qua một hồi đại chiến.
Nơi nơi đều là giá gỗ bị sập còn có thủy tinh vỡ ở khắp nơi, giống như là có vô số u linh bị phóng ra, một cỗ khói trắng trên không trung vặn vẹo, vô số thanh âm giống như đang khe khẽ nói nhỏ.
Ngu Đạt nhíu mày, nhìn mặt đất không thể nào đặt chân, trực tiếp phóng ra một cái thuật trôi nổi, bán nổi tại không trung, thổi qua toàn bộ phòng.
Trôi nổi thuật là một kỹ năng chỉ có mục sư mới có, loại kỹ năng này cùng loại với kỹ năng vũ lạc thuật của pháp sư.
Nó có thể để cho người ta từ trên cao rơi xuống mà không phải chịu một chút thương tổn nào, có thể phiêu ở trên mặt nước mà không làm ướt một chút quần áo nào.
Khi Ngu Đạt vẫn còn chơi game, thường xuyên dùng cái kỹ năng này phiêu trên mặt sông câu cá.
Một thanh âm đọc chú vang lên, Ngu Đạt phản xạ có điều kiện làm chắn.
Thời điểm thuật trôi nổi có tác dụng không thể sử dụng bất luận động tác phóng ra phép thuật nào, nếu không phép thuật này sẽ thất bại.
Trôi nổi thuật mất đi hiệu lực, Ngu Đạt trực tiếp hạ xuống.
“Khép lại đảo ngôn!” Ngu Đạt cấp trên người của mình tăng thêm kỹ năng, phòng ngừa ngũ ngữ đánh tới trên người cậu khi lá chắn bị phá.
Phía sau vang lên thanh âm giao phong kich liệt, ánh sáng hồng của chú ngữ bay đến bay đi, Ngu Đạt ở trong hắc ám căn bản là nhìn không rõ lắm, chỉ có thể xuyên thấu qua biểu tượng tên của đoàn đội mà phát hiện kia là Remus Lupin.
Điều này thuyết minh hắn ở trong phạm vi thi pháp của cậu.
Ngu Đạt điểm vào tên của hắn, trên khung cho thấy hình cái đầu của Remus, Ngu Đạt cho hắn một cái thuật khôi phục.
Giống như là bị kinh hách bởi ánh sáng màu vàng đột ngột hiện ra giữa đêm tối, đối thủ của hắn bị Remus rõ ràng lưu loát đánh ngã.
“Remus?” Ngu Đạt hướng về phía cột máu màu xanh chói lọi hô.
Ở trong hắc ám, một đoàn ánh sáng sáng hiện ra, mặt Remus xuất hiện.
Hắn nghi hoặc nhìn Ngu Đạt: “Đây là cậu phóng ma pháp sao?”
“Đúng vậy, hệ thần thánh.” Ngu Đạt gật đầu nói.
“Thực thần kỳ, ta cùng đi nhanh đi, bọn họ đều ở cái phòng bên cạnh.” Remus biết Ngu Đạt đến từ một thế giới khác, đây là hắn lần đầu tiên cảm thụ nó, không thể không nói cảm giác phi thường không tồi.
Hai người từ cách cửa kia bước ra, ra khỏi cái phòng kia có một căn phòng rất to, thật giống như giảng đường vẫn chưa thi công xong, vị trí trung tâm có mấy đài cao, bên trên có một đám cổng vòm còn treo một cái màn che rách nát.
Ngu Đạt chính là nhìn lướt qua, liền nhảy xuống, bên trong chiến đấu kịch liệt, cậu đã không tính toán giấu diếm sự thần kì của ma pháp hệ thần thánh của mình.
Cho dù là bị Voldemort biết, còn có thể tồi tệ hơn sao?
Cậu luôn sống trong cảnh trốn trốn tránh tránh, dù sao Voldemort tìm không thấy hội Phượng Hoàng tổng bộ.
“Chân ngôn thuật: lá chắn!” Ngu Đạt cấp những người trong tầm mắt một cái lá chắn, sau đó tiếp tục phóng thuật khôi phục.
‘Khép lại đảo ngôn’ bị cậu phóng xuất ra.
Thời điểm phóng thích kỹ năng này giống như rung một cái chuông vậy, phát ra thanh âm dễ nghe, nó có thể trợ giúp mọi người tại thời điểm bị thương trị thương một lần, sau đó cái kỹ năng này sẽ tự động chuyển tới một cái mục tiêu bất kỳ nào đó. Thẳng đến 5 giây sau mới biến mất
Không phải là không có người công kích cậu, bất quá một cái tâm linh tiếng rít làm người đó sợ hãi chạy xa.
Sau đó cái gia hỏa đen đủi này bị một cái mơ màng ngã xuống đất của Tonks đánh bại.
Cái cô nương này còn hướng cậu phóng ra một ánh mắt tán dương.
Vừa lúc đó, Bellatrix hướng về Sirius bắn ra một đạo chú ngữ, Ngu Đạt dưới sự hét chói tai niệm chú của nàng cấp Sirius một cái lá chắn.
Sirius không phân tâm, chuyên chú vào chiến đấu, hắn cười nhạo Bellatrix Lestrange, nhưng mà vừa lúc đó Bellatrix đột nhiên lại phóng ra một cái chú ngữ.
Nụ cười trên mặt Sirius biến mất,biểu tình của hắn trở nên hoảng sợ.
Ngu Đạt đưa tay phóng ra một cái ‘Bảo hộ chi hồn’, một cái cánh thiên sứ thật lớn xuất hiện tại sau lưng Sirius, chính là cái này lại không có cách nào ngăn cản Sirius bị lực lượng của chú ngữ đẩy về phía sau màn che.
Chiến đấu phía xa vẫn còn tiếp tục, nhưng mà khu vực này lại bởi vì Dumbledore đã đến mà Tử Thần Thực Tử bắt đầu chạy trốn bốn phía.
“Sirius!!!” Harry kêu to.
Ngu Đạt không hiểu nhìn thân ảnh Sirius chậm rãi rơi vào trong màn, động tác này cũng quá thong thả, có chút kỳ quái.
Vì thế Ngu Đạt muốn dùng ‘tín ngưỡng nhảy vọt’ đem Sirius kéo đến bên cạnh mình đến.
Chính là, cái kỹ năng này lại thất bại, Ngu Đạt kinh ngạc nhìn gợi ý không nhìn thấy.
Rõ ràng Sirius là ở chỗ này vì cái gì lại nói cậu không nhìn thấy?
Remus tiến lên ôm lấy Harry.
Harry bắt đầu tê tâm liệt phế kêu tên Sirius.
Một cỗ khủng hoảng của tử vong làm Ngu Đạt bất an, cậu chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngu Đạt hỏi.
Remus không có tâm tư trả lời cậu, chính là muốn cản Harry lỗ mãng vọt vào màn che.
“Không! Harry! Đã chậm ——” Remus hướng về phía lỗ tai của Harry hô.
Thiếu niên này liều mạng giãy dụa, y gọi: “Chú ấy chính là đi qua thôi! Chỉ cần đem chú ấy lôi ra—— ”
“Không còn kịp rồi ——” Remus ngăn đón y không cho y đi.
Ngu Đạt không rõ, cậu tính toán xuyên qua cái màn che kia nhìn xem.
Remus hoảng sợ mở lớn mắt, hướng về phía cậu gào thét: “Đừng đi qua!!!”
“Vì cái gì?” Ngu Đạt nghi hoặc, “Sirius tại bên trong.”
Remus thống khổ nói: “Hắn không về được! Cái chỗ này là phòng tử hình, người rơi vào màn che—— ”
Hắn dừng lại, gian nan nói: “Đều chết!”
Ngu Đạt mở to hai mắt nhìn, mờ mịt chiếm cứ đầu óc của cậu.
Harry tru lên một tiếng, đuổi theo Bellatrix lao ra.
“Nàng giết Sirius —— ta muốn giết nàng!!”
Tonks bi thương đứng ở nơi đó, Ngu Đạt nhéo nàng hỏi: “Sirius chết?”
“Đúng vậy.” Tonks nói rằng.
Ngu Đạt nhìn chằm chằm màn che, không thể tin được một cái màn của cái cửa rách nát kia lại có thể lấy mệnh của con người!
Cậu thật không thể tin được, Sirius sẽ mạc danh kỳ diệu chết như vậy, tầm mắt của cậu di động đến khung đoàn đội.
Cái khung đó không có biểu hiện trạng thái tử vong màu xám nào cả, hệ thống cũng không có gợi ý Sirius chết trận.
Ngu Đạt kinh hỉ phát hiện, Sirius tuy rằng chỉ có nửa bình máu, còn đang không ngừng rụng máu, nhưng là hắn quả thật còn sống!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bảo hộ chi hồn có thể giúp ngoạn gia ngăn cản một lần hẳn phải chết công kích, tín ngưỡng nhảy vọt có thể cho mục sư đem người ở địa phương hắn thấy được kéo đến bên cạnh mình.
REVIEW 55