Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca – Chương 54: Địa hạ
Mới ăn cơm tối không bao lâu, Snape đột nhiên lại đây.
Ngu Đạt kinh hỉ nhìn hắn, Snape xị mặt giống như gió xoáy tiến vào, “Cái con chó ngu ngốc kia ở nơi nào, ”
“Ngươi nói ai là chó ngu ngốc,,” Sirius nghe được có người đến lập tức xuất hiện, vừa lúc nghe được một câu như vậy.
Snape lông mày dương cao, phủi hắn liếc mắt một cái, đối với Ngu Đạt nói, “Potter cái kia ngu xuẩn tự đại gia hỏa lại không có nghe lời khuyên của ta khống chế tốt đầu óc của hắn, ”
Này thật dài một câu tiếng Anh làm Ngu Đạt miễn cưỡng mới nghe hiểu hàm nghĩa, cậu biến sắc, không kịp vì Snape rốt cục đồng ý đối cậu nói một câu dài như vậy mà cảm thấy cao hứng, cậu lo lắng hỏi: “Harry nhìn thấy cái gì?”
“Hắn cho rằng cha đỡ đầu ngu xuẩn của hắn ở trong tay Chúa Tể Hắc Ám.” Snape lãnh đạm nói.
“Cái gì?” Sirius ngoài ý muốn, ” không có, ta luôn luôn tại nơi này.”
“Đôi mắt của ta không bị mù!” Snape tha thật dài âm tiết nói, “Hiển nhiên cảnh tượng hắn nhìn đến là giả tạo, đáng tiếc chính là dung lượng não của hắn không đủ để nhận biết thiệt giả. ”
“Snivellus! Ta cảnh cáo ngươi…” thanh âm của Sirius cao hơn, hắn rất nhanh rút ra đũa phép.
Snape cảnh giác nhìn Sirius, động tác của hắn cũng nhanh chóng móc ra đũa phép.
“Được rồi! Các tiên sinh!” Ngu Đạt lớn tiếng hô, “Hiện tại không phải là thời điểm các ngài nổi lên tranh chấp!”
Sirius trong ngực kịch liệt phập phồng, nhìn ra được hắn đang tại cố gắng khống chế chính mình.
“Thực tốt!” Ngu Đạt nói: “Như vậy, Severus!”
Snape nhíu một chút lông mày, nhưng là đây không phải là lúc cùng Ngu Đạt so đo, hắn nhìn cậu.
Ngu Đạt nuốt một hơi nước miếng, cậu hỏi: “Harry tại kia? Ngài xác định em ấy còn ở trong trường học sao?”
Snape nghi hoặc, hắn nói: “Đương nhiên là ở trường học.”
“Không không không!” Ngu Đạt lắc đầu, cậu có một loại dự cảm không xong: “Sirius là cha đỡ đầu của Harry! Nếu em ấy cho rằng em ấy nhìn đến đều là thật sự —— thực có khả năng em ấy chính là cho rằng như thế, em ấy nhất định thực lo lắng. Không cẩn thận em ấy sẽ xúc động làm điều gì đó!”
“Hắn vọt đến xông vào văn phòng của Umbridge, vì dùng lò sưởi của mụ! Sau đó ngu xuẩn bị bắt tại trận.” Snape châm chọc nói.
Ngu Đạt hít mạnh một hơi, Umbridge cũng không phải là một người hiền lành, xem ra Harry thực không xong.
” Em ấy vì cái gì muốn dùng lò sưởi của mụ ta?”Ngu Đạt hỏi.
Snape nhấp một chút khóe môi, không cam nguyện nói: “Ta nghĩ là hắn muốn xác nhận người kia vẫn ở địap phương hắn nên ở.”
“Cái gì?” Sirius lo âu nói: “Chính là chúng ta không nhìn thấy Harry.”
“Đại khái hắn vẫn chưa kịp.” Snape nói.
“Được rồi, như vậy phiền toái ngài lập tức trở về một chuyến, nói cho em ấy biết Sirius không có việc gì.” Ngu Đạt hướng hắn thỉnh cầu.
“Ta vì cái gì muốn làm như vậy!” Snape ôm cánh tay, bày ra một bộ dáng cự tuyệt.
“Được, Severus!” Ngu Đạt hô: “Ngài không phải không biết Harry có bao nhiêu quật cường mẫn cảm, vạn nhất em ấy không thể xác nhận an nguy của Sirius từ trong trường học chạy đến thì làm như thế nào? Đây chính là lọt vào gian kế của Voldemort!”
Snape vì cái tên kia mà đồng tử co rút lại một chút, sau đó khí tức của hắn có chút không xong nói: “Thật sự là một nhóc con phiền toái!”
Tuy rằng miệng mắng, nhưng là hắn vẫn là xoay người ly khai.
Ngu Đạt cảnh cáo nhìn về phía Sirius đang muốn mắng thứ gì, làm cho hắn im miệng.
Sirius căm giận múa may một chút đũa phép, đem mình ngã vào trong ghế dựa.
Nhưng là một lát sau, Snape sắc mặt không tốt trở lại.
“Hắn không ở trong trường học.” lông mày của Snape nhíu cùng một chỗ nói, “Hắn ly khai!”
“Chết tiệt!” Sirius lập tức đứng lên, muốn lập tức đi ra ngoài.
“Cậu làm gì?” Ngu Đạt kéo hắn lại.
“Đương nhiên là đi tìm bọn họ!” Sirius cũng không quay đầu lại nói.
“Cậu biết bọn họ đi đâu không?”
“Nhất định là cục thần bí! Voldemort ngày nhớ đêm mong đến vũ khí ở bên trong đó!” Sirius hô.
“Cậu không thể chính mình đi, một mình cậu không thể cứu được bọn họ! ” Ngu Đạt đuổi theo phía sau hắn, “Lập tức triệu tập người khác, đồng thời chạy tới bộ phép thuật!”
“Đúng rồi!” Sirius nhãn tình sáng lên, vứt ra đũa phép, hắn lớn tiếng niệm một cái chú ngữ Ngu Đạt chưa từng nghe qua, sau đó một con chó khổng lồ màu trắng xuất hiện: “Harry cùng Voldemort đều tại cục thần bí! Nhanh chóng đến tổng bộ!”
Con chó lớn kia liền vung vẩy cái đuôi liền xuyên qua vách tường tiêu thất.
Ngu Đạt trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.
“Đây là chú ngữ thần hộ mệnh, có thể dùng để đưa tin!” Sirius nói.
Sirius ly khai lầu một, tính toán đi đến trước cửa chờ những người khác đến.
Ngu Đạt quay đầu lại nhìn về phía Snape, một cái đồ vật màu trắng cũng từ cửa sổ bay ra ngoài.
Thời điểm Ngu Đạt nhìn đến, chỉ nhìn thấy hai cái chân sau tinh tế thon dài, không thấy rõ đó là động vật gì.
Cậu nhịn không được hỏi: “Ngài gởi thư cho ai?”
“Dumbledore.” Snape lạnh lùng nói.
Ngu Đạt sờ sờ cái mũi, phát giác hắn lại là này bộ dáng này.
“Ngài muốn cùng đi sao?” Cậu hỏi.
“Ta còn không thể bại lộ lập trường của ta, không có mệnh lệnh của Chúa Tể Hắc Ám, ta không thể xuất hiện.” Snape thản nhiên nói.
“A.” Ngu Đạt không nói cái gì, xoay người đi mất.
Snape ngoài ý muốn nhìn bóng dáng của cậu, đối với việc cậu không nói gì tâm tình có chút vi diệu.
Bất quá hắn thực nhanh liền áp chế loại cảm giác này, ngồi ở trên ghế trong phòng nơi bọn họ thường xuyên họp, lẳng lặng chờ đợi.
Thành viên của Hội Phượng Hoàng tập kết là nhanh chóng, bọn họ tụ tập cùng một chỗ, thực nhanh liền chuẩn bị xuất phát.
“Mang theo ta!” Nhìn đến bọn họ muốn xuất phát, Ngu Đạt lo lắng hô.
“Không được! Dumbledore mệnh lệnh là cậu phải ở tại chỗ này!” Moody quả quyết cự tuyệt cậu.
“Ta cũng là một thành viên hội Phượng Hoàng! Mà Voldemort thực khả năng ngay tại chỗ đó! Ta gia nhập hội Phượng Hoàng cũng không phải là vì thời điểm các ngươi cùng hắn chiến đấu liền ở một địa phương an toàn cái gì cũng không dám!” Ngu Đạt kiên định hướng về phía Moody nói.
Nhìn kiên trì nơi đáy mặt cậu, Moody gật đầu, vươn tay nắm chắc cậu.
Trong nháy mắt, Ngu Đạt cảm giác mình như là bị nhét vào bên trong ống nước, đè ép cảm giác làm cậu cảm thấy làm da lộ ra bên ngoài quần áo cảm thấy khó chịu.
Chờ cậu ngây thơ rơi xuống đất đứng vững, Moody đã buông ra cậu.
“Chúng ta không thể trực tiếp ảo ảnh di hình đến bên trong, Bộ Pháp Thuật chỉ có thể đủ thông qua lò sưởi, hoặc là cửa ngoài tiến vào.” Moody chóng trượng, vừa đi vừa nói chuyện, hắn quay đầu đối với cậu vẫn tại chỗ bình phục cảm giác quát: “Bắt kịp đến!”
Ngu Đạt gật gật đầu, chạy chậm đi theo phía sau hắn.
Mọi người trong Hội Phượng Hoàng đều đã đến, đem mình nhét vào bên trong buồng điện thoại, bởi vì cái cửa vào kia quá nhỏ, một lần nhiều nhất chỉ có thể vào ba cái, Ngu Đạt không thể không đứng ở bên người Moody.
“Nếu có thể thông qua lò sưởi đi vào, vì cái gì chúng ta không đi lò sưởi nhà Black?” Ngu Đạt nghi hoặc hỏi Moody.
“Bởi vì nơi đó vẫn không thể bại lộ.” con mắt ma pháp duy nhât của Moody chuyển động, làm biểu tình của Ngu Đạt từ ngây người đến mao cốt tủng nhiên chính là ánh mắt kia chỉ có lòng trắng, nơi vốn là đồng tử thì chẳng thấy đâu!
“Đừng vờ ngốc! Ta chẳng qua là cảnh giới phía sau!” Moody nói.
Như thế thật phương tiện, có con mắt phép thuật này hắn có thể đồng thời nhìn đến phía trước cùng phía sau.
Ngu Đạt cùng Moody là người cuối cùng tiến vào buồng điện thoại, hai người đi vào trong đại sảnh của bộ phép thuật ở lầu một, Moody đối với cậu nói: “Chúng ta phải làm lên vài tầng nữa mới có thể đến nơi đó, cái địa phương kia cũng có phản nguyền rủa, không thể ảo ảnh di hình! Tốc độ nhanh một chút!”
Ngu Đạt hướng về vị trí thang máy chạy tới, cậu trước kia có tới một lần, còn nhớ rõ vị trí của nó.
Đi qua vài căn phòng, Ngu Đạt cùng Moody vọt vào một căn phòng khác.
Thang máy Bộ phép không phải xuống phía dưới, mà là lui về phía sau, sau đó chuyển hướng đi xuống.
Ngu Đạt đột nhiên cả kinh, không phòng bị, loạng choạng thân thể.
Vì địa phương lớn như vậy ở trong một không gian không phải là vô tận, Bộ Pháp Thuật giống như là tòa nhà chọc trời, ở trên mặt đất thành lập rất nhiều tầng phòng, lần trước cậu đi vào Bộ Pháp Thuật cũng là hướng lên trên đi. Cậu căn bản không nghĩ tới cục thần bí là ở vị trí bên dưới.
Bất quá có thể tưởng tượng, ai kêu cái ngành này kêu là thần bí đâu.
REVIEW 54