Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro – Chương 15: Phòng ngủ
Edit: Yun haku
Tôi cố gắng nén sự buồn ngủ lại, đi phía sau Draco.
Tôi không biết đã đập đầu vào lưng của Draco mấy lần –
“Anh không nghĩ cái đầu của em lại giống như suối đấy!” Draco kéo tay tôi, nhỏ giọng nói.
“Ơ, chúng ta phải đi bao lâu nữa?” Tôi dùng sức lắc đầu mình để bản thân thanh tỉnh một chút.
Draco đi nhanh đến gần hai người trường nhà, kéo tôi đi theo cho kịp.
Chúng tôi đi qua một tầng hầm ngầm rồi đứng trước một tường đá.
“Đây là phòng nghỉ của Slytherin, hi vọng học sinh năm nhất có thể nhớ kỹ!”
“Mật khẩu là “Vinh quang”!”
Hai người trưởng nhà đọc.
Oa, này thật đúng là một cái kỳ lạ dưới nước phòng nghỉ!
Phòng nghỉ xây theo kiến trúc gothic, toàn bộ dùng màu đen. Bên trong có một lò sưởi lớn trong tường, rồi còn có cả sofa. Trừ những thứ đó ra, trong phòng nghỉ phân tán không ít bàn, sofa. Bốn vách từng đều treo thảm biểu trưng của Slytherin.
“Học sinh năm nhất chú ý, việc trưởng của Slytherin chúng ta là thầy Snape, cũng là thầy giáo dạy ma dược của chúng ta, hi vọng các em có thể nhớ kỹ, nếu như một ngày viện trưởng chúng ta không thể chịu được đứa nào thì hãy chuẩn bị nhận hậu quả đấy!” Trưởng nhà nam lên tiếng nói.
Có một cỗ áp bách đập vào mặt làm tôi không tự chủ được.
“Chương trình học cùng với bản đồ đơn giản ở trên bàn, mỗi người đi tới lấy một cái, tuần đầu tiên sau khai giảng, bọn này sẽ cho hai người có tuổi lớn hơn mấy đứa ở phòng nghỉ công cộng, dẫn đường cho các em…” Trưởng nhà nữ nói thêm.
Tuy rằng là cuối hạ, phòng nghỉ lại ấm áp, tinh thần dễ buông lỏng, lại thêm sự buồn ngủ tập tới, làm tôi buồn ngủ chịu không nổi.
Tôi choáng váng đi theo Draco lấy thời khóa biểu và bản đồ.
Phần lớn các học sinh năm nhất xem thời khóa biểu, nhỏ giọng nói chuyện với tôi.
Đột nhiên Draco kéo tôi một cái sang bên cạnh tránh, làm tôi đụng vào một học sinh khác, bị lảo đảo.
“Thực xin lỗi!” Tôi chống mí mắt bay nhanh nói.
“Xin lỗi!” Tôi chống mí mắt nói.
Một vẻ mặt âm trầm, dài như mũi của sư tử La Mã, mặc bộ áo choàng màu đen đi tới.
Bên người hắn có một cái gì đó vô hình, đến nơi nào cũng khiến người khác né tránh, ở trong đám người chắc chắn có thể nhìn thấy hắn.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, mở to hai mắt nhìn, đây là người thầy nổi tiếng đấy, trừ Harry Potter, tôi chỉ biết đến một nhân vật khác… Sự buồn ngủ biến mất trong thoáng chống.
“Vì vinh quang của Slytherin mà vinh quang, vì kiêu ngạo của Slytherin mà kiêu ngạo. Vinh dự quan trọng nhất. Đoàn kết thì không gì hơn được. Đây là thủ tục thứ tám, thứ mười, thứ bốn mươi bốn của Slytherin, hi vọng mỗi người ở đây đều đem nó nhét vào trong đầu”
Aiz, lại phát biểu, tôi thất vọng thả lỏng người, mí mắt lại muốn đóng, vì vậy bỏ qua bài phát biểu của Snape.
“Phòng ngủ của nam sinh ở lầu trái, của nữ sinh ở lầu phải, mỗi phòng đều có tên ở trước cửa”
“Sáng mai không được đến trễ đấy! Nếu không làm được, anh sẽ cho em biết tay!” Draco đi sang cầu thang bên phải, đẩy tôi một cái, nhỏ giọng nói.
“Ây, Draco, tớ không nhận ra cậu luôn đấy! Đây vẫn là vị thiếu gia nhỏ tuổi cao quý Malfoy…” Blaise ôm lấy bả vai Draco cười nói.
Draco hừ một tiếng, hơi nâng cằm đi lên lầu bên trái.
“Thôi đi, tôi cần phải bảo Enma đem hai cái đồng hồ báo thức tới…” Tôi nhỏ giọng nói.
“Cái gì? “Đồng hồ báo thức”?” Pansy cười như không hỏi.
“Không có gì, đó là công cụ đặt thời gian để gọi người dậy” Tôi che miệng ngáp một cái “Đi nhanh thôi Pansy, tớ buồn ngủ muốn chết!”
Lúc nãy vì có Draco nên tôi không thể ngáp được.
Nữ sinh Slytherin luôn rất ít, cho nên một người một phòng.
Tôi nhanh chóng tìm được phòng của mình.
“Pansy, cần tớ tìm cùng cậu chứ?” Tôi xoay người hỏi.
“Không cần đâu!” Pansy cười nói.
Cách đó không xa là phòng của Pansy, bên cạnh còn là Daphne Greengrass, cô ấy cũng là học sinh năm nhất, tôi từng gặp cô ấy ở buổi tiệc sinh nhật của Draco.
“Thế thì ngủ ngon, mai gặp!” Tôi cầm nắm cửa phòng, vui vẻ nói.
“Ngủ ngon!” Pansy nhẹ nhàng đi tới phòng mình.
“Cô chủ nhỏ, mừng ngài trở về!” Một âm thanh nhỏ vang lên trong phòng.
Tôi sợ đến mức không thể hét lên, tay cầm đũa phép “Aiz, Boird, sao lại ở đây?”
“Cô chủ bảo Boird đến dọn dẹp phòng cho cô chủ nhỏ!” Gia tinh vui vẻ nói.
Tôi thấy trên giường đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên đầu giường còn có hai cái đồng hồ báo thức, trong phòng không chút hạt bụi.
“Mẹ còn nói gì nữa không?” Tôi trầm tĩnh lại, thay dép lê, đặt mông lên sofa ngồi.
“Cô chủ bảo cô chủ nhỏ có thể gọi Boird lúc nào!”
“Ừm, ta biết rồi, ngươi về đi!” Đối mặt với sự háo hức trong đôi mắt to như bóng đèn, tôi có chút xấu hổ.
“Vâng, cô chủ nhỏ ngủ ngon!”
“Ừm, gặp lại sau!” Tôi đáp.
Con gia tinh kích động kêu một tiếng “Phách” rồi biến mất.
Con gia tinh đến đây thật sự ngoài dự kiến của tôi, nhưng mà rất là tốt, tôi còn nghĩ mình phải sửa soạn lại cái phòng.
Trong tủ quần áo mọi thứ đều ngay ngắn chỉnh tề, nội y được đặt ở ngăn kéo nhỏ. Trên đất là một thảm lông mềm mại, kéo dài khắp phòng, chỉ cách cửa phòng và cửa phòng tắm một bước. Trong phòng tắm bày biện đủ loại nước rửa mặt trên cái giá bên cạnh bồn tắm.
Oa, tôi có thể nằm ngủ trong cái bồn tắm này đấy!
Tôi đem dầu gội đầu đổ lên tóc một ít, rồi đem sữa tắm đổ vào bồn, vì để tiết kiệm thời gian, tôi tắm trong sữa tắm trong bồn, còn ngoài bồn thì gội đầu.
Một đêm dài đây.